**Chương 32: Nói Về Nước Anh**
Vài ngày sau.
Tôi đến khu trung tâm đô thị Maldea từ sáng sớm.
Hôm nay tôi không làm việc về game.
Một cửa hàng nhỏ ở cuối phố chính là nơi tôi tìm kiếm.
Khi bước vào cửa hiệu có bảng hiệu ghi "Tiệm Bánh Ngọt Colifon", mùi thơm ngọt ngào ùa vào mũi tôi.
"Chào mừng. Ồ xin chào…"
"Lâu rồi không gặp. Tôi là Marderita từ Galerina."
Người phụ nữ tóc trắng đứng sau quầy nhận ra tôi.
Đúng vậy. Đó là bà Sherrard, người quản lý đã mua siro cây phong từ tôi.
"À, mọi chuyện thế nào rồi?"
"Tốt lắm, chúng tôi có một sản phẩm mới tuyệt vời. Thử đi này."
Bà Sherrard dọn ra cho tôi một chiếc bánh ngọt vừa mới làm trên đĩa.
Đó là một chiếc bánh pie màu vàng rực rỡ. Làn hơi nóng bốc lên cùng hương thơm ngon lành khiến mũi tôi nhột nhạt.
"Vậy thì, tôi sẽ thử."
Khi tôi cầm lên và nếm thử, tôi cảm nhận được kết cấu giòn tan của lớp vỏ bánh.
Sau đó, một vị ngọt thanh lịch lan tỏa trong miệng.
"Ưmm, ngọt quá. Ngon tuyệt."
"Vâng, tôi nghĩ vị ngọt của siro rất hợp với vỏ bánh pie. Khách hàng quen của tôi cũng thích lắm. Họ nói đó là một hương vị độc đáo, không thể tìm thấy ở đâu khác."
Bà Sherrard nói một cách vui vẻ.
Rõ ràng là mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.
Sau một cuộc trò chuyện ngắn, tôi nhận được đơn đặt hàng thêm khoảng ba mươi chai siro nữa.
Nếu tin này lan rộng, các cửa hàng khác có thể sẽ đặt thêm.
Ừm, có thể sẽ mất chút thời gian.
Dù sao thì, tôi vẫn còn tồn kho khoảng chín trăm chai siro mà tôi nhận được từ Canada.
Mẹ tôi có dùng chúng ở nhà, nhưng số lượng chẳng giảm đi bao nhiêu.
Trong lúc này, tôi muốn cho mọi người trên Trái Đất biết về cửa tiệm này.
Đã lâu rồi tôi mới lại là Yutuber Lina Marderita.
Đầu tiên chụp bảng hiệu cửa hàng bằng camera, sau đó hướng camera về phía mình.
"Xin chào, Trái Đất. Xin chào. Hôm nay, tôi đang ở cửa hàng mang tên Tiệm Bánh Ngọt Colifon tại Mardea. Thực ra, đây chính là cửa hàng đã sử dụng siro cây phong mà tôi được người dân Canada tặng. Nhìn này, đây là chiếc bánh pie làm từ siro cây phong. Tôi chắc chắn đây là chiếc bánh đầu tiên có loại này tại Maldea."
Sau khi giới thiệu sản phẩm, tôi cố gắng ăn chiếc bánh pie trước camera.
"Ưmm, ngon tuyệt!"
Mỉm cười, biểu cảm, và dừng ghi hình.
Video đã hoàn thành.
Khi tôi đăng nó lên Yutube, đã có phản hồi cực lớn từ người dân trên Trái Đất.
\[Trông ngon quá. Các thợ làm bánh ở Maldea có vẻ rất tài năng.\]
\[Thật như một giấc mơ khi hương vị của Trái Đất đang được thưởng thức trên một hành tinh khác.\]
\[Đúng là một nơi tuyệt vời. Tôi muốn đến đó.\]
Mọi người dường như rất vui mừng về điều đó.
Chỉ cần nhìn thấy điều này thôi cũng đủ khiến tôi hạnh phúc vì đã làm việc đó.
Tôi cảm ơn bà Sherrard và rời cửa hàng.
Trong tháng tiếp theo.
Tôi tiếp tục làm việc từ xa với Nikkendo về phần địa phương hóa trong khi vẫn đảm nhiệm việc bán hàng tại Galerina.
Cuối cùng, tôi nhận được tin nhắn thông báo rằng các trò chơi retro đã sẵn sàng để vận chuyển.
Đã đến lúc quay trở lại Trái Đất.
Với số tiền kiếm được, tôi mua 7000 viên đá ma thuật và 70 hộp thu nhỏ (shrink box).
Vậy nên tôi đang trên đường đến điểm warp tiếp theo.
Tôi đang nghĩ đến việc ghé thăm một vài quốc gia khác trước khi đến Liên Hợp Quốc và Nhật Bản.
Dù sao thì cũng là giao lưu mà.
Có lẽ tôi không thể đến thăm tất cả các quốc gia, nhưng tôi sẽ cố gắng đến những nơi tôi muốn.
Vậy, tôi nên đến quốc gia nào? Ừm, bạn biết đấy, tôi là một con mọt game mà.
Vì vậy tôi quyết định chơi một trò chơi trước.
"Vậy, cậu đã quyết định chưa?" Galena hỏi tôi trong văn phòng sau giờ làm.
"Anh Quốc."
"Hmm. Tại sao?"
"Vì đó là Lewa."
*Chú thích: Lewa (Rare). Rare Limited, thường được gọi là Rareware, là một nhà phát triển trò chơi điện tử của Anh và là một studio của Xbox Game Studios có trụ sở tại Twycross, Leicestershire.*
Lewa, công ty đã tạo ra Super Donkyuu Kong và phát hành nhiều trò chơi kinh điển ra thế giới.
Lần này, vì đã quyết định phát hành bộ sưu tập game retro, tôi quyết định đến chào hỏi họ ở đó.
Tôi muốn nhìn thấy đất nước đã sinh ra trò chơi mà tôi đã từng nghiện ngập trước khi chết.
Tôi biết việc một đại sứ thiện chí quyết định quốc gia đến thăm bằng cách chơi game là một điều kỳ lạ.
Nhưng việc giao tiếp với Trái Đất chỉ do một mình tôi đảm nhiệm.
Đây là sự tự do mà tôi đã được ban tặng.
Tôi đã thông báo trước với LHQ rằng lần này tôi sẽ đến Anh.
Lẽ ra tôi có thể chỉ cần đến thăm Tetras, nhưng tôi nghe nói công ty đó nằm ở Mỹ.
Vì tôi luôn đến Mỹ, nên lần này tôi chọn một quốc gia khác.
Rồi đến ngày khởi hành. Tôi lại đứng trước phòng warp của Viện, như thường lệ.
"Cậu đến Lewa đúng không? Nhắn họ rằng Vangio and Zooey là một kiệt tác đi nhé."
"Battletoads cũng rất vui mà…"
Sania và Fio cũng đến tiễn tôi.
Có vẻ như tất cả những gì họ nghĩ đến chỉ là trò chơi.
Công ty Galerina đang dần trở thành một tập hợp toàn những kẻ kỳ quặc, phải không?
"Vậy tôi đi đây. Galena, là Anh đúng không? Thủ đô là London."
Khi tôi nhắc, Galena gật đầu một cách tự tin.
"Ừ, tớ biết. Chúc may mắn nhé."
Với lời chúc có lẽ là đáng ngờ nhất vũ trụ vang lên sau lưng, tôi rời khỏi Maldea.
Khoảnh khắc tiếp theo. Tôi đang đứng ở một vị trí khá chông chênh.
Tôi nhìn xuống chân và thấy mình dường như đang ở trên đỉnh một tòa tháp cao.
Nhìn xung quanh, tôi thấy một thị trấn kiểu phương Tây được bao quanh bởi cây cối xanh tươi.
Phong cảnh thì đẹp, nhưng đây là nơi nào vậy?
Tôi nghe thấy tiếng hét từ phía dưới.
"Thể hiện sự ngạc nhiên tự nhiên hơn nữa! Phản ứng như thể có một con ma thật sự ở đây ấy!"
Nhìn xuống, tôi thấy một nhóm người tập trung bên cạnh một tòa nhà trang nghiêm.
Một cậu bé và một cô bé đang bị bao quanh bởi những người mang theo thiết bị.
Rõ ràng là một buổi quay phim quy mô lớn.
Họ dường như đang quay cảnh hai học sinh giật mình vì sự xuất hiện của một mụ phù thủy ma.
Họ đang diễn cảnh nói chuyện với khoảng không.
Có lẽ đây là loại phim mà hiệu ứng CG sẽ được thêm vào sau.
Dù sao thì, đứng ở đây cũng không an toàn.
Tôi sử dụng phép thuật bay lơ lửng và từ từ hạ xuống một cách nhẹ nhàng.
"Gì vậy!?"
"Có một cô gái đang hạ xuống từ trên cao kìa!"
"Đó là cái gì thế?"
Mọi người dưới mặt đất đang nhìn tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ.
Khi tôi hạ cánh xuống bãi cỏ, có vẻ họ đã nhận ra tôi.
"Không thể nào, Lina Marderita, …!"
"Cái đó trông giống như phép bay thật sự. Cô ấy đến Anh sao?"
Một người phụ nữ bước ra từ đoàn làm phim đang xôn xao.
"Ngài có phải là đại sứ của Maldea không?"
"Vâng, tên tôi là Lina Marderita. Tôi xin lỗi vì đột nhiên làm phiền như vậy."
Tôi cúi chào, và mọi người đều nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt.
Rồi hai người trông giống như diễn viên trẻ tiến về phía tôi.
"Ngài là Lina thật. Thật tuyệt vời. Trông ngài như một nàng tiên vậy. Tôi là Luina Margaret."
"Tôi là Orris Helgan. Rất vinh dự được gặp ngài."
"Ồ, rất vui được gặp hai người…"
Tôi bắt tay với cô cậu diễn viên trẻ duyên dáng và cúi đầu.
Và rồi
"Tuyệt, chính là nó!"
Người đàn ông râu quai nón đứng sau máy quay đứng dậy, hét lên.
Khi tiến lại gần chúng tôi, ông ta nói với hai diễn viên trẻ.
"Phản ứng của hai cậu khi cô Marderita hạ xuống là sự ngạc nhiên thật sự. Đó chính là thứ các cậu *phải* thể hiện khi máy quay đang chạy. Rõ chưa?"
"V-vâng ạ"
"Rõ ạ"
Các diễn viên trẻ vội vàng cúi đầu, có vẻ khá căng thẳng.
Tôi tự hỏi liệu ông ta có phải là một đạo diễn lớn.
"Thưa đạo diễn. Quan trọng hơn, chúng ta phải đưa cô Marderita đến đồn cảnh sát."
Một nhân viên nữ nói, nhưng vị đạo diễn ngăn cô lại.
"Khoan đã. Cái đó tuyệt lắm. Tôi đoán là không thể diễn với CG không tồn tại được. Tôi rất muốn có một người thật tham gia."
Tôi không hiểu ông ta đang nói gì.
Khi tôi nhìn ông ta một cách ngơ ngác, vị đạo diễn quay sang tôi nói.
"Cô Marderita. Tôi cần cô đóng vai một mụ phù thủy cho tôi."
"Cái gì cơ…?"
Một nhân viên nữ vội vã chạy đến tôi trong khi miệng mở to.
"Đạo diễn! Điều đó thật sự không ổn chút nào! Cô ấy là một nhân vật nổi tiếng toàn thế giới!"
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn. Tôi chỉ muốn quay cảnh thật. Cô Marderita. Làm ơn, chỉ cần hạ xuống từ bầu trời như lúc nãy và nói vài câu thoại."
Vị đạo diễn tiến đến gần tôi với vẻ mặt đầy quyết đoán.
Tôi chưa từng diễn xuất bao giờ.
Sau đó, hai diễn viên trẻ cúi đầu trước tôi.
"Ưm, làm ơn đi ạ. Tôi cảm thấy mình có thể diễn tốt hơn với điều đó."
"Em cũng vậy. Làm ơn đi ạ."
Thật khó để từ chối một điều như thế này.
Tôi đoán họ chỉ muốn thể hiện tốt và tạo ra một thước phim tốt.
Tôi có điểm yếu trước những thứ chân thành và thuần khiết như vậy… Chà, tôi đoán là tôi sẽ làm thôi, và nếu không được thì cũng không sao.
---