I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

Shiriken

Ma thuật có tồn tại, nhưng nhân vật chính không thể sử dụng. Đây là thế giới nơi mà thánh thần và bạo lực đều tồn tại.

42 6222

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

71 904

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Tạm ngưng)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

34 66

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

(Đang ra)

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

Ibarakino

"Sự cố của Anh trai của Wine chỉ là tai nạn"... các bạn mong đợi gì ở tôi!?

12 94

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

13 12

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

(Đang ra)

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Tappei Nagatsuki

(Phần truyện dịch sẽ được đăng tải từ Arc 6 trở đi)

12 77

Web Novel - Chương 13 - Cùng nhau ăn trưa trên sân thượng chỉ hai người

Vào giờ nghỉ trưa, tôi đãi Hiyori món pudding để tạ lỗi trên sân thượng của trường.

Có vẻ tâm trạng cô ấy đã khá lên, ít nhất là đủ để nói đùa này nọ. Tôi ngồi bên cạnh cô và bắt đầu ăn cái bánh mì sẵn mua chung với món pudding ở căn tin.

“Huh? Cậu không mang bento hở, Yuusuke-kun? Hôm qua thấy cậu nấu ăn giỏi vậy nên tớ cứ tưởng cậu là sẽ kiểu người tự làm bento mỗi ngày chứ.”

“Thường thì tớ sẽ dùng những món còn lại của buổi tối hôm trước, cơ mà tối qua lại là cà ri, nó khá khó để mang theo nên đành ăn tạm cái này vậy.”

“Phải rồi nhỉ! Hôm qua chúng ta ăn tối cùng nhau cơ mà, tớ quên bén mất.”

Quan sát Hiyori-san đang tận hưởng món đồ ngọt như vậy, không kiềm được suy nghĩ liên tưởng cô như một con thú nhỏ khiến tôi khúc khích cười

Cơ mà bây giờ mà làm cô ấy dỗi nữa là hết cứu, một cái pudding đơn thuần sẽ không còn đủ để cứu vãn nữa nên tôi nhanh chống che giấu nụ cười bằng cái bánh mì

Ăn nhanh quá khiến tôi bị nghẹn, vừa hốc vội chút trà thì bỗng câu hỏi của Hiyori-san phát lên từ bên cạnh:

“Mà nè…. Lúc nãy Tanuma-sensei đang cố chiêu mộ cậu vào câu lạc bộ bóng rổ hả?”

“Ừm, đúng vậy. Tớ đã từ chối rồi, mà thầy ấy cứ day như đỉa ấy…”

“Đương nhiên rồi! Cậu vừa cao ráo vừa có thể chất tốt, nhìn cậu bật xa như vậy thì sao một người làm huấn luyện viên bóng rổ có thể bỏ qua cho được cơ chứ.”

“Tớ rất vui khi cậu cũng nói vậy. Nhưng mà, tớ đã quyết định từ bỏ bóng rổ từ hồi sơ trung rồi.”

Gia đình tôi đã mất đi người bố. Mẹ tôi phải gánh vác mọi thứ, cũng nhờ có bà ấy mà tôi chưa từng cảm thấy bản thân mình thiếu thốn điều gì.

Nhưng khi nghĩ về tưởng lai của hai đứa em tôi, Masto với Taiga, đương nhiên là tôi sẽ muốn giảm bớt gánh nặng tài chính cho gia đình càng nhiều càng tốt.

Tham gia một câu lạc bộ khá là tốn kém.

Đối với bóng rổ, sẽ phải tốn chi phí đồng phục đắt đỏ, dụng cụ luyện tập mua bằng quỹ đội, giày thể thao phải thay thường xuyên, còn có chi phí đi lại để tham gia các giải đấu, trại huấn luyện, vân vân và mây mây..

Ngoài ra, khi hoạt động câu lạc bộ cả ngày thì phải mua bữa trưa, nước uống thể thao sau mỗi buổi tập cũng không hề rẻ. Sau ba năm cao trung thì tổng đống chi phí đó lại cũng khá là thấm đấy.

Cũng không phải là nhà tôi thiếu thốn tiền bạc hay gì, chỉ là hai đứa em của tôi sẽ sớm cần những khoản đó trong con đường học tập.

Khi mà Masato và Taiga tốt nghiệp sơ trung và bắt đầu bước vào cao trung, những khoản chi phí sẽ chồng chất. Nên tốt nhất là tôi nên hạn chế chi phí từ bây giờ.

“Vậy là cậu đã quyết định hy sinh bản thân mình để lo cho các em của cậu sao?”

“Cũng phải là hy sinh gì đâu. Gia đình là tất cả đối với tớ, với tư cách là một người anh cả, đương nhiên tớ phải dốc sức lo cho em và mẹ mình chẳng phải sao?”

Không hề có tí dối trá nào trong lời nói, hay trong cảm xúc của tôi. Từ khi bố mất, bốn người chung tôi sống nương tựa vào nhau, hỗ trợ lẫn nhau trong cuộc sống.

Tôi có thể làm tất cả vì gia đình mình. Tôi yêu bóng rổ, nhưng gia đình còn quan trọng hơn nhiều.

Tôi không coi việc đó như sự hy sinh. Đó là thứ mà tôi đã nghĩ kỹ và tự chọn lấy, và tôi hoàn toàn ổn với điều đó. Nghe tôi nói vậy, Hiyori-san do dự trong khoảng khắc rồi đáp lại:

“Cậu…có cảm thấy tiếc nuối không, Yuusuke-kun?”

“…Không hề.”

Thật ra cô ấy nói đúng, không hẳn là tôi không luyến tiếc bóng rổ. Đôi lúc tôi cũng muốn lại được đứng trên sân và cháy cùng quả bóng.

Nhưng tôi đã quyết tâm rồi. Vai trò của tôi không phải là trên sân bóng, mà là ở nhà, để hỗ trợ gia đình mình.

“Có vẻ cậu đang gánh vác nhiều thứ nhỉ…? Chắc hẳn phải khó khăn lắm…”

“Cũng không hẳn đâu. Thế còn cậu thì sao, Hiyori-san? Cậu có định tham gia vào câu lạc bộ nào không”

“Hmm…Trước mắt thì tớ chưa có ý định đó bây giờ. Tớ không giỏi thế thao lắm, với tớ cũng không có hứng với mấy câu lạc bộ văn hóa lắm ấy.”

“Thế còn làm quản lí thì sao? Tớ nghĩ cậu khá phù hợp với vai trò là người hỗ trợ đấy.”

“Tớ cũng từng nghĩ đến việc trở thành quản lí của câu lạc bộ bóng rổ như hồi sơ trung ấy, cơ mà… sau những chuyện đã xảy ra thì….”

“À…phải rồi…”

Kouma là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ. Nếu Hiyori trở thành quản lí, cô sẽ phải gặp mặt tên bạn trai cũ đã phải bội mình mỗi ngày.

Không thể tưởng tượng nổi viễn cảnh tồi tệ đó. Như để nối tiếp suy nghĩ của tôi, Hiyori nói tiếp:

“Chưa kể đến là cô gái mà cậu ta lén lút qua lại cũng ở đó, cô ta cũng là quản lí của đội bóng rổ, Shibamura Nina.”

“Hả!? Thật ư?”

“Chính bởi vì thế mà tên khốn đó đã cố ngăn tớ gia nhập. Để có thể lén lụt ve vãn với cô ta nơi không có mặt tớ.”

Hiyori thở dài, rất dài. Trông cô không giống như mệt mỏi, mà như thế đã quá chán nãn với viễn cảnh này.

Không có vẻ gì là cô buồn vì nhớ lại cú sốc đó, mà cũng không hẳn là nó không ảnh hưởng gì.

“Xin lỗi. Tớ không định nhắc lại chuyện buồn đâu.”

“Không phải lỗi của cậu đâu, Yuusekun-kun. Tất cả là tại tên tệ bạc cùng với nhỏ kia. Sau tất cả, cậu là người đã bên cạnh và hỗ trợ, động viên lúc tớ suy sụp. Nếu lúc đó không có cậu chắc tớ không hồi phục được như bây giờ đâu.”

Hiyori-san đang nói thì bỗng dừng lại và nhìn chằm chằm vào tôi.

Cảm thấy bối rối bởi khoảng lặng cùng với ánh nhìn chầm chầm của cô nên tôi quay mặt đi thì bỗng cô nói một câu:

“Yuusuke-kun, cậu đã luôn giúp đỡ gia đình mình…và cả tớ nữa. Có mệt mỏi lắm không? Cậu có muốn được dựa dẫm vào ai đó, hay được thư giản không?”

“Huh? Ờ thì… tớ cũng không bận tâm tới việc đó lắm”

“Tớ hiểu rồi, vậy thì_”

Câu hỏi bất ngờ của cô khiến tôi không biết đáp lại như nào, nhưng tôi đã đáp lại thật lòng. Nghe câu trả lời của tôi, Hiyori-san mỉm cười. Cô nàng đặt chiếc hộp pudding rỗng xuống, từ từ đứng dậy và đứng mặt mặt đối mặt với tôi và dang rộng đôi tay.

“…Mm”

“Mm?”

Tôi không biết cô ấy đang cố làm gì, đứng ngay trước mặt tôi với hai tay dang rộng và phát ra âm thanh nhỏ đó. Tôi theo phản xạ lặp lại nó trong vô thức. Nghiêng đầu bối rối, tôi nhìn cô ấy như thể muốn hỏi cô ấy đang làm gì. Vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, cô nhẹ nhàng đáp lại:

“Chẳng phải cậu cần ai đó để dựa dẫm sao? Nào, tới đây đi~? Tớ sẽ cho cậu một cái ôm thật toooooooo~~”