Ngày hôm sau, Ryuuya theo đúng kế hoạch, lên đường đến đỉnh núi Wols.
Tất nhiên, trong lòng Ryuuya vẫn còn vô vàn thắc mắc: Ever đang toan tính điều gì? Vì sao cô ấy lại nhìn thấu mục đích của mình? Dù vậy, nhờ có cô ấy mà chuyến đi đến Wols của cậu không hề uổng phí. Hiền giả Núi lửa, Shamshir. Đó là vị “Lục Hiền giả” thứ tư Ryuuya sắp diện kiến, và chắc chắn cô ấy nắm giữ điều gì đó hữu ích cho cậu lúc này. Hơn nữa, dù không thể đoán được Ever đang nghĩ gì, Ryuuya tin chắc một điều: cô ấy sẽ không bao giờ đẩy cậu vào thế khó hay gây ra bất cứ tổn hại nào. Cậu hoàn toàn tin tưởng vào điều đó.
(Giá mà cô ấy chịu bỏ cái tật thỉnh thoảng lại đi vay nợ đâu đó về thì… mình đã có thể tự hào mà nói rằng cô ấy là một người thầy hoàn hảo rồi...)
Vừa nghĩ vậy, Ryuuya cùng những người bạn đồng hành theo lên đỉnh núi. À phải rồi, Daiku thì vắng mặt vì bị người thân "bắt cóc" lo chuyện gia đình.
“Chủ nhân ơi, ở đây nặng mùi quá, mũi con muốn cong lại luôn rồi!”
“Ừm, đây là vùng suối khoáng nóng mà, chịu thôi.”
Ryuuya bèn đeo cho Mike chiếc khẩu trang đã chuẩn bị sẵn cho cái mũi thính nhạy của cô bé.
Dọc đường lên đỉnh núi, có những đoạn hơi nước trắng bốc lên cuồn cuộn. Chắc hẳn là suối nước nóng đang phun trào. Ngửi thử một chút, có lẽ là khí sulfur và các loại khí khác.
“Takaya, cái này này!”
“Trứng đen…”
“Lạ đúng không? Họ thả trứng vào suối nước nóng nhiệt độ cao rồi luộc chín, mua ở quầy hàng đằng kia.”
“Ồ, lần đầu tôi thấy đấy.”
Ryuuya không nói “Tôi biết rồi” bởi sự thật là cậu chưa từng đến những nơi như vậy ở thế giới cũ, đây đúng là lần đầu tiên cậu thấy. Không ngờ lại được trải nghiệm món trứng đen này lần đầu tiên ở dị giới. Rắc muối vào ăn, thấy ngon một cách bình thường.
Vừa đi đường vừa lót dạ, Ryuuya và mọi người vừa ngắm cảnh vừa thong thả tiến lên đỉnh. Nhìn từ Phi thuyền Sấm Sét xuống thì không thấy rõ lắm, nhưng núi Wols này cao bất ngờ, càng lên gần đỉnh, đường đi càng trở nên hiểm trở.
“Đây coi như là điểm cuối của đường leo núi rồi nhỉ. Có vẻ như chỉ có thể nhìn thoáng qua miệng núi lửa từ chỗ hàng rào thôi.”
Một lát sau, họ đặt chân đến khu vực được coi là đỉnh núi. Phía sau hàng rào, con đường vẫn tiếp tục nhưng chỉ cần nhìn lướt qua đã thấy dốc đứng, lại không hề được tu sửa. Tuy một mình vẫn có thể đi được, nhưng nếu trượt chân thì rất nguy hiểm. Chẳng còn cách nào khác, Ryuuya đành tạm hòa vào đám đông khách du lịch, ghé mắt nhìn vào miệng núi lửa.
“Takaya, thế nào?”
“…Ưm…”
Nhưng quả nhiên, hơi nước vẫn bao phủ dày đặc khiến cậu không thể nhìn rõ bên trong. Akane, người vừa hỏi Ryuuya, cũng có vẻ mặt tương tự. Theo lời Ever, Hiền giả Núi lửa sống bên trong miệng núi lửa này… Nhưng câu hỏi “Liệu có ai có thể sống ở một nơi như vậy không?” lại xuất hiện trước tiên trong đầu Ryuuya. À, nhưng chính vì thế mà họ mới là “Lục Hiền giả” chứ.
“Giờ thì… chắc đã quá giữa trưa một chút rồi nhỉ?”
Theo lời Ever, sẽ có người đưa tin chờ sẵn, nhưng Ryuuya lại quên bẵng mất việc hỏi về thời gian cụ thể. Cậu định sẽ ăn trưa và nghỉ ngơi một lát ở đây, nhưng nếu người đó không đến trước lúc đó, chuyến đi này có lẽ sẽ vô ích mất. Mà cậu cũng không tiện kể rõ mọi chuyện cho bạn bè biết.
“– A, Takaya nhìn kìa, cái kia kìa!”
“Vâng… Ồ!”
Đúng lúc này, từ miệng núi lửa vốn đang yên ắng bỗng “Phù!” một tiếng, hơi nước mạnh mẽ phun vọt lên trời. Trong khoảnh khắc Ryuuya thoáng nghĩ “Có phải điềm xấu gì không?”, nhưng nhìn vẻ mặt thích thú của Meilir thì có vẻ đây chỉ là chuyện thường ngày. “Ồ!” – Xung quanh cũng vang lên những tiếng reo hò giống như tiếng hoan hô.
“– Ngươi là đệ tử mà Ever nói đến phải không?”
“Hả?”
Giữa lúc hơi nước bao trùm khắp nơi như sương mù, xen lẫn với tiếng nói chuyện xung quanh, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng cậu.
“Mike, Akane, không sao đâu.”
“…”
Ryuuya ngăn lại hai người đã nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của đối phương, rồi tiến lên trước người đó.
“Vâng. Tôi là Takaya. Sư phụ bảo tôi chờ ở đây.”
“Ta là Regda. Đệ tử của Hiền giả Núi lửa, Shamshir… Về vị trí, ta cũng giống như ngươi thôi.”
Người vừa xuất hiện là một thiếu niên cao ngang Ryuuya, một nửa da thịt được bao phủ bởi lớp vảy đỏ.
“Anh, cái đó…”
“Người Thằn Lằn lai, lạ lắm sao?”
“À, xin lỗi, tại tôi sống ở vùng quê lâu quá rồi nên…”
“Thôi được rồi. …Dù sao thì, sư phụ đang đợi bên trong. Ta được lệnh dẫn ngươi vào, nên đi đi. Phòng hơi chật, chỉ được mang theo một người thôi.”
Giữa lúc khói trắng dần trở nên dày đặc, Regda vượt qua hàng rào, đi về phía đỉnh núi bị cấm vào. Chắc hẳn là cậu ta bảo Ryuuya đi theo.
“Mike sẽ đi cùng tôi. Akane và Meilir cứ chờ ở đây nhé.”
“Vâng.”
“Được rồi.”
Ryuuya cưỡi lên lưng Mike đang biến thành dạng sói, dặn dò Akane xong xuôi rồi đi theo Regda. Cuộc gặp gỡ đầu tiên với Hiền giả Núi lửa sắp sửa diễn ra.
――――――――――――――――
(※Đây là bản cập nhật cuối cùng trong năm. Xin cảm ơn quý vị đã theo dõi.)