Tôi gặp Manabe-san ở đồn cảnh sát Trung ương.
“Dù như vậy thì…”
“À mà, tên Stalker có quay mặt về phía hai người nhỉ. Cô gái ở sau lưng cậu có liên quan gì à?”
“Vâng…”
Akasaka-san ló đầu ra từ sau lưng tôi.
“Thôi thì, hai người vào đồn kể lại cho chúng tôi sự việc được không?”
“Vâng, được ạ.”
♰♰
Trong một căn phòng ở đồn cảnh sát, Akasaka-san thuận lại toàn bộ câu chuyện.
Cô ấy nhận ra mình bị stalker là từ hai tháng trước, trong kỳ nghỉ xuân.
Ban đầu, cô ấy nghĩ chỉ là ai đó thích mình hay đại loại thế.
Nhưng dần dần, cảm giác bị theo dõi ngày càng kéo dài hơn mỗi ngày.
Dù về đến nhà, ánh mắt đó vẫn không dứt trên người cô.
Thậm chí qua cả tin nhắn SNS, cô ấy nhận được các bức ảnh chụp lén mình, kèm theo những lời đe dọa:
[Nếu em mà dám nói với gia đình hay cảnh sát thì... Anh sẽ hủy hoại cuộc đời em đấy.]
Akasaka-san sợ quá và định kể với gia đình nhưng đúng lúc đó, một con dao dính máu xuất hiện trong hòm thư và kèm theo một mảnh giấy, trên đó viết:
[Em làm gì anh cũng biết hết đấy.]
Cô ấy muốn nhờ bạn bè ở trường giúp, nhưng cô lại sợ tên stalker sẽ làm liên luỵ đến họ, nên Akasaka-san chẳng dám nói với ai.
Rồi cô ấy đã nghe câu chuyện tôi cứu Kori khỏi tên sát nhân, và nghĩ rằng: “Biết đâu người này lại có thể giúp được mình thì sao?”
Và thế là dẫn đến việc này đây.
------
“Ra vậy… Cháu cũng can đảm lắm khi dám nhờ Sasao-kun giúp đỡ đấy. Những vụ việc như này thường thì các nạn nhân không dám nói ra đâu. May mà trường hợp của cháu chưa đến mức tệ nhất.”
Nhưng tôi vẫn có một mối bận tâm khác.
Tên stalker này đúng y như trong nguyên tác.
Vậy thì động cơ của hắn chắc cũng sẽ giống.
“Tên Stalker đó, cháu có quen biết gì với hắn không,Akasaka-san?”
“Không, hoàn toàn không ạ…”
Manabe-san giải thích thêm về gã đó.
Nghi phạm là một tên đã ngoài 30 tuổi.
Cha mẹ hắn ly dị khi hắn học cấp hai, hắn sống với bố nhưng chẳng chịu làm việc tử tế, sống bằng nghề cờ bạc.
Hắn từng bị cảnh sát ra lệnh cấm vì bám đuôi một nữ sinh khác trước đây.
Nhưng hắn vẫn không bỏ được thói stalker, lần này hắn lại nhắm chúng vào Akasaka-san, người luôn thân thiện với mọi người.
Đúng y như trong nguyên tác luôn.
“Ha… bị một kẻ lạ mặt bám đuôi, chẳng dễ chịu một chút nào…”
“Ừ, đúng thế. Nhưng có Sasao-kun ở đây, chắc cháu cũng sẽ ổn thôi.”
Ơ?
Sao lại lôi tôi vào làm gì?
“Khoan khoan, Manabe-san nói thế là sao ạ?”
“Thì trong một tháng mà cậu đã cứu cả hai cô gái rồi còn gì. Biết đâu những người phụ nữ gặp rắc rối khác cũng sẽ yêu cầu cậu giúp đỡ thì sao.”
“Manabe-san này, chuyện này không buồn cười chút nào đâu.”
“Haha, bị lộ rồi. Thôi, vụ này cũng đã giải quyết xong rồi. Hy vọng xung quanh cậu không có thêm rắc rối nào xảy ra nữa.”
Thật tốt khi Manabe-san nói vậy, nhưng trong game này còn có tới bốn nữ chính nữa cơ.
Những rắc rối này chắc sẽ không tha cho tôi đâu.
Mà nghĩ lại thì, khả năng cao tôi sẽ còn gặp lại Manabe-san hay mấy người bên cảnh sát dài dài nữa…
Tương lai mịt mù quá…