Vừa ngổn ngang suy tính chuyện tiêu tiền, Takaya vừa quay trở lại thành phố mà đáng lẽ ra anh đã rời đi từ đêm qua.
Thành phố này dĩ nhiên cũng có tên. Ở cổng thành đương nhiên có đặt bảng hiệu, nhưng chữ viết trên đó Takaya hoàn toàn không đọc được. Anh chỉ có thể lờ mờ đoán được ý nghĩa ngôn ngữ của những người qua lại, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Haizz, mấy chuyện này toàn giao cho đám người đã Thức Tỉnh lo liệu... Nghĩ lại thì, tự mình làm mọi thứ thật phiền phức..."
Từ trước đến nay, việc buôn bán nguyên liệu thu được, lo liệu lương thực và các nhu yếu phẩm khác đều do mấy người bạn cùng lớp đã "Thức Tỉnh" năng lực giải mã ngôn ngữ dị giới đảm nhiệm, nên chẳng có vấn đề gì. Nhưng nếu Takaya phải tự mình làm thì đúng là hơi khó khăn đây.
Vốn dĩ, Takaya đã vô cùng tệ trong khoản giao tiếp với người khác. Đến cả những người bạn cùng lớp nói chung ngôn ngữ mà anh còn chưa quen, thì bảo anh đi nói chuyện với người bản địa ở dị giới, đã không quen biết lại còn nói ngôn ngữ khác biệt, anh tuyệt đối không muốn.
Thế nhưng—.
"............"
Takaya đưa mắt nhìn về phía con hẻm nhỏ được cho là có "một" cửa tiệm, nơi đó nằm khá xa trung tâm thành phố.
Đó là một con hẻm hẹp, tăm tối, ít người qua lại, ẩn mình trong bóng các tòa nhà. Tại đó, một phụ nữ mặc trang phục khá hở hang đang đứng. Cô ta là một cô gái ngực lớn, tai dài rủ xuống như thú vật – đúng kiểu dị giới, chắc hẳn là người thú rồi.
Dù là vùng quê không mấy sầm uất, hay là khu phố đèn đỏ ở thế giới cũ, hoặc một con phố thương mại nông thôn tồi tàn đi nữa, chỉ cần tìm một chút là có ngay thôi.
Cách tiêu tiền mà Takaya đã nghĩ suốt đường, cách số một chính là ghé vào cái gọi là "quán đêm", nói thẳng ra là "nhà thổ".
Rạng sáng hôm kia, Takaya từng thấy vài tên bạn học cũ, trong đó có Shunichi, lén lút lẻn khỏi nhóm và chui tọt vào trong cửa tiệm đó, khiến bản thân Takaya cũng tò mò bấy lâu.
Takaya cũng tự ý thức được rằng mình đang làm chuyện ngu xuẩn. Thế nhưng, chết mà vẫn còn là trai tân thì đúng là quá thảm hại.
Anh ta cũng là một thanh niên khỏe mạnh và có đầy đủ ham muốn tình dục. Nói không có hứng thú với thân thể phụ nữ và chuyện nam nữ thì là nói dối.
Vậy nên, dù chậm rãi, nhưng như lũ bướm đêm bị ánh đèn cuốn hút, bước chân Takaya dần dần tiến về phía cô gái người thú đang vẫy khách.
"Chưa có khách nào khác... Chắc là lát nữa mới đến lúc cao điểm, giờ làm nhanh gọn thì không ai chú ý, rồi mình có thể đi đến điểm tiếp theo..."
Ngay khi Takaya đang chìm đắm trong những suy nghĩ ngây thơ đặc trưng của một tên trai tân như thế thì,
"◇▲☆※,!#&%. Tôi?"
Anh lại bị ai đó vỗ nhẹ vào vai từ phía sau, cùng với mấy lời nói kỳ lạ.
"Ể? À... khoan..."
"Tôi, Δ§▽∴? Đây là=&%’#9,@#”>>’8, ××??"
Anh chỉ nghe rõ mỗi từ "tôi", nhưng vì cô ta lại mặc trang phục tương tự như người phụ nữ đứng trước cửa tiệm, chắc là nhân viên hay người làm gì đó của tiệm này rồi.
Thấy ánh mắt người phụ nữ cứ chăm chăm nhìn vào thắt lưng Takaya – nói cách khác là cái túi đựng đầy tiền vàng – anh hiểu, chắc chắn là mình đã bị nhắm làm con mồi của ngày hôm nay rồi.
Nhưng ngược lại, chuyện này lại khá thuận tiện. Vốn dĩ Takaya có mặt ở đây là để trải nghiệm "dịch vụ" của tiệm mà. Dù có thể bị "chặt chém" một chút, nhưng miễn đạt được mục đích là được.
"×Ε+,#)’~~=,◇×××,????"
"”P@:+_! |~sM%%!"
Chẳng mấy chốc, Takaya bị hai cô gái người thú to lớn vây lấy, nói huyên thuyên đủ thứ. Anh đâu còn đủ bình tĩnh để mà suy nghĩ được xa xôi đến thế.
"Không, xin lỗi... Tôi, ngôn ngữ, cái đó, không hiểu, no, no."
Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, Takaya vội vàng lắc đầu lia lịa. Trên gương mặt anh khi ấy, không còn vẻ mặt hăm hở mong chờ của một chàng trai trẻ nữa, thay vào đó là một tên nhóc lù khù, gù lưng, nhút nhát đến mức chỉ ước có thể biến mất ngay lập tức.
"Thôi được rồi! Tiền thì tôi cho! Cho thì cho, làm ơn buông tha cho tôi đi mà!!"
Lợi dụng lúc bọn họ xao nhãng vì những đồng tiền vàng bạc rơi vãi trong túi, Takaya đã chuồn thẳng không thèm đánh đấm gì, tháo chạy khỏi nơi đó.
"Có tiền mà còn không làm nổi một vị khách đường hoàng... Rốt cuộc mình là cái thá gì chứ?"
Cuối cùng, sau khi lẳng lặng mua ít rượu và đồ ăn ở một tiệm tạp hóa gần đó, Takaya lầm lũi đi tìm chỗ ngủ cho đêm nay.