I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 84

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 140

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 176

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 13

Web Novel - Chương 07 - Tôi sẽ đưa Hiyori-san đến nhà ga

“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu nhé! Không chỉ đãi tớ ăn tối mà còn đưa tớ về nữa. Lẽ ra tớ phải là người trả ơn cậu mới đúng, vậy mà lại cứ nhận được lòng tốt của cậu thế này…” Hiyori mỉm cười nói.

“Không sao đâu! Mà tớ xin lỗi nếu nhà tớ có ồn ào hay hỗn loạn quá nhé”

“Không hề! Mẹ và các em trai của cậu đáng yêu lắm, còn rất vui tính nữa!”

Sau bữa tối và trò chuyện với gia đình sôi nổi của tôi, trời đã tối đen lúc nào không hay. Có vẻ mẹ tôi cũng nhận ra đã muộn nên nói sẽ tạm dừng, để phần dọn dẹp lại cho tôi còn bà và hai đứa em vào bếp lo nốt phần còn lại.

Ban đầu tôi định đưa Hiyori về tận nhà, nhưng cô ấy nói như thế thì ngại quá nên bảo tôi chỉ cần đi cùng đến khu vực đông người gần nhà ga là được. Từ đó cô ấy sẽ bắt taxi về, nghe cũng hợp lý nên tôi đồng ý.

“Cảm giác cứ như một giấc mơ ấy. Mới có vài tiếng thôi, mà lại thấy như mình đã ở bên nhau lâu lắm rồi ấy” Hiyori trầm ngâm nói.

“Vậy tức là cậu thấy mệt à? Những lúc khó khăn thường cảm thấy thời gian trôi chậm hơn mà” tôi đáp lại, cố gắng hiểu cảm xúc của cô ấy.

“Không phải đâu! Ý tớ không phải vậy. Tớ chỉ thấy lạ vì dù ở cùng những người mới quen, tại một nơi chưa từng đến… mà lại chẳng có cảm giác lạ lẫm gì cả. Cứ như được ở cùng những người bạn thân lâu năm vậy. Vui đến mức thời gian trôi vèo luôn.”

Tôi có hơi lo về việc Hiyori sẽ nghĩ gì về cái tính có phần thô lỗ, mạnh mẽ của mẹ và các em tôi, đặc biệt là mấy trò của mẹ. Nhưng cô ấy có vẻ chẳng để tâm gì cả. Thật là nhẹ nhõm mà, và rồi Hiyori quay sang tôi, tiếp tục nói.

“Cậu có thấy lạ không, Yuusuke-kun? Chúng ta mới chỉ bắt đầu trò chuyện với nhau từ hôm qua thôi mà giờ đã gọi nhau bằng tên riêng rồi.”

“Ờ… ừ, giờ nghĩ lại thì đúng là hơi kỳ thật,” tôi gãi đầu nói, hơi lúng túng.

Thật ra tôi cũng có cảm giác như cô nói, giữa tôi và Hiyori đang dần hình thành một sợi dây liên kết nào đó.

Mới chỉ quen nhau chừng một ngày, mà đã gọi tên nhau như thể đã thân thiết từ lâu. Mặc dù tôi vẫn thấy ngượng khi gọi tên cô ấy, nhưng dần dần tôi cũng bắt đầu quen với điều đó.

Cảm giác có phần kỳ lạ, nhưng không hề khó chịu. Nhìn thái độ của Hiyori, chắc cô nàng cũng cảm thấy tương tự.

Khi tôi còn đang chìm trong cảm giác nửa nhẹ nhõm, nửa bối rối đó, thì Hiyori đột nhiên dừng lại và nghiêm túc nói:

“Yuusuke-kun, cậu có thể lắng nghe một yêu cầu của tớ được không?”

“Chuyện gì vậy?”

“Ừm… từ ngày mai, chúng ta gọi nhau bằng tên riêng cả ở trường được không?”

“Ể…?”

Tôi mở to mắt ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ của cô.

Tôi tự hỏi điều gì khiến cô ấy đột nhiên thay đổi như vậy. Nhưng rồi ký ức về những chuyện xảy ra hôm qua, và cả những gì cô ấy kể sáng nay chợt hiện về trong tâm trí tôi, nhờ đó tôi hiểu ra được ý định thật sự của Hiyori.

Suốt một năm qua, cô ấy đã giấu kín mối quan hệ với Kouma, người bạn thời thơ ấu mà cô ấy từng hẹn hò. Trong suốt quãng thời gian ấy, cô chỉ thể hiện như hai người bạn thân bình thường. Nhưng hôm qua, cô phát hiện Kouma đã lừa dối mình trong suốt khoảng thời gian đó.

Và bây giờ, khi cô đã thân thiết hơn với tôi, việc tiếp tục giấu giếm chỉ khiến những ký ức đau buồn kia quay lại. Giống như đang lặp lại sai lầm cũ, điều đó khiến cô nàng đau khổ.

Nên lần này, thay vì che giấu, cô muốn thể hiện cảm xúc thật của mình.

Tôi phải thừa nhận là bản thân có hơi ngại. Tôi sợ bạn bè ở trường sẽ trêu chọc mình như gia đình đã làm.

Nhưng nếu điều đó có thể giúp Hiyori không phải đau khổ nữa, thì mấy chuyện ngượng ngùng đó có là gì đâu. Nếu có thể mang lại nụ cười cho người con gái đã chịu nhiều tổn thương như cô ấy, tôi sẵn sàng chấp nhận mọi lời trêu chọc.

“Được thôi! Nhưng đổi lại, tớ cũng gọi cậu là Hiyori-san nhé?”

“Uh, YEAH!… tất nhiên rồi!”

Khi tôi mỉm cười gật đầu dứt khoát, khuôn mặt đầy lo lắng của Hiyori chuyển sang tươi cười rạng rỡ, ánh mắt cô lấp lánh niềm vui.

Tôi biết kiểu gì cũng bị tụi bạn trêu chọc sớm thôi, nhưng hiện tại, chỉ cần thấy Hiyori cười là đủ rồi.

“Tớ còn một điều muốn nhờ nữa… Tớ có thể lại đến nhà cậu chơi được không? Lúc nãy tớ cũng có nói rồi ấy, bố mẹ tớ thường đi làm suốt nên tớ hay phải ăn một mình…Cảm giác cô đơn lắm.”

“Tất nhiên rồi! Mẹ tớ, Masato, Taiga, và cả tớ nữa — ai cũng sẽ vui nếu cậu tới! Đừng ngại gì cả, cứ đến bất cứ khi nào cậu thấy cô đơn!”

“…Cảm ơn cậu nhé. Yuusuke-kun, cậu tốt bụng thật đấy…!”

Tôi đã không bỏ lỡ giọng nói hơi run run vì xúc động của Hiyori trong tiếng cười vui vẻ ấy. Một bữa ăn gia đình để đổi lấy nụ cười ấy là cái giá vô cùng rẻ, tôi sẵn sàng mời cô nàng đến bao nhiêu lần tùy thích để cùng tận hưởng niềm vui bên nhau.

Chỉ là gọi tên nhau, ngồi chung bàn dùng bữa tối cùng nhauu, những điều đơn giản như thế thôi.

Nếu chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến Hiyori mỉm cười, thì tôi sẵn lòng làm tất cả.

Chìm trong dòng suy nghĩ, tôi bước đi chậm rãi bên cạnh cô nàng, điều chỉnh bước chân để đi cùng nhịp. Rồi lúc nào không hay, chúng tôi đã đến gần nhà ga.

Có vài chiếc taxi đang đậu sẵn chờ khách, nên Hiyori sẽ không phải đợi lâu.

Vậy mà, tôi lại thấy hụt hẫng. Tôi muốn được trò chuyện với cô thêm chút nữa… nhưng tôi không nói ra mà chỉ đứng nhìn khi cô ấy bước vào xe.

Trước khi cửa xe đóng lại, tôi gọi với theo:

“Hiyori-san! Hôm nay tớ vui lắm. Hẹn gặp lại cậu ở trường nhé!”

“…Ừm! Hẹn gặp lại ở trường nha!”

 Khoảnh khắc ấy, có phải nét mặt Hiyori hơi trầm xuống không… hay chỉ là do tôi tưởng tượng ra?

Tôi tự hỏi không biết cô có thấy tiếc nuối vì phải chia tay lúc này giống tôi không… rồi tự trách bản thân vì cứ nghĩ đến mấy chuyện ích kỷ như thế, tôi lặng lẽ nhìn theo chiếc taxi rời đi.

Dù xe đã chạy xa, khuất hẳn khỏi tầm mắt, tôi vẫn đứng đó nhìn theo một lúc lâu.

-----------------------------------------------------------------------

*NỔ SỚM TRẤN VIVIAN. ĐÃ QUÁ BÀ CON ƠI >_<!!