“Ý cậu là sao hả? Giải thích rõ ràng đi!”
Tôi, Ogami Yuusuke bỗng nghe được giọng nói ấy khi đang chờ đơn hang mang về của mình tại cửa hàng burger
Một giọng nói mang đầy sự căng thẳng và giận dữ khiến tôi phải quay lại theo bản năng và há hốc mồm khi nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy.
Ngồi tại bàn trong gốc cửa hàng chính là một người bạn cùng lớp từ trường cao trung mà tôi bắt đầu đầu theo học từ mùa xuân, Nanase Hiyori.
Chiều cao chỉ vỏn vẻn dưới 150cm cùng với vẻ ngoài dễ thương và thanh tú, nét tươi sáng có phần hơi trẻ con và vóc dáng trái ngược với vẻ ngoài đó nên cô nàng rất nổi tiếng với tụi con trai.
Nhưng hiện tại, Nanase-san với mái tóc ngắn bồng bềnh rối bù đang mang vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị và có một cuộc nói chuyện căng thẳng với người bạn cùng lớp của chúng tôi, Kouma Yoshihide.
Mặc dù biết là không đúng nhưng vì tò mò nên tôi cố lắng nghe xem họ đang nói gì. Với giọng nói rung rẩy, Nanase-san thúc giục Kouma trả lời mình.
“Cậu giải thích thế nào về việc hẹn hò với một cô gái khác hả? Cậu đang lừa dối tớ sao?”
“À…thì…, Cũng kiểu như vậy”
Một tiếng “Wow” nhỏ thoát ra từ miệng tôi mà không kịp kiềm lại. Có vẻ như họ đang trong một mối và hệ và Kouma đã bị bắt quả tang ngoại tình là nguyên nhân dẫn đến cuộc cãi vã căng thẳng này.
Mặc dù chúng tôi chỉ mới lên cao trung được một thời gian, tôi chưa từng nhận ra được việc họ đang hẹn hò. Thật ngạc nhiên khi họ có thể giấu kín được mối quan hệ của mình như thế. Khi tôi đang nghĩ này nọ thì Nanase-san với tông giọng đã dịu đi, hỏi thêm một câu nữa:
“Cậu bắt đầu qua lại với Shibamura-san từ bao giờ?”
“Từ mùa hè vừa qua, chắc vậy…”
“Từ mùa hè ư? Đó là lúc chúng ta bắt đầu hẹn hò mà? Cái quái gì vậy?? Cô ta có biết việc cậu đang hẹn hò với tớ không?”
“Ừm, tớ có bảo với cô ấy việc ta đang hẹn hò rồi nhưng cô ấy vẫn tiếp tục thổ lộ với tớ và nói rằng bản thân vẫn ổn với việc làm người thứ hai nên là…”
“Nên là cậu bắt cá hai tay? Cậu đã lừa dối tớ suốt nửa năm qua??”
Giọng của Nanase-san đã thay đổi. Trước đó giọng cô nàng tràn đầy sự tức giận, nhưng giờ nó mang vẻ bất ngờ, như thể cô đã hoàn toàn bị choáng váng.
Tất nhiên là cô nàng sẽ sốc nặng rồi, cô đã bị tên bạn trai lừa dối trong suốt gần một năm cơ mà.
Đây không phải là một phút yếu lòng hay một sai lầm bất cẩn. Kouma đã cố ý phản bội cô. Mặc dù chỉ là một người ngoài cuộc nhưng tôi không thể không cảm thấy tức giận với cậu ta. Trong khi đó, Nanase-san khẽ lẩm bẩm:
“Tớ biết là cậu nổi tiếng mà. Thậm chí sau khi lên cao trung cũng có rất nhiều cô gái cố tiếp cận cậu, chỉ cần cậu nói rằng mình có tình cảm với một ai khác thì chắc chắn tớ sẽ chấp nhận và ủng hộ cậu. Nhưng những điều cậu đã làm thật sự rất quá đáng!!”
“N-Nhưng điều đó không có nghĩa là tớ không còn thích cậu, Hiyori. Và ý tớ cũng không phải là Shibamura-san tốt hơn cậu hay gì mà chỉ là… à …. ừm…”
“Sao cơ? Cậu nghiêm túc khi đang yêu cầu tớ chấp nhận việc cậu bắt cá hai tay và tiếp tục mối quan hệ của chúng ta như chưa có gì xảy ra à?”.
Giọng Nanase-san một lần nữa tràn đầy sự tức giận. Hiển nhiên rồi, làm gì có ai chấp nhận việc tiếp tục mối quan hệ sau khi bị phản bối cơ chứ.
Mặc dù đã nhận được đồ của mình nhưng tôi không thể giúp được gì nên chỉ đứng đó và lắng nghe trong im lặng thì đột nhiên Kouma bắt đầu nói những thứ thật không thể tin được.
“À..ừm… Thật ra thì… sự thật thì Shibamura-san… đã cho tớ chạm vào ngực cô ấy…”
“Cái gì cơ?”
“Sau kì kiểm tra đầu vào, cô ấy đã mời tớ đi ăn mừng vì cả hai đã thi đỗ vào cùng trường. Và cổ nói rằng sau khi lên cao trung sẽ cho tớ làm nhiều thứ hơn nữa. Ý tớ là, cậu không muốn để thua Shibamura-san mà, phải không?
“...”
Tôi không thể tin được vào những gì mình vừa nghe nữa. Mặc dù đang giữ khoảng cách nhưng tôi vẫn cảm thấy rõ ràng là tinh thần của Nanase-san đã hoàn toàn bị nghiền nát.
Người bạn trai không chỉ lừa dối cô trong gần một năm mà còn thừa nhận việc đã động tay vào một cô gái khác. Cô nàng hẳn đang tổn thương sâu sắc.
Dù rất muốn giúp Nanase-san nhưng tôi sợ rằng việc nhảy vào chuyện của người khác sẽ làm mọi chuyện phức tạp hơn. Trong khi tôi vẫn đứng yên đó và phân vân có nên can thiệp hay không thì Kouma nói một câu giáng đòn quyết định.
“Ý tớ là, việc cậu tức giận như vậy có nghĩa là cậu vẫn còn thích tớ mà phải không? Vậy sao cậu không cũng cho tớ chạm vào ngực cậu đi?”
“Hả?”
“Những gì tớ đã làm với Shibamura-san chỉ là… Những thứ xảy ra theo tâm trạng thôi. Sự thật là tớ rất thích cậu, Hiyori! Tớ nghĩ cậu rất dễ thương và ngực cậu cũng to nữa! Nên là, chỉ cần cậu cho tớ làm những thứ hư hỏng thôi! Cậu không muốn tớ bỏ cậu mà, phải không? Thôi nào!?”
Vào khoảng khắc ấy tôi đã nhận ra rằng, khi một người thực sự tức giận thì họ sẽ trở nên bình tĩnh một cách đáng sợ. Đồng thời, tôi cảm nhận được rõ sự thôi thúc mãnh liệt của việc khiến cho thằng chó đó nhận ra bản thân nó tồi tệ thế nào.
Thật sự vô liêm sỉ. Trên hết hắn ta còn nói những thứ như thể ám chỉ rằng bản thân chỉ quan tâm đến ngoại hình và cơ thể của cô. Kinh tởm vô phương cứu chữa.
Đó thực sự là điều hắn ta nói với người bạn gái mà mình đã làm tổn thương và phản bội ư? Ngay khoảng khắc tôi định bước đến can thiệp thì__
“Thôi nào, làm ơn! Chỉ một lần thôi__Uwaaaa!?”
Với một tiếng động lớn, Nanase-san rời môi khỏi ly nước và hất nó thẳng vào người Kouma. Áo của hắn giờ ước đẩm và ngã màu tím của ly nước ép, Kouma mở to mắt, choáng váng. Giọng Nanase run rẫy, cố thốt lên
“Đồ tồi tệ!!”
“Ah…!?”
Nước mắt nhẹ nhàng chảy ra từ đôi mắt cô nhưng cô nàng đang cố gắng giữ bình tĩnh để không suy sụp hoàn toàn. Đó là tất cả những gì cô có thể rồi.
Chỉ với một câu tràn đầy sự đau khổ, tức giận, buồn bã và tuyệt vọng, cô chạy khỏi cửa hàng mà không nhìn lại.
“H-Hiyori…!”
Kouma đưa tay về phía cô nhưng rõ ràng hắn không có ý định đuổi theo. Sự thật là hắn có vẻ xấu hổ khi bị nhìn chầm chầm bởi những khách hàng khác và đông cứng tại chỗ.
Việc hắn có đuổi theo hay không quan trọng. Rõ ràng là tôi không thể bỏ mặc cô nàng một mình ngay lúc này.
Tôi vội rời khỏi của hàng, điên cuồng tìm kiếm bóng hình nhỏ bé ấy. Cuối cùng, tôi tìm thấy cô nàng đang ngồi cuộn người gần lối vào của công viên gần đó và gọi tên cô.
“Nanase-san!!”
“Huh? O-Ogami-kun!?”
Khóc lóc trong khi cuộn người lại nhỏ hơn cả hình bóng nhỏ bé bình thường của cô, Nanase-san ngước nhìn tôi và ngạc nhiên. Tôi đã đuổi theo cô nàng mà không nghĩ ngợi, không thể để mặc cô một mình, cơ mà khi đã ở đây rồi thì tôi lại không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi ngượng ngùng tránh ánh mắt đỏ hoe và đẫm lệ của cô ấy rồi nói.
“À, ừm… Cậu muốn ăn burger không ?”
__Và đó là cách mà tôi bắt đầu cuộc trò chuyện đáng thương này.