Tôi đến nhà bạn gái—đặc biệt là khi gia đình cô ấy không có ở nhà. Chỉ có hai đứa trong phòng của cô ấy.
“Cậu có muốn đến chỗ tớ không? Hôm nay không ai ở nhà cả.”
Lời của Yorka cứ vang vọng mãi trong đầu tôi. Thật khó để không bị cuốn đi bởi những khả năng có thể chờ đợi phía sau lời mời ấy.
Không ổn rồi, chuyện này bắt đầu nguy hiểm rồi đây.
Nó đã vượt xa khỏi sự hồi hộp của một nụ hôn đầu tiên. Liệu đây có phải là cơ hội để mình “lớn lên” như một người đàn ông? Trí tưởng tượng của tôi chạy loạn, vẽ ra những viễn cảnh còn chưa hề xảy ra. Nhưng thay vì càng thêm phấn khích, nó lại khiến tôi bình tĩnh một cách kỳ lạ.
“Kisumi, cậu im lặng từ lúc lên tàu rồi đấy.”
“Hả? Thế à?”
“Cậu thấy ổn không? Muốn uống chút nước không?”
“Ừ, cảm ơn.”
Tôi nhận chai nước từ Yorka và uống một hơi cạn gần hết.
“Ô…” Yorka khẽ thốt lên khi tôi uống xong chai.
“Xin lỗi nhé. Tớ uống gần hết rồi.”
“Không sao đâu, nhưng… ừm…”
“Nhưng sao?”
“Chúng ta vừa gián tiếp hôn nhau rồi đấy,” Yorka nói nhỏ nhẹ.
Con tàu rung lên lạch cạch khi đưa chúng tôi về phía ga gần nhà Yorka. Tất cả cứ như một giấc mơ. Tôi thà tin rằng mình đã ngất xỉu vì say nắng trong buổi hẹn và mơ ra chuyện này, còn dễ tin hơn là chấp nhận nó là hiện thực. Đó chính là cảm giác lâng lâng tôi đang có.
Trong suốt buổi hẹn hôm nay, tôi vẫn còn lo lắng vì chưa hôn cô ấy lần nào. Nhưng bây giờ, với lời đề nghị bất ngờ của cô ấy trên đường về, tôi hoàn toàn không chuẩn bị sẵn sàng.
Ước gì tôi có thể nhắn LINE hỏi lời khuyên của Nanamura—cậu bạn cùng lớp nhiều kinh nghiệm—ngay bây giờ. Nhưng tay phải tôi đang nắm tay Yorka, khiến tôi chẳng thể nào cầm điện thoại được.
“Cậu lo lắng à?” Yorka tựa đầu lên vai tôi, liếc nhìn tôi e thẹn rồi hỏi.
Sao mà sự lo lắng lại dễ truyền sang người khác đến vậy? Vì Yorka đã biết rồi, cố tỏ ra lạnh lùng chỉ càng thấy quê thôi.
“Thật ra tớ đang bấn loạn. Ngay cuối buổi hẹn, tớ nhận được câu mà mình luôn muốn nghe từ bạn gái. Cảm giác như đạt đến đỉnh cao của hạnh phúc vậy.”
“Thật sao? Người mà đang hồi hộp mà trông có vẻ vui ghê.”
“Tớ vui chứ, nhưng cũng lo nữa. Muốn nghe tim tớ đập không? Nó như lễ hội mùa hè trong này ấy.”
“Tớ không hiểu lắm, nhưng tớ thấy cậu háo hức mà.” Yorka mỉm cười. Bàn tay cô ấy lạnh khi chạm vào, và không chỉ vì điều hòa trong tàu.
“Cảm ơn vì đã lấy hết can đảm, Yorka. Tớ thực sự, thật lòng rất hạnh phúc. Hôm nay vui lắm, tớ không muốn nó kết thúc.”
“Ừ, tớ cũng vậy. Đó là lý do tớ mời cậu.”
Như muốn biểu lộ sự tiếc nuối khi phải buông tay, Yorka siết nhẹ tay tôi.
“…..”
“Đừng bỗng dưng im lặng như vậy.”
“Tớ chỉ đang thưởng thức hạnh phúc thôi. Dạo này cậu chủ động hơn nhiều rồi.”
“Cách cậu nói chuyện thật thú vị.”
“Tớ đang khen cậu đấy. Vì cậu rụt rè, nên có thể nói ra điều mình muốn là chuyện lớn lắm.”
Cô gái khó gần, không giỏi giao tiếp và không dễ tin người đó đã thay đổi khá nhiều. Nếu mối quan hệ của chúng tôi góp phần giúp cô ấy trưởng thành, thì đó là điều tốt cho cả hai.
“Tớ mừng vì điều đó. Tớ lo rằng con gái chủ động trước sẽ có phần không phù hợp.”
“Không phải vậy đâu. Chúng ta bình đẳng trong mối quan hệ. Và tớ đang say đắm cậu, Yorka.”
“Ừ, tớ cũng yêu cậu.”
Câu trả lời của Yorka cùng với nụ cười không còn dấu hiệu bối rối quá mức như hồi trước khi chúng tôi mới quen. Cô ấy dễ dàng biến suy nghĩ thành lời nói một cách tự nhiên.
“Được cậu quan tâm đặc biệt là điều tuyệt nhất. Thật tuyệt khi biết được cô gái mình yêu cũng yêu mình.”
“Vì sắp bận với kỳ thi cuối kỳ nên chúng ta sẽ không thể hẹn hò trong một thời gian. Tớ chỉ muốn ở bên cậu nhiều hơn một chút hôm nay thôi.”
Chỉ riêng việc cô ấy nói vậy thôi cũng khiến tôi thấy hạnh phúc.
“Cậu không lo về kỳ thi chứ?”
“Tớ lo cho cậu. Nếu điểm của cậu tụt vì tớ thì tớ sẽ thấy có lỗi.”
Sự chu đáo của cô ấy thật đáng yêu.
“Lần tới học chung trước kỳ thi nhé. Lần trước mình có buổi học nhóm với câu lạc bộ Sena, nhưng lần này chỉ có hai ta thôi. Có cậu dạy cho tớ thì như có cả trăm người giúp học vậy.”
Trong kỳ giữa kỳ, chúng tôi đã có buổi học nhóm với những người bạn thân — câu lạc bộ Sena. Yorka, người luôn đứng top lớp từ khi vào trường, dạy rất tốt. Nhờ cô ấy, điểm của tôi cải thiện rõ rệt.
Lần này, vì chúng tôi là người yêu của nhau, tôi muốn được học kỹ hơn từ cô ấy trong một buổi học riêng tư, một kèm một.
“Không thể đâu. Tuyệt đối không. Tớ không làm được.”
“Tại sao không?”
Ý cô ấy là sao — từ chối học cùng mà vẫn mời tôi đến nhà?
“Tớ nghĩ mình không thể tập trung học được khi ở bên nhau,” Yorka nói, tránh nhìn thẳng vào tôi.
Ôi trời, sinh vật gì mà đáng yêu thế này!! Đến từ ngoài hành tinh à?. Làm sao mình có thể bảo vệ sinh vật quý giá này mãi mãi đây?
Dù bề ngoài cô ấy tỏ ra lạnh lùng, thực ra cô ấy khá là hay mè nheo. Dù có nói gì đi nữa, cô ấy vẫn thích những khoảnh khắc bên nhau.
“Ừm, cậu nói cũng có lý.”
Khi chỉ còn hai đứa trong phòng không có ai, tôi cũng muốn tán tỉnh Yorka như mọi khi. Từ giờ trở đi, chỉ ôm thôi có lẽ là chưa đủ.
“Nếu vậy thì coi hôm nay là phần kéo dài của buổi hẹn đi.”
Yorka và tôi, vẫn chìm đắm trong tình yêu sâu đậm như thường ngày, tiếp tục tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào thêm một ngày nữa.
Thay vì chỉ tiễn Yorka đến ga như mọi khi, hôm nay, lần đầu tiên, chúng tôi cùng nhau xuống tàu.