Sau khi gọi điện cho mẹ em ấy và chờ một lúc thì tôi thấy có ba người có vẻ là một gia đình, hớt hải chạy về phía này.
Hai người kia có vẻ là là bố mẹ, còn người còn lại…
“Yuta!!”
Hai người lớn ôm chầm lấy cậu bé. À, thì ra thằng nhóc tên Yuta.
“Con xin lỗi bố mẹ ạ…”
Người còn lại thì tôi nhận ra ngay.
“Ichinose?”
“Sasao-kun?”
Thì ra là vậy, Yuta chính là em trai của nữ chính Ichinose Yukari.
Trong nguyên tác, cậu bé chỉ được gọi là “em trai của Yukari”, nên khi có tên thật thế này, tôi cảm thấy mình dễ nhớ hơn nhiều.
“Anh trai mà Yuta nhắc qua điện thoại hóa ra là Sasao-kun à.”
“Ừm, đúng là tớ đây. …Mà này, cậu còn nhầm cả tên công viên cơ à?”
“Ừ… Ai mà ngờ em ấy lại đi xa đến tận công viên này chứ…”
Thị trấn này có hai công viên với 2 cái tên rất dễ gây nhầm lẫn.
Đó là “Công viên Hinotani” và “Công viên Hinonotani”.
Chúng tôi đang ở Công viên Hinonotani, cách Công viên Hinotani khoảng hai cây số về phía bắc.
Công viên Hinotani lại gần nhà của Ichinose-san.
Chuyện là, hội đồng thành phố từng tranh cãi gay gắt với nhau về việc đặt tên hai công viên này.
Lựa chọn là: Hinotani và Hinonotani hay Hinotani cơ sở Thứ nhất và Hinotani cơ sở Thứ hai.
Tên công viên được bắt nguồn từ tên khu vực này. Vì khu Hinotani rộng hơn khu Hinonotani, nên dân chúng ở Hinotani muốn chia 2 công viên thành “cơ sở Thứ nhất” và “cơ sở Thứ hai”.
Dân Hinonotani phản đối kịch liệt. Hai bên chẳng ai chịu nhường ai, dẫn đến việc cả hai đã tranh cãi với nhau về vấn đề này kéo dài hơn mười năm rồi.
Vấn đề này từng được đưa lên hội đồng thành phố và đã gây rất nhiều sóng gió.
Sau bao nhiêu cuộc thảo luận,Hinotani và Hinonotani được chọn với đa số phiếu.
Nhưng như trường hợp của Yuta, mỗi năm có cả chục lần việc nhầm lẫn tên giữa hai công viên. Một số nghị sĩ đề xuất quay lại cách đặt tên là “cơ sở Thứ nhất” và “cơ sở Thứ hai” để tránh việc bị nhầm, nhưng ý kiến đó đã bị bác bỏ hoàn toàn nên mọi thứ vẫn y nguyên vậy cho đến ngày hôm nay.
---
Yuta có cuộc hẹn chơi game với bạn học - người cũng sống ở khu Hinotani.
Vậy câu hỏi là : 'tại sao cậu bé lại đến khu công viên cách xa nhà mình thế này?'
Câu trả lời đơn giản.
“Tại tớ lỡ nói nhầm là Công viên Hinonotani…”
Hóa ra đó là do lỗi của cô ấy.
Sau giờ hoạt động câu lạc bộ, Ichinose-san định đến Công viên Hinotani để đón em cô, nhưng cô chờ mãi mà không thấy Yuta, nên cô về nhà luôn.
Tóm cái váy lại, đây chỉ là sơ suất của cô ấy thôi.
“Sasao-kun, xin lỗi cậu!!”
“Nếu tớ cẩn thận hơn thì đã không làm phiền đến cậu…”
“Đừng lo. Yuta ngồi chờ ngoan lắm, đừng trách em ấy nhé.”
“Ừm, đúng.”
Rồi đến lượt bố mẹ của Ichinose-san.
“Con gái và con trai chúng tôi đã làm phiền cậu rồi…”
“…Chúng tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu.”
“Không sao đâu ạ, tầm giờ này mà gọi điện cho cô chú rồi đưa máy cho Yuta thì bị nghi ngờ cũng là điều bình thường thôi ạ.”
“Nhưng chúng tôi muốn bù đắp cho cậu thứ gì đó, nếu không thì chúng tôi sẽ áy náy lắm…”
“Thật sự không cần đâu, chuyện qua rồi ạ.”
Dù tôi đã nói vậy, mặt của bọn họ vẫn chưa giãn ra.
“Onii-chan!” Yuta kéo áo khoác đồng phục của tôi.
“Onii-chan chơi với em được không?”
“Yuta, đừng!” Bố cậu bé vội can.
“Không sao đâu chú ạ. Thứ bảy tuần này anh rảnh đấy, được không nhóc?”
“Vậy thì chúng mình đến nhà em chơi game nhé!”
Cậu bé dễ thương thật!
“Được rồi, anh mong chờ lắm.”
Vậy là tôi chia tay gia đình Ichinose-san.
“Ha~ Dù nói thế, nhưng nghĩ lại vẫn thấy ngại …”
Cuối cùng, tôi lại phải đến cái “đền quỷ” đó.