I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 0

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 0

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 1

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Tập 03 LN - Chương 1.3 Tình yêu

Chúng tôi tiếp tục đi dọc phố Takeshita và tiến về Omotesando. Vì tôi không quen thuộc với Harajuku, hôm nay tôi chỉ biết đi theo Yorka.

“Tớ từng đến đây vài lần để mua quần áo cho chị gái, nên tớ biết cửa hàng nào ở đâu. Cứ để tớ lo.”

“Cậu không thích chỗ đông người, đúng không?”

“Ừ, nhưng tớ lại thích mua sắm. Chọn quần áo cho chị tớ rất vui,” Yorka tự tin nói khi bước vào một cửa hàng thời trang có vẻ hơi đáng ngại đối với học sinh cấp ba.

“Chị cậu có để cậu chọn đồ cho không?”

“Chị ấy rất xinh, mặc gì cũng hợp, nên cũng con chẳng kén chọn nữa.”

Với việc là chị gái của Yorka, chẳng có gì lạ khi chị ấy có thể diện bất cứ thứ gì một cách hoàn hảo, thậm chí có lẽ còn tỏa sáng hơn cả ma-nơ-canh.

Trong bầu không khí sang trọng của cửa hàng, tôi không khỏi thấy lạc lõng. Khi nhìn vào gương treo trên tường, tôi chỉ thấy một cậu thiếu niên bình thường, trong khi Yorka lại toát lên khí chất thanh lịch.

Tôi không thể xua đi cảm giác mình đang “vượt quá tầm với”. Ngoài chuyện hẹn hò với một cô gái xinh đẹp như vậy, tôi chỉ là một nam sinh trung bình, mờ nhạt.

Những khác biệt mà tôi không nhận ra khi mặc đồng phục học sinh bỗng trở nên rõ rệt. Sau khi còn bận tâm về chuyện nhỏ nhặt như một nụ hôn, tôi bỗng thấy mình thật trẻ con.

Tôi liếc nhìn chiếc thẻ giá treo trên áo thun nam trước mặt. Ừ, đúng như tôi nghĩ về một cửa hàng kiểu này.

“Đắt thật.”

“Kisumi, đi thôi.”

“Cậu chắc chứ?”

“Ừ, chẳng có món nào khiến tớ chú ý cả,” Yorka thản nhiên đáp sau khi đảo mắt quanh cửa hàng.

Cứ thế, chúng tôi bước vào từng cửa hàng mà cô ấy thích, rồi nhanh chóng rời đi. Sau khi ghé qua vài nơi, cuối cùng cô ấy cũng tìm được một món mình ưng ý ở một cửa hàng phụ kiện nổi tiếng mà ngay cả tôi cũng nhận ra.

“Cậu nghĩ cái này hợp với tớ không?” Yorka chỉ vào một chiếc vòng cổ bạc đơn giản.

Sợi xích mảnh với mặt dây nhỏ toát lên vẻ thanh lịch tinh tế, rất phù hợp với phong cách vừa sang vừa dễ thương của Yorka.

“Hợp lắm đó. Thật sự rất đẹp!”

“Thật sao? Hm, có lẽ tớ muốn mua thật.”

“Sao không thử đeo xem?”

“Không đâu. Một khi tớ thử phụ kiện thì sẽ càng muốn mua hơn.”

“…Vậy để tớ mua cho cậu nhé?”

“Không cần đâu, thật mà. Hơn nữa, chắc cũng đắt lắm.”

“Thế thì coi như quà kỷ niệm ba tháng đi.” Tôi bịa ra một lý do ngay tại chỗ. Tôi có thể dùng số tiền tiết kiệm từ việc làm thêm cho những lúc như thế này.

“Khoan, chúng ta đã yêu nhau bao nhiêu tháng rồi?”

“Tùy cách tính thôi. Cậu đã đồng ý lời tỏ tình của tớ vào đầu tháng Tư, nếu tính từ đó thì đúng ba tháng. Nhưng nếu tính từ lúc chúng ta chính thức nói là một đôi thì mới hơn hai tháng một chút.”

“Rối quá.”

“Cậu chạy biến đi ngay sau khi tớ tỏ tình mà.”

“T-Tớ chỉ vui quá nên hoảng thôi! Và, như, cậu không thể cho tớ chút thời gian để suy nghĩ sao?”

“Nếu cậu vui thật sự thì liệu có khó mà nói ‘đồng ý’ một từ được không?”

“Khó mà nói được từ đó ngay lúc đang xúc động!!”

À, trái tim mỏng manh của thiếu nữ. Hình như phần nhiều là con trai cứ vội vàng chờ kết quả.

“Vậy làm sao bây giờ? Nếu khiến cậu vui thì dịp nào cũng có thể làm lý do tặng quà mà.”

“Nhưng như vậy dịp nào cũng thành lễ tặng quà luôn rồi!”

“Cậu không cần phải dè chừng.”

“Không phải thế. Chỉ là… biết rằng cậu muốn tặng tớ món quà như vậy thôi cũng khiến tớ vô cùng hạnh phúc.”

“Yorka.”

“Gì cơ?”

“Tớ lại yêu cậu thêm lần nữa rồi.”

“Cứ thế mà làm bao nhiêu lần cậu thích đi.”

Giờ thì Yorka thoải mái bộc lộ tình cảm. Có một cô bạn gái coi trọng cảm xúc hơn vật chất hay trải nghiệm thật tuyệt vời. Hừm, nhưng điều đó lại khiến tôi càng muốn tặng cô ấy những món quà hơn.

Nhưng rồi, tôi lại lo lắng về việc ép tặng quà cho cô ấy và khiến cô thấy khó chịu. Nếu ngay cả thời điểm tặng quà tôi còn không nắm bắt được, huống chi là nụ hôn, thì chắc tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều.

Khi chúng tôi đứng trước một quầy trưng bày vòng cổ, một nhân viên cửa hàng tiến đến.

“Quý khách có muốn thử đeo không ạ?”

“Không, chúng tôi ổn rồi,” Yorka lập tức cắt ngang và bước đi ngay.

Cô ấy vẫn chưa thoải mái khi phải nói chuyện với người lạ.

“Cậu rời đi nhanh thế là vì không muốn tiếp chuyện nhân viên sao?” Tôi hỏi sau khi rời khỏi cửa hàng.

“Đúng vậy.”

“Tớ hiểu mà. Tớ cũng không thích bị mời chào.”

“Tớ chỉ thấy không thoải mái khi họ đứng gần. Cảm giác như bắt buộc phải mua gì đó chỉ vì họ đã bắt chuyện. Mà từ chối thì lại phiền phức.”

“Nhất là với cậu.”

Với một người không thích bị người khác chú ý như Yorka, thật dễ hiểu khi cô muốn tránh xa những nhân viên bán hàng quá nhiệt tình, dù đó là công việc của họ. Tôi từng nghĩ cô ấy rời khỏi những cửa hàng sang trọng nhanh như vậy là do đã quen thuộc. Nhưng khi biết lý do là vì tính nhút nhát, tôi lại thấy nhẹ nhõm. Đó mới đúng là Yorka mà tôi biết.

Khi chúng tôi dạo qua các cửa hàng, tôi nhận ra ở khu này có nhiều địa điểm tổ chức tiệc cưới. Với vẻ ngoài sang trọng, chúng trông chẳng khác gì những bối cảnh trong phim truyền hình. Một đám đông nam nữ ăn mặc lịch sự tụ tập bên ngoài một sảnh tiệc, đang chúc mừng đôi tân lang tân nương một cách long trọng.

“Hình như có đám cưới ở đằng kia kìa. Thật hoành tráng nhỉ?”

“Ừ, và những chiếc váy cưới kia thật lộng lẫy.”

Trong khuôn viên, khách khứa hai bên tung từng cánh hoa xuống như mưa rơi chào mừng đôi uyên ương. Cô dâu chú rể, bước đi giữa làn hoa, trông rạng rỡ và hạnh phúc vô ngần. Ngay cả những người qua đường như chúng tôi cũng bị cuốn vào bầu không khí náo nhiệt ấy.

“Ồ, họ hôn nhau kìa,” tôi chỉ tay khi cô dâu xúc động hôn nhẹ lên má chú rể. Bất chấp những lời trêu chọc xung quanh, cả hai vẫn hoàn toàn chìm đắm trong khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mình.

Với một nam sinh trung học như tôi, thật khó để hiểu hết ý nghĩa của một lễ cưới. Lời thề sẽ ở bên nhau, dù ốm đau hay khỏe mạnh, trước mặt những người thân yêu—đó là điều tôi chưa thể nắm bắt trọn vẹn.

“Thật ấn tượng khi họ có thể hôn nhau trước mặt mọi người,” Yorka bình thản nhận xét khi cả hai chúng tôi cùng dõi theo buổi lễ.

“Đúng vậy, với cậu thì chắc cũng khá khó đấy,” tôi cười đáp đồng tình.

“Tớ không thích những sự kiện mà mọi người tụ họp chỉ để dồn hết lời chúc phúc vào một người. Tớ không muốn trở thành tâm điểm.”

“Ừ, họ vốn là ngôi sao của đám cưới mà, nhất là cô dâu.”

“Không cảm thấy như họ bị bắt buộc phải vui sao?”

“Nhưng nếu họ thực sự hạnh phúc thì chẳng phải tốt sao?”

“…Cậu muốn tổ chức đám cưới không, Kisumi?”

“Ừm, tớ nghĩ sẽ khiến gia đình hai bên vui. Tớ từng đi đám cưới họ hàng rồi, khá xúc động. Cả gia đình cô dâu chú rể đều rơi nước mắt.”

“…Tớ chưa từng đi đám cưới lần nào nên chẳng hiểu lắm.”

“Thật sao?”

“Ừ, ý tớ là tuổi chúng ta thường chỉ có gia đình được mời chung vui thôi đúng không? Với lại bố mẹ tớ ở nước ngoài, cho dù có được mời cũng không thể đến. Chị tớ vẫn đang học đại học và chưa có người yêu.”

“À, hiểu rồi.”

Với bọn học sinh cấp ba, trừ khi là đám cưới trong gia đình hoặc do một người quen thân mời, việc đi dự đám cưới không phải chuyện thường xuyên.

“Chi phí cho khách mời cũng là một vấn đề. Và tớ nghe nói việc chuẩn bị cho cô dâu chú rể căng thẳng lắm. Không biết có đáng để đánh đổi chăng.”

Yorka nói một cách thờ ơ, như thể đám cưới đang xảy ra tận bên kia địa cầu.

“Có những người thật sự muốn được tổ chức linh đình mà.”

“À, nếu thế thì chị tớ đúng là kiểu đó. Chị ấy thích mọi thứ sôi động.”

“Cậu nhất định phải đi nếu chị cậu cưới.”

“Ừ, tớ nên đi. Mà lòng cũng lẫn lộn lắm.”

“Hãy vui thật lòng cho chị cậu. Đâu phải cậu ghét chị cậu đâu, đúng không?”

“Tớ yêu chị tớ. Chỉ là tớ không thích bị đẩy lên sân khấu thôi.”

“Đừng lo, đến lúc đó có thể tớ sẽ ở ngay bên cạnh cậu.”

“Hả, ý cậu là gì thế?” Yorka nhìn tôi với vẻ sửng sốt.

“Đương nhiên, nếu cậu đồng ý… và nếu gia đình cậu chấp thuận nữa.”

“Cậu đang nghĩ xa quá rồi đấy.”

“Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng đến thôi.”

“Tớ còn nhớ cậu tỏ tình hồi mùa xuân, vậy mà giờ đã là mùa hè rồi. Thời gian trôi nhanh thật khi ở bên cậu.”

“Dù sao thì, quan trọng nhất vẫn là cặp đôi phải hạnh phúc.”

“Chuẩn luôn. Cậu đúng là khôn ngoan đấy, Kisumi.”

“Còn một điều nữa…” Tôi ngập ngừng, do dự không biết có nên nói ra không.

“Có chuyện gì thế? Với tớ thì cậu không cần phải giấu đâu.”

“—Tớ muốn được thấy cậu trong váy cưới.”

Yorka chắc chắn sẽ rực rỡ trong sắc trắng tinh khôi. Chỉ cần tưởng tượng thôi đã đẹp đến nghẹt thở, còn tận mắt nhìn thấy thì chắc chắn sẽ tuyệt vời hơn gấp bội.

“…Yorka?”

“Nếu… nếu cậu chịu bước bên cạnh tớ, tớ… cũng có thể nghĩ đến chuyện đó,” Yorka đáp nhỏ nhẹ, mắt tránh sang hướng khác nhưng câu trả lời lại ngầm khẳng định.

Đám cưới với chúng tôi giờ chỉ là giấc mơ xa vời của tuổi học trò. Thế nhưng, tôi biết chắc rằng kể cả khi trở thành người lớn, tôi vẫn muốn ở cạnh cô ấy. Đó là điều tôi đã quyết định.

“Ừ… cảm ơn cậu.”

“T-Tớ cũng muốn thấy cậu mặc lễ phục cơ!”

Cái cách cô ấy lúng túng gượng gạo để xua đi bầu không khí chỉ càng khiến tôi thấy yêu thêm.

Từ chuyện vụng về ở nụ hôn đầu đến viễn cảnh xa xăm của hôn nhân, con đường của hai đứa học sinh năm hai cao trung chúng tôi vẫn còn dài. Tôi vẫn đang cố gắng vươn lên, còn quá nhiều điều chưa biết, quá nhiều điều khiến tim run rẩy. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tình yêu này sẽ chỉ là một ký ức tuổi trẻ thoáng qua.

Tôi thầm hứa với chính mình rằng sẽ luôn là người có thể đáp lại kỳ vọng của Yorka.

Với lời thề lặng lẽ ấy trong tim, chúng tôi rời xa lễ cưới phía xa kia.

Mặt trời rực lửa thiêu đốt, nhựa đường tỏa hơi nóng hầm hập. Một buổi hẹn hò mùa hè trong thành phố bỗng hóa thành cuộc chiến sinh tồn, chẳng khác nào bước đi trong phòng xông hơi.

Dù có muốn thảnh thơi đến mấy, giữ nước và tránh say nắng vẫn là điều không thể lơ là.

“Tớ muốn uống gì đó thật lạnh quá.”

“Tớ cũng bắt đầu thấy đói rồi. Hay là kiếm chỗ ăn trưa đi.”

Dù đã quá giờ ăn trưa từ lâu, nhưng cả hai đều cần nghỉ ngơi. Thấy một quán burger khá ổn, chúng tôi quyết định bước vào.

Ngay khi vừa đặt chân vào bên trong, luồng không khí mát lạnh từ điều hòa khiến cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm. Cái mát lạnh ấy thật dễ chịu sau khi phải chịu đựng cái nắng gay gắt ngoài trời.

Khi đã ngồi xuống bàn, tôi lập tức uống một hơi cạn nước chanh đá mà quán phục vụ miễn phí. Một chi tiết nhỏ nhưng mang lại cảm giác sảng khoái vô cùng.

Tôi chọn combo burger Teriyaki kèm khoai tây chiên và cola. Còn Yorka thì chọn một lựa chọn lành mạnh hơn—burger bơ với salad và soda chanh.

Trong lúc chờ đồ ăn, tôi chợt gợi chuyện về chị gái của Yorka.

“Chị cậu quả là lợi hại thật. Ngay từ năm nhất đã làm hội trưởng hội học sinh. Nhờ những cải cách mang tính huyền thoại của chị ấy mà mấy sự kiện như hội thao hay lễ hội văn hóa đều trở thành những sự kiện hoành tráng.”

Trường tôi, Eisei High, vốn nổi tiếng nghiêm khắc về học tập, nhưng các sự kiện trường lại đặc biệt đồ sộ. Chính học sinh tự đứng ra biến những ngày lễ tẻ nhạt thành các màn trình diễn hoành tráng, có khi còn thu hút nhiều người hơn cả một công viên giải trí trong ngày thường.

Và chị gái Yorka chính là bộ óc đứng sau sự mở rộng ấy.

“Cậu cũng biết rõ nhỉ.”

“Tớ nghe từ Kanzaki-sensei.”

“Thật can đảm khi nhắc tên người phụ nữ khác ngay trong buổi hẹn hò. Đã vậy còn là cô giáo đó nữa.”

Yorka vốn rất ác cảm với giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Kanzaki Shizuru. Vì thế, cô ấy chẳng hề thích việc tôi trò chuyện với sensei, cho dù hầu hết là chuyện lớp hay thậm chí xoay quanh chính Yorka.

“Này, Kisumi, cậu định làm gì trong kỳ nghỉ hè?”

“Có thể tớ sẽ bận chút việc lớp trưởng ở trường, nhưng cậu lúc nào cũng là ưu tiên số một.”

“Thật không?”

“Thật mà.”

Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, Yorka vẫn là điều quan trọng nhất với tôi.

“Hehe, cảm ơn nhé. Tớ mong chờ kỳ nghỉ hè lắm.” Yorka mỉm cười, nụ cười rạng rỡ đến mức khiến tim tôi thắt lại.

Tôi thật may mắn khi được hẹn hò với cô ấy. Không chỉ vì cô ấy là một cô bạn gái xinh đẹp, mà còn vì cô ấy thật sự quan tâm đến tôi. Nhận ra điều đó lúc nào cũng khiến tim tôi xúc động.

Khi chúng tôi đang bàn về kế hoạch cho kỳ nghỉ hè, thì đồ ăn được mang ra. Dù chỉ ghé vào tiệm burger để ăn trưa muộn, cuối cùng chúng tôi lại gọi thêm nhiều đồ uống và cả món tráng miệng, kéo dài thời gian ở lại với những câu chuyện sôi nổi.

Ra ngoài rồi thì cái nóng cũng dịu đi, dễ chịu hơn hẳn. Dù tôi rất muốn ở bên nhau lâu hơn, nhưng không thể để một cô gái về quá muộn được.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, chúng tôi đi về phía nhà ga, khép lại buổi hẹn hò hôm nay. Cảm giác vừa ngọt ngào vừa luyến tiếc. Lần tiếp theo chúng tôi có thể hẹn hò vào ngày nghỉ chắc sẽ là sau kỳ thi, nghĩa là sẽ có một khoảng cách khá lâu. Dù có thể gặp nhau ở trường và nhắn tin bất cứ lúc nào, nhưng những khoảnh khắc chỉ có hai đứa thế này thật sự rất đặc biệt.

Khi chúng tôi đang đến gần nhà ga, Yorka trông có vẻ bồn chồn, cô ấy mân mê ngọn tóc dài của mình. Bình thường, cô ấy sẽ huyên thuyên về buổi hẹn, nhưng giờ lại im lặng lạ thường. Tôi cũng không bận tâm, vì tôi rất thích ngắm nhìn gương mặt nghiêng của cô ấy.

Đột nhiên, Yorka dừng bước.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ờm, thật ra thì—!”

“Sao vậy?”

“Cậu có thể, ừm, nghe một chút được không?”

Tôi hơi cúi xuống khi cô ấy tiến lại gần và thì thầm vào tai tôi.

be08bc0a-247c-4e88-b4c1-532d219aa8d2.jpg

“Cậu có muốn… qua nhà tớ không? Hôm nay không có ai ở nhà cả.”

Giọng Yorka ngọt ngào và đầy ngượng ngùng.

Mùa hè quả thật khiến con gái trở nên táo bạo hơn một chút.