“Chú có việc muốn nhờ cháu này...”
Tôi biết thừa cái event này rồi, nhưng tôi vẫn nuốt nước bọt.
“Cháu có thể... Dọn phòng của Yukari giúp chú được không?”
“Dọn phòng ấy... ạ?”
“Ừm đúng vậy, để cháu thấy tận mắt tình hình này sẽ rõ hơn.”
“B-bố định cho Sasao-kun thấy phòng con á!?”
“Có cái gì mà con không muốn bị nhìn thấy à?”
“Không... không có ạ, nhưng...”
Ichinose-san trông rất ngượng ngùng, cứ uốn éo qua lại.
Có một thứ mà một cô gái không muốn bị người khác giới thấy trong phòng mình...
Cuối cùng thì, do bố Ichinose-san ép tôi nên hiện giờ tôi đang đứng trước cửa phòng của cô ấy.
“Cháu đã sẵn sàng chưa?”
“Dạ, rồi ạ.”
Cánh cửa mở ra.
“Cái... cái gì thế này!?”
Phòng này bừa bộn đến mức còn chẳng có chỗ để mà đặt chân vào. Và vâng, như ae thấy hiện giờ đấy, phòng của Ichinose-san như là một cái bãi rác!
Trong nguyên tác, event CG của game thì căn phòng cũng chỉ bừa bộn và có thể vừa đủ để đi qua, nhưng mà nó dã man đến mức này thì tôi cũng chịu thua cô nàng này rồi. Sao là con gái mà lại ở bẩn thế cơ chứ!.
“Đừng nhìn mà!”
Ichinose-san hét lên và cố gắng che giấu một cách tuyệt vọng... Nhưng muộn rồi bé ơi, anh đã thấy hết rồi.
“Sao cậu lại để căn phòng đến nông nỗi này vậy, nó làm gì sai với cậu à?”
“Ư... tớ cũng định dọn rồi, cơ mà càng dọn thì lại càng bừa, nên tớ... mặc kệ luôn.”
“Lý do củ chuối gì thế này?”
Khoan đã , nghĩ lại thì...
Trong nguyên tác, Ichinose-san chỉ có mỗi cái tật là hay để căn phòng của mình bừa bộn thôi, nhưng các việc nhà khác như nấu ăn, giặt giũ thì làm khá ổn. Vậy còn trong thế giới này thì sao?
“Chị em làm việc nhà gì cũng tệ hết ạ!”
“Thật sao?”
“Khi chị ấy nổi hứng muốn trổ tài nấu nướng của mình là y như rằng món đó cũng sẽ chắc chắn biến thành những thứ nhìn như khối vật chất kì dị với các màu sắc khác nhau, giặt giũ thì để sàn nhà đầy bọt, dọn dẹp thì đồ đạc luôn trong tình trạng lộn tùng phèo. Chị em đúng thật là vô dụng!”
Mặt Ichinose-san đỏ rực, chẳng nói nên lời. Cái này thì không cãi được rồi.
Không thể ngờ rằng cô nàng lại hậu đậu đến mức siêu phàm như thế này.
“Phòng này cậu đã dọn dẹp vào lần cuối từ khi nào vậy?”
“Cuối tuần nào cũng dọn hết á, nhưng mà dọn xong thì lại bừa ngay, khổ lắm ạ!”
Bị em trai mình chê bai đến như thế, chắc thanh hp của cổ về 0 luôn rồi.
“Trước tiên, mang hết đồ trong này ra phòng khách nào.”
“Sao cơ á?”.
“Phân loại những món đồ cần dùng đến và không cần dùng đến.”
“Nhưng... nhưng...”
“Này Ichinose-san, đừng bảo là cậu định giữ hết mọi thứ nhé.” .
“Sao... sao chứ!?”
Trúng tim đen luôn rồi kìa...
Mặc cho cô ấy lườm nguýt, tôi giải thích tiếp.
“Nhìn trạng thái căn phòng này đi, đồ đạc quá nhiều. Tất cả đống này có thật sự cần thiết với cậu không?”
“Chuyện đó...”
“Chỉ cần giữ lại những thứ mà cậu cần dùng đến trong tương lai. Bắt đầu từ đó nào.”
Vậy là cuộc chiến vật lộn với chuồng lợn căn phòng này chính thức bắt đầu.
Tôi tìm thấy đủ thứ của con gái hay dùng như: chai toner, kẹp tóc...
Và rồi...
“Hử? Cái này là...”
Tôi cầm một thứ lên.
“Quần lót... của Ichinose-san sao?”
Một chiếc quần lót xinh xắn với cái nơ đáng yêu.
“Ááá! Đừng nhìn nóoooooooo!!”
Ichinose-san hét lên với khuôn mặt đỏ bừng, giật lấy chiếc quần lót.
Mà cạnh đó còn có cả áo lót nữa chứ.
Cảnh này... đúng là khó xử thật.
----
Chớp mắt một cái trời đã xế chiều.
“Ôi... mệt quá...”
“Thật đấy...”
“Do cậu gây ra cả đấy, biết không...”
Chúng tôi mang hết đồ trong phòng ra phòng khách và phân loại.
Kết quả là: đồ cần giữ lại chỉ chiếm ba phần, đồ bỏ đi tới tận bảy phần.
Cô nàng này tích trữ rắc kinh khủng thật...
Giờ chỉ cần lau sàn, lau cửa sổ, sắp xếp lại đồ dùng, phòng ốc sẽ gọn gàng như mới thôi.
“Thấy căn phòng thông thoáng như thế này, thật yomost!”
“Cảm ơn cậu, Sasao-kun...”
“Không có chi.”
Vấn đề bây giờ là đống đồ bỏ đi này.
“Làm gì với chúng đây?”
“Nhiều thứ thế này, mai chưa chắc đã xử lý hết được.”
“Về chuyện đó thì, tớ có ý này.”
“Gì vậy, Sasao-kun?”
Tôi nảy ra một kế này khá hay.
“Ichinose, bán hết chỗ này đi.”
“...Hả?” Cô ấy ngơ ngác.
-----
Sắt vụn đồng nát bán đê...