I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 84

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 140

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 176

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 13

Web Novel - Chương 05 - Nanase-san đến nhà tôi

(Sao mọi chuyện lại thành ra thế này vậy trời…?)

Tôi vừa thái rau vừa lặp đi lặp lại câu hỏi ấy trong đầu, không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày rồi.

Trong căn bếp quen thuộc ở nhà, nơi luôn được giữ sạch sẽ nhờ công sức của mẹ và tôi, lúc này lại có sự hiện diện của một người không thường thấy ở đây.

Liếc sang bên cạnh, là cô nàng Nanase đang dùng dao gọt vỏ khoai tây. Được nấu ăn cạnh một cô gái dễ thương như thế khiến tôi cảm thấy hơi hoảng.

“À, xin lỗi nhé! Tớ nói là sẽ nấu, vậy mà lại để cậu làm hết phần chính thế này, Ogami-kun!”

“Không sao đâu, cậu giúp thế này là tớ vui lắm rồi.”

Thực tế thì, bữa tối hôm nay diễn ra suôn sẻ hơn thường lệ rất nhiều. Có thêm đôi tay phụ thêm đã tạo ra khác biệt, nhưng điều khiến nó nhẹ nhàng hơn cả là Nanase đang giúp tôi làm những công đoạn chuẩn bị lắt nhắt.

Tôi nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ xong sớm, bỗng Nanase lên tiếng.

“Tớ gọt khoai tây xong rồi nè! Giờ tớ làm gì tiếp đây?”

“Ờ… cậu lấy giúp tớ cái nồi được không? Nếu có thể thì thái nhỏ phần gia vị cà ri giúp tớ luôn nhé.”

“Đã rõ! Nồi, nồi đâu nhỉ…!”

Tôi tiếp tục cắt những củ khoai tây mà Nanase đã gọt trong lúc cô đang cúi người mở tủ tìm nồi. Tôi cắt khoai thành từng miếng hơi to để khi nấu không bị nát quá. Sau đó cho hết vào tô, kiểm tra lại toàn bộ nguyên liệu lần cuối.

“Wow! Cậu cắt xong hết rồi à? Nhanh thật đó!”

“Do tớ cũng quen tay rồi.”

Tôi đã bắt đầu giúp việc nhà từ hồi học cấp hai. Không dám tự nhận là chuyên gia, nhưng với trình độ này thì như thói quen rồi.

Nanase tuy còn hơi vụng về, nhưng lại hỗ trợ tôi rất tốt. Nhờ có cô mà việc chuẩn bị bữa tối hôm nay nhẹ nhàng hơn hẳn, thật sự rất biết ơn.

Cô nàng lôi ra một cái nồi to khủng khiếp, khiến tôi bắt đầu thắc mắc không biết cô có kinh nghiệm nấu nướng không nữa. Trong lúc nghĩ vậy, tôi lần lượt cho các nguyên liệu vào nồi.

“Cậu định nấu cà ri gà à?”

“Ừ, thì… thịt bò mắc lắm, nên nhà tớ thường chỉ nấu với thịt heo hoặc thịt gà thôi.”

…Bố tôi không còn nữa. Ông mất từ lâu trong một tai nạn.

Kể từ đó, mẹ tôi một mình nuôi ba anh em tôi, vừa đi làm vừa lo hết mọi việc trong nhà.

Nhìn mẹ phải xoay sở đủ điều như vậy nên tôi đã quyết định từ bỏ câu lạc bộ bóng rổ từ hồi cấp hai. Tôi nghĩ nếu mình phụ giúp việc nhà hoặc đi làm thêm, thì có thể gánh vác bớt gánh nặng cho mẹ. Hơn nữa, tham gia câu lạc bộ cũng tốn kém không ít.

Giờ đây, khi mấy đứa em tôi sắp bước vào kỳ thi, tôi càng muốn hạn chế mọi chi phí phát sinh cho gia đình.

Vừa nghĩ như thế, tôi vừa tiếp tục nấu: cho nước vào nồi, đun sôi, rồi vớt bọt ra. Đến lúc thích hợp, tôi cho phần gia vị cà ri mà Nanase đã thái nhỏ vào nồi.

Khi gia vị dần tan ra, mùi thơm của cà ri bắt đầu lan tỏa khắp gian bếp, tạo nên một bầu không khí ấm áp báo hiệu bữa tối sắp sẵn sàng.

“Woa, thơm quá… làm tớ cảm thấy đói luôn rồi!”

“Giờ chỉ cần hầm lửa nhỏ một lúc nữa là xong. À, phiền cậu trông giùm và thỉnh thoảng khuấy nồi giúp tớ nha”

“Cứ giao cho tớ!”

Tôi đưa cái vá cho Nanase, người lúc này đang ưỡn ngực tự hào nhận nhiệm vụ trông nồi. Tôi có thoáng nghĩ tới việc lấy cho cô nàng cái ghế để đứng lên, nhưng rồi nhận ra cô ấy không thấp đến mức đó, hoàn toàn có thể nhìn vào nồi dễ dàng.

Cảm thấy biết ơn vì có cô ấy phụ, tôi quay sang nồi cơm và nhấn nút.

“Tớ nấu thêm một ít cơm nữa, cậu nghĩ chừng đó đủ không?”

“Được thôi, mỗi lần ăn cà ri là hao cơm hơn hẳn.”

“Ừ, đúng là vậy. Nhưng tớ nấu nhiều hơn bình thường là vì có cậu ở đây nữa. Giờ nghĩ lại chắc tớ nên nấu nhiều hơn”

“Hở…? C-cậu tính phần tớ luôn á?”

“Phải, cậu nên ở lại ăn chung luôn đi. Tớ nghĩ gia đình tớ sẽ vui lắm đấy.”

Tôi nói thêm, thì thầm đùa: “Chỉ là… có thể họ sẽ phấn khích thái quá thôi.”

Tôi thấy không ổn nếu để cô ấy phụ nấu xong rồi tiễn về luôn. Làm vậy cứ thấy áy náy thế nào ấy.

Mà dù cô không ở lại được, thì cà ri cũng dễ bảo quản, để dành hôm sau cũng không sao. Vậy nên, coi như để cảm ơn, tôi mời cô nàng ăn tối cùng luôn.

“Nhưng nếu bất tiện cho cậu thì đừng ngại từ chối nhé. Bố mẹ cậu có thể lo lắng…”

“Không sao đâu! Bố mẹ tớ đều đi làm nên thường không có nhà. Hôm nay họ cũng không về nên tớ rất muốn ở lại! Cảm ơn cậu nhiều nha!”

Nanase vui vẻ nhận lời. Thấy cô cười, tôi cũng mỉm cười đáp lại, thầm mong buổi tối nay sẽ thật vui vẻ.

Đúng lúc đó, cánh cửa ra vào bật mở, rồi vang lên tiếng bước chân tiến lại gần. Nghe số bước chân nhiều hơn tôi tưởng… Tôi nghĩ chắc mấy đứa em về cùng lúc, nhưng khi quay ra thì thấy một người hoàn toàn không ngờ tới.

“Xin lỗi nha, Yuusuke! Mẹ nói sẽ về trễ mà rốt cuộc lại xong việc sớm! Xin lỗi vì về sớm mà không bá—hử!?”

“À, ừm… c-cháu chào bác ạ…”

Người xuất hiện ở cửa là mẹ tôi, người đáng ra phải về muộn hôm nay. Bà vừa định xin lỗi vì về sớm mà không báo trước thì ánh mắt đã dừng lại ở Nanase, người đang đứng khuấy nồi cà ri trong bếp.

Với động tác như cái máy cũ kêu ken két, mẹ tôi quay đầu nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn Nanase. Sau vài giây phân tích tình hình, bà bỗng quay ngoắt ra cửa và hét to hết cỡ:

“Masato! Taiga! Yuusuke dụ con gái nhà lành về nhà kìa! Gọi cảnh sát mau lên!!”

“Đ-đợi đã, tại sao chứuuu!?”