I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 84

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 140

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 176

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 13

Web Novel - Chương 06 - Không còn là Nanase-san nữa mà là Hiyori-san

“Cô thành thật xin lỗi về chuyện lúc nãy! Cảm ơn con rất nhiều vì đã phụ nấu bữa tối!”

“Không đâu ạ! Cháu có làm gì mấy đâu! Ngược lại, cháu mới là người phải xin lỗi vì tự tiện vào nhà và cũng chẳng giúp được bao nhiêu…”

“Ấy ấy, không đâu! Cô thấy thế này là nhiều tát lắm rồi! Không ngờ có ngày Yuusuke nhà cô mà lại dẫn một cô gái về nhà cơ đấy! Là mẹ nó, cô vui phát khóc luôn, nhưng cũng lo liệu thằng bé có làm điều gì phạm pháp không nữa, bất ngờ quá mà!”

“Cái đoạn cuối nghe không ổn đâu mẹ ạ. Mẹ nghĩ con trai mình là loại người gì vậy?”

Năm tấm lót bàn và năm đĩa cà ri nghi ngút khói được bày biện gọn gàng trên chiếc bàn ăn hình chữ nhật. Dù trước mặt là bữa tối nóng hổi, mẹ tôi vẫn nói chuyện không ngừng với Nanase-san, trông rõ ràng là đang vui hơn hẳn ngày thường.

Nanase và tôi ngồi cùng một bên của bàn, phía đối diện là hai đứa em trai tôi. Mẹ tôi thì ngồi ở đầu bàn, ngay sát bên Nanase-san, cười tươi rói và liên tục bắt chuyện.

“Nào mấy đứa, mau chào hỏi Nanase-san đi!”

“Con định rồi đó chứ, nhưng mẹ nói hoài nên đâu chen vô được!”

“Hoàn toàn mất cơ hội, khó xử lắm chứ bộ…”

Mấy đứa em của tôi càu nhàu đáp lại lời mẹ. Tôi thì liếc nhìn Nanase-san với ánh mắt áy náy cùng với cảm giác có lỗi vì không khí ồn ào từ lúc mọi người bước vào, nhưng cô nàng chỉ đơn giản đáp lại tôi bằng một nụ cười rạng rỡ, có vẻ cô rất thích cái không khí náo nhiệt này.

“À…! Xin lỗi vì giới thiệu hỏi muộn. Em là Ogami Masato, em trai của anh Yuusuke.”

“Em là Taiga, là con út trong nhà. Cảm ơn chị vì món cà ri ạ.”

“Masato-kun, Taiga-kun, rất vui được gặp hai em! Ồ, hai em cao giống hệt anh trai Yuusuke luôn!”

Nanase-san vui vẻ đáp lại lời chào, còn nhận xét về chiều cao của hai đứa em tôi trong khi chúng hơi cúi đầu chào lại. Quả thật, ba anh em nhà tôi ai cũng cao ráo. Tuy có nét giống nhau nhưng vẫn đủ khác biệt để phân biệt.

Masato, đứa thứ hai, là người hoạt bát nhất trong ba anh em, cũng giỏi giả vờ thân thiện. Dáng người cao và gầy nhưng trớ trêu thay, lại kém thể thao nhất nhà. Dù thân hình mảnh mai, Masato lại là người ăn khỏe nhất, khiến ai cũng bất ngờ.

Trái lại, Taiga là con út, hơi thấp hơn bọn tôi một chút (cũng phải tầm gần mét bảy), nhưng bù lại thì có thân hình vạm vỡ nhờ tham gia câu lạc bộ judo. Tính tình ít nói, hơi nhút nhát nhưng sức mạnh thì khỏi bàn. Nhìn hiền vậy thôi chứ khi bị chọc giận là nguy hiểm lắm.

Còn tôi thì… chắc tạm gọi là trung bình, chiều cao, thể hình lẫn năng lực vận động đều nằm giữa hai đứa nó, đúng chất người anh cả “cân bằng”.

“Còn cô là mẹ của ba chàng trai này, là người đứng đầu nhà Ogami, Ogami Marie! Rất vui được gặp cháu, Nanase-san!”

“Vâng ạ! Cháu cũng rất vui được gặp cô!”

Vậy là cả nhà tôi đã giới thiệu xong. Tôi chỉ yên lặng lắng nghe, cảm giác có hơi khó xử nhưng không khí quanh bàn ăn thì vô cùng sôi nổi, dù hầu hết sự sôi nổi đó là nhắm vào việc trêu chọc tôi.

“Mà nè, Nanase-san, chị quen ông anh ngố nhà em kiểu gì vậy?”

“À thì, bọn chị học cùng lớp từ đầu xuân này rồi thân nhau luôn đó!”

“Sao hôm nay chị lại đến đây vậy? Chị không bị ông anh ngốc đó lừa đâu, đúng chứ?”

“Không đâu! Chính chị mới là người đề nghị được tới! Hôm qua cậu ấy giúp chị một việc nên chị muốn cảm ơn bằng cách nấu bữa tối xong rốt cuộc lại được đãi ngược luôn!”

“Anh em ở trường trông như nào vậy ạ? Năm ngoái bọn em còn học chung cấp hai nên còn kè kè theo dõi được, còn giờ anh ấy lên cấp ba rồi, em hơi lo là anh ấy dính vào chuyện không hay…”

“Này này, sao hai đứa nghĩ ra được lắm cách để chọc anh mình vậy? Thật sự bây nghĩ gì về anh thế hả?”

“Ahaha! Gia đình cậu hài hước thật đó! Yuusuke-kun, chắc hẳn ngày nào nhà cậu cũng đầy niềm vui như này nhỉ?”

“Từ góc nhìn của tớ thì bị trêu suốt chẳng vui vẻ gì đâu… Mà khoan đã…”

Tôi buột miệng đáp lại như phản xạ, rồi khựng lại vì thấy có gì đó là lạ trong câu nói của Nanase-san.

Tôi có nghe nhầm không? Vừa nãy, Nanase-san đã gọi tôi là “Yuusuke-kun” hả?

Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của tôi, cô nàng mỉm cười tinh nghịch và lặp lại, như thể đang thưởng thức phản ứng của tôi.

“Sao vậy, Yuusuke-kun? Sao trông cậu ngạc nhiên vậy?”

“À… ừm, tại… cái cách cậu gọi tớ…”

Nanase-san vẫn giữ nụ cười đó, cố tình nhấn mạnh cái tên của tôi một lần nữa.

Tôi nhìn cô một cách bối rối, chẳng hiểu sao tự dưng lại gọi tên tôi như vậy. Nhưng Nanase-san chỉ cười rạng rỡ rồi giải thích:

“Thì tại vì ở đây ai cũng họ Ogami hết mà, nếu tớ gọi cậu là Ogami-kun thì làm sao biết được tớ đang nói ai cơ chứ!”

“Ờ, thì… đúng là vậy, nhưng mà… tự nhiên nghe cậu gọi tên tớ như thế làm tớ hơi sốc…”

“Ồ, xin lỗi, xin lỗi! Vậy Yuusuke-kun, cậu không có gì muốn nói với tớ à?”

“Hả…?”

Nanase-san hỏi với giọng đùa cợt và ánh mắt đầy mong chờ khiến tôi càng thêm rối.

Chưa kịp hiểu cô ấy muốn ám chỉ điều gì thì cả nhà tôi đồng loạt thở dài một tiếng, như thể đang thất vọng pha chút ngán ngẩm, rồi cùng lên tiếng:

“Ngốc thật đấy. Anh mình đúng là đồ đần…”

“Cũng phải thôi. Anh Yuusuke đã bao giờ có bạn gái đâu.”

“Này, hai đứa bây cũng thế còn gì! Lên mặt gì chứ?!”

Tớ phản bác nhưng cả Masato lẫn Taiga đều quay đi chỗ khác, giả vờ huýt sáo.

Đúng lúc tôi đang muốn nổi khùng thì mẹ tôi, người nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng như thể hết chịu nổi rồi:

“Yuusuke, thiệt tình…! Đây là lúc con nên gọi lại Nanase-san bằng tên đi chứ! Bạn bè với nhau mà còn gọi bằng họ thì làm sao mẹ thấy được độ thân thiết của hai đứa!”

“Hảhhhh…?!”

Tôi cứ tưởng nãy giờ bọn tôi nói chuyện khá gần gũi rồi chứ, nhưng lời mẹ nói cũng không sai, khiến tôi lẩm bẩm một tiếng ngán ngẩm.

Nanase-san vừa gọi tôi là “Yuusuke-kun” với giọng rất dễ thương, mà tôi thì cứ gọi là “Nanase-san” thì đúng là hơi kỳ thật.

Lén liếc sang Nanase-san, tôi thấy cô ấy như đang cổ vũ mình. Cô nghiêng nhẹ đầu, ngước nhìn tôi với ánh mắt mong chờ.

“Yuusuke-kun, cậu còn nhớ tên tớ chứ?”

“Đ-đương nhiên là nhớ rồi…”

“Vậy thì được! Nào, chuẩn bị, sẵn sàng!!”

Bị ánh mắt của Nanase-san, mẹ tôi và hai đứa em dồn vào thế bí, mặt tôi đỏ lựng vì ngượng. Gọi tên con gái đúng là việc khó nhằn nhất từ trước đến giờ. Nhưng biết mình không thể tránh né, tôi lấy hết can đảm gọi tên cô nàng.

“H-Hiyori-san…!!”

“Fufufu~~~… Sao vậy, Yuusuke-kun?”

Tôi vừa gọi được mỗi cái tên thôi mà mặt đã đỏ như gấc, vội cúi gằm xuống. Còn Hiyori-san thì nghiêng người lại gần hơn, mỉm cười trêu chọc.

Cảnh tượng này khiến cả nhà cười ầm lên.

“Này! Anh Yuusuke, cà ri gì mà sao ngọt vậy?! Anh mua nhầm loại ít cay hả?!”

“Thiệt luôn! Ngọt quá trời! Cà ri gì mà không có tí cay nào hết!”

“Hai đứa… chờ đó! Tối nay anh xử hết!”

“Hiyori-san…! À không, Hiyori-chan! Làm ơn hãy chăm sóc thằng con ngốc của cô nha…! Nếu nó làm gì bậy bạ, cứ báo cho cô liền! Cô sẽ đích thân xử nó một trận!”

“Mẹ! Đừng nói mấy thứ kỳ cục vậy chứ!!”

Tôi la lên để che đi sự xấu hổ của mình, mặt vẫn còn nóng bừng.

Thấy tôi lúng túng như vậy, Hiyori-san vỗ tay cười thích thú. Dù tôi có hơi tổn thương vì bị cả nhà trêu chọc, nhưng nếu điều đó khiến Hiyori-san quên đi mấy chuyện buồn và cười vui vẻ thế này, thì có lẽ… cũng đáng lắm.