Về đến nhà, tôi chẳng còn sức để ăn tối hay thay đồ ngủ nữa.
Tôi lao thẳng lên giường.
“Hà… Hôm nay đúng là mệt mỏi…”
Chỉ trong một ngày, tôi đã trải qua vô vàn sự kiện thú vị.
Không, không được, tôi vẫn chưa thể để mất… lần đầu tiên của mình được!
Dù nghĩ vậy, nhưng đây là thế giới eroge, nên việc "tốt nghiệp" ngay trong lần đầu tiên có lẽ cũng là chuyện bình thường, đúng không?
“Thôi, ngủ luôn vậy…”
Tôi không thể thắng nổi cơn buồn ngủ và lăn quay ra khò khò.
----
Khi tôi tỉnh dậy, ánh trăng vẫn còn đang chiếu sáng xung quanh.
Tôi liếc nhìn điện thoại: 2 giờ sáng, ngày 20 tháng 6, thứ Ba.
“Đi hóng gió một chút vậy…”
Tôi mở cửa sổ, để những làn gió ẩm ướt phả vào người.
Nhưng kỳ lạ thay, cảm giác này không hề khó chịu chút nào.
“Vậy là đã hai tháng kể từ khi mình chuyển sinh vào thế giới game này rồi nhỉ…”
Dù có xảy ra bất kỳ diễn biến nào, tôi vẫn sẽ chấp nhận tất cả.
Tôi tự nhủ như vậy.
Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy một bóng người đang bước đi trên con đường tối om.
Nhờ ánh đèn đường, tôi nhận ra người đó mặc đồng phục nam của Học viện Phượng Hoàng Cốc.
Không phải ảo giác… đúng không?
Sao lại có người mặc đồng phục trường của tôi đi lại vào giờ này chứ?
Tò mò, tôi quyết định bám theo người đó.
----
Tôi theo sau họ một lúc thì người đó rẽ vào một con hẻm gần một khu phố khá sầm uất.
Họ đang làm gì đó với điện thoại.
Nhắn tin trên mạng xã hội chăng?
“Này, tìm thấy rồi!”
Một giọng đàn ông vang lên từ phía bên kia.
Người kia vội vàng chạy ra khỏi con hẻm.
“Đứng lại, đồ khốn!”
Một nhóm đàn ông đuổi theo sau.
Tình hình này… Chết rồi!
Tôi chỉ kịp nhìn thoáng qua, nhưng đám người đó trông có vẻ rất là giống côn đồ.
Khoan đã, đây chẳng lẽ là route của Oohiro?
Trong route của Oohiro, cậu ấy sẽ bị một đám người như thế này đuổi theo, nhưng tôi không ngờ người bị đuổi lại là một nam sinh.
Dù sao thì, tôi phải giúp người đó mới được!
Tôi đuổi theo và thấy người kia đã bị đám đàn ông bắt được, và cậu ta đang trong tình thế nguy cấp, có vẻ sắp bị đánh rồi!
Tôi không đủ tự tin để đấu với cả một đám người đó đâu.
Vậy thì phải làm sao đây?
Câu trả lời rất đơn giản.
Tôi từng xem trên tivi rằng một ứng dụng phát âm thanh còi xe cảnh sát trên điện thoại, nó có thể giúp tôi tạo ra một âm thanh còi cảnh sát tạm thời.
Thế là tôi ngay lập tức bật còi xe cảnh sát lên.
“Tiếng gì thế? Cảnh sát à!?”
“Chết tiệt, chuồn thôi!”
Nghe thấy âm thanh này, đám đàn ông đó hoảng loạn bỏ chạy.
Tạm thời thì, mọi chuyện đã ổn.
Tôi tiến lại gần người kia.
“Này… Cậu ổn chứ?”
“Ơ? Ừ, cảm ơn cậu… Khoan đã…”
Tôi nhìn rõ mặt người đó và giật mình.
“Cậu là… Gouyama?”
“… Sasao à? Sao cậu lại ở đây?”
Đúng vậy, đó là Gouyama, phó chủ tịch hội học sinh của Học viện Phượng Hoàng Cốc.