Cũng đến lúc tôi nên kể về bản thân rồi: Satou Takahiro. Nơi ở: một thành phố ở Hokkaido. Tuổi: 27. Tình trạng quan hệ: độc thân. Tốt nghiệp cấp ba xong, tôi vào một trường cao đẳng kỹ thuật ở quê rồi cũng xin vào làm cho một công ty tại đó. Hồi còn đi học, tôi có hẹn hò với một cô gái quen qua mạng, nhưng… bạn biết yêu xa nó thế nào rồi đấy. Bọn tôi chia tay.
Tôi được nhận vào làm quản trị viên mạng vì "giỏi máy tính", nhưng thực tế thì tôi chẳng có chuyên môn gì nên đã phải vật lộn học hỏi trong quá trình làm việc. Hầu hết thời gian của tôi là để phát điên với mấy ông đồng nghiệp chuyên gia dính virus từ mọi nguồn có thể tưởng tượng được: từ trang tin tức, web mua sắm, mấy game trình duyệt vớ vẩn, cho đến cả mấy trang web người lớn.
Sở thích ư? Chơi game. Hết. Mà tôi cũng không kén chọn gì. Game Nhật hay game Tây tôi đều chơi tuốt. Có dạo tôi nghiện game bắn súng góc nhìn thứ nhất, cày nhiều đến mức leo lên top đầu bảng xếp hạng. Tôi chưa bao giờ đủ trình để giật hạng nhất, nhưng vào thời điểm đó cũng thuộc hàng top ở Nhật Bản.
Vì đồng nghiệp bảo tôi "trông đáng sợ" với "đôi mắt sắc lẹm", nên đời sống xã hội của tôi cũng không có nhiều tương tác hay tình bằng hữu gì. Chính điều đó đã kéo tôi đến với Stella Online, một trò chơi cho phép tôi một mình một ngựa khám phá những dải ngân hà xa xôi. Rốt cuộc, tôi đã nghiện nó.
Đó là gần như tất cả những gì cần biết về tôi. Ồ, phải rồi—tôi thích nước có ga. Cái cảm giác sủi bọt trong cổ họng nó tuyệt vời không thể tả.
Thôi, giới thiệu về bản thân thế là đủ. Quay lại với tình hình khốn đốn hiện tại của tôi thôi.
"Và anh đã lấy toàn bộ số Kim Loại Hiếm trong khoang hàng này từ đâu?"
Gã nhân viên Cục Quản lý Cảng này xem ra quyết moi tin từ tôi bằng được.
"Tất cả những thứ trên tàu tôi đều có được từ việc đánh bại và cướp bóc cướp không gian. Còn vấn đề gì nữa không?"
Nhìn cái cách họ săm soi đống Kim Loại Hiếm thì cũng may là rượu không phải hàng cấm ở thuộc địa này. Tôi chẳng biết lũ cướp biển lấy nó từ đâu, nên lựa chọn duy nhất của tôi là giả vờ ngây thơ. Lúc này, tôi là một lính đánh thuê tự phong, không phe phái, không có gì nổi bật, cũng chẳng có giấy tờ tùy thân. Bạn sẽ nghĩ sao nếu một gã như vậy ung dung bước vào với hàng tấn kim loại quý? Ừ, đáng ngờ chứ sao. Cực kỳ đáng ngờ. Tôi không thể trách gã nhân viên Cục Quản lý Cảng đã tra hỏi kỹ đến vậy.
"Và anh hoàn toàn không thể cho tôi biết anh đã lấy nó từ đâu?" gã nhấn giọng.
"Tôi đã nói với ông rồi: từ lũ cướp biển. Cuộc thẩm vấn vô ích này thật sự rất khó chịu."
Gã này cố tình nói vòng vo à? Hay đang đợi tôi nổi cáu rồi tự lòi đuôi? Hoặc là gã muốn thứ khác, như là một khoản lót tay chẳng hạn? Ồ hô hô, tôi biết rồi. Cá là gã muốn tôi phải gợi ý hối lộ trước, để rồi dùng chính điều đó mà bắt giữ hoặc tống tiền tôi. Lãng phí thời gian vào mấy trò ngu ngốc này quá. Giờ làm gì đây?
Tôi vẫn đang cân nhắc tình hình thì có người xộc thẳng vào phòng thẩm vấn mà chẳng thèm gõ cửa. Đó là một phụ nữ trẻ, hay gọi là "cô gái" thì đúng hơn. Mà phải công nhận, cô ấy nóng bỏng thật. Gương mặt thanh tú, mái tóc vàng óng, đôi mắt màu đỏ, khoác trên mình bộ đồng phục trắng tinh với chiếc áo choàng đỏ. Bộ trang phục khiến cô ấy trông như một nữ hiệp sĩ anh hùng hay một chiến nữ bước ra từ truyện cổ. Bề ngoài cô ấy có vẻ điềm tĩnh và chững chạc, nhưng đôi mắt lại sắc lẻm như mắt chim săn mồi. Tốt nhất là không nên bị vẻ ngoài của người này đánh lừa.
"Anh bạn" ở Cục Quản lý Cảng của tôi vội vã đổi sang thái độ khúm núm.
"Ô-ôi thưa, Trung úy Serena. Điều gì mang cô đến đây vậy ạ?"
"Tôi thấy một con tàu lạ trong nhà chứa. Tôi đoán anh ta là chủ nhân của nó?" cô ấy hỏi, chỉ tay về phía tôi.
"V-vâng, thưa cô." Gã nhân viên Cục Quản lý Cảng toát mồ hôi hột, hai tay dâng chiếc máy tính bảng đang cầm cho nữ quân nhân. Cô ấy lướt nhanh qua thông tin trên máy tính bảng, rồi hướng ánh mắt về phía tôi.
"Số lượng Kim Loại Hiếm này quả là không nhỏ. Tôi tin là nó không được thu thập bằng những cách thức mờ ám chứ?"
"Tôi xin lấy mạng sống ra đảm bảo," tôi đáp.
"Hừm… Một lính đánh thuê đơn độc lại có thể đánh bại cướp không gian sao? Anh còn chưa đăng ký với hiệp hội lính đánh thuê nào. Anh có điều gì khác muốn báo cáo không?"
"Trên tàu của chúng có dữ liệu tọa độ có vẻ chỉ đến căn cứ chính. Tôi lấy được thông tin đó khi phân tích các bộ nhớ đệm dữ liệu từ những con tàu cướp biển bị phá hủy. Vốn dĩ tôi định giao nộp thông tin này khi nhận tiền thưởng, nhưng lại bị lôi đến đây ngay khi vừa khai báo những gì có trong khoang hàng."
Tôi nhún vai một cái, cốt để nhấn mạnh rằng mình thực sự chẳng biết gì nhiều về chuyện này. Phong thái của cô ấy phảng phất mùi cảnh sát thiên hà. Rõ ràng cấp bậc của cô ấy cao hơn gã bạn từ Cục Quản lý Cảng của tôi. Nếu tôi tỏ rõ thiện chí hợp tác, có lẽ cô ấy sẽ giúp tôi thoát khỏi đây.
"Ông không có bằng chứng nào cho thấy hàng hóa của anh ta là đồ trộm cắp, phải không?" cô ấy quay sang hỏi gã nhân viên Cục Quản lý Cảng.
"V-vâng. Đúng là vậy ạ."
"Vậy thì tôi không thấy có vấn đề gì. Anh ta sẽ bán số hàng này cho thuộc địa chứ? Chúng ta đang thiếu hụt Kim Loại Hiếm nghiêm trọng, nên đây sẽ là một mối lợi lớn."
"N-nhưng…"
"Nhưng sao? Hay ông có thông tin gì mà tôi, con gái của Hầu tước Holz, cần phải biết à?"
"Ờ, thì…"
"Bởi vì theo tôi thấy, vấn đề thực sự ở đây là một nhân viên Cục Quản lý Cảng đang cố tình giữ lại hàng hóa của các tàu cập bến với hy vọng được hối lộ thì phải."
Trung úy Serena nhếch mép cười. Gã nhân viên Cục Quản lý Cảng chỉ biết run như cầy sấy dưới ánh nhìn của cô. Thật lòng mà nói thì tôi cũng vậy; dù đang cười, trông cô ấy đáng sợ kinh khủng.
"T-tôi không bao giờ làm chuyện đó!" gã lắp bắp.
"Nghe đây. Chúng ta sẽ mua số Kim Loại Hiếm này từ anh ta với giá hợp lý. Người lính đánh thuê tự phong đáng kính này sẽ nhận được Ener vì đã giúp chúng ta dọn dẹp cướp không gian. Sau đó, rất có thể anh ta sẽ dùng số Ener đó để mua sắm trong thuộc địa của chúng ta. Tất cả cùng có lợi, phải không?"
"V-vâng, thưa cô, tất nhiên rồi! Tôi sẽ xử lý giấy tờ ngay lập tức!"
Gã nhân viên Cục Quản lý Cảng bật dậy khỏi ghế và lao ra khỏi phòng thẩm vấn như một tù nhân vừa được tha. Cũng có thể lắm chứ. Có lẽ gã thực sự muốn thoát khỏi những ánh nhìn nặng nề đó đến vậy. Dù sao thì, chuyện đó cũng để lại tôi một mình với cô Serena này. Sau khi gã nhân viên Cục Quản lý Cảng biến mất, cô ấy quay sang tôi.
"Tôi xin lỗi. Đôi khi anh ta hơi quá… tận tụy với công việc."
"Không sao, tôi hiểu mà. Chắc tại trông tôi đáng ngờ thật." Thực sự đó không phải lỗi của gã. Tôi chẳng có thành tích nào ở các hiệp hội lính đánh thuê lân cận; khả năng cao là chẳng hệ sao nào quanh đây nhận ra con tàu của tôi. Dữ liệu đáng lẽ phải ghi tôi là thuyền trưởng thì lại bị hỏng. May là tôi vẫn qua được khâu xác thực sinh trắc học, nên họ mới không tịch thu hoàn toàn chiếc Krishna, chứ không thì họ đã có thể dễ dàng tịch thu cả con tàu lẫn mọi thứ bên trong.
"Đúng vậy. Sẽ bớt ngạc nhiên hơn nếu anh lang thang đến đây từ một vũ trụ hoàn toàn khác. Mà, làm thế nào anh lại lạc đến hệ sao này vậy?"
"Dường như đã có một tai nạn khi tôi đang ở giữa hành trình siêu tốc," tôi bắt đầu. "Tôi không nhớ nhiều về vụ tai nạn, chỉ nhớ là mình đã rất hoảng loạn. Đang lúc rối trí thì lũ cướp không gian tấn công, nhưng tôi đã xử lý được chúng và thu giữ hàng hóa cùng các bộ nhớ đệm dữ liệu. Phân tích dữ liệu đã dẫn tôi đến trạm này. May mắn là, ít nhất tôi vẫn nhớ được tên mình và thân phận là một lính đánh thuê."
Tôi đã kể cho cô ấy nghe về bản thân, dĩ nhiên là có thêm thắt vài lời nói dối một cách cẩn trọng. Tôi đã bịa ra câu chuyện "tai nạn" trong lúc nói chuyện với gã nhân viên Cục Quản lý Cảng. Nó không hoàn hảo, nhưng cũng khó mà chứng minh là sai được.
"Vậy là ký ức của anh không rõ ràng?" Serena hỏi. "Tôi hy vọng anh hiểu rằng mình đang bị nghi là gián điệp của Liên Bang Belbellum."
"Nghe không hợp lý lắm. Nếu tôi là người của cái… Liên bang Billbelly gì đó?"
"Belbellum."
"Đúng, cái đó đấy. Nếu tôi là gián điệp của Liên Bang Belbellum, tôi có ngu đến mức trơ tráo mang theo một đống Kim Loại Hiếm không rõ nguồn gốc, lái một con tàu vô danh, rồi cố cập bến ngay trước cửa thuộc địa này không? Lại còn tự nhận mình là một lính đánh thuê tự phong không lai lịch nữa chứ? Tôi nổi bật một cách tệ hại ở đây. Nếu tôi mà là cấp trên của một tên gián điệp như vậy, tôi sẽ đấm cho hắn một phát ngay khi hắn đề xuất cái kế hoạch 'thiên tài' đó."
"Chà, thật trùng hợp. Tôi cũng sẽ làm y như vậy." Nữ quân nhân khúc khích cười. Cô ấy trông thật đáng yêu khi cười như thế, dù ấn tượng đầu tiên đáng sợ vẫn khiến tôi phải giữ khoảng cách.
"Rất tốt. Tôi sẽ thông báo cho đồn cảnh sát về anh. Nhớ đến nhận tiền thưởng và giao nộp các bộ nhớ đệm dữ liệu đấy nhé, được chứ?"
"Cảm ơn quý cô rất nhiều." Tôi thành tâm cúi đầu. Cô ấy mỉm cười hài lòng và quay người định rời đi… nhưng trước khi đi hẳn, cô lại quay lại nhìn tôi.
"Anh là một người thú vị đấy. Chúng tôi sẽ xây dựng kế hoạch tác chiến dựa trên dữ liệu của anh. Tôi tin là anh sẽ tham gia cùng chúng tôi chứ?"
Cô ấy không đợi câu trả lời, chỉ mỉm cười rồi rời đi. Nụ cười đó có thể không đáng sợ như trước, nhưng vẫn phảng phất mùi nguy hiểm. Việc tiêu diệt cướp không gian lẽ ra phải là một công việc nhẹ nhàng, nhưng tôi không thể hoàn toàn thư giãn khi biết cô ấy sẽ lảng vảng quanh đây.
Một lúc sau, gã nhân viên Cục Quản lý Cảng quay lại và thả tôi ra khỏi phòng thẩm vấn. Bụng tôi gần như ngay lập tức réo ầm lên.
"Bây giờ, đổi lại số Kim Loại Hiếm, chúng tôi sẽ trả cho anh 2,500,000 Ener," gã nhân viên Cục Quản lý Cảng nói. "Anh thấy được chứ?"
"Được thôi." Tôi mở một thiết bị đầu cuối nhỏ trông như điện thoại thông minh, và thấy 2,500,000 Ener đã được chuyển vào tài khoản. Tôi tìm thấy cái máy này trong kho chứa đồ ở khu sinh hoạt phía sau buồng lái của Krishna và nhận ra nó ngay lập tức. Đây là một trong những công cụ phổ biến nhất thiên hà. Với nó, bạn có thể xử lý việc liên lạc, định vị, tài chính và các tác vụ khác ngay trong lòng bàn tay. Tôi cũng tìm thấy vài thứ hữu ích khác trong kho, nhưng hiện tại tôi chỉ mang theo thiết bị đầu cuối và một khẩu súng la-de để tự vệ. Đương nhiên, họ đã tịch thu khẩu súng khi lôi tôi vào thẩm vấn, nhưng tôi chắc chắn sẽ lấy lại nó khi rời đi.
"Còn cần gì nữa không? Nếu không thì tôi đến trụ sở cảnh sát để nhận tiền thưởng rồi đi đánh một giấc đây. Được chứ?" tôi nói.
"Không, thế là đủ rồi ạ. Cảm ơn vì đã dành thời gian," gã nhân viên Cục Quản lý Cảng nói.
"Ừ. Thôi, tạm biệt." Giờ mà nổi điên về chuyện này cũng chẳng ích gì. Tôi rời khỏi Cục Quản lý Cảng và đi thẳng đến đồn cảnh sát. Trung úy Serena đã báo trước cho họ về tôi, nên mọi việc diễn ra nhanh chóng và suôn sẻ. Cùng với 19,000 Ener thu được từ lũ cướp không gian, tôi nhận thêm 150,000 Ener cho thông tin về căn cứ của chúng. Giờ đây, tổng tài sản của tôi là 2,669,000 Ener. Ngon!
Tôi tranh thủ hỏi cảnh sát về giá cả sinh hoạt ở thuộc địa. Bữa ăn cơ bản khoảng năm Ener, muốn sang hơn thì tốn từ mười đến mười lăm. Một lít nước sạch giá ba Ener; phí neo đậu tàu vũ trụ là 150 Ener cho hai mươi bốn giờ. Có thể nói một Ener tương đương khoảng một trăm yên, nghĩa là nước ở đây khá đắt đỏ. Phí neo đậu cũng thế; 15,000 yên một ngày đúng là chua chát. Nhưng đó là cái giá phải trả khi ở trong một thuộc địa. Giá đó đã bao gồm cả không khí. Cả không khí và nước đều là những thứ quý giá ở đây. Nghĩ kỹ lại thì, đó là một mức giá khá sòng phẳng nếu xét đến tầm quan trọng của những tài nguyên này đối với một thuộc địa.
Hừm. Giả sử tôi ngủ trên tàu, một ngày ở lại thuộc địa này sẽ tốn: ba bữa ăn hết mười lăm Ener, bốn lít nước hết mười hai Ener, và phí neo đậu là 150 Ener. Tổng cộng là 177 Ener. Ngon! Với số tiền này tôi có thể ở đây tận bốn mươi năm, dù tôi đoán là nếu ở lại lâu đến thế thì sẽ nảy sinh nhiều vấn đề khác. Có lẽ nên tìm một nơi ở ổn định thì hơn. Dù thế nào đi nữa, miễn là tôi không ném tiền qua cửa sổ, tôi đã có đủ để sống thoải mái một thời gian. Ngay cả khi phải đối mặt với một vũ trụ rộng lớn và xa lạ, việc biết mình có đủ tiền để xoay xở cũng là một sự an ủi lớn lao. Tôi đã lách qua được cả cướp biển lẫn quan chức chính phủ, lại còn kiếm được một mớ kha khá. Tôi trở về tàu với những bước chân nhẹ bẫng và một tinh thần phơi phới.
Vài ngày tiếp theo, tôi chỉ tập trung thu thập thông tin bằng cách kết nối vào mạng của thuộc địa thương mại. Dĩ nhiên là tôi không làm gì phi pháp; tất cả các hoạt động thu thập thông tin tình báo của tôi đều hoàn toàn hợp lệ. Tôi chỉ đơn giản xin quyền truy cập mạng của Cục Quản lý Cảng để xem cơ sở dữ liệu của họ, và quản trị viên mạng của họ đã cấp quyền cho tôi. Tôi bắt đầu bằng việc tổng hợp thông tin về các hệ sao lân cận và các đế chế không gian đang kiểm soát chúng. Việc này sẽ giúp tôi có một cái nhìn tổng quan.
Hóa ra tôi đang ở trong Hệ Tarmein, bao gồm bốn hành tinh quay quanh một ngôi sao loại B tên là Tarmein. Hành tinh Tarmein nằm gần ngôi sao, khiến nó cực nóng và gần như vô dụng. Hành tinh kế tiếp là Tarmein II, một hành tinh khí chứa đầy deuterium và heli-3, cả hai đều đang được khai thác làm nguồn năng lượng. Một vành đai tiểu hành tinh bao quanh hai hành tinh đầu tiên này. Các tiểu hành tinh trong vành đai đang được khai thác vì trữ lượng dồi dào Kim Loại Hiếm và các loại quặng quý khác. Bên ngoài cụm tiểu hành tinh còn có hai hành tinh nữa, được đặt tên rất kêu là Tarmein III và Tarmein IV. Đúng là chẳng sáng tạo chút nào. Không khí độc và mưa axit khiến toàn bộ hành tinh Tarmein III trở nên độc hại. Tuy nhiên, cả không khí và mưa axit đều là những tài nguyên có giá trị, và ngay cả bề mặt lẫn lòng đất cũng chứa các kim loại hữu ích. Các trạm nhà tù kiêm khai thác mỏ, nơi tội phạm phải lao động khổ sai, đang lơ lửng trên quỹ đạo của hành tinh. Giống Tarmein II, Tarmein IV cũng là một hành tinh khí. Nhưng nó lại nằm rất xa thuộc địa thương mại, nên gần như bị bỏ mặc. Tarmein II ở gần vành đai tiểu hành tinh hơn, nên việc khai thác ở đó tiện lợi hơn. Cả hệ sao này đúng là một mỏ tài nguyên. Thương nhân và tàu khai thác đủ mọi kích cỡ đổ về đây để tranh giành lợi nhuận, biến họ thành những con mồi béo bở cho cướp không gian. Và điều đó cũng có nghĩa là lính đánh thuê cũng có vô số con mồi béo bở tương tự.
Còn một lý do nữa khiến công việc lính đánh thuê ở đây hái ra tiền, nhưng trước hết tôi cần kể về đế chế không gian đang cai quản nơi này. Đế Chế Grakkan kiểm soát Hệ Tarmein. Hoàng đế và giới quý tộc nắm quyền lực tối cao trong khu vực. Vài năm gần đây, mối quan hệ vốn đã căng thẳng của họ với Liên Bang Belbellum láng giềng lại càng xấu đi, dẫn đến những cuộc giao tranh không dứt dọc biên giới không gian. Và điều khiến công việc lính đánh thuê ở đây trở nên béo bở chính là vì Hệ Tarmein nằm cực kỳ gần biên giới giữa Đế Chế Grakkan và Liên Bang Belbellum. Chính xác hơn thì, nó chính là biên giới.
"Ở lại đây thể nào cũng bị cuốn vào rắc rối." Chắc chắn là vậy. Đây là một nơi tuyệt vời để kiếm tiền với tư cách lính đánh thuê, nhưng hiện tại, dấn thân vào đây chẳng khác nào nhảy vào một cuộc chiến mà tôi chẳng biết gì. Tham gia vào những cuộc giao tranh này đồng nghĩa với việc đối đầu với hạm đội chính quy của một đế chế không gian, một đẳng cấp hoàn toàn khác so với việc xử lý lũ cướp biển với những con tàu cà tàng của chúng.
"Hay là tôi nên chuồn sang hệ sao khác nhỉ? Hừm, nhưng mà…" Trung úy Serena chắc chắn đã để mắt đến tôi sau vụ thẩm vấn đó. Không ai trực tiếp liên lạc với tôi, nhưng mỗi khi tôi nhìn ra ngoài tàu, đều có lính tráng đang lảng vảng quan sát. Nếu tôi vội vã rời khỏi hệ sao này, họ sẽ bám theo ngay. Tốt nhất là cứ để mọi chuyện lắng xuống và làm vài phi vụ lính đánh thuê trong thời gian này.
"Nhưng…" tôi lẩm bẩm, nhìn vào Bản đồ Thiên hà. Dù đã thử nhập một vài tên hệ sao mà tôi nhớ từ Stella Online, không có kết quả tìm kiếm nào hiện ra. Tôi thử tra cứu vài thứ khác. Hóa ra các nhà sản xuất tàu, tính năng của các loại tàu đang lưu hành, trang bị, và vật phẩm từ Stella Online đều y hệt ở đây. Rất nhiều kiến thức từ game của tôi vẫn áp dụng được. Tuy nhiên, cũng có nhiều loại tàu và vật phẩm tôi hoàn toàn không nhận ra. Vấn đề lớn nhất, tuy nhiên, là thế lực của các phe phái. Đế Chế Grakkan đang kiểm soát hệ sao này cực kỳ rộng lớn. Nhưng tôi không hề nhớ có một đế chế khổng lồ như vậy trong game, ít nhất là ở những khu vực mà người chơi đã khám phá. Người chơi vẫn chưa đến được trung tâm của các vùng có thể khám phá trong thiên hà bao la của Stella Online. Cũng có khả năng một đế chế không gian lớn như thế này vẫn còn nằm đâu đó chưa được khám phá ở phía bên kia thiên hà. Nhưng nếu vậy, tại sao tôi lại nhận ra các nhà sản xuất tàu từ khu vực này? Chuyện này thật kỳ lạ.
"Hừm. Đây có phải là cùng một vũ trụ không vậy?"
Tới lúc này, tôi không thể đoán được những lợi thế của bản thân—con tàu Krishna yêu quý và kiến thức của tôi—sẽ hữu dụng đến đâu. Kiến thức của tôi có thể sai lệch, và điều đó có thể dẫn đến một sai lầm chết người. Sẽ là khôn ngoan nếu tự vấn lại những gì tôi thực sự biết, tự hỏi liệu kiến thức của tôi có thật sự khớp với vũ trụ này không, và tập thói quen luôn xem xét lại mọi thứ.
"Tôi cũng nên sớm tích trữ lương thực thôi." Mấy ngày qua, tôi đã chén gần hết số thức ăn trong kho. Có vài món giống như thanh ngũ cốc hay thịt khô, nhưng cũng có đồ hộp và các hộp mực cho máy nấu ăn tự động. Hộp mực thực phẩm về cơ bản là tảo đã qua xử lý, còn máy nấu ăn tự động… nói đơn giản thì chúng giống như máy in 3D, nhưng là in ra thức ăn. Chúng tạo ra thịt và hải sản chân thực đến mức bạn sẽ không bao giờ tin tất cả chỉ là tảo. Chúng không ngon, nhưng ăn được. Đúng là một vài thiết bị khoa học viễn tưởng thứ thiệt.
Rác thải và chất thải của tôi được đưa qua một quy trình tái chế trên Krishna, nơi chúng được nén thành khối và giao cho thuộc địa. Hình như phí xử lý chất thải đã được tính vào phí neo đậu. Tôi hoàn toàn không biết về hệ thống này; lúc một anh chàng đến thu gom giúp, tôi đã phải hỏi lại. Anh ta nhăn mặt như muốn nói,
Cậu nghiêm túc không biết cách đi vệ sinh à? Xin lỗi nhé anh bạn. Stella Online không dạy tôi cái này. Sau đó, tôi đã dùng mạng thông tin để tra cứu những điều thường thức khác mà tôi có thể chưa biết. Có vẻ như phần lớn mọi thứ sẽ ổn, dù vẫn có khả năng tôi sẽ gặp phải vài rắc rối xấu hổ nào đó trong thế giới này.
Bản thân chiếc Krishna đáng ngạc nhiên là rất tiện nghi. Nó là một con tàu nhỏ với sức chứa tối đa năm người; một phòng đơn, và hai phòng đôi. Nó cũng có phòng tắm vòi sen, phòng giặt, nhà bếp, và bệnh xá. Con tàu có thể đã đánh lừa được người ngoài, nhờ vào những cải tiến của tôi, nhưng Krishna được chế tạo cho mục đích quân sự. Nhiệm vụ quân sự đồng nghĩa với việc bị kẹt trên tàu hàng tháng, thậm chí hàng năm trời trong khi phải chiến đấu để sinh tồn. Rốt cuộc, du hành trong không gian bao la đâu phải là chuyện một sớm một chiều. Rõ ràng, Krishna đã được chế tạo với tất cả những điều đó trong tâm trí.
Tiếc là, con tàu không thể tự bổ sung thực phẩm cho tôi. Muốn có cái ăn, tôi phải tự mình xuống thuộc địa. Tôi ăn mặc chỉnh tề nhất có thể rồi rời tàu, tay cầm thiết bị đầu cuối và khẩu súng la-de. Tôi quyết định đi dạo với khẩu súng la-de đeo lộ rõ trong bao như một lời cảnh báo để mọi người tránh xa, giống như cách một con mồi sẽ khoe màu sắc sặc sỡ để xua đuổi kẻ săn mồi. Tôi không biết khẩu súng có hoạt động không, vì tôi còn chưa bắn thử, nhưng tôi đã đọc sách hướng dẫn nên biết cách sử dụng nó. Ít nhất là về mặt lý thuyết. Còn việc bảo trì thì vẫn là một bí ẩn. Chẳng có sách hướng dẫn nào cho phần đó cả. Tôi sẽ phải mang nó đến một cửa hàng nếu muốn biết thêm thông tin.
Stella Online có chế độ chiến đấu mặt đối mặt, nơi các phi công dùng súng la-de và súng trường để chiến đấu bên ngoài tàu. Tôi đã thắng được khẩu súng này khi đứng nhất trong một giải đấu bắn súng. Thiết kế của nó khá ngầu, lại có vài tính năng thú vị, nên tôi đã giữ lại. Các phi công cũng có thể chiến đấu với nhau bằng bộ giáp trợ lực và chế độ xe tăng. Tôi có một bộ giáp trợ lực ngay trong khoang hàng. Nó thuộc hàng cao cấp nhưng có lẽ hơi quá phô trương cho một chuyến đi mua tạp hóa, nên tôi đã để nó lại.
"Được rồi. Đi thôi nào." Tôi chưa bao giờ thua trong các trận chiến mặt đối mặt ở Stella Online, nhưng áp dụng kinh nghiệm quá khứ vào vũ trụ này không nhất thiết sẽ suôn sẻ. Không thể cứ thế mà thử vận may được.