(Mình phải làm gì đây…? Bình tĩnh nào tôi ơi…!!)
Hôm sau, sau khi chứng kiến cuộc tranh cãi giữa Nanase và Kouma, tôi ngồi thẫn thờ trong lớp học ồn ào đầy bạn bè.
Nỗi lo của tôi, dĩ nhiên, là về Nanase. Tôi đang suy nghĩ xem nên ứng xử với cô ấy như thế nào khi cô ấy đến trường hôm nay. Với những chuyện xảy ra ngày hôm qua, cộng thêm việc chúng tôi đã hẹn gặp lại, tôi cảm thấy mình nên nói điều gì đó khi cô ấy đến.
Vấn đề là… phải giao tiếp thế nào đây? Nếu tôi nói chuyện nghiêm túc quá, có thể sẽ khiến cô ấy nhớ lại chuyện hôm qua, nhưng nếu tỏ ra quá vui vẻ thì cũng có thể phản tác dụng.
Vì không thể đoán được cảm xúc của Nanase sau một đêm, nên mọi thứ lúc này như là một canh bạc. Tôi đang cố nghĩ cách tiếp cận khéo léo nhất thì bất chợt cảm thấy có thứ gì đó đè lên vai và lưng mình, cùng với một giọng nói vang lên sát tai.
“Chào buổi sáng, Ogami-kun!”
“N-Nanase-san!? C-chào buổi sáng…!”
Tôi giật bắn người khi bị Nanase bất ngờ ôm cổ từ phía sau. Mặt cô ấy ở gần hơn tôi tưởng, nhưng tôi vẫn cố gắng đáp lại lời chào trong cơn hoảng hốt.
Nanase khúc khích cười khi thấy phản ứng của tôi, rồi buông tay ra, nghiêng đầu hỏi:
“Có chuyện gì thế? Trông cậu nghiêm túc quá. Đang nghĩ gì à?”
“À… ừm thì…”
Tôi bối rối không biết phản ứng thế nào là đúng trong tình huống này. Có lẽ mình nên thành thật thì hơn… vừa nghĩ vậy thì Nanase cười nhạt rồi nói tiếp:
“Tớ biết rồi. Cậu đang nghĩ xem nên ứng xử với tớ thế nào, đúng không?”
“…Ừ.”
Nhờ Nanase chủ động nói ra, tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn để trả lời thật lòng. Sau khi tôi gật đầu, cô ấy thở ra một hơi rồi tiếp tục:
“Xin lỗi nhé, vì đã khiến cậu lo lắng. Nhưng giờ thì tớ ổn rồi! Ngủ một giấc xong tớ thấy đầu óc tỉnh táo hẳn, với lại… cũng coi như may mắn đi, vì phát hiện bản chất thật của cậu ta sớm còn hơn muộn!”
“…Vậy à. Thật tốt khi nghe vậy.”
Tôi có thể cảm nhận được trong lời nói của Nanase vẫn có chút gượng gạo. Dù Kouma là một gã tồi tệ, nhưng cậu ta từng là bạn thời thơ ấu của Nanase, rồi sau đó là bạn trai cô ấy.
Phát hiện ra bản chất thật của một người mình từng tin tưởng suốt thời gian dài, cộng thêm cảm giác bị phản bội, chắc chắn không thể dễ dàng vượt qua. Dù vậy, nhìn thấy Nanase cố gắng mỉm cười và bước tiếp khiến tôi nhận ra cô ấy thật sự mạnh mẽ.
“Tớ biết hỏi thế này hơi đường đột… nhưng cậu không định trả đũa Kouma à? Kiểu như vạch trần chuyện cậu ta lăng nhăng ấy…”
“À… cũng không sao đâu. Hôm qua tớ cũng có nghĩ đến chuyện đó, thậm chí còn thử tìm bằng chứng nữa… nhưng chẳng có gì cả.”
“Không có ảnh hay tin nhắn gì chứng minh hai cậu từng hẹn hò à?”
“Không hề! Toàn là mấy đoạn trò chuyện bình thường giữa bạn thuở nhỏ thôi. Tớ cũng bất ngờ khi đọc lại đấy! Nghĩ kỹ thì, chính hắn là người nói rằng không nên để lại bất cứ dấu vết gì, vì lỡ bị phát hiện thì phiền.”
Sau một tràng cười ngắn, Nanase thở dài nặng nề. Tôi hiểu rằng thứ khiến cô thất vọng không phải là việc không tìm được bằng chứng, mà là vì lý do khác.
“…Cuối cùng thì có lẽ là như vậy thật. Đối với cậu ta, tớ chỉ là một người bạn thuở nhỏ chứ không phải bạn gái. Từ đầu đến cuối, có lẽ chúng tớ chỉ là… kiểu quan hệ mập mờ như thế thôi. Người cậu ta thật sự quan tâm là Shibamura-san.”
“Nanase-san…”
Chắc chắn Kouma đã lường trước điều này. Đó là lý do hắn cố tình không để lại dấu tích nào, thậm chí còn bảo Nanase làm theo.
Tôi không biết đó là mưu mẹo của hắn hay lời xúi giục từ người tình vụng trộm kia, Shibamura.
Nhưng một điều rõ ràng là: Nanase đã tổn thương sâu sắc khi nhận ra người mà cô từng xem là bạn trai lại sẵn sàng chấm dứt tất cả bất kỳ lúc nào.
“À, xin lỗi nhé! Hình như tớ lại hơi tụt mood thì phải! Trong mấy lúc thế này, ăn đồ ngọt là chuẩn nhất! Đồ ngọt, đồ ngọt~!!”
Nói xong, Nanase thả lỏng vai rồi lôi ra một cái bánh melon bread từ đâu đó. Cô ấy xé túi bánh ra rồi cắn một miếng to, há miệng thật rộng.
Vì chỗ ngồi của tôi nằm cuối lớp, không có ai xung quanh nên chúng tôi có thể thoải mái trò chuyện… và có vẻ như cả việc ăn bánh để xả stress cũng vậy.
Tôi chăm chú nhìn Nanase vừa nhai bánh giống như một chú hamster nhỏ thì cô ấy ngẩng đầu lên, nuốt miếng bánh rồi hỏi:
“Có chuyện gì thế, Ogami-kun? Sao cậu nhìn tớ chăm chú vậy?”
“À… tớ chỉ đang nghĩ không hiểu Kouma không hài lòng điểm nào ở cậu nữa. Nếu là tớ thì chắc chắn chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện phản bội…”
Tôi vừa nói vừa ngắm Nanase thêm một lần nữa.
Mái tóc bob đen suôn mượt hợp với vẻ năng động, trẻ trung của cô ấy, và gương mặt thì xinh xắn đến mức có thể sánh với các nàng idol.
Cô ấy rõ ràng là một cô gái rất đáng yêu, và như Kouma từng nói, cũng khá nổi bật về vóc dáng… Bất cứ ai có thể hẹn hò với cô nàng đều là người cực kỳ may mắn.
“…Chắc là hắn không thích kiểu con gái trẻ con chăng? Có khi hắn thích kiểu tiểu thư cổ điển hơn là một đứa loli ngực to như tớ.” Nanase cười nhạt.
“Thật sự là như vậy à…?”
Tôi biết rõ về Shibamura Nina, người mà Kouma đang qua lại.
Như Nanase đã nói, cô ta rất xinh, mang nét đẹp vừa đáng yêu vừa sang trọng. Nanase thì được nhiều cậu con trai cùng tuổi yêu thích, còn Shibamura lại thu hút được cả đám đông.
Dù vậy, tôi vẫn không nghĩ đó là lý do đủ để Kouma chọn Shibamura thay vì Nanase. Khi tôi còn đang suy nghĩ, Nanase đã ăn xong chiếc bánh melon và lôi ra cái thứ hai.
“Thôi thì tớ chỉ là một đứa con gái bị cắm sừng rồi bị đá. Thứ duy nhất có giá trị là bộ ngực này, toàn bộ chất dinh dưỡng đều dồn vào đấy thay vì chiều cao. Còn lại, tớ hoàn toàn thua kém Shibamura, chỉ là một đứa tệ hại.”
“Không phải vậy đâu! Cậu nghĩ kỹ mà xem.”
Khi nghe Nanase tự hạ thấp bản thân, tôi không thể không lên tiếng.
Cô ấy mở to mắt nhìn tôi, ngạc nhiên, rồi lặng người. Tôi tiếp tục:
“Dung mạo hay vóc dáng thì đúng là tùy gu thật, không thể nói rõ ai hơn ai. Nhưng mà nghĩ kỹ đi: một cô gái sẵn sàng hẹn hò với một người đã có bạn gái? Chắc chắn không bình thường rồi. Ở điểm này, cậu thắng tuyệt đối đấy.”
“Ừm… nghe cũng có lý.”
“Không phải ‘nghe cũng có lý,’ mà là đúng thật đấy!”, tôi nói, muốn tiếp thêm tự tin cho cô ấy.
Nhìn dáng vẻ cô ấy cố gắng tỏ ra mạnh mẽ dù trong lòng vẫn đang buồn, tôi muốn làm gì đó để cô ấy vui lên.
“Tớ thấy cậu cũng dễ thương và hấp dẫn chẳng kém gì Shibamura-san. Ít nhất thì, về tính cách, cậu còn tuyệt hơn nhiều. Đừng nói mình là đồ vô dụng. Nếu cần ai đó động viên, tớ lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ cậu hết mình.”
“Ogami-kun…”
Những lời chân thành của tôi dường như đã chạm đến trái tim Nanase.
Cô ấy dừng lại, không mở gói bánh melon thứ hai nữa, mà cất nó đi. Rồi cô ấy mỉm cười nhìn tôi và nói:
“Cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà tớ thấy phấn chấn trở lại rồi. Hôm qua đến giờ cậu thật sự quan tâm đến tớ nhiều lắm.”
“Tớ không phải đang cố tỏ ra quan tâm đâu. Với lại, lời của tớ chắc cũng chẳng giúp ích gì mấy…”
“Không đúng! Cậu không nhận ra thôi, nhưng cậu giúp tớ rất nhiều đấy! Cho nên đừng có nói mấy câu kiểu như ‘tớ vô dụng’ nữa. Đó là câu của cậu mà, đúng không?”
Cô ấy nghiêng đầu đáng yêu rồi ngước nhìn tôi. Tôi không nhịn được cười khi thấy cô lặp lại lời mình nói ban nãy. Thấy cô ấy dần lấy lại tinh thần, tôi cũng nhẹ nhõm phần nào. Rồi bất ngờ, Nanase ném cho tôi một câu hỏi đầy bất ngờ.
“A! Mà này, Ogami-kun, sau giờ học hôm nay cậu có rảnh không? Tớ muốn cảm ơn chuyện hôm qua, nên tụi mình đi chơi đâu đó nhé?”
“À, xin lỗi nhé. Hôm nay bố mẹ tớ về muộn, nên tớ phải nấu bữa tối cho mấy đứa em của mình. Thế nên—”
Tôi rất biết ơn lời mời bất ngờ ấy, nhưng cũng phải báo cho cô biết việc đã định sẵn. Thế nhưng khi nghe tôi nói vậy, Nanase lại cười rạng rỡ như thể vừa nghe tin tốt.
“Ừm, vậy thì tuyệt quá còn gì!”
“Tuyệt…?”
“Phải đấy! Vì tớ muốn cảm ơn cậu mà. Thế này thì quá hợp lý rồi còn gì?”
Tôi vẫn chưa kịp hiểu ý cô ấy thì Nanase đã giơ ngón cái lên cùng một nụ cười rạng rỡ.
“Tớ sẽ qua nhà và nấu bữa tối cho cậu!!”