“…Cậu nói cái gì cơ á!?”
Nghe tôi nói vậy, Akasaka-san đỏ mặt rồi bối rối đáp lại.
Ừ thì, tự nhiên tôi lại nói như vậy thì ai mà chẳng hoảng cơ chứ.
“Nghe nè, tớ nói vậy là để bắt tên stalker đấy.”
“N-Nhưng… làm thế thì sẽ gây ra phiền phức cho cậu mất, Sasao-kun…”
“Yên tâm đi, tớ tính hết rồi.”
“…?”
Bỏ qua vẻ mặt lo lắng của Akasaka, tôi bắt đầu thực hiện những bước tiếp theo của kế hoạch.
♰♰
Tôi dẫn Akasaka-san vào phòng mình.
“Đây là phòng của cậu à, Sasao-kun… có hơi bất ngờ đấy nha.”
“Bất ngờ thế nào hả?”
“Cậu có cả đống manga luôn kìa. Tớ không nghĩ cậu lại đọc cả manga cơ đấy.”
“Haha, Hiyama cũng nói y chang cậu luôn… Cứ ngồi thoải mái đi nhé.”
“Ừm…”
Khi Akasaka tìm một chỗ và ngồi xuống, cô ấy hỏi:
“Nè, kế hoạch lúc nãy cậu nói có thực sự ổn không vậy? Tớ lại còn để cả cái túi ở đó nữa, lỡ như…”
“Yên tâm, sắp tới lúc r-”
Trước khi tôi kịp nói rằng cảnh sát sắp đến, một tiếng quát vang lên từ nhà bên:
“Đồ khốn, mày đang làm gì trong nhà người khác thế hả!?”
Tôi nhếch mép: “Y như tớ dự đoán mà.”
“Ơ, cái nhà đó… là sao vậy?”
“Không phải yakuza đâu. Chỉ là một ông chú từng hơi nghịch ngợm hồi trẻ, nên trông ông ấy... Hơi đáng sợ tí thôi mà.”
Hãy cùng quay lại một chút trước đó nhé.
-----------
“Đây là nhà hàng xóm cậu, đúng không?”
Trước khi đến nhà mình, tôi đã dẫn Akasaka-san đến nhà hàng xóm bên cạnh.
“Ừ, ông áy là một người rất đáng tin cậy, cậu cứ yên tâm đi.”
Tôi bấm chuông cửa, và một cô bác khoảng bốn mươi tuổi ra mở.
“Ô, Yu-kun đấy à!”
“Cháu chào cô ạ.”
“Trời ạ, lại còn dẫn theo một cô gái xinh như thế này… Bạn gái cháu hả?”
“K-Không phải đâu ạ… Thực ra là…”
Tôi kể lại toàn bộ sự việc cho cô ấy nghe.
“Ra vậy, nếu thế thì cô sẽ giúp cháu.”
“Cảm ơn cô nhiều ạ.”
Từ trong nhà, một gã khổng lồ bước ra, một tiếng bước chân nặng nề.
“Nghe giọng quen quen, hóa ra là Yu à.”
“Lâu rồi không gặp bác ạ.”
“Tao đã nghe chuyện rồi. Loại khốn dám chà đạp nhân phẩm người khác thì tao sẽ không tha đâu. Cứ để tao tóm cổ nó cho.”
Có một người đáng tin cậy như bác ấy giúp, tôi thấy yên tâm hẳn.
Tôi cố ý để túi của Akasaka-san trong sân sau nhà ông ấy.
Bọn stalker đôi khi hay lén gắn những thiết bị định vị như GPS vào túi của mục tiêu lắm, nên tôi sẽ lợi dùng điều này.
Dù luật chống stalker đã được sửa đổi vào tháng 8 năm 2021 và đã được củng cố hơn, nhưng thế giới trong game này diễn ra trước đó một chút, nên luật lúc này vẫn còn khá lỏng lẻo.
Và chiêu này cũng giống hệt chiêu mà Hiro đã làm trong nguyên tác.
Trong trò chơi, Hiro đã nhờ cặp vợ chồng này giúp để bắt tên stalker này, và tôi chỉ đang tái hiện lại kế hoạch đó.
♰♰
Góc nhìn của tên stalker
“Hộc… hộc… hộc…”
Tôi đã may mắn thoát khỏi cái địa ngục trần gian kia ở trung tâm thương mại…
“Thằng khốn đó… dám khiến tao bẽ mặt như thế này… Tao sẽ khiến mày phải trả giá, con hó…”
Tôi kiểm tra vị trí của Mio-chan trên điện thoại.
“Hừm, hóa ra là em trốn trong nhà người lạ để tránh bị phát hiện à. Nhưng vô ích thôi, Mio-chan. Anh sẽ tìm ra em sớm thôi, chờ anh nhé Mio-chan.”
Tôi đến được ngôi nhà - nơi Mio-chan đang trốn.
“Nào, chỉ cần giả vờ là bạn trai của Mio-chan là xong. Để xem… Ơ?”
Tôi phát hiện ra cái túi của Mio-chan ở sân trước.
“Chẳng lẽ Mio-chan đang gặp nguy hiểm sao!?”
Hoảng hốt, tôi lao vào sân để lấy cái túi.
Bỗng dưng, cửa sổ bật mở.
“Đồ khốn, mày làm gì trong nhà người khác thế hả!?”
Một giọng ồm ồm của một người đàn ông đầy giận dữ vang lên.
“Á á á!?”
Tôi sợ đến mức ngã bệt ra đất.
Vì gã trước mặt tôi thật sự... to kinh khủng, như cái cột đình ấy, mặt lại còn đáng sợ nữa chứ…!
Gã túm cổ áo tôi, nhấc bổng lên.
“Mày là thằng khốn bám đuôi cô gái đó, có đúng không!?”
“…C-Cái gì cơ…? Tôi chỉ…”
Tôi cố đánh trống lảng, nhưng...
“Đừng hòng qua mặt tao! Mày gắn GPS vào túi cô ấy, đúng không!? Mày định làm gì, trả lời ngay trong ba giây!”
“T-Tôi không gắn GPS gì hết…”
Tôi cố lấp liếm để thoát thân, nhưng...
“Để tao xem nào.”
“Ơ, khoan đ-!?”
Chỉ trong tích tắc, gã giật chiếc điện thoại từ túi tôi và chìa màn hình ra.
“Này, cái chấm đang nhấp nháy trên bản đồ này là nhà tao, đúng không?”
“Ơ, c-có lẽ là nhầm địa chỉ…” ( đến ạ với thằng này :)))
“Đừng chối nữa. Tên cửa hàng còn ghi rõ ràng đây này, ai ở khu này cũng biết nhà tao, cứ hỏi là rõ ngay. Đây là bằng chứng mày là stalker.”
“Ư…”
Hết đường thoát rồi…
“Mày có nhận mình là stalker không?”
“…Vâng, tôi xin lỗi…”
Từ phòng khách, người phụ nữ có lẽ là vợ gã bước ra.
“Anh yêu, em đã gọi cảnh sát rồi~.”
“Cảm ơn em yêu.”
Hết rồi… Tôi mất tất cả rồi…
---------
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên trước nhà hàng xóm, và chúng tôi lập tức chạy ra.