[Kyaaaah! Tuyệt! Tuyệt quá đi! Ối trời ơi! Eek!]
Tôi có thể nghe thấy tiếng Tác giả đang lồng lộn trong đầu mình, và cả hơi ấm từ người đang ôm tôi nữa.
Khi tôi định thần lại thì đã thấy Siwoo đang ôm mình rồi.
…Haha, mình cũng ngốc thật. Đó chỉ là một lời nói vu vơ kiểu ngày nào đó tôi sẽ có người mình thích mà thôi.
Nhưng chính câu nói đó dường như đã chạm đến nỗi niềm sâu thẳm nhất trong lòng tôi, khiến tôi buộc miệng tuôn ra đủ thứ kỳ lạ.
May thay, Siwoo có vẻ không hiểu những điều tôi nói.
Tác giả cũng bận lảm nhảm đủ thứ về hẹn hò các kiểu, vậy nên cũng không để ý tôi nói gì.
Dù vậy, tôi vẫn nên tự kiểm điểm.
Việc đến công viên giải trí này, nhìn những con rối kia chuyển động không khác người thật, đã khiến tôi dao động.
Không thể có chuyện như vậy được.
Tôi đoán có lẽ thỉnh thoảng mình có thể hơi đa cảm.
Giờ trong đầu tôi toàn suy nghĩ những thứ linh tinh.
“Haha. Xẩu hổ thật đấy. Cậu không cần phải làm đến mức này đâu mà.”
“…Không. Không sao cả. Khi cậu đang đau buồn, thì có ai đó bên cạnh sẽ tốt hơn.”
Siwoo nói và ôm lấy tôi lần nữa.
Được ai đó ôm ấp và an ủi khiến tôi có hơi xấu hổ…
Thế nhưng có một thứ khác lại đang làm phiền tôi đây.
[Hee, heheh… Ngầu quá đi. Cái ôm ấm áp và lời an ủi của nhân vật chính. Hẳn phải sướng lắm…]
…Mấy lời bình của Tác giả khiến tôi bực không chịu nổi.
Làm cái trò gì vậy hả, làm như cô là mấy bà dì hàng xóm thích hóng drama ấy.
Đi mà bảo Siwoo ôm Amelia ấy, không phải tôi. Tại sao tôi lại phải trải qua những cảm xúc mơ hồ này cơ chứ…
Nhưng cậu ấy không có vẻ gì là sẽ buông tôi ra cả, vậy nên chúng tôi cứ đứng im như vậy đến khi chiếc đu quay dần đi đến điểm kết thúc của nó.
“…Ừm, có hơi nóng rồi đó, nếu cậu thấy ổn rồi thì, có thể buông tớ ra được không?”
“Oh, p-phải rồi. Xin lỗi.”
Chỉ khi đó Siwoo mới chịu buông tôi ra.
Haiz. Cảm giác cứ như phải ôm một con gấu bông khổng lồ giữa đêm hè vậy. Tôi cứ ngỡ mình sắp chết vì nóng luôn ấy.
[Hai người thật sự ôm nhau suốt quãng đường còn lại luôn sao? Hehe… Đây là, đây là…! Uhehe, uhehehe.]
Im mồm đi, Tác giả.
Tôi thầm mắng Tác giả trong lòng. Đó chỉ là một hành động vô nghĩa vì dù sao Tác giả cũng chẳng nghe được.
Khi tôi quay sang nhìn Siwoo, khuôn mặt của cậu ấy đỏ ửng như trái cà chua vậy.
Có lẽ là do cậu ấy ôm tôi quá lâu chăng?
Gì chứ, nếu cậu cũng thấy nóng thì ôm tôi lâu thế làm gì?
Đây có phải cái gọi là ‘nhân vật chính sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn bè’ không?”
“Haha, xin lỗi nhé. Nhưng mà nhờ có cậu mà tớ cảm thấy tốt hơn rồi. Cảm ơn nhé, Siwoo.”
“Oh, được rồi… Mừng cho cậu.”
Cơ mà, dù sao thì cậu ấy làm thế cũng là vì lo cho mình, vậy nên mình cũng nên thể hiện lòng biết ơn, nhỉ?
Chả biết cái dáng vẻ đàn ông vừa rồi biến đi đâu rồi nữa, giờ nhân vật chính của chúng ta tự dưng còn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi luôn.
Tôi muốn hỏi Tác giả xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại không tiện mở lời.
Bởi vì cổ vẫn còn đang phát cuồng lên trong đầu tôi đây.
[Heh, hehe…! Ehehehehehe…! C-Cảnh đó thật tuyệt quá đi. S-Sướng quá đi mất…! Lẽ ra hai người nên hôn nhau ngay lúc đó luôn. Một nụ hôn kiểu Pháp ấy!]
Ugh, chết tiệt. Đau đầu quá.
Một nụ hôn ư, cô bị điên à? Nghĩ sao mà tôi có thể làm được chuyện đó chứ hả?
Bảo cậu ta đi hôn Amelia ấy.
Để cậu ta hôn tôi, người thậm chí còn chẳng phải nữ chính ư? Rồi nếu tôi bị gọi là đồ tiểu tam thì phải làm sao hả?
Tôi đã lên kế hoạch sống độc thân cả đời rồi và không đời nào tôi để nó bị đảo lộn lên đâu.
“…Oh. Có vẻ như sắp kết thúc rồi.”
Ahh, hối hận quá đi. Khung cảnh bên ngoài quả thật rất đẹp.
Cảm giác nhìn từ trên cao xuống dưới, ngắm nhìn khung cảnh mà bình thường sẽ không bao giờ được thấy.
Tôi có hơi thất vọng vì đã không thể tận hưởng nó đầy đủ vì bản thân tự dưng làm ầm lên.
Khi chiếc đu quay dần đi xuống, Siwoo đã luôn ôm tôi, vậy nên tôi không còn tâm trí nào để ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài nữa.
“Huh, Amelia… Cô ấy đi đâu rồi?”
“Ai biết? Chắc cổ đang ở trong nhà vệ sinh chăng?”
Cô ấy vẫn còn đau bụng à? …Bộ cổ ăn trúng thứ gì sao?
10 phút, rồi 20 phút trôi qua.
Ngay khi Siwoo chuẩn bị gọi cho Amelia, người vẫn không hề thấy bóng dáng đâu, thì cổ đột nhiên xuất hiện ở chỗ không ai ngờ đến nhất.
Cô ấy bước xuống từ vòng đu quay.
“…Nó không vui như tớ nghĩ, thất vọng thật đấy. Haiz.”
“Amelia?! Cậu lên đó từ khi nào thế?”
“Tớ đã bảo các cậu cứ đi trước đi mà. Rồi sau đó tớ quay lại đi riêng. Cơ mà nó không vui như tớ nghĩ.”
“…T-Tớ hiểu rồi.”
Nghĩ lại thì, cổ có nói như thế sao?
Tôi cứ nghĩ là cổ chỉ nói bừa thôi, nhưng không ngờ là cổ lại đi một mình thật. Ấn tượng đấy.
Tôi không nghĩ là bản thân có thể đi một mình ở nơi như thế này đâu, vì chuyện đó ngại lắm.
“Phew, vậy giờ ta đi đâu đây?”
“G-Gì cơ?! Cậu muốn chơi tiếp á?”
“Tất nhiên rồi. Chúng ta vẫn còn thời gian mà. Cậu nghĩ chỉ cần chơi vài thứ là xong rồi sao? Thôi nào, đi thôi! Thời gian không còn nhiều đâu!”
Làm thế nào mà cậu vẫn sung sức đến thế vậy?
Cô ấy nói nó chẳng có gì đặc biệt và chẳng vui gì cả, thế nhưng tôi biết.
Cô ấy năng động hơn hẳn thường ngày. Cô vui chỉ vì được dành thời gian đi chơi với bạn bè thôi sao?
Theo như thiết lập của cô ấy thì, cổ không người bạn nào để có thể mở lòng với họ cả, vậy nên bây giờ có lẽ cô ấy xem chúng tôi là những người bạn thật sự của cô.
…Tâm trạng của tôi lại trùng xuống lần nữa.
Phải rồi, cuối cùng thì, đây cũng chỉ là một vở kịch rối thôi.
Kể cả khi Tác giả không thể dễ dàng động vào nhân vật chính và nhưng người xung quanh cậu ta vì điều đó có thể dẫn đến sự mâu thuẫn trong thiết lập, thì bọn họ rốt cuộc vẫn chỉ là những con rối.
Amelia, Claire, Lyla, and Spira…
Tôi lắc lắc đầu. Nghĩ về những thứ này chỉ tổ khiến tôi đau đầu thôi, vậy nên đừng nghĩ nữa.
“…Được rồi. Đi thôi nào.”
Tôi quyết định sẽ tận hưởng chuyến đi và theo sau cô ấy.
Dù sao cũng ở đây rồi, không tận hưởng thì tiếc lắm.
***
“Haiz. Mình kiệt sức rồi.”
Ngay khi bước vào phòng, Siwoo liền nhảy thẳng lên giường.
Có phài là do Amelia đã lôi họ đi khắp công viên không?
Mặc cho bản thân là một siêu năng giả, cậu vẫn cảm thấy kiệt sức.
“…Hôm nay cô ấy cũng tới nữa. Cổ không mệt sao?”
Để phòng hờ, cậu khẽ hé màn ra kiểm tra, và chắc chắn rồi.
Hôm nay cô ấy vẫn tiếp tục quan sát cậu từ xa.
Hồi trước khi cậu lần đầu phát hiện ra cô ấy đang theo dõi mình, cậu đã khóc ướt cả gối và mất ngủ.
Giờ nghĩ lại thì, chúng chỉ còn là những kí ức.
Thay vì sợ hãi, giờ cậu chỉ cậu chỉ còn phản ứng kiểu, “Oh, hôm nay cô ấy cũng tới à.”
Một thứ gì đó chỉ đáng sợ khi nó xuất hiện một hai lần đầu thôi. Kể từ khi cô ấy cứ liên tục đến đây mỗi ngày thay vì đi làm gì đó khác thì cậu đã không còn thấy sợ nữa rồi.
Hơn cả thế, Siwoo còn bắt đầu chơi trò ‘tìm gián điệp’ với cô ấy, để xem cổ đang quan sát mình từ chỗ nào.
“Hôm nay là trốn sau cột điện, huh? Hiếm thấy đấy.”
Thường thì cô ấy sẽ trốn sau một cái cây hay là đứng trên dây điện cơ.
Cô ấy hẳn cũng đã khá mệt rồi. Chỗ trốn của cô hôm nay dễ phát hiện hơn hẳn mọi ngày.
Mới đầu, việc cô ấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện như vậy luôn khiến cậu thót tim.
Nhưng đến một lúc nào đó, cậu dần đoán được hành động của cô. Hoặc có lẽ là năng lực Trực giác của cậu đã mạnh hơn chăng?
Việc tìm cô ấy bây giờ đã dễ hơn trước nhiều.
“Đã thay lại đồng phục trường rồi à.”
Trang phục thường ngày của cô ấy trông thật đẹp.
Chúng chỉ là một bộ quần áo giản dị, thế nhưng lại khiến cô ấy như trở thành một con người khác hẳn.
Một chiếc áo thun và quần jean trơn.
Chúng giúp tôn lên đường nét cơ thể của cô, khác hẳn bộ đồng phục trường.
Cậu đã từng nghĩ có lẽ cô ấy không có quần áo nào khác ngoài đồng phục bởi vì cô luôn mặc chúng, kể cả khi đang âm thầm quan sát cậu.
Hoặc đơn giản chỉ là cô ấy không muốn mặc thôi?
“…Ah, chết tiệt. Lại nghĩ tới nó nữa rồi.”
Cậu nhanh chóng đóng rèm lại và nằm lên giường.
Nghĩ đến cô ấy lại càng khiến cậu nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng bất an của Arte, cậu đã ôm cô.
Cũng chẳng phải là bọn họ chưa từng chạm vào nhau trước đây. Hồi vụ ác nhân tắc kè hoa, cô ấy cũng đã ôm cậu như vậy.
Khung cảnh đó cứ vấn vương trong tâm trí cậu, khiến cậu quên đi những ký ức tồi tệ.
…Thế nhưng cái ôm lần này thì lại ở một mức độ hoàn toàn khác.
Cậu không ôm cô ấy từ phía sau. Cậu ôm cô từ đằng trước cơ.
Phải một lúc sau cậu mới nhận ra.
Đó là một tình huống cực kì nguy hiểm.
Vẫn là cái cảm giác mềm mại giống với lúc cô ôm cậu từ sau lưng, vẫn là mùi hương đó khi cậu trốn vào trong tủ quần áo.
Vẫn là mái tóc êm ái và nhiệt độ cơ thể có chút lạnh của cô nữa.
Đến khi cậu bình tĩnh lại thì cậu đã phải đối mặt với một thứ rất nguy hiểm.
“Nếu Amelia mà nhìn thấy thì… Hú hồn.”
Cậu lắc đầu để phủi bay cái suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu kia.
May mắn là cậu không bị phát hiện.
…Thế nhưng nếu lúc đó cậu bị nhìn thấy thì sao?
“Bình tĩnh nào, Siwoo. Nghĩ về thứ gì đó khác đi. Bình tĩnh, bình tĩnh…”
Việc lẩm bẩm liên tục bằng cách nào đó đã giúp cậu tạm quên đi xúc cảm và mùi hương lúc đó.
Thế nhưng như người ta thường nói, càng cố quên đi điều gì, thì nó lại càng luẩn quẩn trong tâm trí.
Càng lẩm nhẩm, khoảnh khắc đó lại càng hằn sâu vào tâm trí Siwoo.
“…Haiz. Chắc là đêm nay lại mất ngủ nữa rồi.”
Siwoo có một dự cảm.
Rằng đêm nay cậu cũng sẽ thể ngủ yên bình được đâu.
Ít ra thì lần không phải là vì sợ.
Siwoo bắt đầu thấy tự ghê tởm bản thân, nghĩ rằng bộ cậu sống chỉ làm mấy chuyện như thế này thôi sao.
Nhưng rồi, kể cả những suy nghĩ đó cũng bị thay thế bằng khung cảnh trên đu quay một lần nữa.
…Và đúng như cậu nghĩ, Siwoo đêm đó không thể nào ngủ được.
Note của Tác giả
Ruminas, chúc cậu hôm nay cũng có một buổi tối tốt lành nhé!
Mấy ngày nay trời nóng lắm, vì thế cậu không nên thức suốt đêm như Siwoo đâu đấy nhé?
Nháy mắt.
Oho, cái ngàn vàng của tôi đã mất rồi! Cảm giác cứ như được nhận một gói tài trợ siêu cấp vậy, waaah ♡
Nếu như các bạn muốn đấm vào mặt Tác giả thì hãy sử dụng emoticon sắp được ra mắt nhé!
Có cả sticker búng trán Tác giả nữa đó!
Ruminas: Nếu như tôi mà dịch chương này trong khi đang ôn lại cho bài kiểm tra cuối kì, thì có lẽ tôi sẽ khóc mất. Nhưng mà này, tôi đã qua rồi—Xứng đáng từng giờ mất ngủ luôn. Còn nữa, tôi thường sẽ không thêm vào những đoạn Tác giả cảm ơn người đọc vì đã ủng hộ xu, thế nhưng cái này thì khá là hài.
Cuối cùng, sẽ có thêm một chương nữa. Hoặc không. Tùy thuộc vào genshin.
Trans: Ah cuối cùng cũng về tới nhà, chương này đăng trễ vì trans đi du lịch, cơ mà từ đây là anh Siwoo bắt đầu lọt hố r đấy, bắt sóc bỏ lọ cả đêm cơ mà :)))