I really don't notice

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 8

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 32

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 64

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 05 - Chương 4:

**Vườn Tí Hon x Trở Lại Cuộc Sống x Một Loài Hoa Không Thể Chạm Tới**

Chín giờ rưỡi sáng. Điểm hẹn là đài phun nước trước nhà ga, tôi đến sớm hơn mười phút để chờ. Trong hai tuần nghỉ hè còn lại, tôi đã suy nghĩ xem nên làm gì, nhưng lại có nhiều cuộc hẹn hơn dự kiến.

Bắt đầu với vụ "đột kích" của Kurisu-chan, tôi bận rộn với đủ thứ chuyện.

Ví dụ như lịch trình hôm nay chẳng hạn, chặt chội đến không cần thiết. Sau khi tái đấu với Griel-kun vào buổi chiều, tôi phải về nhà lấy bộ bài trước khi đến Công viên Asahi.

Lẽ ra tôi có thể mang theo bài ngay từ đầu? À thì... xét đến người tôi sắp gặp, thay vì mang một chiếc túi nhét đầy bài, tốt hơn là tôi nên đến tay không.

"Kagoshima!"

Một giọng nói từ xa vọng lại. Với vẻ ngoài thu hút sự chú ý dù ở đám đông, cô ấy nhận ra tôi và chạy đến.

Một chiếc áo hai dây màu xanh da trời nhạt và quần short denim ngắn cũn cỡn. Gần đây tôi mới nhận ra, khi không mặc đồng phục, dường như cô ấy không mặc váy. Không có nghĩa là cô ấy thờ ơ với thời trang. Với vóc dáng cân đối, phong cách quần áo như vậy rất hợp với cô ấy.

Người tôi đang chờ là Kagurai-senpai.

"Tớ xin lỗi vì đã để cậu đợi. Tớ là người hẹn mà lại đến muộn."

Tớ cũng vừa mới đến thôi, tớ định nói câu cửa miệng khi gặp mặt, nhưng khi thấy Kagurai-senpai, tớ không nói nên lời. Đặc biệt là mái tóc của cô ấy. Mái tóc dài mượt mà ngang eo giờ đã được cắt ngắn đến ngang vai.

"Tóc của senpai... sao vậy ạ?"

"Ừm? Ồ, cậu nhận ra à? Người ta nói có rất nhiều gã đàn ông trên đời không nhận ra khi phụ nữ thay đổi kiểu tóc; cậu giỏi đấy."

"Này, cắt ngắn đi nhiều như vậy thì ai mà không nhận ra."

Chắc chắn là ngắn hơn năm mươi centimet.

Đúng là một sự thay đổi lớn.

"Tớ chỉ muốn làm mới bản thân, thay đổi một chút thôi. Sao nào, hợp với tớ chứ?"

Kagurai-senpai nói, vuốt mái tóc của mình. Tôi kiên quyết gật đầu.

Tóc dài cũng hợp với cô ấy, nhưng kiểu tóc lỡ chấm vai cũng rất ra dáng.

"Nhưng em có cảm giác hơi phí. Senpai đã nuôi dài như vậy mà... không thấy tiếc sao ạ?"

"Tiếc, tiếc sao..."

Kagurai-senpai nở một nụ cười gượng gạo.

"Nếu tớ nói không tiếc thì là nói dối. Dù đáng lẽ tớ phải đưa ra quyết định rồi, tớ vẫn không thể không... cảm thấy như tóc tớ đang vướng vào thứ gì đó phía sau..."

Giọng nói thì thầm của cô mang theo một chút buồn bã.

...Và khóe miệng cô nhếch lên thành một nụ cười rộng.

Đó chắc chắn là kiểu cười "Woah, mình vừa nói điều gì đó thông minh đấy", chắc chắn luôn.

"Senpai về nước khi nào ạ?"

"Hôm qua. Tớ liên lạc với cậu đầu tiên đấy."

"Hmm. Đột ngột quá. Senpai có việc gì gấp sao?"

"Không, không có gì đặc biệt."

Kagurai-senpai nói một cách thản nhiên.

"Trong cuộc gọi hôm qua, cậu nói sáng nay cậu rảnh, nên tớ nghĩ chúng ta cứ gặp nhau đi. Cậu có vấn đề gì không?"

"Không... em không có."

"Vậy thì sao?"

Cô nở một nụ cười tự mãn và nói trêu chọc.

"Tớ không có việc gì thì không được gọi cho cậu à?"

"......"

Oooh. Tim tôi lỡ một nhịp.

Tôi chỉ thấy khó chịu khi Saijou-kun nói vậy, nhưng tôi hoàn toàn không phiền khi Kagurai-senpai nói. Thậm chí, tôi còn muốn cô ấy nói đi nói lại nhiều lần.

"Nếu phải nói, thì tớ muốn cho cậu xem kiểu tóc mới của tớ."

"Em hiểu rồi."

[HÌNH ẢNH]

"...Trong thời gian còn lại, cậu không phiền nếu tớ dành nó để chơi đùa chứ..."

Khi cô ấy nói gần như tự nhủ với chính mình, tôi không khỏi hỏi lại.

"Thời gian còn lại? Senpai đang nói về kỳ nghỉ hè sao ạ?"

Ừm? Hahah. Đúng vậy, tất nhiên rồi."

Kagurai-senpai cười khẽ, "Giờ thì đi thôi. Nào," cô chìa tay ra.

Hơi ngại ngùng, nhưng tôi im lặng nắm lấy bàn tay đó. Không phải là đám đông quá dày đặc đến nỗi chúng tôi sẽ lạc nhau nếu không nắm tay, nhưng chúng tôi đi dạo tay trong tay.

Nếu bạn hỏi chúng tôi đã làm gì sau đó, thì chỉ là đi mua sắm thôi.

Bạn có thể nói rằng mua sắm đơn thuần là một buổi hẹn hò tuyệt vời, nhưng thực chất, chúng tôi chỉ mua một vài cuốn truyện tranh và trò chơi, nên không có cảm giác hẹn hò chút nào.

Nói đúng ra, nó giống như tôi đi theo senpai mua sắm hơn.

Sau khi mua sắm xong, chúng tôi vào một quán ăn bình dân gần đó để ăn trưa. Tôi có cảm giác mình đã đọc được ở đâu đó ý kiến của các cô gái, "Quán ăn bình dân là điều cấm kỵ lớn đối với các buổi hẹn hò", nhưng người nói không sao cả lại là Kagurai-senpai. Cô ấy đã mua quá nhiều nên hết tiền mất rồi.

"Ah, vui quá đi."

Một nhà hàng đông đúc vào giữa trưa. Khi chúng tôi ngồi vào một bàn bốn người ở góc, Kagurai-senpai mỉm cười.

"Xin lỗi vì đã để cậu xách đồ cho tớ."

"Em không phiền đâu ạ."

Tôi nói, cúi xuống nhìn những túi giấy lớn dưới chân mình.

Bên trong chứa... vô số game hẹn hò (bao gồm cả game người lớn). Cô ấy cũng đã mua truyện tranh và tiểu thuyết cho mọi lứa tuổi, nhưng phần lớn là những mặt hàng có giới hạn độ tuổi.

Đây là lý do tại sao tôi đến tay không và không mang theo bài. Tôi đã dự đoán trước rằng có lẽ mình sẽ phải xách đồ cho Kagurai-senpai.

Những loại game này có hộp quá khổ. Nội dung của chúng thì nhỏ, nên không nặng lắm, nhưng chúng chiếm quá nhiều diện tích.

"Sao hộp của mấy thứ này phải to thế ạ?"

Tôi thử hỏi.

"Hm? Câu chuyện này sẽ dài lắm đấy, cậu vẫn muốn nghe chứ?"

"......Không ạ."

Ánh mắt của Kagurai-senpai rất nghiêm túc, nên tôi đã dừng chủ đề lại mà không do dự.

Đôi mắt đó là đôi mắt của kiểu người không bao giờ có thể dừng lại khi họ bắt đầu nói về điều gì đó họ yêu thích. Nếu tôi tiếp tục hỏi cô ấy, chắc chắn chuỗi sự kiện sẽ bắt đầu bung ra từ lịch sử của ngành công nghiệp game, và cô ấy sẽ có đủ "nhiên liệu" cho một thời gian dài.

"Dù sao thì, cảm ơn cậu vì hôm nay. Tớ rất vui vì đã được đi mua sắm với cậu."

Cô ấy nói điều gì đó sẽ khiến một người đàn ông hạnh phúc với nụ cười đúng mực, nhưng thú thật tôi không có thời gian để tận hưởng việc mua sắm. Ý tôi là, cô gái này cứ vô tư đi vào khu vực game người lớn. Cô ấy bước vào với lưng thẳng, toát ra một vẻ trang trọng.

... Làm sao cô ấy có thể có một hậu bối khác giới đi cùng để mua những thứ này? Cứ như thể chúng tôi sống trong những thời đại khác nhau, cảm thấy như chúng tôi có những giá trị khác nhau.

Chà, dù vậy, tôi vẫn thấy vui vì đã đi cùng vì tôi đã được nhìn thấy nụ cười của Kagurai-senpai.

Và.

Ở đó, tôi đột nhiên cảm thấy một ánh nhìn.

Tôi tự hỏi đó là ai... nhưng đó không phải là ai cả.

Ít nhất thì không phải người, mà là ánh mắt của một con thú nhồi bông. Con thú nhồi bông hơi nhô mặt ra khỏi túi của Kagurai-senpai, nhìn chằm chằm vào tôi.

"...Đang làm cái quái gì ở đó vậy, Monyumi?"

Nói bằng một giọng bực dọc rõ ràng là Gakuta-kun, đối tác và chiếc móc điện thoại yêu quý của Kagurai-senpai.

"G-Gakuta!? Đừng thò ra như vậy!"

"Nhìn cái mặt ngơ ngác đó của cậu, tớ xấu hổ dùm cho luôn."

"T-tớ không có làm cái mặt đó!"

"Không khí của cậu thay đổi hẳn từ khi cậu trở về từ trại huấn luyện, cậu biết không? Tớ không muốn nghĩ vậy đâu, nhưng đừng nói với tớ là cậu và thằng nhóc này--"

"Waaa, waaaa!"

Kagurai-senpai vội vàng bịt miệng Gakuta-kun.

Như mọi khi, khi cô ấy làm trò bụng phét, cô ấy là một bữa tiệc ồn ào của riêng mình.

Khi chính cô ấy thò cậu ta ra khỏi túi, cô ấy còn hoảng loạn làm gì?

"Em thấy Gakuta-kun đã được sửa lại rồi."

"Ừ, cuối cùng thì, tớ muốn bổ sung thêm."

"Này, nhóc, đồ khốn, đừng có mà thân thiết quá mức với cái trò "-kun" đó."

"Hả? Hơi muộn rồi thì phải."

Việc đó vẫn ổn từ lần đầu tiên em gặp cậu ta mà.

"Không hề muộn. Chỉ là tớ quá hào phóng nên tớ đã bỏ qua đến tận bây giờ thôi. Nhưng đây là một cơ hội tốt, vậy nên tớ sẽ dạy dỗ cậu cho đàng hoàng nhé? Bắt đầu từ lần tới, gọi tớ là Gakuta-san hoặc Gakuta-sama. Gọi tớ là anh rể thì cậu tiêu đời--"

"Đứng yên, Gakuta! Im lặng đi! Mọi người đang nhìn kìa!"

Trượt ra khỏi túi, Gakuta-kun cố gắng đi về phía tôi, trong khi Kagurai-senpai điên cuồng cố gắng kìm cậu ta lại... hoặc trông có vẻ như vậy, nhưng Kagurai-senpai chỉ đang di chuyển cậu ta để trông có vẻ như vậy, chắc chắn là vậy.

Một màn rối chân thực.

"Keh. Keh."

Nằm vật ra bàn, Gakuta-kun bực bội quay mặt sang hướng khác... hoặc Kagurai-senpai đặt cậu ta như vậy để trông có vẻ như vậy. Tôi không thực sự hiểu, nhưng Gakuta-kun hôm nay tâm trạng không tốt. Cậu ta khó chịu như một người cha mà cô con gái vừa giới thiệu bạn trai cho.

"Dù sao thì, Kagoshima, cậu nói cậu có kế hoạch chiều nay, nhưng có chuyện gì sao?"

"Em không thực sự coi đó là một kế hoạch. Em chỉ hứa là sẽ chơi với một trong những đứa trẻ hàng xóm thôi."

"Hmm. Chuyện gì đã dẫn đến việc đó?"

"À, thì chuyện này chuyện kia."

"Tớ hiểu rồi. Nhưng cậu có vẻ sẽ giỏi việc đó đấy."

Cô ấy nói giống như Kurisu-chan. Mọi người có ấn tượng gì về em vậy ạ?

"...Em thích chơi với trẻ con. Khi em về nhà năm nay, em đã dành cả thời gian để chơi game với lũ trẻ con của người thân. Bố mẹ chúng nói, 'Đi ra ngoài chơi đi', và rất tức giận."

"Hahah. Những lời đó làm đau tai một cô gái chỉ thích ở trong nhà như tớ."

"Còn senpai thì sao? Senpai đã làm gì khi về quê ạ? Chỉ đến thăm mộ thôi sao?"

"Không--tớ có một thứ tớ muốn tìm hiểu."

"Ồ, về chuyện đó, chuyện đó."

Gakuta-kun đột ngột chen ngang vào cuộc trò chuyện.

"Monyumi. Tại sao cậu đột nhiên bắt đầu tìm hiểu về cái kế hoạch đó?"

"Gakuta... không, tớ không có lý do đặc biệt nào cả."

"...Hihihiko có nói gì không?"

"Không có."

"Tsk, cái tên Hihihiko đáng ghét đó. Làm bất cứ điều gì hắn muốn khi tớ không ở bên. Hắn luôn quanh co, mỉa mai và xảo quyệt như vậy mà."

"Tớ nói rồi, không phải vậy đâu, Hihihiko thực sự không liên quan gì cả. Chỉ là tớ tò mò thôi. Tớ nghe nói cái kế hoạch mà tớ nghĩ chỉ là một bản vẽ hư cấu trên giấy đang diễn ra suôn sẻ, nên tớ chỉ muốn xem lại xem nó là thứ gì."

"Vậy sao? Chà, tớ không nghĩ điều đó sẽ giúp cậu được gì đâu. Đó là một kế hoạch mà các sếp đang giữ bí mật tuyệt đối. Mức độ bảo mật là Cấp Ba S, không có gì cao hơn thế đâu. Bất cứ điều gì ngoài thông tin mà họ cho phép sẽ không bao giờ đến được với chúng ta bằng bất cứ cách nào."

"...Cậu nói đúng. Cuối cùng, tớ đã không học được một điều gì mới."

"Senpai đang nói về kế hoạch gì vậy ạ?"

Tôi cố gắng ép mình vào cuộc trò chuyện. Thông thường, tôi chỉ giám sát khi Kagurai-senpai bắt đầu làm trò bụng phét, nhưng vì hôm nay chúng tôi đang chơi ở bên ngoài, nên bị bỏ rơi thật tàn nhẫn.

"Hả? Ừ-ừ, không, cái đó thì... l-lại sắp đến sinh nhật Orino rồi đúng không? Nên chúng tớ chỉ đang lên kế hoạch xem chúng tớ sẽ làm gì thôi."

"Hmm, nghe hay đấy ạ."

"Đ-đúng không? Đúng vậy, đúng vậy. Và tớ quyết định tớ sẽ chiêu đãi cô ấy bằng trò bụng phét, nên dạo gần đây tớ đã luyện tập rất chăm chỉ. Đó là lý do tại sao, nó cứ bộc phát ra ở một nơi như thế này."

"Eh... Senpai thực sự có thể biểu diễn trò bụng phét ạ?"

Trò bụng phét của Kagurai-senpai gần như là một chuyện thường ngày ở huyện vào thời điểm này rồi, không còn mới lạ gì nữa... ah, em hiểu rồi.

"Vì senpai cố ý chiêu đãi, nên em chắc chắn senpai sẽ làm điều gì đó tuyệt vời!"

".... Hả?"

"Wow, em nóng lòng muốn xem quá. Senpai sẽ làm những điều thú vị gì?"

"K-không, àm..."

"Cuối cùng thì em cũng có thể thấy một trăm hai mươi phần trăm của senpai rồi. Em đang phấn khích đây. Vì senpai đã diễn đi diễn lại những trò bình thường của mình hết ngày này qua ngày khác, senpai chắc hẳn phải có sự tự tin đáng kinh ngạc, đúng không!?"

"...Ừ. Ừ, đúng vậy. Fù, fufu... cậu nên mong chờ đấy. Tớ sẽ làm, tớ sẽ làm, đúng vậy, tớ sẽ thực hiện nó. Tớ sẽ cho cậu thấy tớ ở mức một trăm hai mươi phần trăm..."

Trong khi Kagurai-senpai cười đắc thắng, vì lý do nào đó mà má cô ấy đang giật giật. Hơn nữa, ngay sau đó, cô ấy suy sụp như muốn nói, mình lỡ lời rồi.

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, "Gakuta! Dù sao thì, chúng ta có thể nói chuyện đó vào lúc khác. Đừng ra ngoài cho đến khi chúng ta về đến nhà!" cô nhét Gakuta-kun trở lại vào túi của mình.

Cô ấy thực sự rất bận rộn một mình.

"Hah... chà, tớ xin lỗi. Có vẻ như tớ đã không đặt chế độ bật và tắt một cách chắc chắn."

"Hả? Đối với senpai, trò bụng phét không phải là 'tắt' sao? Nó là một sở thích, phải không? Sao senpai lại xin lỗi như thể đột nhiên senpai mang công việc ra vào ngày nghỉ vậy?"

"K-không! Cái đó, thì, khi cậu đạt đến trình độ của tớ, nó đã giống như một công việc rồi."

"Em hiểu rồi. Chà, trò bụng phét của senpai chắc chắn là ở trình độ chuyên nghiệp. Đủ hay để biểu diễn đấy ạ."

"Tớ biết mà, đúng không! Ahahaa. Có lẽ tớ thực sự nên đi trở thành một người chuyên nghiệp."

"... Kagurai-senpai. Nếu chị còn suy nghĩ kiểu 'thôi cứ làm thử xem sao' thì em nghĩ chị nên bỏ cuộc đi. Với quyết tâm nửa vời, kiểu gì chị cũng sẽ hối hận sau này, mà còn làm mất đi sự tôn trọng đối với những người thực sự dốc sức trên con đường đó."

"... Ừm... phải rồi, đúng thế. Chị mừng vì có một đàn em như em lại nghiêm túc suy nghĩ cho chị như vậy..."

Với vẻ mặt đầy mâu thuẫn, cô thở ra một tiếng thở dài thườn thượt.

Rồi cô nghĩ ngợi một lát, "Này, Kagoshima này," giọng nói nghiêm túc cất lên, cứ như dáng vẻ bông đùa lúc nãy chỉ là giả dối vậy.

"Em nghĩ... có Thần linh không?"

"... Sao chị lại hỏi thế?"

"Không có gì. Chỉ muốn nói chuyện phiếm thôi."

"Em hiểu. Ra là vậy."

Sau khi trả lời nhát gừng, tôi thử suy nghĩ nghiêm túc một chút.

"Thần linh ư... Ai mà biết được. Có lẽ không tồn tại thật? Nói thật lòng thì em thấy có hay không cũng chẳng quan trọng."

Khi tôi đưa ra câu trả lời cực kỳ... Nhật Bản, Kagurai-senpai gật đầu với một nụ cười khổ.

"Chị cũng nghĩ vậy. Nói rõ hơn thì Thần có tồn tại hay không cũng không quan trọng, nghĩ về nó cũng chẳng giải quyết được gì, nên chị nghĩ về những chuyện khác thì hơn."

Đó là một câu trả lời hợp lý, đúng phong cách của Kagurai-senpai.

Còn tôi thì không lạc quan như vậy, suy nghĩ của tôi mang tính chống đối, hơi lười biếng một chút.

Tôi nghĩ Thần không tồn tại, nhưng vẫn cầu nguyện Ngài, và năm nào cũng đi viếng đền vào dịp đầu năm mới. Trên cặp sách tôi còn treo bùa học giỏi và bùa đi đường an toàn. Nói chung... tôi chỉ không muốn đào sâu suy nghĩ mà thôi. Nghĩ nghiêm túc về chuyện đó thật phiền phức. Tôi chỉ đơn giản là thuận theo số đông.

Tôi đang sống một cách nhập nhằng.

Đây là phỏng đoán, nhưng liệu đa số người Nhật chẳng phải cũng như vậy sao?

"Ngay từ đầu, do sự pha trộn giữa Thần đạo và Phật giáo, tôn giáo ở Nhật Bản đã trở nên phức tạp. Có lẽ kiểu suy nghĩ này có thể gọi là một cách tư duy rất 'Nhật' chăng."

"Trong truyện tranh, Thần linh thường có sức mạnh từ niềm tin của con người, đúng không? Ngược lại, cũng có những tác phẩm mà Thần linh mất đi sức mạnh vì niềm tin cạn kiệt. Chuyện này phổ biến lắm."

"À, ra vậy. Nghĩa là, nhìn theo cách khác, có thể hiểu là chừng nào con người còn tin thì Thần vẫn còn tồn tại. Thú vị thật, hơi giống vật lý lượng tử nhỉ."

"Đúng vậy. Hơi giống vật lý lượng tử."

Tôi gật đầu như thể mình hiểu những gì cô ấy đang nói.

"Nhưng... nếu vậy,"

Kagurai-senpai nói.

"Giả sử có Thần đi. Vậy Ngài tồn tại để làm gì?"

"Thì, chẳng phải là giúp đỡ những người gặp khó khăn sao?"

Tôi không biết tại sao lại nói thế.

Nếu hỏi con người cầu nguyện Thần linh khi nào... thì đó là khi họ muốn được giúp đỡ, phải không?

Ngay cả khi Thần linh được coi là sản phẩm của hư cấu, có lẽ con người vẫn sẽ muốn được cứu rỗi và cầu nguyện cho sự tồn tại của Ngài. Và nếu Thần linh là thực thể sinh ra để con người dựa dẫm khi gặp khó khăn, thì công việc, vai trò, nghĩa vụ, lý do tồn tại của Thần—phải là làm cho con người hạnh phúc.

Đó là lý do.

"Nếu có Thần linh, em chắc chắn Ngài phải là người tốt."

"Ra vậy..."

"Nhưng chị có chuyện gì vậy?"

"Không có gì. Chỉ là mấy chuyện phiếm vơ vẩn thôi."

Sau khi chia tay Kagurai-senpai tại quán ăn, tôi trở về nhà.

Tôi vẫn còn dư thời gian, mà Griel-kun ngay từ đầu cũng chẳng hẹn giờ gặp cụ thể, nên tôi cứ thong thả mà về.

Trên đường về, tôi đi ngang qua khu vực Công viên Gió Nhẹ (Gentle Breeze) cũ.

Có vẻ như kế hoạch biến nó thành bãi đậu xe đang tiến triển đều đặn, tất cả các thiết bị trò chơi đã được tháo dỡ và mặt đất được san phẳng. Chắc chỉ vài tuần nữa là sẽ trải nhựa đường, và một bãi đậu xe hoành tráng sẽ hiện diện.

Một cơn đau nhói bất ngờ chạy qua lồng ngực tôi.

Đây là nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm của tôi.

Tôi không chỉ chơi ở đây khi còn nhỏ... Mười năm trước, tôi đã gặp một quý cô trong bộ đồ kỳ lạ và một quý cô cao ráo ở đây; tôi đã phát hiện Kurisu-chan ngã gục ở đây, tôi đã gặp Kikyouin-san ở đây... biết bao kỷ niệm đều xoay quanh nơi này.

Khi tôi lơ đãng nhìn vào công viên, tôi phát hiện một người phụ nữ duy nhất bên trong. Ngay cạnh một chiếc ghế đá trong góc, không hiểu sao, cô ấy đang đứng thẳng tắp.

Mái tóc trắng muốt, đôi mắt tựa bi ve không một chút cảm xúc. Cơ thể khoác lên bộ trang phục đơn sắc, một cô gái trẻ vô cảm như búp bê.

"Yomika-san?"

Tôi phớt lờ tấm biển cấm vào, lẻn vào công viên, đến gần cô ấy và cất tiếng gọi.

Yomika Eri.

Bạn của Kai, và một cô gái giống Orino-san đến mức không bình thường.

Với tôi, cô ấy là bạn của một người bạn.

"Đã lâu không gặp."

"......"

Cô ấy quay cổ chín mươi độ về phía tôi, và nhìn chằm chằm không động đậy. Sau khi mất chừng mười giây để nhìn kỹ mặt tôi, cô ấy cất tiếng một cách lẻ loi.

"Kagoshima. Akira."

"Ừ. Phải rồi. Em đang làm gì ở chỗ này thế?"

"Đứng."

"......"

Ưm, đó có phải là một câu đùa không?

Chẳng buồn cười chút nào.

"À-à, ra là em đang đứng..."

"Vâng."

"Ừm. Chị nghĩ đứng cũng tốt thôi, nhưng cạnh em có ghế đá đó, sao em không ngồi xuống?"

"Tôi từ chối."

"... Chị hiểu rồi. Vậy chị sẽ ngồi vậy."

"Tùy ý."

"Ưmm, chị đoán thử nhé. Em đang ăn kiêng sao? Kiểu như kế hoạch giảm cân bằng cách đứng nhón chân ấy?"

"Sai."

... Chẳng nhẽ một cuộc trò chuyện lại có thể bế tắc đến vậy.

Tôi không nên gọi cô ấy một cách bâng quơ như vậy... lần trước có Kai ở cạnh thì không khí đỡ hơn một chút.

"Nhân tiện, Yomika-san, hôm nay em không đi cùng Kai sao?"

"Vâng. Chủ nhân của tôi hiện không có mặt ở thị trấn này."

"Hừm. Vậy ra cậu ấy không có ở đây."

Tôi không biết. Nhưng cũng không ngạc nhiên. Kai luôn là một người khó nắm bắt, và cậu ấy thường xuyên biến mất đột ngột mà không nói với tôi một lời nào.

"Cậu ấy có nói khi nào sẽ quay lại không?"

"Không. Nhưng tôi tin rằng đó sẽ là trong một khoảng thời gian không quá xa."

"Chị hiểu rồi. Mà này, lần trước chị chưa kịp hỏi, em có quan hệ gì với Kai vậy?"

Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt nhất, nên đã thử hỏi điều khiến tôi băn khoăn bấy lâu.

"Quan hệ của tôi với chủ nhân... ư?"

"Ừ. Có phải hai người đang hẹn hò không?"

"Hẹn hò, nghĩa là gì?"

"Hả? Ưmm... hẹn hò là hẹn hò. Hai người có mối quan hệ nam nữ, hay chỉ là bạn bè? Chị đang hỏi điều đó."

"Có thể suy ra là tôi không có quan hệ nam nữ."

"Chị hiểu rồi."

"Vì tôi chưa từng giao cấu với chủ nhân."

"Em đang nói cái quái gì vậy!?"

Tôi đâu có ý định đào sâu đến thế!

"Đó không phải là ý nghĩa của việc có quan hệ nam nữ ư?"

"Không, có lẽ đúng... nếu suy luận đến cùng thì cuối cùng sẽ đến đó..."

"Tôi không biết về chủ nhân, nhưng tôi vẫn còn là trinh nữ--"

"Chị không hỏi!"

Tôi cật lực phản bác lại khuôn mặt vô cảm của cô ấy.

Cô gái này bị làm sao vậy chứ.

Thiếu hiểu biết về thế giới, hay đúng hơn là thiếu kiến thức thông thường. Tôi không cảm thấy ác ý hay thù hận gì, nên tôi nghĩ cô ấy làm vậy một cách tự nhiên. Tôi có cảm giác rằng nếu bạn cứ hỏi, cô ấy sẽ kể tất tần tật.

... Được rồi.

"Này, Yomika-san, số đo ba vòng của em là bao nhiêu?"

"Tôi tin rằng việc hỏi câu hỏi đó với một phụ nữ thể hiện sự thiếu kiến thức thông thường một cách nghiêm trọng."

"... Chị xin lỗi."

Tôi đang làm cái quái gì thế này.

Tôi chẳng thể đoán được cô gái này đang nghĩ gì dù chỉ một chút.

"Với chủ nhân--"

Khi tôi gục đầu xuống ghế đá, Yomika-san lạnh nhạt nói.

"Tôi nghĩ mình có mối quan hệ chủ tớ. Đó là cách diễn đạt phù hợp nhất cho chúng tôi."

"Chủ tớ...?"

"Vâng."

Cô ấy không ngần ngại gật đầu.

"Tôi chỉ đơn giản là tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân. Đó là giá trị sống của tôi, và là lý do mà tôi được ban tặng sự sống trên thế giới này."

"... Có vẻ là thế thật. Em cứ nói quanh co đủ kiểu, nhưng... rốt cuộc thì--"

Tôi nói.

Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt búp bê của cô gái và nói.

"Em thích Kai, phải không?"

"......"

Mắt Yomika-san mở to hơn một chút, tạo thành vẻ mặt kinh ngạc. Thay vì những cử chỉ như người máy trước đó, đó là một biểu hiện thực sự giống con người.

"Tôi không... biết."

Cô ấy trả lời sau một lúc, rồi khép miệng lại. Như thể không còn ý định nói chuyện với tôi nữa, cô ấy quay ánh mắt đi.

Hừm.

Thôi, đào sâu thêm nữa sẽ là hành động bất lịch sự của tôi. Hoặc có thể là quấy rối tình dục.

"Mà thôi, vậy là Kai đang đi du lịch à? Orino-san cũng đi nước ngoài... chị ghen tị quá. Ngoại trừ trại tập huấn câu lạc bộ và về thăm bố mẹ, chị chưa đi đâu cả."

"......"

"Nhưng mà nghĩ lại, Orino-san có ổn không nhỉ? Cô ấy nói qua điện thoại là có thể sẽ không về được..."

"—Điện thoại?"

Trong lúc đang ở chế độ phớt lờ, Yomika-san đột nhiên cắn câu.

"Kagoshima Akira. Cô đã nói chuyện điện thoại với cô ấy sao?"

"Ừ, thì, đúng vậy."

"Điện thoại của cô... kết nối được sao?"

"Tất nhiên là kết nối được rồi. Em không biết sao, Yomika-san? Bây giờ người ta có thể gọi điện ra nước ngoài bình thường mà."

Không phải cô ấy đi đến thế giới khác, nên ít nhất điện thoại cũng phải kết nối được chứ.

"Tôi hiểu, ra là vậy. Trong trường hợp đó—không có vấn đề gì để báo cáo. Tôi rất vui khi biết mọi việc đang diễn ra suôn sẻ."

Lời độc thoại mà Yomika-san lẩm bẩm thật khó hiểu.

"Ý em là gì—khoan, gì vậy?"

Trong vài giây tôi rời mắt khỏi cô ấy, Yomika-san đã biến mất hoàn toàn.

Mặc dù tôi đã cố gắng nhìn quanh, nhưng cô ấy không thấy bóng dáng đâu.

"... Chắc chắn là cô ấy đi rất nhanh."

"H-hết bài rồi sao!? Chết tiệt, không ngờ lại có chiến thuật như thế...!"

"Phù phù phù. Điều đó chỉ cho thấy giảm điểm sinh mệnh không phải là con đường duy nhất dẫn đến chiến thắng."

"Gừm..."

Thua trận thứ năm trong ngày, Griel-kun nghiến răng ken két vì tức tối. Phải khen cậu ấy một điều là cậu ấy không ném bài như trước nữa. Cùng với kỹ năng chơi bài, có vẻ trái tim của một đấu sĩ trong cậu ấy cũng đang lớn dần.

"... Hửm? Sao thế?"

Khi Griel-kun trả bài về bộ, tôi nhận thấy một phần áo choàng đen cậu ấy đang mặc hơi rách.

"Áo choàng của cậu bị sao vậy?"

"Ô, không có gì đáng lo cả. Chỉ là bị một con cáo gặm một chút thôi."

"... Thật sao?"

Ở khu vực này có cáo ư? Ngay cả khi có, tôi không nghĩ chúng sẽ xuất hiện trừ khi bạn đi sâu vào núi lắm. Nhìn lại quần áo của cậu ấy, chúng bị rách tươm chỗ này chỗ kia. Mặc dù cậu ấy không thực sự bị thương, nhưng những vết xước nhỏ và vết bẩn lại rất rõ.

"Năng động là tốt, nhưng đừng gắng sức quá nhé, Griel-kun."

"Hừm. Không liên quan đến ngươi. Một tổ đội hai người—không, một cô gái và một con vật, ngay từ đầu đã không xứng để đối đầu với ta rồi."

Có vẻ cậu ấy đã tìm được người chơi cùng. Vì cậu ấy nói một cô gái và một con vật, chắc cô gái đó mang theo thú cưng. Trời ạ, cậu ấy có một người bạn khá thú vị đấy chứ.

"Kagoshima. Hôm nay chúng ta có thể kết thúc ở đây."

"Ồ? Cậu đã đủ rồi sao?"

Thông thường, cậu ấy sẽ cứ đòi trả thù cho đến khi tôi phát ngán thì thôi.

"Mặc dù ghét phải thừa nhận, nhưng có vẻ việc đối phó với con cáo đã tiêu hao nhiều hơn dự kiến. Ta phải chuyên tâm hồi phục thể lực và mana."

"Vậy là cậu mệt rồi. Vậy thì đành chịu vậy."

"Nhưng... sáng mai, chúng ta sẽ có một trận đấu ở đây lần nữa."

"Buổi sáng."

"Đúng vậy, hãy biến đó thành trận đấu cuối cùng của chúng ta."

Griel-kun đang tỏ ra rất nghiêm túc.

"Trò chơi bài này của ngươi rất thú vị. Và ngươi rất mạnh. Ta sẽ công nhận điều đó."

"Đó là một cách khen ngợi khá vênh váo, nhưng thôi, tôi sẽ chấp nhận."

"Tuy nhiên, xét cho cùng, nó chỉ là một trò chơi bàn đơn giản. Ta không thể bận tâm mãi với nó được. Ta còn có mục tiêu của riêng mình."

"......"

"Ta sẽ đánh bại ngươi, giáng đòn kết liễu con cáo, và rời bỏ thị trấn này."

"Cậu sẽ rời đi sao? Cậu về nhà bố mẹ hay sao đó?"

"Không, thật không may, tình cảnh của ta là không thể về đó ngay cả khi muốn. Phương tiện trở về của ta đã bị cắt đứt hoàn toàn... nhưng đó không phải là một hệ thống mà họ có thể đóng băng vĩnh viễn. Tối đa nửa năm. Đến lúc đó, ta chỉ cần nỗ lực hoàn thành viên đá. Ta sẽ tìm một nơi thích hợp nhất để thanh tẩy nó."

"......"

Như thường lệ, tôi không hiểu cậu ấy đang nói gì, nhưng dù sao đi nữa, tôi biết ngày mai là lần cuối cùng. Ngày mai sẽ là trận đấu bài cuối cùng của tôi với Griel-kun.

"Kagoshima. Đây là trận đấu cuối cùng của chúng ta. Sao không đặt cược thứ gì đó nhỉ?"

"Cá cược? Tôi không ngại, nhưng chúng ta sẽ cược gì?"

Khi tôi hỏi, Griel-kun cười toe toét, trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt đầy hiểm ác.

"Nếu ta thắng, ta sẽ lấy mạng của ngươi."

À, vâng, vâng.

Mạng sống, hả. Lại chuyện đó nữa rồi.

Sao lũ trẻ cứ thích liều lĩnh đặt cược mạng sống một cách vô lý thế nhỉ?

"Vâng. Thôi được."

Tôi nhẹ nhàng đồng ý.

"Hừm. Ngươi chấp nhận dễ dàng đến đáng sợ. Là ngươi tự đắc tin rằng mình không thể thua ta? Hay là ngươi quá sợ hãi đến mức đầu óc chẳng thể nghĩ ngợi được gì?"

Không, chỉ là ta chẳng coi ngươi ra gì mà thôi.

Chỉ là… chẳng hiểu sao, ta cứ có cảm giác tên Griel-kun này đủ đáng sợ để dễ dàng lấy mạng người ngang tầm mình, nếu hắn muốn. Nhưng chắc là mình nghĩ nhiều rồi.

"Khặc khặc. Ngươi cứ run rẩy co rúm đi. Ta nóng lòng muốn xem liệu ngươi có thể vạch ra chiến lược đàng hoàng không. Một khi đã làm được, mấy trò chơi trẻ con này mới thực sự trở nên thú vị."

"Vậy nếu ta thắng thì sao? Cứ nói thẳng, ta chẳng cần mạng ngươi đâu."

"Để ta xem, nếu ngươi thắng… hừm. Ta sẽ ban cho ngươi bất cứ điều ước nào. Tiền tài, mỹ nữ, địa vị hay danh vọng, cứ nói ra. Ta sẽ ban cho ngươi tất cả."

"Ngươi nói lớn thật đấy."

"Một khi viên đá hoàn thành, ta sẽ trở thành một tồn tại đứng trên đỉnh cao của vạn vật. Khi đạt đến cảnh giới đó, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay ta. Nếu ngươi muốn, ta sẽ ban cho ngươi một đất nước thì sao?"

Trong mắt chàng trai trẻ, ngọn lửa tham vọng bùng cháy dữ dội, một màu đen hun hút.

Có lẽ toàn bộ màn đối đáp này là cách Griel-kun dùng để gây áp lực cho ta. Nhằm giành chiến thắng áp đảo ta, với dục vọng và nỗi sợ hãi... hắn đang cố dùng cả củ cà rốt lẫn cây roi để trói buộc trái tim ta. Chà, nó phi thực tế đến mức đáng tiếc là chẳng có tác dụng gì.

"Hiểu rồi. Vậy ta sẽ nghĩ ra điều kiện sau khi thắng."

"Hừm. Đây là lần cuối cùng ngươi tỏ ra bình thản như vậy đấy."

Và cứ thế.

Đời ta đã định đoạt sẽ phải liều mạng trong một cuộc đối đầu.

Ta trở về nhà trước khi mặt trời lặn, trên bàn có một lá thư của Kurisu-chan.

"Em đi mua đồ ăn tối đây."

Lá thư vỏn vẹn thế thôi.

Nhìn tờ giấy màu hồng phấn trên bàn phòng khách, ta chợt mỉm cười. Chúng ta đã trở nên quá quen thuộc với nhau rồi, phải không? Mới chỉ sống cùng nhau vài ngày, vậy mà ta có cảm giác cuộc sống với Kurisu-chan đã trở nên tự nhiên như hơi thở. Ban đầu ta còn tự hỏi liệu mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng giờ khi đã trải qua thời gian, nó trôi qua lúc nào không hay.

Tuy nhiên, khoảng thời gian vui vẻ này sẽ sớm kết thúc.

Một tuần.

Kể từ khi bị cha mẹ vắng nhà "đá" ra khỏi cửa, và cô bé hùng hổ "tấn công" nhà ta với lời tuyên bố đầy bí ẩn: "Em không dùng được ma thuật nữa rồi", thì ngày mai sẽ tròn một tuần. Mẹ của Kurisu-chan đáng lẽ sẽ trở về sau chuyến đi.

"... A, đúng rồi. Giấy vệ sinh gần hết rồi."

Suy nghĩ này chợt lóe lên đúng lúc, ta liền gọi cho Kurisu-chan.

Khi ta gọi, ta nghe thấy tiếng rung điện thoại từ trong nhà.

Với một dự cảm chẳng lành, ta đi về phía tiếng động và thấy chiếc điện thoại di động nhỏ màu trắng của Kurisu-chan nằm trên ghế sofa.

"... Vậy là cô bé quên mất rồi."

Ta buông thõng vai. Chắc lần tới ta phải đi mua giấy vệ sinh thôi.

Cất điện thoại của mình vào túi, ta nhặt điện thoại của Kurisu-chan lên. Đó là một chiếc điện thoại gập màu trắng, với một chiếc móc khóa nhỏ gắn vào.

Một ngôi sao sáu cánh bằng bạc.

Thiết kế trông như được làm từ một sợi dây kim loại mảnh uốn cong.

"Chiếc móc khóa trông đắt tiền thật..."

Đang nhìn chằm chằm vào điện thoại mà chẳng có lý do gì đặc biệt, thì bỗng nhiên, ngôi sao sáu cánh bắt đầu phát ra một ánh sáng huyền ảo.

Đây có phải là loại móc khóa sẽ sáng lên khi có cuộc gọi không? Nhưng ta không nghĩ nó sáng lên khi ta gọi trước đó... Đang suy nghĩ thì –

"A lô!? Crea!? Con có rảnh không? À mà không, dù không rảnh cũng nói chuyện với mẹ một chút!"

Từ chiếc điện thoại vẫn còn đóng, ta nghe thấy tiếng một người phụ nữ hét lên.

Bất ngờ trước sự việc đột ngột, ta vô thức mở điện thoại và nhấn nút trả lời.

"V-vâng..."

"Hả? Con không phải Crea, đúng không? Vậy ai đấy...?"

"Tôi tên là Kagoshima."

"Kagoshima!? A, đúng rồi, Kagoshima-senpai nổi tiếng mà mẹ đã nghe Crea kể rất nhiều về cậu."

"Ưm, vậy cô là ai ạ?"

"Mẹ á? Mẹ là mẹ của Crea. Mẹ nó ấy mà."

"V-vậy ra là mẹ cô ấy!"

Ta vội vã cúi đầu. Cô ấy không thể nhìn thấy qua điện thoại, nhưng đó là một phản xạ của người Nhật.

"Ưm... à, cô luôn quan tâm chăm sóc cháu ạ."

"Ahaha. Không cần phải cứng nhắc thế đâu. Ta mới là người nên nói rằng cậu đã luôn chăm sóc con gái ta."

Mẹ Kurisu nói một cách nhẹ nhàng. Giọng nói và ngữ điệu của cô ấy khá trẻ trung. Cô ấy đã sinh ra Kurisu-chan, nên có lẽ đã ngoài ba mươi, nhưng nghe thì chẳng giống chút nào.

Và... mặc dù điều đó không thực sự quan trọng, nhưng vì một lý do nào đó, ta có cảm giác mình đang nghe giọng người này phát ra từ chiếc móc khóa ngôi sao sáu cánh. Không biết tại sao. Có phải ta tưởng tượng không? Chắc là ta tưởng tượng rồi.

"Dù sao đi nữa, Kagoshima-kun, Crea có ở đó không? Nếu có thể, mẹ muốn nói chuyện với nó một chút."

"A, cháu xin lỗi. Cô ấy quên điện thoại ở nhà và đi mua đồ ăn tối rồi."

"Mua đồ ăn tối ư?"

Á, chết rồi.

"Vậy có nghĩa là sao hả Kagoshima-kun? Tình hình thế nào?"

Thế này thì hỏng bét. Việc ở lại nhà người khác giới không phải là chuyện được phép đối với một phụ huynh có con gái ở độ tuổi phù hợp. Ta vội vã cố nghĩ ra một lời biện hộ, nhưng không thể nghĩ ra điều gì hợp lý, cuối cùng, ta đành bỏ cuộc và thú nhận mọi chuyện một cách thành thật.

"Haizzz, mẹ hiểu rồi. Ra là vậy. Mẹ hiểu rồi."

"Cháu xin lỗi. Dù chỉ là thuận theo hoàn cảnh, cháu đã để cô ấy ở lại chỗ cháu mà không thông báo cho cô..."

"Đừng lo lắng về điều đó. Mẹ nên cảm ơn cậu mới đúng. Ưm, chuyện gì ấy nhỉ... đúng rồi, đúng rồi, tất cả là do mẹ đi công tác. Con bé đó đúng là hậu đậu, làm rơi cả chìa khóa lẫn ví tiền."

Giọng mẹ Kurisu nghe có vẻ đặc biệt bất thường.

"... Dù vậy, mẹ không biết con bé đó có đúng lúc hay không. Nhưng mẹ hiểu rồi. Đó là lý do mẹ không thể cảm nhận được sức mạnh của Crea, và tại sao nó không liên lạc với mẹ về thằng nhóc nhà Soel hay Cánh Cổng..."

"Xin lỗi...?"

"Ồ, không có gì đâu. Mẹ chỉ tự nói chuyện một mình thôi."

"Tôi hiểu rồi."

"Nhưng cậu nói đúng... Mẹ cũng đang có nhiều việc ở đây, và khi cuối cùng mẹ tìm được cơ hội để gọi cho nó, thì Crea lại không có mặt..."

"Nếu cô có lời nhắn, cháu có thể chuyển lời."

"A, không sao đâu. Mẹ gọi vì hơi tò mò thôi. Mẹ đã biết tình hình hiện tại của nó từ cậu, vậy là đủ rồi. Vậy thì, xin phép nhé."

Với lời tạm biệt nhẹ nhàng, mẹ Kurisu định cúp máy.

"A. K-khoan đã ạ!"

Ta vội vàng gọi với.

Ta biết mình không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

"Gì vậy? Có chuyện gì thế?"

"... Cháu có thể hỏi cô một chuyện hơi phức tạp hơn không ạ?"

"Ưm, điều đó tùy thuộc vào chuyện gì. Bây giờ, cứ thử nói ra xem."

"Vâng ngay đây ạ."

Và ta kể cho cô ấy nghe về Nobuko-san, về bà của Kurisu-chan.

Về tất cả những gì đã xảy ra giữa hai người họ gần đây.

Chỉ vì ta không thể tự hỏi Kurisu-chan, ta nghĩ việc hỏi người khác là không mấy quang minh chính đại... Dù vậy, ta vẫn muốn biết.

"... Mẹ hiểu rồi, vậy là nó đã gặp mẹ của Tooru. Haha, nó đã đi trước mẹ một bước rồi. Mẹ chưa từng gặp cô ấy trước đây... và mẹ e là cũng sẽ không bao giờ có cơ hội."

Cô ấy tự giễu cợt và thở dài nhè nhẹ.

Nghe có vẻ có vài tình huống phức tạp.

Ta không có ý định đào bới chúng.

Ta đơn giản là...

"Tại sao cô nghĩ Kurisu-chan lại giấu sự thật rằng bà là cháu gái của mình?"

Đó là tất cả những gì ta muốn biết.

Trong một lúc, lời nói của mẹ Kurisu chất chồng, như thể cô ấy đang do dự, cho đến khi, "... Này, Kagoshima-kun. Qua mắt cậu, nó trông giống một cô gái như thế nào?" cô ấy nói.

"Trông giống...? Cô ấy trung thực và vui vẻ, cháu nghĩ cô ấy là một đứa trẻ ngoan."

Đó không phải là sự ưu ái của ta dành cho mẹ cô ấy, ta chỉ đơn giản trả lời đúng như cảm nhận thật của mình.

"Cảm ơn cậu... nhưng cậu thấy đấy, ở trường bên này – cái trường trước khi nó đến đó, họ không nghĩ về nó như vậy. Hơn nữa, nó thậm chí còn bị ghét bỏ một chút."

Trước khi cô bé đến đây... Kurisu-chan trước khi nhập học cấp ba.

Một mặt của cô bé mà ta không hề biết.

"Ở đây, con bé đó được coi là 'ngầu'."

Ngầu. Điều đó xa vời so với hình ảnh của cô bé trong tâm trí ta.

"Im lặng và khó gần, nó hiếm khi cười trước mặt bất kỳ ai. Tuy nhiên, điểm số của nó thì đứng đầu trường. Đương nhiên nó sẽ bị ghét. Mẹ không nói nó không có bạn, nhưng mẹ nghĩ số người ghét nó nhiều hơn."

"Tại sao cô ấy lại...?"

"Chuyện hơi dài một chút, nhưng... cậu biết con bé đó là con lai, đúng không? Đất nước này, cậu thấy đấy, là nơi mà việc là con lai bị coi là một khuyết điểm tồi tệ. Những đứa trẻ mang dòng máu lai với nơi của cậu bị ghét bỏ nghiêm trọng. Đó là lý do con bé đó đã sống che giấu sự thật mình là con lai khỏi những người xung quanh."

"Con lai bị ghét ư? Tại sao..."

"Đó là văn hóa."

Giọng điệu của cô ấy buộc ta phải chấp nhận điều đó.

Nếu cô ấy nói đó là sự khác biệt về văn hóa, thì đến đó là hết.

Ta chỉ có thể cố gắng chấp nhận.

"Mẹ, cậu thấy đấy, điều này có vẻ như khoe khoang, nhưng khi mẹ còn trẻ, mẹ khá nổi tiếng đấy. Tên tuổi mẹ được biết đến khá nhiều. Crea đã bị để ý từ nhỏ, chỉ vì là con gái của mẹ. Đó là lý do... là một gia đình, chúng tôi đã sử dụng điều đó."

"Sử dụng?"

" "Quả nhiên là con gái của cô ấy", "Mẹ nào con nấy", để đảm bảo mọi người xung quanh đều có ấn tượng mạnh mẽ đó, Crea đã ép mình đóng vai một thiên tài. Chỉ để đảm bảo sự chú ý của mọi người không hướng về cha nó... để đảm bảo không ai thèm quan tâm cha nó là ai."

Và cứ thế, Kurisu-chan sống, thu hút mọi sự chú ý xung quanh chỉ vào mẹ mình... mà không bận tâm đến cha cô bé. Trong nỗ lực chỉ để nhấn mạnh mối quan hệ với mẹ, cô bé không hề biểu lộ chút dấu hiệu nỗ lực nào, khao khát đến tuyệt vọng để thể hiện bản chất thiên tài của mình.

Để che giấu cha mình.

"Nói một cách đơn giản, nó đã đóng một nhân vật."

Nó đã tuyệt vọng diễn tròn vai nhân vật thiên tài đó, mẹ Kurisu nói với một tiếng cười nhỏ.

"Trong thực tế, mẹ nghĩ nó đã phải chịu đựng khá nhiều. Con bé đó thực sự có tài năng... nhưng điều đó không có nghĩa là nó có thể làm bất cứ điều gì. Thế nhưng, bất kể trong hoàn cảnh nào, nó cũng không hỏi ý kiến giáo viên hay bạn bè. Một thiên tài thì không làm những việc như vậy."

"..."

"Ở đó, có vẻ như nó đã sống mà không cần phải đóng một nhân vật nào nữa, nhưng không phải là nó đã hoàn toàn trở thành chính mình, phải không? Trở thành một nhân vật hoàn hảo không bao giờ dựa dẫm vào ai đã ăn sâu vào thói quen của nó, nên sẽ không dễ dàng mà chữa khỏi."

Ta hiểu rồi.

Đó là lý do cô bé... rất tệ trong việc dựa dẫm vào người khác.

Kurisu-chan không quen nhờ vả. Cô bé luôn sống mà không dựa dẫm vào xung quanh, không bộc lộ bất kỳ điểm yếu nào cho người khác.

"Nhưng, cậu không nghĩ cách sống đó là nó hoàn toàn phủ nhận cha mình sao? Nó gần như coi cha mình là một nỗi ô nhục trong đời mà nó phải chôn vùi bằng mọi giá."

"Tôi không nghĩ điều đó là đúng..."

"Thông thường thì cậu sẽ không nghĩ vậy. Nhưng mẹ chắc chắn con bé đó nghĩ mình đang làm vậy. Không giống mẹ, nó là một cô bé ngây thơ với tinh thần trách nhiệm cao."

"..."

"Cậu không nghĩ đó là lý do nó không thể nói với bà sao? Nó không biết cách đối mặt với bà."

Ta... không thể chấp nhận câu chuyện.

Nhưng có khả năng là suy đoán của mẹ Kurisu đã đúng. Bằng cách nào đó, ta có một linh cảm.

"... Chà, mẹ cũng chẳng ở vị trí mà có thể cao giọng được. Cái chết của Tooru phần lớn là lỗi của mẹ... người thực sự không thể đối mặt với Nobuko-san... là mẹ."

Cô ấy tự giễu cợt trong một tiếng thì thầm yếu ớt trước khi tiếp tục bằng giọng mạnh mẽ.

"Chính vì thế mà mẹ muốn Crea phải đối mặt đúng đắn. Thôi, cứ để con bé tự giải quyết chuyện đó."

"Cô sẽ bỏ mặc cô ấy sao?"

"Mẹ sẽ tin tưởng vào nó."

Mẹ Kurisu nói một cách tinh quái.

"A, xin lỗi. Có vẻ như đã đến giới hạn rồi. Mẹ phải quay lại làm việc đây."

"Vâng, tôi hiểu rồi."

"Nói với Crea... ừm, nếu có thể thì hãy giữ bí mật về chuyện này nhé."

"Cô thấy ổn chứ?"

"Ừ. Mẹ nghĩ có lẽ tốt nhất là mẹ không nói bất cứ điều gì không cần thiết. Và hình như nó cũng có một senpai đáng tin cậy nữa chứ."

"... Tôi không dám nhận."

Mặc dù ta có thể trông khiêm tốn, nhưng đó không phải là ý định của ta.

Đó đơn giản là một sự thật.

Ta thực sự không tự nhận mình đáng tin cậy.

"À phải rồi, Kagoshima. Cuối cùng, mẹ muốn xác nhận một điều."

"Là gì ạ?"

"Crea nói là nó đã thất bại trong việc phát triển một kỹ thuật mới, đúng không?"

Sau khi do dự một lúc, "... Vâng," ta trả lời một cách yếu ớt. Chết tiệt, theo mạch câu chuyện, ta đã vô tình làm lộ hội chứng tuổi dậy thì của Kurisu-chan. Một người mẹ sẽ cảm thấy thế nào khi biết con mình đang nói những điều hoang đường?

"... Và đó là lý do nó không thể sử dụng nó. Mẹ hiểu rồi, vậy thì có lẽ nó chẳng thất bại chút nào. Loại kỹ thuật đó, sau khi con học được, trong một tuần tới, ma thuật của con sẽ–"

"Ế?"

"À, không, không có gì, mẹ lại tự nói chuyện một mình. Vậy thì, nếu có cơ hội, chúng ta hãy nói chuyện lại nhé."

Cứ thế, cuộc gọi bị cắt đứt một cách đơn phương.

Khi tôi nhìn vào chiếc điện thoại, ánh sáng trên chiếc dây đeo hình ngôi sao sáu cánh, thứ vốn phát ra ánh sáng lờ mờ suốt dọc đường, giờ đã tắt hẳn. Tiếp đó, tôi nhìn vào màn hình. Thông thường, khi một cuộc gọi kết thúc, máy sẽ hiện lên màn hình thông báo thời gian gọi, nhưng thứ tôi thấy lại chỉ là màn hình chờ với tất cả cài đặt vẫn còn nguyên như ban đầu.

Tôi tự nhủ, chắc đó chỉ là loại dây đeo thông thường ấy thôi, và cũng chỉ là kiểu máy điện thoại ấy mà thôi.

Tôi tự kết luận như vậy, rồi không nghĩ ngợi nhiều về nó nữa.

Bởi vì, có những điều khác mà tôi muốn suy nghĩ kỹ càng hơn.