Isekai Kakusei Chouzetsu Create Skill

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

4 10

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

8 12

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

30 37

Reincarnated in The World of a Yuri Game as a Man Who Got Sandwiched by Yuri

(Đang ra)

Reincarnated in The World of a Yuri Game as a Man Who Got Sandwiched by Yuri

Ryo Harakuza

Đây là câu chuyện về một gã trai vốn chỉ là kẻ ngáng đường, cho đến khi cậu ta phá nát thế giới game Yuri theo một cách hoàn toàn khác.

114 125

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

18 38

10000 Ngày Làm Cô Dâu Bên Những Thiên Thần Thuở Ấu Thơ

(Đang ra)

10000 Ngày Làm Cô Dâu Bên Những Thiên Thần Thuở Ấu Thơ

Yusaku Igarashi

“Đã 10.000 ngày kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau.”Ba người bạn thuở nhỏ. Một cô dâu.

8 42

Tập 201 - Hết - Tập 212: Mê Ly, Phần 2

Takaya quả thật đã lầm, khi thoáng nghĩ rằng Dyck cũng có lúc tinh ý.

“À, ừm...”

“...”

Hơi nước mịt mù che khuất, chẳng nhìn rõ, nhưng ít ra bóng hình kia thì vẫn có thể nhận ra loáng thoáng.

Một vóc dáng mảnh mai, săn chắc, nhưng không kém phần quyến rũ, vẫn toát lên rõ nét vẻ nữ tính.

À mà quên, hình như đây là lần đầu tiên Takaya thấy Meiril trong tình trạng này thì phải... Thôi, ý nghĩ đó của Takaya cứ tạm gác sang một bên đã.

“L-L-L-L-L-L-L-L-L...!”

“X-X-X-X-X-X-Xin lỗi ạ...!”

Vì chuyện xảy ra quá bất ngờ với cả hai, Takaya và Meiril lúng túng không biết xoay sở ra sao, chỉ biết đứng tần ngần tại chỗ.

Biện pháp cấp cứu tạm thời là, cả hai vội vã quay mặt đi hướng khác, không dám nhìn thẳng.

“S-Sao Takaya lại ở đây... Chỗ này, không phải hôm nay là tôi đã thuê riêng rồi sao?”

“Ơ, nhưng đó cũng là lời tôi muốn hỏi mà—”

“À”

“À”

Đồng thời cả hai đều nhận ra vấn đề, rồi như thể cùng nhịp thở, họ đồng thanh nói tiếp.

““Vì tôi muốn cảm ơn, nên mong anh hãy đến suối nước nóng San một mình.””

Chính là lời của Dyck.

“Có lẽ nào, Meiril cũng nghe về chuyện tiền thuê trọ rồi sao?”

“Ừ. Tôi không muốn mắc nợ cha mẹ một cách kỳ cục, nên nó mới kêu tôi với Rorr, ba đứa tụi này cho nó mượn tiền nhà trọ... Đúng là cái đồ hết thuốc chữa, nhưng dù sao cũng là đồng đội, với lại nó cũng giúp đỡ Takaya nữa, nên tôi nghĩ cũng được.”

“Cái tên khốn đó.”

Vậy ra, Dyck đang thu tiền thuê trọ từ ba người Takaya, Rorr và Meiril, còn bản thân nó thì gần như chắc chắn không phải bỏ ra đồng nào.

Không biết nó dùng số tiền dư ra đó để làm gì nữa... Chắc chắn đây là chuyện phải tra hỏi nó sau.

Quả thật, về khoản “cảm ơn” thì đối với Takaya cũng không tệ lắm đâu — không, vẫn là lo chuyện bao đồng thôi.

“À ừm, thôi thì tôi xin phép lên trước, suối nước nóng cứ để Meiril một mình thong thả tận hưởng...”

“------”

Vụt một cái, khi Takaya vừa định bước ra khỏi bể tắm lộ thiên, Meiril đã tóm chặt lấy cổ tay anh.

“Hả? À, ừm...”

“...Không sao đâu, anh, đã ngâm đến vai rồi, mà.”

Ý cô ấy có lẽ là anh không cần phải ra ngoài. Suối nước nóng San ở đây có màu trắng sữa khá đậm, nên nếu ngâm mình thì tình trạng khỏa thân cũng tạm thời được che đi, nhưng...

“Đằng nào cũng đã đến đây rồi, hay là cùng nhau ngâm mình cho ấm nhé?”

“Ưm...!”

Có vẻ như đó không phải là điểm mấu chốt.

“À, hay là sao? Có lẽ nào, anh ngại khi vào cùng với chị gái như tôi sao?”

Đúng y như vậy. Tất nhiên không phải là không vui mừng gì, nhưng hơn cả thế, anh cảm thấy ngượng đến muốn độn thổ.

Michel, Mumuru, rồi Akane, Lizelotte ở Vương Đô... Takaya có nhiều dịp tiếp xúc với phụ nữ, nhưng với những tình huống bất ngờ như thế này thì có lẽ đến bao giờ cũng chẳng quen được.

Tuy nhiên, khi bị nói như vậy mà phải ngoan ngoãn rút lui thì lại thấy có chút gì đó ấm ức, khó chịu, nên...

“K-Không có chuyện đó đâu! Vậy thì, để xem ai bị choáng váng vì nóng trước nhé!”

Phì cười, “Ồ, vậy thì cứ xem như vậy đi nha~.”

Lấy lại tinh thần, Takaya ngồi xuống ngay cạnh Meiril.

Một lúc im lặng, họ cùng ngắm nhìn bầu trời.

Không một gợn mây, không khí hẳn cũng trong lành lắm — vô vàn ngôi sao lớn nhỏ lấp lánh trên bầu trời đêm. Đẹp thật đấy, nhưng không thấy chòm sao nào mà Takaya quen thuộc cả.

Không ngờ ngay cả ở nơi như thế này mà anh cũng cảm nhận được đây là dị giới.

“Này, Takaya.”

“? Có chuyện gì vậy? Ván đấu vẫn còn tiếp diễn mà?”

“Anh kỹ tính thế~, nhưng vừa nãy tôi không có ý đó.”

Hít một hơi, Meiril liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Takaya rồi nói.

“...Anh muốn xem vết bớt của tôi không?”

“Khụ...!!”

Trước lời đề nghị bất ngờ, Takaya sặc sụa.

Vết bớt hình ngọn lửa mà cả em trai Lilith và em gái Myllin cũng có. Theo lời Mary, hình như nó ở “chỗ khá nhạy cảm” thì phải—.

“T-Thôi nào! Đừng có tưởng tượng bậy bạ chứ, Takaya đồ biến thái!”

“N-Nhưng mà...”

“Có gì mà phải ngại đến vậy chứ! Đây này, đây này! Thường thì tôi vẫn dùng đồ trang điểm để che nó đi cho đỡ lộ ấy mà.”

Khi cô ấy vén mái tóc đuôi ngựa lên, ở gáy cô ấy, một vết bớt nhỏ nhưng tương tự có thể được nhìn thấy.

Dù nhỏ, nhưng so với của Lilith và Myllin, ngọn lửa đó hiện lên rõ ràng hơn hẳn. Màu sắc cũng đỏ tươi.

“Lý do Takaya đi cùng chúng tôi về quê, chắc là vì “cái này” đúng không?”

“Cô ấy vẫn nhận ra sao.”

Xem ra cô ấy đã nhìn thấu mọi chuyện. À mà, cũng phải thôi, từ khi phát hiện ra vết bớt, anh đã luôn để tâm, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào vết bớt của Lilith và Myllin nữa chứ.

“Tất nhiên là tôi biết chứ. ...Bởi vì tôi đã luôn dõi theo. Tất nhiên, gần đây tôi tự biết mình có phần bị lu mờ bởi những đứa trẻ khác... Nhưng dù sao thì tôi cũng là đồng đội quan trọng của anh mà.”

Vừa nói, khoảng cách giữa Meiril và Takaya dần rút ngắn lại. Khoảng trống đủ cho một người đứng giờ đã biến mất, và vai họ giờ đây đã chạm vào nhau.

“Takaya, anh có biết tại sao chúng tôi lại có vết bớt này không?”

“...Không ạ.”

Chính vì không biết, nên anh mới theo Meiril để tìm hiểu.

Về vết bớt này, chắc chắn có một lý do chính đáng.

Và không chỉ Meiril, mà tất cả những người sống ở đất nước này có lẽ đều biết điều đó.

“Có được không ạ? Kể chuyện như vậy cho một người ngoài cuộc như tôi.”

“Ừm, thật ra thì đây là chuyện không được phép nói ra đâu. Nhưng, riêng với Takaya thì tôi—”

Ngay khi Meiril vừa hạ quyết tâm,

“—Hừm, xem ra hai người đang trò chuyện khá thú vị đấy chứ. Hả?”

“Ưm...!”

Ngay trước mắt hai người, một pháp trận hình tròn rực rỡ bỗng xuất hiện.

“Này, Takaya. Giọng nói vừa rồi là...”

“Vâng. Tôi đã luôn lo lắng mà, nên làm sao có thể quên được.”

Pháp trận này, ánh sáng này... Không thể nhầm lẫn được. Chính là người đó.

“—Đã lâu không gặp, đệ tử của ta, Takaya. Thấy con đang một mình ấm cúng bên suối nước nóng với một cô gái thế này, xem ra con vẫn khỏe mạnh, vậy là tốt rồi.”

“Sư phụ.”

Kẻ chen ngang vào nơi vốn dĩ chỉ dành cho hai người họ, chính là “Hiền nhân của Rừng” Ever, người đã bặt vô âm tín bấy lâu nay.