Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Monogatari series - Monster season

(Đang ra)

Monogatari series - Monster season

Nision Isin

Monogatari là một series light novel do Nisio Isin sáng tác và Vofan minh hoạ. Cốt truyện xoay quanh Araragi Koyomi, một nam sinh cuối cấp ba đã may mắn sống sót sau khi bị ma cà rồng tấn công.

10 171

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

90 133

Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain! - Chương 47 - Bước ngoặt.

“…Ah, thật là đáng thất vọng mà.”

“Đồng ý. Nó…không đáng sợ như tớ tưởng.”

Amelia và tôi không hề che dấu sự thất vọng của bản thân.

Tôi đã kỳ vọng rất nhiều khi nghe họ bảo sẽ có quái vật thật sự xuất hiện.

Đành chịu thôi.

Có lẽ là vì lý do an toàn nên lũ quái vật ở đây cứ như bị lỏng vài con ốc vít trong đầu ấy, thành ra chẳng có tí áp lực nào cả.

Với một ngôi nhà ma thì lẽ ra nên có thứ gì đó đáng sợ một chút.

Nếu như có một hay hai siêu năng giả ở đây thì có lẽ sẽ căng thẳng hơn chút, cơ mà…Ở đây có tận ba học viên từ học viện đấy.

Dù tự mình nói ra thì có hơi ngại, nhưng ba người chúng tôi đều là những học viên xuất sắc đã kinh qua những trận chiến thật sự.

Có lẽ chúng tôi đã kì vọng quá nhiều ở một công viên giải trí chăng?

“Không, chẳng phải điều đó là hiển nhiên sao? Nếu như nơi này đủ sức làm khó tận ba siêu năng giả cùng lúc thì một khi có sự cố xảy ra cả công viên sẽ phải đóng cửa mất.”

“Đúng là thế, nhưng…Tớ vẫn thấy cứ như vừa bị lừa tiền vậy.”

“…Chỉ có cậu thôi.”

“Gì chứ, sao lại nhìn tớ như vậy hả?”

“Không có gì.”

…Hmm, quan hệ giữa Amelia và Siwoo có hơi khác so với những gì tôi nghĩ.

Tôi cứ nghĩ Amelia là nữ chính vì Tác giả không có ý định tăng thêm số ứng viên cho vị trí này.

Cô ấy với Siwoo nhìn giống bạn thân hơn là một cặp.

Cảm giác cô ấy không coi cậu ta như một người khác giới, mà giống như…

Giống như một cuộc trò chuyện ngớ ngẩn giữa hai người bạn cùng giới ấy? Kiểu kiểu vậy.

Hôm này và cả mấy hôm trước nữa.

Cách họ cãi vã giống như là những người bạn thân thiết vậy.

Dù cho mối quan hệ hiện tại là như vậy, liệu sẽ có một ngày Amelia đổ Siwoo chứ?

Tôi tự dưng thấy hơi lo…Rồi chuyện đó sẽ xảy mà, đúng chứ?

“Ah, cái đó. Cái đó thì sao? Tớ nghĩ mọi người đều có thể tận hưởng trò đó đấy?”

“…Cái gì cơ, vòng đu quay ấy hả?”

“Ừ. Vòng đu quay nghe có vẻ ổn đấy.”

“…! Cậu thông minh hơn tớ nghĩ đấy!”

Nghe theo đề xuất của Siwoo, Amelia phấn khích chạy về phía chỗ vòng đu quay.

Vòng đu quay, huh. Ừ thì, được thôi. Kể cả Amelia cũng có thể tận hưởng trò này.

Dù sao thì nó cũng không phải trò mà bạn chơi để tìm kiếm tốc độ hay cảm giác mạnh.

Siwoo và tôi khá là tận hưởng, nhưng Amelia vẫn không hề vui tí nào cả vì năng lực của cô,

“Haiz. Ông đã nói là chuyến này sẽ vui lắm cơ mà.”

“…Ông?”

“Quản gia của tớ. Khi tớ bảo là mình sẽ đi công viên giải trí với bạn, ông ấy đã dặn dò tớ rất nhiều thứ. Cơ mà nó có hơi khác với những gì tớ trông đợi.”

Amelia cằn nhằn rằng Ông chỉ toàn nói dối không thôi.

Ra vậy. Amelia là tiểu thư đài các của một gia đình giàu có. Không có gì lạ nếu như cô ấy có ai đó như thế ở cạnh.

[Ooh. Ra là thế. Giờ mới biết đấy.]

“…Không phải cô đã thiết lập như thế sao?”

Tôi nhỏ giọng thì thầm với Tác giả trong khi vẫn quan sát bọn họ chơi đùa với nhau và rời đi.

[Tui chỉ cần động tay vào những phần thật sự quan trọng thôi! Tui muốn để mọi thứ diễn ra tự nhiên nhất có thể. Kể cả ở công viên này tui cũng chưa hề động chạm gì hết á.]

“…Ờ. Đúng là như vậy thật.”

Công viên giải trí này cũng là một phần trong màn kịch rối này của Tác giả.

Thế nhưng cô ấy chưa bao giờ động vào nơi này, và những vị khách ở đây đều đang cười nói, tận hưởng sự đặc biệt đó.

Sự thật này khiến tôi thấy thật mới mẻ, bởi vì tôi đã từng tận mắt nhìn thấy những khu vực quanh học viện và cả ngôi nhà của mình bị biến đổi ngay trước mắt.

Đó chính là sự đặc biệt của nơi này.

Nó đặc biệt vì Tác giả đã không động đến nó.

Tôi thật sự rất thích nơi này bởi vì tôi chưa bao giờ được nhìn thấy bất kì nơi nào trên thế giới này mà không có dấu vết của cô ấy cả.

Có lẽ là vì vậy chăng?

Dù cho những chuyến tàu lượn không bao giờ có thể xuất hiện được ở thế giới thực, hay là ngôi nhà ma ám mà chỉ có những siêu năng giả mới có thể vào, nó vẫn cảm thấy rất ‘thật’.

“Tác giả-nim, cô thật sự không hề động chạm gì nơi này sao?”

[Gì chứ?...Đúng là vậy mà? Sao tự dưng hỏi gì kì lạ thế…]

“Không, không có gì đâu.”

Tôi nuốt nghẹn những lời mình sắp nói ra.

Đây không phải hiện thực.

Kể cả khi Tác giả không hề thao túng bất kì thứ gì ở đây, suy cho cùng thì nơi này cũng chỉ là một phông nên trên sân khấu mà thôi.

Thế giới này vẫn chỉ có toàn là những con rối vô hồn.

“Cậu đang làm gì thế, Arte! Lại đây nhanh nào!”

“Cậu nóng vội thật đấy. Tớ đến ngay đây.”

***

(Siwoo POV)

“…Chúng ta có một vấn đề.”

“Có chuyện gì thế?”

“Không có gì, chỉ là. Đây vốn dĩ phải là một buổi hẹn hò giữa cậu và Arte…”

“Giờ mới nhận ra à? Quá trễ rồi đó.”

"Ugh..."

Amelia nghịch mấy ngón tay trong khi lén nhìn Arte, người vẫn đang đi theo đằng sau.

Dù cho cô có tỏ ra cấp bách đến thế nào, thì cũng đã quá muộn.

Hẹn hò…phải rồi, đúng vậy. Tụi mình đang đi chơi theo nhóm ba người mà.

Sẽ chẳng ai nghĩ đó là một buổi hẹn hò cả.

“Ooh, tớ đã quá phấn khích rồi. Được rồi, bây giờ là cơ hội tốt này, bằng cách này thì có lẽ…”

“Cơ hội?”

Amelia không trả lời câu hỏi của cậu.

Cô ấy chỉ lặng lẽ chờ đợi Arte.

…Một cơ hội sao, ý cô ấy là sao chứ?

“Đằng kia, Arte. Có nguyên một cái vòng đu quay khổng lồ kìa! Tuyệt vời thật đấy.”

“Công nhận. Tớ chưa bao giờ thấy cái nào lớn đến vậy cả.”

“Mau lên nhanh nào. Mau lên!”

Mặc dù chả biết cơ hội mà Amelia nói tới là gì, Siwoo và Arte vẫn bước lên đu quay khi bị Amelia hối thúc.

“Thưa quý khách, bây giờ chúng ta sắp khởi hành, vì vậy xin hãy chuẩn bị…”

“…Ugh, hngh. Xin lỗi nhé, hai cậu! Bụng tớ tự nhiên…! Hai người cứ chơi trước đi nhé!”

“Hả?! Amelia! Cậu đang đi đâu thế?! Này!”

…Cổ biến mất rồi.

Với tốc độ đó, chắc hẳn là cô ấy đã sử dụng năng lực rồi.

Đau bụng gì chứ. Mới lúc nãy cổ vẫn còn trông ổn lắm mà, và chẳng may có đau bụng thật ấy, thì không đời nào cô ấy sẽ sử dụng năng lực để trốn đi đâu.

Cậu chợt nhớ lại những gì Amelia nói lúc trước.

…Cơ hội. Ra đây là ý cô ấy muốn nói sao?

“Uh, thì.”

“Lên thôi nào, Siwoo. Những người khác còn đang đợi đó.”

“…Phải rồi.”

Cậu thầm trút hết mọi phàn nàn lên Amelia trong đầu.

Cô ấy nói đây là cơ hội, nhưng nhìn kiểu gì cũng giống như đang phá hoại hơn.

‘Để mình với Arte ở riêng trong một không gian kín ư?’

Dù cậu không nghĩ mình sẽ chết thật, nhưng mà nguy cơ “chết nhục” thì sắp rồi đấy.

“Oh, nó đang đi lên này.”

Thế nhưng vòng đu quay đã bắt đầu di chuyển.

Trong khoảng thời gian trước khi đu quay đi hết một vòng thì cậu phải làm như thế nào…

“Hù!”

"Whoa?!"

“Sao cậu cứ đờ ra đó thế? Là vì thấy tớ đẹp quá à?...Haha, đùa thôi. Đừng căng thẳng thế.”

“Ư-ừ…”

Arte, sau khi hù tôi bằng cách nhảy vồ vào tôi với đôi tay giang rộng, mỉm cười và lùi lại.

…Trên đầu mũi tôi vẫn còn vương lại một mùi hương nhẹ nhàng.

“…? Có chuyện gì sao?”

“Oh, không có gì.”

Cậu không thể nói ra được.

Kể cả nếu như Arte là một học viên bình thường thay vì một tên ác nhân đi nữa, cậu cũng không bao giờ có thể nói ra điều đó.

Rằng cậu có thể nhận ra được mùi hương của cô trên chiếc áo leotard cô mặc.

Hay rằng bởi vì mùi hương đó, mà ánh mắt của cậu cứ vô tình bị hút vào nó, thứ đang lấp ló lộ ra trên gáy của cô.

‘Nếu mà nói ra thì mình sẽ chết chắc. Dù Arte không giết thì mình cũng sẽ tự treo cổ cho đỡ nhục mà thôi.’

“Đã rất lâu rồi tớ mới lên vòng đu quay lại đấy… Đây là lần đầu tiên đi lại kể từ hồi tớ còn bé đến giờ.”

May thay, Arte chỉ để lộ chút nghi ngờ trong khoảnh khắc và không hỏi gì thêm.

‘S-Sống rồi…’

Khi nhìn Arte đang ngắm khung cảnh thành phố đang dần hiện ra bên dưới, cậu chợt nhớ lại những gì Amelia đã nói với cậu.

Rằng mục đích của họ khi tới đây là để tán đổ Arte.

‘Nếu như có cơ hội, bằng mọi giá phải tạo ra một bầu không khí thật lãng mạn.’

…Cổ trông chờ gì ở một đứa còn chưa có một mảnh tình vắt vai như mình chứ?

Nhưng bởi vì cô ấy đã cố gắng tạo ra cơ hội này cho cậu, nếu như cậu không làm gì thì sẽ lại bị cằn nhằn cho xem.

Siwoo quyết định sẽ dồn hết can đảm và bắt chuyện.

“…Arte này.”

“Ừm?”

“Cậu đã có người mình thích hay gì đó chưa?”

Ah.

Siwoo thầm nghĩ trong lòng rằng mình tiêu rồi.

Tên điên nào lại bắt chuyện bằng một câu hỏi như thế chứ hả?

Trong tình huống không biết phải nói gì, cậu đã không chịu nổi áp lực từ Amelia trong tưởng tượng và thốt lên câu hỏi ngu ngốc đó.

Amelia, đồ chết tiệt.

Sao cậu dám tiêm nhiễm mấy cái ảo tưởng màu hồng đó vào đầu tớ hả!

“Không, tớ không có…Cậu đang tán tỉnh tớ đấy à?”

“Oh, không. Tớ chỉ là… Tớ chưa bao giờ nghe cậu kể về cuộc sống của mình cả, vậy nên tớ có hơi tò mò.”

Tuyệt, làm tốt lắm, Siwoo.

Dù mày đã phá hỏng phần mở đầu, nhưng mà chữa cháy tốt lắm…!

May thay, Arte cũng chẳng mấy bận tâm mà mặc kệ lời bào chữa của cậu.

“Không cần thiết phải nói về nó.”

“…Hiểu rồi. Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ gặp ai đó mà cậu thích chăng.”

“Không bao giờ.”

"...?"

Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Siwoo có thể cảm nhận được nó.

Khi đu quay dần đi lên cao, cậu trông thấy ánh mắt lạnh lẽo của Arte đang nhìn cậu.

Đôi mắt của ấy nhìn cậu như đang nhìn vào một thứ gì đó không phải con người vậy.

“Tớ không có ý định hẹn hò với bất kì ai cả.”

“V-Vậy sao…?”

“Tớ sẽ không hẹn hò với lũ rối thậm chí còn không thể tự mình bước đi trên con đường của chính chúng, có chết cũng không.”

Lũ rối?

Cậu không thể hiểu được những lời nói đó của Arte.

Rốt cuộc cô ấy đang ám chỉ đến ai vậy?

“Uh, Arte này. Tớ nghĩ cậu đang hơi kích động quá rồi đấy. Có lẽ tớ đã nói sai gì đó rồi. Tớ xin lỗi.”

“Tớ sẽ không bao giờ yêu những sinh vật vô hồn đó. Bằng mọi giá, tớ sẽ trở về. Tớ tuyệt đối sẽ không ở lại trong vở kịch rối này.”

Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Điều gì đã khiến cô ấy trở nên như thế chứ? Siwoo không thể nào hiểu được.

Thế nhưng ngay lúc này đây, cậu biết rõ một điều.

Rằng Arte đang đau khổ vì thứ gì đó, hoàn toàn không giống cô của thường ngày chút nào.

Siwoo không biết điều đó là gì.

Vậy nên, cậu nhẹ nhàng ôm lấy cô.

"?!”

“Không sao đâu. Arte. Tớ không biết có chuyện gì, nhưng rồi sẽ ổn thôi. Đừng lo lắng.”

Hồi ấy trong vụ tên ác nhân tắc kè hoa, cô ấy đã an ủi cậu.

Vậy nên lần này, đến lượt cậu giúp cô.

Suy nghĩ giản đơn ấy là thứ duy nhất còn lại trong tâm trí Siwoo.

Cậu không quan tâm cô ấy có phải là ác nhân hay không.

Bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau.

Dù cho cô ấy không xem cậu là bạn đi chăng nữa,

Dù cho cô ấy có thật sự là kẻ giết ác nhân đi chăng nữa,

Ngay lúc này, trong mắt Siwoo, chỉ có một người bạn đang đau khổ mà thôi.

 

Note của Tác giả:

Tại sao bọn họ chỉ ôm thôi chứ!!!

Amelia! Mau làm gì đó đi chứ!

 

Ruminas: Tác giả-nim à, cô cũng nên bỏ ‘cặp kính hồng’ ấy đi được rồi đấy. (ý là đừng có nhìn cuộc đời kiểu toàn màu hồng nữa)

Trans: Gần đây thấy bác Callibus dịch chăm quá, nhìn ghen tị ghê nhưng lịch của tui lại dày lên nữa rồi, vậy nên chỉ khi nào rảnh thì tui mới dịch được, có lẽ tui nên thử dùng AI để tăng tốc lên chăng, mn thấy sao?