I’ll Take Nanase-san, Who Is Small And Adorable, Away From Her Cheating And Clueless Ex And Make Her Happy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 84

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 140

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 176

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 13

Web Novel - Chương 02 - Lắng nghe Nanase-san

“Có vẻ cậu đã nghe được bọn tớ nói chuyện nhỉ, xấu hổ thật đấy…”

“Thành thật xin lỗi cậu, tớ biết điều đó là không đúng nhưng tớ chỉ…”

“Không sao đâu, suy cho cùng thì đó cũng là lỗi của bọn tớ khi nói những chuyện như vậy ở nơi đông người mà. Nhưng… nếu cậu cảm thấy có lỗi về việc đó thì liệu cậu có thể lắng nghe tớ tâm sự một chút được không?”

“Chỉ cần cậu không phiền thì tớ có thể ở lại tới bao giờ cũng được.”

Khi mặt trời bắt đầu lặng và công viên dần chìm trong bóng tối, Nanase-san mỉm cười nhẹ nhàng trong khi ăn chiếc burger mà tôi đưa cô ấy. Với mảnh giấy gói bị nhào nát trên tay, như thể ra hiệu cho tôi hãy chuẩn bị lắng nghe như một hình thức chuộc lỗi. Nanase-san trông có vẻ vui vẻ hơn một chút và bắt đầu kể chuyện.

“Yoshihide là bạn thuở nhỏ của tớ. Bọn tớ đã ở bên nhau từ khi học mẫu giáo và tớ đã dần dần nảy sinh tình cảm với cậu ta. Và rồi, vào mùa hè năm thứ 3 của sơ trung, tớ đã tỏ tình và bọn tớ bắt đầu hẹn hò.”

“Mùa hè năm thứ 3 của sơ trung ư? Khi tớ vừa rời khỏi câu lạc bộ?”

“Phải, cậu ta là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ, vào cái ngày mà cậu ta để thua trường của cậu ở giải đấu khu vực, tớ đã thổ lộ tình cảm của mình.”

Nanase bật cười khi nhìn qua tôi.

Thật lòng thì tôi khá bất ngờ khi cô ấy biết chuyện tôi nằm trong câu lạc bộ bóng rổ của trường sơ trung, nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ Kouma, người tôi từng đối đầu và cả Nanase, người đã có mặt lúc đó để hỗ trợ cậu ta nên như vậy cũng dễ hiểu thôi.

“Vì là chủ lực của đội nên cậu ta cảm thấy phải chịu trách nhiệm khi đã để thua và rồi khóc như một đứa trẻ. Lúc đó, tớ nghĩ mình phải ở bên và hỗ trợ cậu ta. Sau một thời gian ở bên nhau, tình cảm trong tớ dần dà phát sinh, nhưng cậu ta__”

Ngay cả sau khi đã chấp nhận lời tỏ tình và bắt đầu hẹn hò… tên đó vẫn qua lại với một cô gái khác.

 Khi biết bản thân đã bị Kouma lừa dối gần một năm kể từ mùa hè, Nanase dường như cảm thấy tuyệt vọng hơn là tức giận.

Sau khi ở bên nhau một thời gian dài đằng đẵng với tư cách bạn thuở nhỏ và tiến tới tỏ tình thì hiển nhiên cô ấy phải sốc nặng khi biết chàng trai mình yêu lại là một kẻ tồi tệ như vậy.

Khi tôi đang cố lựa lời để an ủi thì cô nàng tiếp tục kể.

“Tớ đã cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu ta trở nên xa cách nhưng lại cố tiếp xúc cơ thể hơn. Nên hôm đó, tớ quyết định theo dõi khi cậu ta nói bản thân có việc bận nên phải về một mình và phát hiện hắn đang ân ái với Shibamura-san cùng lớp với bọn tớ. Cậu ta thậm chí còn từ chối nắm tay tớ vì ngại vậy mà khi Shibamura bám vào tay thì lại chẳng nói gì mà cứ thế cư xử như một cặp tình nhân.”

“Vậy nên hôm nay cậu đã gọi Kouma ra để nói cho rõ ràng à?”

“Phải… nhưng nhìn những gì đã xảy ra xem. Cậu ta chỉ nhún vai và nói những thứ ngỡ ngẫn, nào là “cậu có khuôn mặt đẹp và ngực to hơn cô ấy”. Đó là toàn bộ những thứ mà cậu ta nghĩ đến à? Liệu có phải ngay từ đầu tên đó chỉ quan tâm đến chúng kể từ khi bọn tớ bắt đầu hẹn hò không?”

“Thật tồi tệ mà! Chỉ nghe thôi mà tớ cảm thất không thể tha thứ cho tên đó rồi.”

Tôi thực sự hối hận vì đã không can thiệp sớm hơn, ngay cả khi có thể bị mất mặt nhưng nếu tôi làm vậy thì có lẽ Nanase-san đã không bị tổn thương nhiều như bây giờ.

Trong khi vừa tức giận với Kouma vừa ân hận bản thân, tôi nắm chặt tay một cách thất vọng khi nghe Nanase thì thầm.

“…Liệu tớ có nên tha thứ cho cậu ta không?”

“Chờ đã, Gì cơ?”

“Tớ nghĩ mọi thứ có hơi vội vàng và bọn tớ cần xử lý việc này một cách chín chắn hơn. Có lẽ nếu tớ dễ dàng tha thứ hơn một chút thì đã không cảm thấy đau khổ như bây giờ. Như cậu ta đã nói, tớ có một khuôn mặt và ngoại hình đẹp nên nếu tớ lấy chúng làm điều kiện, liệu Yoshihide sẽ__”

“Cậu đừng nói những lời đó. Không, thậm chí nghĩ về nó cũng không”

Nếu tôi cho phép bản thân mình thành thật, liệu mọi chuyện có khác đi? Tôi kiên quyết bác bỏ những lời của Nanase.

Khi nhìn chầm chầm vào đôi mắt ngạc nhiên của cô nàng, tôi truyền cảm xúc của mình cho cô ấy.

“Những gì cậu nói không hoàn toàn sai, nhưng không được xem nhẹ những thứ đó. Bên cạnh đó, một mối quan hệ níu kéo bằng thể xác thì cũng không phải là một mối quan hệ thực sự.”

“Tớ hiểu ý cậu rồi, Ogami-kun. Ngay cả khi ai đó ở bên tớ vì những thứ đó thì cũng không có nghĩa là bọn tớ hợp nhau.”

“Chuẩn! Mà cứ coi như là cậu may mắn đi, có thể bây giờ cậu không cảm thấy như vậy nhưng nhờ phát hiện được bộ mặt thật của Kouma khi vào cao trung nên cậu đã không phải lãng phí thời gian với hắn ta nữa.”

“Fufu~! Cậu nói phải! Nếu tớ cứ nghe theo và để cậu ta làm những gì mình muốn thì có lẽ sẽ ân hận cả đời mất! Hơn nữa, nhờ sự cố này mà tớ đã được đãi một chiếc burger!”

Nanase mỉm cười, đứng dựng và ném mảnh giấy gói đã bị vò nát vào thùng rác gần đó.

Khi cục giấy bay trong không trung theo một đường cong tuyệt đẹp và trúng đích một cách hoàn hảo, cô nàng giơ nắm tay lên ăn mừng “Tuyệt!”.

Sau đó cô nàng quay lại nhìn tôi và nói tiếp.

“Cảm ơn cậu rất nhiều, Ogami-kun. Nhờ có cậu mà bây giờ tớ cảm thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều. Nhất định tớ sẽ đáp lễ cho cái burger của cậu!”

“Đừng bận tâm. Tớ làm vậy vì tớ muốn thôi. Giờ cậu cảm thấy tốt hơn là tớ vui rồi.”

“Cảm ơn cậu. Thực sự tớ đã cảm thấy tuyệt vọng và xấu hổ, nhưng cậu đã ở đây và động viên tớ. Không thể tượng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu không làm vậy.”

Nanase hơi đỏ mặt khi bày tỏ lòng biết ơn với tôi. Được nhìn thấy tâm trạng cô ấy tốt hơn cũng khiến nguôi ngoai bớt nỗi lo của tôi.

“Tớ phải về rồi, trời mà tối hơn nữa thì phiền phức lắm.”

“Vậy để tớ đưa cậu về cho, tớ vẫn còn có chút lo lắng.”

“Cậu tốt bụng thật đấy. Vậy thì, tớ rất sẵn lòng chấp nhận.”

Sau đó, tôi đưa Nanase về tới gần nhà cô ấy.

Khi tạm biệt, cô nàng đã vẫy tay và nói, “Hẹn gặp ngày mai ở trường nha.” với nụ cười rạng rỡ. Khuôn mặt ấy khiến tôi cảm thấy nhẹ nhỏm và mỉm cười theo.