"Ư, lạnh quá..."
Vừa chuyển dịch đến nơi, chào đón Ryuya là một cơn lạnh buốt thấu xương khiến cậu bất giác co rúm lại, cùng với khung cảnh trắng xóa phủ đầy tuyết.
"Chỗ này vẫn lạnh như thường lệ nhỉ."
"Sư phụ, đây là..."
"À, đây là Shimazu, hòn đảo biệt lập ở phía Đông. Là nơi Akane sinh ra và lớn lên, nơi hậu duệ của Oni… hình như là vậy, đang sinh sống."
Thật ra, từ trước Ryuya đã lờ mờ đoán được rồi, ngay từ cái lúc cô ấy vận trang phục đậm chất Nhật Bản hay có sừng ấy. Giờ thì xem ra, phán đoán của cậu hoàn toàn chính xác.
Nơi họ đặt chân tới có một cổng Torii sơn son đỏ chót, phía sau là những bậc đá nối tiếp nhau. Tuy chỉ mới đến lối vào, nhưng bất kể nhìn thế nào, nó cũng giống hệt một ngôi đền thờ.
"Cứ đi thẳng theo những bậc đá này là đến thôn làng của Akane. Đương nhiên ta không hề báo trước việc mình sẽ tới, nhưng con bé rất hiền lành, chỉ hai người bọn ta thì chắc cũng không đến nỗi nào đâu."
"Sư phụ cũng không định khuyên bảo cô ấy sao ạ?"
"Kẻ muốn đi, ta không níu giữ. Con bé muốn rời môn phái thì cứ rời, muốn ở lại thì cứ ở. Nhưng nếu Takaya mà bảo muốn nghỉ, ta sẽ dốc toàn lực ngăn cản đấy!"
"Cái kiểu thiên vị ấy cũng có vấn đề đấy chứ ạ..."
Đối với sư phụ thì có lẽ vậy, nhưng với Ryuya, Akane là người đã góp phần không nhỏ vào sự trưởng thành của cậu từ trước đến nay.
Ngay cả 'Shirogane', người bạn đồng hành vẫn luôn kề vai sát cánh cùng Ryuya cho đến tận bây giờ, cũng là do cậu và cô ấy cùng tạo ra, và cũng chính Akane là người đã đặt tên cho nó.
Vào cái ngày tiệc mừng chiến công ấy, Akane đã nói với Ryuya rằng "Cậu đã thay đổi rồi", nhưng cậu biết, điều đó không đúng.
Ryuya vẫn chưa hề thay đổi chút nào. Vẫn cứ mãi là một đứa trẻ yếu đuối, ỷ lại, không thể tự mình đứng vững nếu không có ai đó để nương tựa, không có sự giúp đỡ từ bạn bè.
Cậu biết mình không thể mãi mãi là một đứa trẻ được. Thế nhưng, Ryuya vẫn rất cần cô ấy.
Người chị đồng môn luôn dõi theo và đôi lúc lại mắng mỏ, trách cứ cậu.
"Chủ nhân ơi, Mike không gặp được Akane nữa sao? Akane đi rồi, Mike buồn lắm."
"Không sao đâu Mike. Nếu chúng ta cùng nhau cầu xin, Akane nhất định sẽ quay về mà."
Vừa vỗ về cái đầu của Mike đang lo lắng bám víu lấy mình, Ryuya vừa dõi mắt nhìn về phía những bậc đá ẩn hiện dưới màn mây tuyết dày đặc.
"...Takaya, một tuần nữa ta sẽ đến đón con ở đây. Đừng lo lắng chuyện bên này, con cứ làm điều mình muốn đi."
"Sư phụ, con cảm ơn người."
"Không sao, vì các đệ tử quan trọng của ta mà. Thỉnh thoảng cũng phải ra dáng bậc phụ huynh một chút chứ."
Nói rồi, Ever lại một lần nữa dịch chuyển tức thời, quay về nơi mà mọi người ở Syllat và Liselotte đang chờ đợi.
Còn lại, chỉ có Ryuya và người hầu của cậu, Mike.
"—Mike, đi thôi. Chúng ta sẽ đi đón người còn thiếu."
"Vâng, Mike cũng muốn sớm gặp Akane."
Dẫm chân lên tấm thảm tuyết trắng muốt vẫn không ngừng rơi xuống, một người một linh thú chầm chậm leo lên những bậc đá dốc.