Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Đang ra)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

69 1068

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

(Đang ra)

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

タジリユウ

Tôi tiếp xúc mọi người trong khi cố gắng che giấu sự thật rằng công việc của tôi là một 『Thánh nam』, nhưng những người xung quanh dần dần bắt đầu tôn kính tôi…

2 11

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

263 5085

Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain! - Chương 44 - Quan điểm dư luận.

"...?"

“T-Tôi sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần tha cho tôi thôi! Làm ơn!”

Gì nữa đây?

Trong một khoảnh khắc, tôi đã ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đủ để tạo ra một khoảng trống nguy hiểm. May thay, có vẻ như người phụ nữ đang cắm đầu xuống đất trước mắt tôi không để ý đến nó.

“Woah… Ngươi muốn sống đến thế sao?”

“Vâng! Vâng! Đ-Để tôi liếm giày cho ngài nhé?! Chủ nhân!”

“Không, không cần phải làm thế.”

“Đã hiểu ạ! Thưa chủ nhân!”

Cái tiếng ‘Chủ nhân’ này là sao thế?

Ai đó mà nhìn thấy cảnh này thì chắc họ sẽ nhầm cô ấy với bán nhân dạng chó mất chứ chả phải rắn.

Không, phần dưới của cô ấy là rắn, vậy nên sẽ không có chuyện nhầm đầu, cơ mà cái thái độ ấy…

“Hmm, nên làm sao đây ta. Tôi đang định giết–“

“Hii, hiiek! Đừng giết tôi! Tôi giỏi việc nhà lắm! Tôi cũng giỏi nấu ăn và giặt giũ nữa! Ngài không thể giữ tôi làm nô lệ việc nhà sao?!”

"..."

Có vẻ do hoảng loạn qua nên cô ta hoàn toàn không nghe lọt bất cứ lời nào của tôi cả.

…Tâm trạng tôi chùng xuống.

Bộ cô ta muốn sống đến thế sao?

Tôi đã định sẽ xử lý cô ta theo cách tàn bạo nhất nếu như cô ta có bất kì dấu hiệu phản kháng nào.

Thế nhưng nhìn thấy khao khát sống mãnh liệt đến thế này khiến tôi cảm thấy khá kì lạ.

Chưa từng có kẻ nào từng lao vào tấn công tôi lại hèn mọn đến mức này chỉ để sống sót cả.

[Độc giả-nim, cô đang do dự sao? Chỉ cần giết cô ta thôi mà. Đó là lý do cô tới đây mà, đúng chứ?]

“… Đúng thế. Phải.”

Giống như Tác giả nói.

Ả bán nhân rắn kia là một vật cản đường đối với sự phát triển của câu truyện. Một con rối có thể vứt bỏ bất kì lúc nào.

Cô ta chỉ là một trong số 2,400 con rối phản diện được tạo ra bằng thiết lập của Tác giả mà thôi.

Thêm nữa, nếu như tôi kéo dài chuyện này quá lâu, đám ác nhân kia có thể sẽ vượt qua được nỗi sợ và lao vào đây.

Và rồi người phụ nữ kia, tự tin trở lại nhờ sự áp đảo quân số, có thể sẽ lại nhắm đến cái cổ của tôi một lần nữa.

Việc giết cô ta lúc này sẽ dễ dàng và chắc chắn hơn. Chẳng có lý do gì để không làm thế cả.

…Phải, đúng vậy. Giết cô ta sẽ dễ dàng hơn.

[…? Độc giả-nim?]

“Ngươi có thể giấu phần thân rắn đấy không?”

“Vâng, vâng! Được ạ! Tôi có thể giấu chúng đi! Làm ơn đừng giết tôi!”

“Ngươi bảo mình giỏi việc nhà phải không?”

“Vâng, vâng! Cứ giao cho tôi đi ạ!”

Tôi tiếp tục hỏi cô ta vài thứ khiến tôi tò mò.

Có lẽ cảm nhận được rằng mình chỉ cần thành thật khai báo là sẽ được tha mạng, cô ta cười rạng rỡ và khai tuốt.

[Độc giả-nim?!]

“Nếu ngươi mặc đồ hầu gái thì sẽ trông như thế nào đây ta?”

[Uuu, cô chỉ đang kiếm cớ thôi! Sao tự dưng cô lại như thế này chứ hả?!]

Phải, tôi biết là mình chỉ đang kiếm cớ.

2,400 tên phản diện đã được sinh từ sai lầm của Tác giả. Và việc của tôi là xử lý bớt 1,600 tên.

Không cần phải tốn công tha cho một đứa để làm gì cả. Đặc biệt là khi kẻ đó lại nắm một vai trò quan trọng trong tổ chức.

Hơn nữa, hành động trên rất nguy hiểm vì nó có thể dẫn đến xung đột giữa tôi và Tác giả. Giết cô ta ngay lúc này mới là lựa chọn khôn ngoan.

N-Nhưng mà…

Nụ cười rạng rỡ kia khiến tôi choáng váng.

Cứ như thể cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô ta lại bắt đầu cắm đầu xuống đất lần nữa.

Mỉm cười và cúi dập đầu trước kẻ đã giết những người đồng đội của mình chỉ để sống sót.

Tôi cảm thấy rối bời, cứ như thể thế giới quan của mình vừa sụp đổ.

Cứ như cô ta thật sự là một con người thật sự, chứ không phải một con rối vô hồn.

Không phải là một nhân vật ngầu lòi trong tiểu thuyết – kẻ phẫn nộ khi nhìn thấy những người đồng đội bị giết ngay trước mắt, mà là một con người thật sự - kẻ chỉ nghĩ đến sự sống còn của bản thân.

Tôi chưa rơi vào tình cảnh này trước đây bởi bình thường thì người ta sẽ nhất quyết không phản bội đồng đội.

Nhìn cảnh cô ta tuyệt vọng bấu víu lấy cơ hội được sống này khiến lòng tôi dậy sóng như thể đang được nhìn thấy một thứ đang “sống” vậy.

“…Được rồi, vậy thì biến cô thành một thành viên của một tổ chức bí mật thì sao?”

[V-Vâng…? Một tổ chức bí mật sao?!]

“Quả là đúng lúc. Tôi vẫn luôn cảm thấy tổ chức mà chỉ có mỗi hai thành viên thì có hơi trống vắng.”

"...Huh?"

“Chào mừng gia nhập, Spira. Kể từ giờ, cô sẽ là một thành viên của Arachne. Hân hạnh được gặp cô.”

“Cái gì cơ?!”

Tôi nghĩ nhiều rồi.

Kẻ trước mắt tôi đây đích thị là một con rối. Tôi chắc chắn điều đó.

Rốt cuộc đây chỉ là ý thích bất chợt của tôi mà thôi.

Chỉ là hứng thú nhất thời thôi.

[Hmm, quả thật là tổ chức bí mật mà chỉ có mỗi hai người thì có hơi… Được rồi! Một kẻ phản bội từ tổ chức đối địch gia nhập vào một tổ chức bí mật… cái này nghe cũng ngầu đấy!]

May thay, Tác giả có vẻ không có vẻ định than phiền gì cả.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi quay qua nhìn Spira, người giờ đây đã trở thành đồng đội của mình.

“Vậy thì, đây là mệnh lệnh đầu tiên của cô, Hầu gái.”

“Vâng, vâng! Ngài muốn tôi làm gì ạ?!”

“Ra ngoài và giết những người đồng đội cũ của cô đi.”

"?!"

“…Không làm được sao?”

“K-Không ạ! Tôi sẽ đi làm ngay!”

Sau khi xác nhận rằng Spira đã rời khỏi phòng, tôi vứt bộ lông nặng nề qua một bên.

Ugh, trong đó nóng thật đấy.

Đã thế còn nặng nữa chứ.

“Ha, haa… Cái thứ này nặng thật đấy.”

[Nó trông có vẻ cực kì mềm mại luôn ấy. Tui cũng muốn ôm nó nữa.]

“Đương nhiên là cảm giác rất tuyệt, cơ mà nó nóng kinh khủng luôn ấy, cô biết không?! Kể cả khi tôi đang không mặc gì đi nữa! …Không, quan trọng hơn, mau đưa quần áo cho tôi đi!”

[Ah, phải rồi nhỉ, tui suýt quên mất.]

Có bao nhiêu thứ để quên mà sao lại đi quên chuyện này thế hả!

Tôi đã bị chôn vùi trông đống lông cừu đó mà không mặc gì cả đấy!

Tôi thậm chí suýt tí nữa đã bị bắt tại trận khi đang khỏa thân rồi!

Tôi chỉ có đủ tơ để giết mỗi Spira mà thôi.

Nếu như lúc đó cô ta mà chống cự đến cùng hay là có gì đó ngoài ý muốn xảy ra thì chừng đó tơ sẽ không đủ để ứng phó đâu.

Đúng một lần. Tôi chỉ có đủ tơ cho đúng một đòn tấn công duy nhất mà thôi.

“May là tính cách của cô ta lại là ưu tiên sự sống còn của bản thân lên trên hết thảy.”

Tôi khẽ thở dài một hơi.

***

[Arachne_Real-time_Update.jpg]

(Cảnh báo hình ảnh máu me)

(Hình ảnh về một nhà máy bỏ hoang được nhuộm đỏ bởi máu)

(Đường link đến bản tin)

Vừa có một vụ thảm sát ở Übermensch hay cái tổ chức ác nhân gì gì đó, trong đó có hai người, một nam và một nữ, được cho là những kẻ cầm đầu đã chết. Kẻ còn lại thì không rõ tung tích.

Bọn họ là thần linh sao?

Hay là họ là những thiên thần được Chúa phái xuống để thực hiện nguyện vọng của chúng ta và thanh tẩy lũ ác nhân rác rưởi đó?

Bình luận – 1176

Amelia hạ thấp điện thoại xuống và đọc phần bình luận.

Một giọng nói u ám phát ra từ chỗ Siwoo, người cũng đang nhìn qua vai cô để đọc tin tức.

“Hết người này đến người kia đều đang ca ngợi tên đó … Ai ai cũng phấn khích hết.”

“Ừ thì tất nhiên rồi. Những kẻ mà họ ghét đã bị xóa sổ khỏi thế giới này mà.”

Siwoo có vẻ như không thoải mái lắm với bầu không khí sôi nổi trong phần bình luận.

Những người với quan điểm tương tự đôi khi cũng có để lại bình luận, tuy nhiên bọn họ ngay lập tức bị cơn bão dư luận nhấn chìm và biến mất.

“Tớ không hiểu.”

“Cậu hẳn biết rõ tại sao họ lại làm như vậy.”

Siwoo có vẻ không thể hiểu nổi tại sao người ta lại đi ca ngợi tên đó, mặc cho sự thật rằng hàng trăm người đã phải chết, dù cho họ có là tội phạm đi chăng nữa.

Có lẽ là vì bản thân cậu đã từng trực tiếp xuống tay với một tên ác nhân, vậy nên cậu hiểu rõ giá trị của một mạng người.

Khi đã nhận ra được giá trị của sinh mạng, cậu như phản xạ từ chối chấp nhận việc hàng trăm người đã thiệt mạng.

Kể cả khi bọn họ có là một tổ chức tội phạm.

‘…Thế nhưng tôi nghĩ mình cũng biết tại sao mọi người lại hành động như vậy.’

“Bởi vì dù lớn hay nhỏ thì cũng đã có rất nhiều người đã từng là nạn nhân của những tên ác nhân đó.”

“Chuyện đó.”

“Tớ biết. Những kẻ đó có lẽ không phải là những kẻ đã trực tiếp làm hại đến họ, đúng không? Thế nhưng vậy thì sao chứ? Bộ cậu nghĩ lòng người dễ nguôi ngoai lắm à? Trong mắt bọn họ thì chúng đều cùng là một lũ ác nhân như nhau cả thôi.”

Hầu hết người dân đều là người bình thường. Và hầu hết lũ ác nhân thì ngược lại.

Vì thế nên người dân hầu như không thể tránh khỏi việc bị cuốn vào trong các cuộc tấn công của bọn chúng.

“Họ nghĩ rằng hình phạt dành cho bọn chúng là quá nhẹ nhàng so với những gì mà họ đã phải chịu đựng. Họ muốn mắt đền mắt, răng đền răng.”

Thường thì lũ ác nhân phạm tội giết người sẽ nhanh chóng được thả ra.

Bởi vì tình trạng thiếu hụt siêu năng giả vẫn đang kéo dài.

Dù chuyện đó không phổ biến cho lắm, thế nhưng đôi lúc chúng sẽ được thả theo một thỏa thuận nhận tội với điều kiện phải ra phục vụ trên tiền tuyến một thời gian.

“Lũ ác nhân thì được tha bổng theo thỏa thuận nhận tội, nhưng người chết thì chẳng thể sống lại được, đúng không?”

“…Thế nhưng tỷ lệ sống sót của những tên ác nhân trên tiền tuyến là cực kì thấp. Hầu như không có khả năng sống sót trở về. Kể cả các anh hùng ngoài đó cũng khinh thường chúng, vậy nên họ sẽ không tới giúp chúng kể cả khi chúng gặp nguy hiểm. Chúng hoàn toàn bị cô lập ở đó.”

“Người dân cũng biết điều đó. Thế nhưng cũng không phải là không có kẻ nào trở lại.”

"..."

Đó là một phương pháp hiệu quả.

Hiệp hội được bổ sung nguồn siêu năng giả thông qua các thỏa thuận nhận tội, và lũ ác nhân thì có cơ hội được tự do thay vì mục ruỗng trong tù.

Nhưng cảm xúc thì không nghe theo lý trí.

Những người trực tiếp là nạn nhân của lũ ác nhân hoàn toàn không thể chấp nhận được việc bọn chúng có cơ hội được tự do.

Kể cả khi số lượng ác nhân sống sót trở về từ tiền tuyến là cực kì ít, họ vẫn không thể chấp nhận được có vài tên được trả về xã hội.

“Đành chịu thôi. Nếu như bố mẹ tớ bị một tên ác nhân nào đó giết chết và tớ nghe được rằng hắn sẽ được trả về xã hội thì tớ cũng sẽ phản ứng như thế.”

“…Ừ. Tớ cũng hiểu điều đó. Tớ không phán xét bọn họ.”

“Vậy thì cậu không hiểu thứ gì?”

Amelia cứ tưởng Siwoo không thích cách mọi người đang vui vẻ ăn mừng cái chết của lũ ác nhân.

“Cậu biết đấy, tất cả chuyện này…Đều là việc làm của Arte đúng không?”

“…Chắc vậy? Họ nói rằng Arachne là một tổ chức, và Arte rõ ràng là một thành viên của chúng.”

“Vậy cậu nghĩ Arte sẽ cảm thấy như thế nào?”

"Huh?"

Cô phản ứng như thể muốn hỏi cậu đang nói linh tinh gì vậy.

Arte cảm thấy thế nào ư?

Sao mà cô biết được chứ?

Cô muốn bỏ ngoài tai chuyện này, thế nhưng Siwoo trông có vẻ rất nghiêm túc, vậy nên cô quyết định không thể làm ngơ được.

“Khi tớ giết ai đó…Nếu không phải Arte đã giúp tớ, thì tớ hẳn đã có một khoảng thời gian khó khăn để vượt qua nó.”

“Ừ. Cậu chắc chắn sẽ như thế.”

“Vậy thì, liệu Arte, người đã ra tay cướp đi sinh mạng của nhiều người như thế, sẽ ổn chứ?”

“Cậu đang nói gì…”

“Tớ không biết Arte bây giờ đang cảm thấy thế nào.”

Cậu nói Arte đang cảm thấy thế nào ư?

Tên này lại đang nói linh tinh nữa rồi.

“Đương nhiên là cô ta sẽ chẳng quan tâm gì rồi. Cô ta là ác nhân đấy. Một ác nhân, cậu có hiểu không hả?”

“…Thật vậy sao?”

“Ừ, vậy nên đừng có suy nghĩ linh tinh nữa và hãy nghĩ cách để tán tỉnh cô ta đi. Hoặc là đi tìm món cổ vật kia trước cũng được.”

“Hiểu rồi.”

Tuy nhiên, ngày hôm đó bọn họ cũng không có thu hoạch gì nhiều.

Bởi vì Siwoo cứ không tập trung nên cô ấy cứ phải cằn nhằn mãi.

 

Note của Tác giả (Lời bạt)

Chúng ta đã đạt 10,000 độc giả rồi (vỗ tay)

Để ăn mừng, tôi đã gửi một email đến Nobel-chan để nhờ làm một tấm bìa truyện. Thế nhưng lúc này tôi sẽ chỉ nói, ‘Cho tôi một tấm bìa đi’ thôi.

Có lẽ là vì tôi đã dành hết toàn bộ năng lượng vào việc vẽ tấm bìa đầu tiên rồi, thế nhưng tôi không thể nghĩ ra được rốt cuộc mình muốn tấm bìa như thế nào.

Chà, tôi cũng chả biết liệu mình có thể quyết định được không nữa. PD có lẽ sẽ thấy và quyết định thay tôi.

Vậy thì mọi người, mọi người sẽ muốn loại bìa truyện mới nào?

 

Ruminas: Xin lỗi vì ra chương muộn. Tôi hiện đang bận đán- e hèm, dạy dỗ một dịch giả khác. Đọc truyện của Axiomatic đi. Tôi đề xuất bộ với chữ “thiên tài” trong tên truyện ấy. Tôi đáng lẽ sẽ nhận bộ đó, thế nhưng lại bận quá. May thay, anh bạn kia đã nhận nó, vậy nên giờ tôi được đọc một bộ truyện cực đỉnh mà chẳng cần phải căng thẳng về chuyện dịch thuật. Cảm giác thật tuyệt vời.