I was reincarnated as a minor character in an erotic game, but I never expected to be doted on by the main heroines!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

286 1261

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

へぶん99

Tuy nhiên, hình như phe tôi chỉ toàn một lũ điên, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giành chiến thắng.

22 48

Nữ chính loli lại là kẻ liếm tôi điên cuồng nhất!

(Tạm ngưng)

Nữ chính loli lại là kẻ liếm tôi điên cuồng nhất!

东海神宫龙中杰 (Đông Hải Thần Cung Long Trung Kiệt)

Một câu chuyện đầy nghịch lý, hài hước và ngọt ngào, nơi thế giới xoay ngược, chính tà lẫn lộn,và tình cảm khởi nguồn từ những điều… chẳng ai ngờ tới.

30 105

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

43 373

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

(Đang ra)

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Hamubane

Từng chút một, mối quan hệ của họ dần thay đổi.

52 7067

Tập 01 - Chương 31: Kí ức xưa

10 năm trước.

Khi tôi - Sasao Yu - còn học mẫu giáo.

Tôi không chắc nó có phải là công viên này không, nhưng tôi vẫn nhớ rằng mình đã từng chơi với một cô bé trạc tuổi mình ở dòng kí ức này.

Chúng tôi đã cùng nhau chơi đủ các loại trò trơi như là đu quay, đuổi bắt, hay thậm chí còn chơi cả con quay - mấy trò mà mấy thằng con trai bọn tôi hay chơi. Cô bé ấy chơi cùng tôi rất vui vẻ, chẳng ngại ngần gì cả.

Và tất nhiên, chơi toàn mấy trò như thế thì quần áo chắc chắn phải lấm lem đất cát rồi.

Mẹ cô bé giận, quát:

“Con lại chơi đuổi bắt nữa à!? Là con gái thì phải chơi mấy trò của con gái chứ!!”

Bà cố ép cô bé ấy.

Nhưng còn mẹ tôi thì khác.

“Ép con bé làm theo ý mình sẽ kìm hãm sự phát triển của nó đấy. Sao chị không để con bé chơi theo cách mà nó muốn?”

“Đừng có mà lên mặt mà dạy đời tôi! Đây là con tôi, tôi có quyền dạy dỗ nó, liên quan gì đến bà mẹ của một thằng nhóc cứ bám lấy bám để con tôi xen vào! Chị cũng phải có một cách nuôi dạy con cái riêng của mình chứ, đúng không?” 

Có con và nuôi con - đó là một thử thách rất lớn đối với bậc cha mẹ.

“Ừ, tôi cũng đã từng có nghĩ đến một cách nuôi dạy con cái riêng biệt.” Mẹ tôi đáp. “Nhưng con cái đâu thể cứ mãi tuân theo ý mình. Người lớn cũng vậy. Chị nói theo cách riêng, ừ thì cách riêng, nhưng không phải ai cũng đồng ý với chị được. Quan trọng là phải nuôi dưỡng nhân cách của con mình sao cho tốt nhất, tôi nghĩ thế.”

“Nhân cách...” 

“Nuôi dạy trẻ một cách thậm tệ, con cái khi lớn lên sẽ dàng trở thành người xấu. Nuôi dạy con tốt, con sẽ biết cách cư xử đúng mực. Nhân cách là cốt lõi của một con người. Nếu chỉ nuôi dạy con theo cách riêng thôi là chưa đủ, chị ạ.”

Hồi đó đầu óc vẫn còn rất non nớt nên tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng tôi vẫn cảm nhận được rằng mẹ tôi đang nói một điều quan trọng.

“... tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi. Xin lỗi vì nói nặng lời với chị.” 

Bà ấy bắt đầu xin lỗi cô bé.

“Không sao đâu ạ. Con chơi tiếp được không ạ?”

“Tất nhiên rồi.” 

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ mãi chơi cùng với cô bé ấy.

Nhưng vào một mùa thu năm đó, gia đình cô bé đột ngột phải chuyển nhà đi xa vì bố cô phải chuyển công tác.

Cô bé khóc lóc:

“Không muốn! Không muốn! Con muốn chơi với anh ấy nữa cơ!”

Cô bé ôm chặt lấy tôi, hét lên:

“Cho anh ấy đi cùng luôn đi!!”

Yêu cầu này quá vô lí.

“Đừng nói nhiều nữa, qua đây nhanh!” 

Nhưng cô bé vẫn bám chặt lấy tôi như keo dán, như không thể tách rời khỏi tôi.

Tôi cũng muốn đi cùng em ấy. Nhưng nếu làm thế, bố mẹ tôi sẽ rất buồn.

Tôi nói với cô bé:

“Không sao đâu em, anh tin chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau thôi.”

“... Thật... thật không ạ?” 

“Thật chứ. À, đây.” 

Tôi tháo móc khóa trên cặp, đưa cho cô bé.

“Tặng em này.”

“... Cái này là?” 

“Ừ, là móc khóa nhân vật anime anh thích đấy. Anh vẫn còn một cái nữa cơ, nên sau này nếu chúng ta còn gặp lại thì hãy cho anh xem lại cái móc khóa này nhé.”

Mặt cô bé tràn đầy nước mắt, nhưng vẫn nở một nụ cười.

“Anh hứa rồi đó nha... Em sẽ giữ cái móc kháo này như bùa hộ mệnh...” 

Mẹ cô bé xin lỗi mẹ tôi. Sau vài phút nói chuyện, họ rời đi.

----

“Hóa ra cô bé năm xưa đó lại là Isono à... Anh còn chẳng nhận ra cơ đấy.” 

“Em vẫn nhận ra anh mà!” 

“Cái móc khóa anime ấy, anh vẫn còn đeo trên cặp đúng không?”

“Trời, sao em không nói sớm chứ!?” 

“Em sợ nhầm người ạ. Nhưng em vẫn nhớ mang máng cậu bé ngày xưa đó, trên má phải có ba nốt ruồi xếp cạnh nhau. Nhìn mặt anh lúc ấy, em đã chắc chắn đó là anh. Nhưng anh còn chẳng thèm nhận ra em nữa chứ!” 

Cô ấy dỗi thật rồi.

“Xin lỗi nhé...” 

“Thôi không sao, gặp lại nhau được là vui rồi.” 

Sau một lúc nói chuyện khá lâu, tôi vươn vai.

“À senpai nè, em xin anh một chuyện được không?” 

“Chuyện này anh có thể làm được không?” 

“Được ạ...” 

Event riêng của Isono đến rồi sao?