“Cho tôi thông tin sơ lược về vụ án. Mau lên.”
Ha-Yul thúc giục cấp dưới của mình để biết chuyện gì đã xảy ra.
Arachne xuất hiện trở lại sao?
Không thể nào. Arte chắc chắn vẫn luôn ở cùng anh ta.
Không đời nào Arachne lại có thể xuất hiện được…
“V-Vâng. Giống như tôi đã nói với ngài qua điện thoại. Có một hình vẽ nhện được vẽ bằng máu cùng với một cái xác không còn nguyên vẹn tại hiện trường. Nạn nhân lần này cũng là một tên ác nhân. Tên này đang bị truy nã vì các tội danh giết người và cưỡng hiếp.”
“Có gì khác biệt không?”
“Tôi đoán có lẽ điểm khác biệt là lần này hắn không bị băm nhuyễn hoàn toàn. Cũng không có dòng chữ ‘Arachne đã ở đây’ như lần trước. Chúng tôi cũng đang cân nhắc đến khả năng rằng đây là hành vi bắt chước của kẻ nào đó.”
Một kẻ bắt chước sao?
Không, không phải vậy.
…Thế nhưng không có bằng chứng nào cho thấy hung thủ là Arte cả.
Có lẽ anh đã nhầm, và rằng giống như Claire đã nói, cô ta có thể thật sự chỉ là một tiểu bối đang chăm chỉ cố gắng để trở thành một anh hùng mà thôi.
Thế nhưng chuyện đó cứ khiến anh băn khoăn mãi. Lúc đầu, anh đã nghĩ rằng cô ta không phải thủ phạm bởi vì điều đó quá đáng nghi.
Giờ thì không như vậy nữa. Nói đúng hơn, cảm giác cứ như là cô ta đang chế nhạo anh vậy.
Biểu cảm đó của cô ta cứ như là một người quan sát đang ngắm nhìn một con hổ đang bị nhốt trong sở thú vậy.
Nếu như anh thoát ra khỏi lồng và tiếp cận cô ta, thì anh sẽ là một mối đe dọa, thế nhưng bởi vì điều đó sẽ không xảy ra, vậy nên cô ta cứ như là một du khách đang tận hưởng hết mình mà không có gì phải lo vậy.
“Chết tiệt. Cô ta đang chế nhạo mình.”
“Vâng?”
“Không, không có gì. …Có khi nào có hơn một Arachne không?”
“Ngài cho rằng đang có một sự xung đột giữa các tổ chức ác nhân sao?”
Ha-Yul gật đầu trước lời nói của cấp dưới.
Bởi vì nếu như có nhiều hơn một Arachne, vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng.
Cô ta hẳn đã để ý rằng anh đang nghi ngờ mình mà không có bất kì bằng chứng nào cả.
Cứ như thể muốn chế nhạo anh, cô ta đã quẳng ra một con tốt thí cho anh, và khi thấy anh vẫn chưa hết nghi ngờ, cô ta lại phái một kẻ khác đi thực hiện tội ác trong khi mình thì ngồi nói chuyện với anh.
…Nếu như suy nghĩ theo hướng đó, vậy thì mọi thứ đã rõ ràng.
Thế nhưng điều này có thật sự đúng đắn không?
Nghi ngờ ai đó chỉ vì họ trông có hơi khả nghi, mà không có bất kì bằng chứng nào cả, điều này thật sự ổn sao?
Có khi nào anh chỉ đang khiến mọi chuyện trở nên phức tạp quá mức cần thiết không? Nếu thật sự đây chỉ là một kẻ bắt chước, và tên hung thủ thật sự đã bị bắt rồi thì sao?
Anh bắt đầu cảm thấy rối trí.
…Người ta nên làm gì nếu như họ không thể nghĩ ra bất kì điều gì có thể giúp cuộc điều tra tiến triển?
Sau khi suy ngẫm một lúc, Ha-Yul quyết định sẽ thay đổi lối tiếp cận.
“Xin lỗi, thế nhưng hãy thay tôi đảm nhận vụ án một lúc nhé. Tôi cần phải đi gặp một người.”
“Sao cơ ạ?! N-Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng để được giao một trọng trách…!”
“Tôi nói ra điều này bởi vì tôi tin tưởng cậu. Trông cậy vào cậu đấy.”
“…! Vâng, tôi hiểu rồi ạ!”
Tên này đơn giản thật đấy.
Chỉ cần nói ngon ngọt với cậu ta một chút thôi, cậu ta sẽ sẵn lòng đảm nhận mọi công việc, vậy nên khá là tiện.
“À mà tiện thể thì, ngài sẽ đi gặp ai vậy ạ?”
“Không có gì quá to tát đâu. Nếu như tôi đã gặp mặt nghi phạm rồi, vậy thì tôi cũng nên đi hỏi thăm nhưng người ở xung quanh cô ta, phải chứ?”
Đặc biệt là khi họ cũng có liên quan đến vụ án đó.
Ha-Yul bắt đầu thu dọn đống tài liệu nằm ngổn ngang trên bàn.
“Đầu tiên, tôi sẽ phải đi gặp cậu nhóc tên Yu Siwoo này đã.”
***
“Vậy ra đó là lý do ngài tới tìm cháu sao ạ?”
“Phải. Ta nghĩ là cậu có thể sẽ biết gì đó.”
Siwoo trả lại huy hiệu chứng minh Ha-Yul là một điều tra viên từ Hiệp hội.
Cậu đã hoàn toàn quên mất chuyện đó sau khi không có bất kì tin tức liên quan nào nữa sau vụ việc.
‘Ông ấy đang truy lùng kẻ đứng sau giật dây sự cố đó.’
Cậu thật sự ước rằng có Amelia ở đây nhưng lúc như thế này.
Bởi vì cô ấy sẽ phù hợp với chuyện này hơn cậu…Dù cổ có hơi cực đoan.
Cậu phải làm gì đây?
Điều tra viên nói rằng ngài ấy đang truy lùng hung thủ của sự cố đó. Cơ mà, cho dù cậu có nghĩ thế nào đi nữa, thì kẻ đó chỉ có thể là một người mà thôi.
Kẻ đó hẳn chính là Arte rồi.
“Bởi vì cậu và bạn bè đã ở gần hiện trường khi vụ án xảy ra. Cậu có biết bất cứ điều gì không?”
“Không ạ. Bọn cháu lúc đó quá bối rối vì cuộc tấn công nên không có thời gian lo cho việc khác nữa.”
“Ra vậy…Vậy cậu có cảm thấy có điều gì đó kì lạ không? Ví dụ như một trong số các cậu đã biến mất trong khoảng thời gian đó.”
Ngài ấy thậm chí còn không thèm giấu giếm ý đồ của mình.
Ngài ấy có vẻ như không ý định che giấu sự thật rằng mình đang nghi ngờ Arte.
Ánh mắt sắc lẹm ấy cứ như đang liếc nhìn một tên tội phạm vậy, khiến cho Siwoo không kiềm được mà rùng mình.
“…Oh, xin lỗi nhé. Mắt ta bẩm sinh đã sắc bén như vậy rồi. Đừng lo. Ta sẽ không bắt cậu hay gì đâu.”
“V-Vâng…”
‘Ngài ấy nghĩ rằng mình rùng mình là vì lo lắng rằng sẽ bị bắt sao?’
Thế nhưng đó không phải là thứ khiến cậu lo lắng.
Liệu đưa người này vào công cuộc ngăn cản Arte có ổn không?
Sự giúp đỡ của người này sẽ rất có ích. Đó là điều chắc chắn.
Không đời nào sự giúp đỡ từ một điều tra viên chuyên phụ trách các vụ án liên quan đến siêu năng giả của Hiệp hội lại không có ích được cả.
…Nhưng có gì đó rất lạ.
Tại sao ngài ấy lại cố gắng lấy thông tin từ Siwoo cơ chứ?
Anh cũng đã xem tin tức ngày hôm qua rồi.
Kẻ đã tàn sát vô số ác nhân một cách dã man, còn được gọi là Arachne, đã bị bắt.
Cả cậu lẫn Amelia đều đã lờ mờ đoán được thân phận thật sự của Arachne rồi.
Arte, kẻ đã biến mất trong khoảng thời gian đó, là đối tượng số một của họ.
Đó là lý do tại sao cậu lại vô cùng thất vọng khi nhìn thấy tên hung thủ bị bắt trên bản tin.
Bởi vì cậu đã nghĩ rằng không thể trông đợi gì vào sự giúp sức của Hiệp hội nữa rồi.
Thế nhưng tại sao lúc này họ lại đến tìm cậu cơ chư?
“Bất kì điều gì cũng được. Nếu như có thứ gì đó khả nghi, hãy cho ta biết.”
“…Tại sao ngài lại hỏi về chuyện đó?”
"Huh?"
“Arachne đã bị bắt. Chẳng phải tin đó đã được đưa lên bản tin hay sao?”
“Phải, đúng vậy. Lúc đó dư luận đã loạn hết cả lên. Cậu đã nhìn thấy những lời bình luận trên mạng chưa?”
“…Rồi ạ.”
Cộng động mạng khi ấy nóng hơn bao giờ hết.
Chà, đương nhiên là phải nóng rồi. Mấy tên ác nhân phiền phức đó đã chết hết rồi cơ mà.
Không chỉ là một hay hai tên, mà là một con số khổng lồ lên đến 200 tên bị giết.
“Thả tự do cho Arachne…Thậm chí có những lời nói như vậy ở khắp nơi.”
“Chuyện đó…”
“Ta biết. Nó rất cực đoan. Thế nhưng rất nhiều người ghét ác nhân.”
Phải, đúng là như vậy.
Mọi người ghét ác nhân. Không, đúng hơn là họ ghê tởm chúng.
Tại sao họ phải nuôi ăn và chứa chấp lũ tội phạm trong tù khi mà chúng đã cướp đi cuộc sống thường ngày yên bình của họ cơ chứ?
Lẽ ra họ nên giết hết chúng đi. Lũ tội phạm thì không có nhân quyền. Mấy lời bàn tán như thế cũng không hiếm.
Có quá nhiều siêu năng giả ở trong khắp các thành phố. Bọn họ chính là lý do cho sự bất ổn xã hội hiện tại.
…Đó chính là quan điểm của dư luận về lũ ác nhân.
Hiện tại khi mà sự thù địch đối với các nhân đang dâng cao như thế này, kể cả khi bị bắt, rõ ràng là chúng sẽ tiếp tục sống phè phỡn bằng tiền thuế của họ ở trong tù.
Tuy nhiên, Arachne đã quét sạch lũ ác nhân đó một cách gọn gàng.
Một thợ săn ác nhân, không hề làm hại người dân vô tội mà chỉ tàn sát lũ ác nhân.
Kiểu gì cũng sẽ có những lời bàn tán như vậy.
“Thế nhưng mặc cho dư luận có nghĩ như thế nào, thì tội ác vẫn là tội ác, và giết người thì vẫn là giết người. Nhưng hãy để ta nói với cậu điều này…”
"..."
“Hôm nay, đã có thêm một nạn nhân mới của Arachne.”
“S-Sao cơ?!”
Những lời đó khiến cậu ngạc nhiên, thế nhưng đồng thời Siwoo cũng nhận ra một điều.
Đúng như dự đoán. Hung thủ chính là Arte. Cô ấy chính là Arachne.
Bởi vì không đời nào có chuyện số nạn nhân lại tăng lên trong khi hung thủ đã bị bắt được.
“Chuyện này vẫn chưa được công khai trên truyền thông, thế nhưng sẽ sớm thôi. Nạn nhân lần này cũng là một tên ác nhân…Tuy nhiên, bên trên đang định coi đây là một kẻ bắt chước.”
“M-Một kẻ bắt chước sao ạ?”
“Phải. Nếu như bọn họ vừa thông báo đã bắt được hung thủ để rồi lại thừa nhận sai sót của mình vào ngày hôm sau, vậy thì uy tín của Hiệp hội sẽ bị lung lay. Vậy nên cấp trên đã đưa ra quyết định như vậy.”
Nói xong, ngài ấy hơi chồm người tới Siwoo và nắm lấy tay cậu như thể đang van nài.
“Để chỉ là để ngăn việc có thêm nạn nhân, nếu như có bất kì điều gì khả nghi, làm ơn hãy nói cho ta biết. Dù chỉ là vài điều nhỏ nhặt cũng được. Thậm chí nếu có bằng chứng vật lý thì càng tốt.”
“V-Vậy thì…”
Nói ra điều này liệu có ổn không?
Rằng Arte rất khả nghi?
Liệu ngài ấy có cười trừ cho qua như thể đó chỉ là một trò đùa không?
Có vẻ như kẻ giật dây đằng sau bức màn trong những sự kiện gần đây là cô ấy…
Nếu như cậu nói như vậy, liệu ngài ấy có tin không?
Không, cho dù có tin đi nữa, chỉ có một mình ngài ấy thì có thể làm gì được cơ chứ? Dù cho ngài ấy có tin, thì liệu Hiệp hội có tin không?
Khi cậu im lặng để nghĩ xem mình nên làm gì, Điều tra viên vẫn chờ đợi như thể đang cho cậu thời gian suy nghĩ.
Sự tĩnh lặng lập tức bao trùm lấy họ.
“Mọi người nói đang nói chuyện gì mà vui thế? Cho tớ tham gia với.”
Và khoảng lặng đó đã bị một kẻ nào đó phá bĩnh.
“Ah, Arte. Rất vui được gặp em.”
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, thưa ngài Điều tra viên. Cơn gió nào đã mang ngài tới đây hôm nay vậy?”
“Ta nghĩ rằng một vài học viên có thể sẽ gặp một vài vấn đề tâm lý sau khi bị tấn công như vậy. Ta đã gọi bạn của em đến đây để có một buổi tư vấn nho nhỏ.”
“Aha. Em hiểu rồi.”
“Vậy thì, Siwoo này. Em trông có vẻ vẫn ổn, vậy nên giờ ta đi đây. Nếu như em cần giúp đỡ, cứ thoải mái gọi ta qua số này nhé.”
Điều tra viên Lee Ha-Yul nhanh chóng rời đi.
…Với một biểu cảm như thể ngài ấy không ngờ Arte sẽ xuất hiện tại đây vậy.
Một biểu cảm cứ như đang nói rằng ‘sao số mình xui quá vậy.’
“Chào, Arte.”
“Chào cậu. Cậu đang nói chuyện với Điều tra viên sao…Có khi nào tớ vừa làm lỡ mất chuyện quan trọng của cậu không?”
“Không, không có gì cả đâu.”
Cậu chợt nhận ra tình hình hiện tại.
Kẻ duy nhất mà Điều tra viên đang tình nghi chính là Arte và ngài ấy nắm trong tay ít thông tin hơn cô ấy.
Ngài ấy đã nghĩ rằng Arte sẽ không xuất hiện nếu như ngài ấy nói chuyện với cậu ở nơi công cộng.
“Thật là, cái ông Điều tra viên đó. Không cần phải lo nghĩ quá nhiều về ông ấy đâu.”
“…Ừ. Dù trông như thế này, thế nhưng tớ vẫn là một học viên của Học viện đấy nhé. Nhiêu đây chưa là gì đâu.”
“Hehe. Nghe ngầu thật đấy. Vậy thì, giờ tớ đi đây. Cậu cũng nên về sớm đi, nhé? Mấy ngày này loạn lắm.”
Nhìn Arte rời đi một cách đột ngột y hệt như lúc cô xuất hiện, cậu chợt nghĩ.
‘…Mình thậm chí còn không thấy bất ngờ khi Arte xuất hiện đột ngột như thế nữa.’
Có phải cậu đã quá quen với việc Arte đột nhiên xuất hiện rồi không?
Siwoo khẽ thở dài.
Cậu không ngờ rằng có một ngày mình sẽ quen với việc có ai đó liên tục theo dõi mình đấy.
Cảm giác cứ như cậu đã sống cả đời bị theo dõi rồi vậy.