Chị em nhà Kikyouin, trò chơi đóng vai anh em và bài Hanafuda.
Khi tìm hiểu ra, tôi mới biết vốn dĩ Sesshouseki không phải là một tảng đá khổng lồ duy nhất, mà là vô số mảnh vỡ với đủ hình dạng, kích cỡ khác nhau.
Sau khi chết, cửu vĩ hồ hóa thân thành một tảng đá lớn, mang độc tính kinh khủng, đoạt mạng bất kỳ sinh vật sống nào bén mảng đến gần. Cái tên Sesshouseki (Sát Sinh Thạch) bắt nguồn từ chính bản chất cực độc, tàn nhẫn của tảng đá này. Mặc dù bị người dân quanh vùng khiếp sợ, nhưng vào thời Nam Bắc triều (Nhật Bản: 1336-1392), một hòa thượng Thiền tông Soto tên là Gennou đã đập vỡ Sesshouseki, khiến các mảnh vỡ của nó phân tán khắp Nhật Bản.
Tức là, món đồ hiện đang nằm gần suối nước nóng Yumoto Onsen ở Nasu cũng chỉ là một trong số những mảnh vỡ đó.
Thế thì làm gì có chuyện cửu vĩ hồ từng tồn tại chứ. Do vậy, chi tiết về độc tính của nó rất có thể được lấy cảm hứng từ khí hydrogen sulfide, sulfur dioxide và các loại khí độc hại khác bốc lên ở khu vực suối nước nóng.
Hiện tại, có vẻ Sesshouseki đã trở thành một địa điểm du lịch tương đối nổi tiếng.
Trong số bạn bè tôi, tôi biết một người từng đến thăm nơi này.
“Alo, đây là Kikyouin Yuzuki. Anh có việc gì vậy?”
Đó là cô onmyouji tự xưng.
Vài tháng trước, khi tôi vừa mới gặp cô ấy, tôi nghe nói cô ấy đã ghé thăm Sesshouseki trong chuyến đi đến tỉnh Tochigi.
“À, không có gì quan trọng lắm đâu, nhưng mà...”
“Thế thì tôi cúp máy đây.”
“Khoan đã, khoan đã! Tôi có việc, rất nhiều việc quan trọng!”
Trời ạ, Kikyouin-san vẫn lạnh lùng như mọi khi. Gần đây cô ấy cuối cùng cũng bỏ chặn tôi rồi, nên tôi cứ nghĩ tình bạn của chúng tôi đang tiến triển tốt đẹp từng chút một chứ.
“Hôm qua họ chiếu trên bản tin tối đấy,”
Khi tôi vừa nói đến đó,
“Ồ, anh đang nói về việc Sesshouseki bị đánh cắp à?”
Kikyouin-san đã nói thẳng ra đáp án. Cô ấy tinh ý đến mức tôi hơi bất ngờ.
“Tôi ngạc nhiên là cô biết đấy.”
“Việc mà anh gọi tôi để nói, với cả nó được đưa lên bản tin nữa. Thì còn có thể là chuyện gì khác chứ?”
“Cái đó chưa chắc. Tôi có thể gọi chỉ vì muốn nghe giọng cô thôi, cô biết đấy?”
“...Anh muốn chết à?”
“Tôi xin lỗi.”
Đáng sợ thật. Đôi khi đùa giỡn cũng là chuyện sống chết đấy.
“Thôi được rồi, nếu cô đã biết thì tốt. Tôi có linh cảm cô là kiểu người sẽ thích Sesshouseki, hay đúng hơn, tôi nghĩ cô sẽ quan tâm đến nó, nên tôi mới tính báo cho cô biết.”
“Vậy thì cảm ơn đã quan tâm. Mà đợi đã, quá muộn rồi. Tôi đã hành động từ sáng sớm tinh mơ. Hiện tại, tôi gần như đang đứng ngay trước nó đây.”
“Thiệt hả!?”
Cô ấy không phải là hơi nhanh quá sao!? Không phải là hơi năng nổ quá rồi sao!?
“T-tại sao?”
“Tamane-sama đã thật sự nổi giận. Vì Tamane-sama, tôi không đời nào không hành động đâu, anh biết đấy.”
Thật sự nổi giận?
Sao lại thế nhỉ? Tama-chan là một trong những người thích sưu tầm đá ư.
“Không, nhưng mà vẫn kinh ngạc thật. Chuyện xảy ra sáng hôm qua, mà cô đã ở Tochigi rồi.”
“Cũng không hẳn. Nếu Tamane-sama mà nghiêm túc, khoảng cách đó chỉ là một bước chân thôi.”
Một dấu hỏi lớn treo lơ lửng trên đầu tôi trước câu nói khó hiểu đó.
Ưm... à, tôi hiểu rồi. Chắc là cô ấy đã mạnh miệng khai man tuổi của cô bé học sinh tiểu học Tama-chan trẻ hơn nhiều để được đi ké miễn phí mọi phương tiện giao thông.
Khỉ thật, thật là gian xảo.
Chắc từ giờ tôi phải gọi cô ấy là Kikyou-keo-kiệt-san thôi.
“Đúng là Kikyou, Kikyou-keo-kiệt-san.”
Tôi lập tức làm tới. Một trong những câu đùa hớ miệng.
Đột nhiên, tôi có cảm giác một luồng ác ý lạnh buốt đang rỉ qua ống nghe điện thoại.
“...Anh đang nghĩ tôi không thể đấm anh qua điện thoại được đúng không.”
“Không, không hề!”
À, thực lòng thì cô ấy nói đúng!
“...Anh liệu chừng giờ sử đi.”
(Giờ Sử: 2 giờ sáng theo lịch âm)
Cái lời đe dọa lạ lùng gì vậy? Chẳng lẽ cô ấy muốn tôi coi chừng ban đêm à?
Trong khi tôi đang run rẩy vì sợ hãi trước lời tuyên bố ghé thăm vào giờ sử của cô ấy,
“Hừm. Cái đồ như anh chỉ nên sợ đến mức không ngủ được vào hai giờ sáng, để đồng hồ sinh học của anh bị rối loạn hết cả lên!”
Mục đích của Kikyouin-san nhỏ nhen hơn tôi nghĩ nhiều. Nhờ có kỳ nghỉ dài, đồng hồ sinh học của tôi đã vốn đã loạn xạ cả rồi. Dù giờ Kurisu-chan ở chung với tôi thì cũng đỡ hơn chút.
Đúng như tôi nghĩ, cô ấy tỏ ra mạnh mẽ vậy thôi, chứ Kikyouin-san thực sự là người tốt, tôi đã gần như xúc động đến rơi nước mắt thì, “Này, Yuzuki,” tôi nghe thấy Tama-chan gọi Kikyouin-san từ bên kia ống nghe.
“À, Tamane-sama. Cô có tìm thấy gì không?”
Từ đó, Kikyouin-san bỏ rơi tôi và bắt đầu nói chuyện với Tama-chan.
“Mảnh bị đánh cắp chính là thứ đóng vai trò cốt lõi, nó là...” “Đây không phải là tác phẩm của... kẻ tầm thường...” “Từ phân tích năng lượng còn sót lại, kẻ địch là...” “Làm sao chúng dám lấy đi cái vỏ của mẹ chúng ta...” “Tamamo no Mae... con gái trưởng... không tha thứ...” Tôi nghe loáng thoáng từng mảnh giọng nói của Tama-chan, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang được nói.
Tất cả những gì tôi có thể nhận ra—giọng điệu của cô bé chứa đựng một sự giận dữ đáng sợ. Cứ như thể cô bé đang tuyệt vọng cố gắng kiềm chế cơn giận đang bùng nổ, cố gắng duy trì một giọng điệu đều đều.
Tôi không thể nghĩ đó là giọng nói của một bé gái chín tuổi được.
Gần như tiếng gào thét của một youkai—một giọng nói đầy vẻ tà ác.
“Này, xin lỗi nhưng tôi cúp máy đây. Có việc phải làm.”
“Được rồi. Nhân tiện, khi nào cô về?”
“Trong ngày thôi.”
“Là chuyến đi về trong ngày à?”
“Có vẻ kẻ chúng ta đang truy lùng đang ở hướng của anh. Hẹn gặp lại.”
Đường dây bị cắt cụt một cách lạnh lùng.
Tôi nhét điện thoại vào túi và nhìn xung quanh.
Tôi hiện đang ở sân một ngôi nhà kiểu Nhật. Một mái ngói mà ngày nay đã gần như biến mất hoàn toàn. Mặc dù nhỏ hẹp, nhưng một khu vườn vẫn mang đậm khí chất riêng. Gần vòi nước có một cái xô và gáo để tưới nước.
Một căn nhà biệt lập có phần cũ kỹ, dễ dàng có niên đại hơn năm mươi năm trước.
Tôi đã ra ngoài gọi điện, và sau khi xong việc, tôi quay trở vào qua hiên nhà.
Trong căn phòng trải chiếu tatami, Nobuko-san và Kurisu-chan đang ngồi đối diện nhau. Có những chiếc đệm đặt trên chiếu tatami đã bạc màu, và trên đó, họ đang giải trí bằng một ván bài Hanafuda.
Đúng rồi, đây là nhà của Nobuko-san. Kurisu-chan lại được mời đến chơi, và hôm nay, tôi đi theo cùng với cô bé. Tôi ngồi bên cạnh hai người đang chơi rất nghiêm túc, theo dõi trận đấu của họ.
Hiện tại họ đang chơi một trò hai người có tên là ‘Koi-koi’. Có vẻ Kurisu-chan đã học hết luật chơi từ lần trước đến, còn tôi thì hầu như không biết gì về cách chơi bài hanafuda cả.
Tôi đã nhồi nhét rất nhiều trò chơi bài hiện đại vào đầu mình, nhưng hanafuda thì vượt quá tầm hiểu biết của tôi.
Nó kiểu như vậy đó.
Ở trường tiểu học, có lẽ đây là cảm giác của những cô bé khi xem các cậu bé chơi bài. Hoặc có lẽ, cái cảm giác khi xem bộ phim mùa hè nào đó có cảnh cao trào là họ chơi hanafuda trong một thế giới ảo.
Bạn không biết họ đang làm gì, nhưng lại cảm thấy rất hứng thú. Đại loại thế. Và trong khi tôi đang nghĩ vậy, trận đấu đã kết thúc.
“Ai thắng vậy, Kuria-chan?”
Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nên tôi thử hỏi.
“Em thua hoàn toàn rồi... onii-chan.”
Kurisu-chan trả lời.
Cả hai chúng tôi đã thay đổi cách xưng hô với nhau.
Nếu bạn hỏi tại sao lại đến mức này, câu chuyện phải quay ngược về đêm qua.
Kurisu-chan vừa tắm xong, nhìn gò má hơi ửng đỏ của cô bé, tôi muốn chạm vào chúng, muốn véo chúng, tôi đang nghĩ vậy thì, “...Và chuyện là như vậy đó. Em trông cậy vào anh.” Kurisu-chan ngồi xuống cạnh tôi trên ghế sofa, cúi đầu.
“À, anh xin lỗi. Anh không nghe gì cả, em có thể nói lại không?”
Khi tôi thành thật trả lời, vai Kurisu-chan rũ xuống.
“Trời! Lần này anh phải nghe cho kỹ đấy.”
“Xin lỗi, xin lỗi. Anh chỉ đang nghĩ một chút về mấy vấn đề lương hưu ngày nay thôi mà.”
Tôi tự tiện nói dối và tạo một biểu cảm nghiêm nghị.
“Vậy chúng ta đang nói về chuyện gì vậy?”
“Làm ơn hãy đóng vai anh trai em khi chúng ta ở trước mặt Nobuko-san.”
Biểu cảm của Kurisu-chan trở nên đặc biệt nghiêm trọng về điều đó.
“Tại sao?”
“Ưm, lần trước em đến, em đã lỡ miệng nói rằng chúng ta sống chung... và từ đó, em đã lỡ giải thích rằng chúng ta là anh em ruột.”
“Ồ, anh hiểu rồi. Nếu chúng ta không có quan hệ huyết thống, thì việc một nam một nữ trưởng thành sống chung sẽ rất kỳ lạ, xét cho cùng. Nhưng như vậy thì sẽ khó giải thích tình hình hiện tại của em, nên...”
“Đúng vậy.”
“Vì em sẽ phải bắt đầu giải thích từ cái tính thích phơi bày bản thân của em.”
“Đúng... đúng vậy.”
Kurisu-chan gật đầu như muốn kìm nén cảm xúc của chính mình.
“Đó là lý do tại sao em muốn anh gọi em bằng tên... làm ơn, đừng gọi em là Kurisu.”
“...”
Thì ra là vậy.
Cuối cùng, đó mới là mục đích của cô bé. Tôi không biết bao nhiêu phần của câu chuyện lỡ miệng là thật, nhưng mục tiêu sâu xa hơn của cô bé là ngăn tôi gọi cô bé là ‘Kurisu-chan’ trước mặt Nobuko-san.
Để che giấu họ của cô bé.
Để che giấu thân phận của cô bé.
Khi tôi nghĩ rằng việc gọi một cô gái bằng tên riêng sẽ là một sự kiện đáng kể... tôi không bao giờ nghĩ nó lại diễn ra như thế này.
“Được rồi. Anh hiểu rồi.”
Không hỏi thêm gì khác, tôi chấp nhận yêu cầu của cô bé.
“Vậy thì chúng ta thực hành chút nhé? Ưm... K-Kuria-chan.”
“Là em đây.”
“...Haha, hơi ngại nhỉ.”
“À haha... đúng vậy.”
Cả hai chúng tôi cùng cười ngượng ngùng. Đó là một cảm giác lúng túng mà lời nói không thể diễn tả hết.
“Vậy tiếp theo, Kurisu—ý anh là Kuria-chan, đến lượt em.”
“V-vâng.”
Kurisu-chan hít một hơi thật sâu rồi nhìn lên tôi.
“Onii-chan...”
“...”
Ồ, tôi hiểu rồi.
Bối cảnh là anh em ruột, nên chuyện đã đến nước này.
Chết tiệt, cô bé làm tôi bất ngờ quá.
Vừa tắm xong, mặt ửng hồng, tóc ẩm ướt, quần áo rộng thùng thình. Đôi mắt nhìn lên tôi một cách dò hỏi.
Và... Onii-chan.
Mỗi một yếu tố tạo nên cô bé đều phát động một cuộc tấn công toàn diện vào tôi...!
“O-onii-chan, có chuyện gì vậy?”
“Không... không có gì. Anh chỉ cảm thấy toàn thân như bị cù liên hồi thôi...”
“Thế à.”
“...Được rồi. Kuria-chan. Hay là chúng ta thử một kiểu khác nhé?”
“Một kiểu, khác à?”
“Đúng vậy. Không tốt nếu chấp nhận một thử thách với một góc nhìn cố định. Chỉ trên nền tảng của nhiều lần thử và sai, chúng ta mới có thể chọn ra giải pháp phù hợp nhất, anh tin là vậy.”
“Ồ, em hiểu rồi.”
“Vậy thì thử gọi anh bằng một cái tên khác đi!”
Kurisu-chan suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên.
“Onii-san.”
“Không tệ, nhưng không xuất sắc...”
“Ừm. Hơi... kỳ cục.”
“Ani-jya.”
“Không được đâu.”
“Nii-chan.”
“...Ồ, cái này được đấy. Cũng không tệ chút nào.”
“Nii-Nii.”
“Guah!”
Tim tôi như bị bắn xuyên qua.
Hay. Tuyệt vời, Nii-Nii!
...Không, đợi đã, tôi vẫn có cảm giác lựa chọn đơn giản nhất là Onii-chan vẫn là tốt nhất.
“Được rồi, Kuria-chan. Chúng ta hãy thu hẹp lại thành Onii-chan và Nii-Nii, rồi suy nghĩ từ đó.”
“...Vâng. Ư-ưm, anh không cần phải nghiêm túc đến thế đâu mà...”
“Em đang nói gì vậy? Một người cầu toàn như anh sẽ không bao giờ cho phép sự cẩu thả như vậy.”
“...Em chưa bao giờ coi anh là người cầu toàn đâu, senpai.”
“Này. Không phải là senpai, đúng không?”
“Ư... O-onii-chan?”
“Hoặc?”
“Nii-Nii...?”
Tốt. Tôi giơ ngón tay lên khen cô bé.
Bây giờ hãy dành thật nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên chọn cái nào.
Đêm còn dài mà.
Hồi ức kết thúc.
Sau khi suy nghĩ mãi, kết luận cuối cùng vẫn là ‘Onii-chan’ đơn giản và dễ thương... Tôi có cảm giác chúng tôi bắt đầu bằng một cuộc trò chuyện tương đối nghiêm túc, nhưng tại sao lại đi đến nước này nhỉ?
Thôi thì, dù sao thì cũng thế.
Trong một thời gian ngắn, Kurisu-chan sẽ được gọi là ‘Kuria-chan’, và tôi sẽ là ‘Onii-chan’.
“Em không phải là đối thủ của Nobuko-san. Em vẫn còn non lắm.”
Kurisu-chan nói với một nụ cười buồn bã nhưng cũng có vẻ vui vẻ. Thấy vậy, Nobuko-san cũng bật cười vui vẻ.
“Cô bé à, cháu yếu là vì cháu chỉ tập trung vào bài của mình thôi. ‘Koi-koi’ cũng giống như Mạt chược vậy, cháu sẽ thua nếu chỉ nhìn vào bài trên tay.”
“Ư... Em không thực sự biết Mạt chược, nên dù cô so sánh thì... onii-chan, anh có biết chơi Mạt chược không?”
“Không, anh cũng không. Anh chỉ chơi mỗi Donjara thôi.”
(Donjara là phiên bản Mạt chược dành cho trẻ em với các nhân vật anime hoặc hình ảnh thân thiện với trẻ em trên các quân bài)
Gì chứ? Mấy đứa trẻ giờ không còn chơi mạt chược cùng gia đình nữa sao? Mạt chược, bài hoa, chẳng phải đó là những thứ bố mẹ phải dạy cho con cái hay sao?
Tôi và Kurisu-chan nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
“Thật hết nói,” bà Nobuko lắc đầu, thở dài thườn thượt.
Giờ đây, tôi có cảm giác những trò chơi mang đậm tính cờ bạc như mạt chược hay bài hoa đang dần mai một trong giới trẻ.
Phải công nhận rằng mạt chược đang nổi lại nhờ manga và anime, nhưng gần đây, thông tin nhiều nhất tôi nghe được về Hanafuda chỉ là vài chi tiết lặt vặt trên TV, chẳng hạn như: “Từ “tẩy chay” (shikato) bắt nguồn từ con hươu (shika) trên lá bài tháng Mười quay đầu đi, hươu và số mười (to) tạo thành tẩy chay.”
“Hồi đó, cứ Tết đến là cả nhà tôi lại quây quần bên bàn sưởi kotatsu chơi mạt chược gia đình. Ông, Toru, Kanako và tôi, chúng tôi ngồi quanh bàn, ngắm nhìn những món đồ trang trí lễ hội.”
Tất nhiên, người phụ nữ lớn tuổi nở một nụ cười mỉa mai.
“Tất cả dừng lại khi Toru biến mất.”
Không khí trong phòng tatami bỗng chốc trở nên nặng nề.
Mạt chược là một trò chơi bàn cờ dành cho bốn người.
Bạn không thể… chơi với ba người.
Thiếu một thành viên trong gia đình, trò chơi không thể bắt đầu.
“Thay vào đó chúng tôi chơi sanma. Nhưng tôi vẫn thích mạt chược bốn người bình thường hơn.”
Rõ ràng, mạt chược chơi ba người được gọi là sanma. Thậm chí trên thế giới còn có những câu lạc bộ mạt chược chuyên về sanma.
“……”
Vậy là vẫn có thể chơi với ba người.
Vẫn có thể bắt đầu ván đấu.
…Lẽ ra tôi không nên cố tỏ ra am hiểu và kịch tính đến thế.
“Được rồi. Tiếp theo, tôi sẽ dạy cậu bé bài hoa.”
Vừa nói dứt lời, bà Nobuko bắt đầu chia bài.
“À… cháu không sao đâu ạ. Cháu không biết luật chơi.”
“Luật chơi là để vừa học vừa chơi. Cuộc sống chẳng phải vẫn thế sao? Bạn học các quy tắc của xã hội khi bạn sống trong đó mà.”
Trong không khí ấy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận, đành miễn cưỡng tham gia ván bài.
“Vậy thì cháu đi pha trà nhé.”
“Cảm ơn con, con gái. Con còn nhớ chỗ để trà không?”
“Vâng ạ.”
Với cái gật đầu đầy năng lượng, Kurisu-chan rời khỏi phòng trà.
Tôi nhặt tám lá bài mình được chia, cố gắng ôn lại các quy tắc mình biết trong đầu.
Đầu tiên, có tổng cộng bốn mươi tám lá bài.
Bốn mươi tám lá bài đó có mười hai bộ, mỗi bộ tượng trưng cho loài hoa đặc trưng của từng tháng (tùng, mai, anh đào, tử đằng, diên vĩ, mẫu đơn, cỏ ba lá, cỏ bạc, cúc, phong, liễu, ngô đồng), với bốn lá mỗi loại. Bốn lá bài của mỗi tháng không hoàn toàn giống nhau, có những biến thể với lợn rừng, hươu, với các sọc đỏ, tím, v.v., hơn nữa, hoa văn còn thay đổi giá trị điểm. “Koi-koi” là trò chơi ghép cặp, vì vậy nó bắt đầu bằng việc ghi nhớ các bộ có thể có, và có hơn mười loại bộ bạn có thể tạo ra. Chẳng hạn như năm lá bài sáng, hoặc lợn rừng hươu và bướm, hoặc cánh đồng hoa…
“……”
Trò này phức tạp quá mức!
Có quá nhiều thứ phải ghi nhớ chỉ để chơi nó. Tôi biết mình không phải người có quyền nói, nhưng nếu nó phức tạp đến thế này thì trò chơi có mai một cũng là điều dễ hiểu.
Ngày nay, các trò chơi thường được thiết kế dễ dàng để bắt đầu. Dù đổi lại, một khi đã nghiện, chúng sẽ ngốn rất nhiều thời gian và tiền bạc.
“…Con bé đó là một đứa trẻ tốt.”
Khi tôi đang cuống cuồng cố gắng nhớ lại các quy tắc, bà Nobuko đột nhiên cất tiếng đầy nhiệt tình.
“Trung thực và nhạy cảm, hơn nữa, khuôn mặt nó cũng không tệ. Đứa bé đó sau này sẽ là một người vợ tuyệt vời.”
Tôi hoàn toàn đồng tình. Tôi gật đầu lia lịa.
“Cháu tự hào khi có con bé là em gái mình.”
Đến đây, bà Nobuko đột nhiên nheo mắt lại.
“…Nhưng, đôi khi tôi thấy con bé đó đang cố gắng quá sức.”
“Cố gắng quá sức ạ?”
“Nó khác với việc đóng vai một đứa trẻ ngoan. Tôi không biết là gì nữa… như thể con bé đang cố gắng ép mình để thể hiện bản thân hoàn hảo của nó.”
“……”
Tôi hoàn toàn đồng tình. Mặc dù lần này tôi không thể gật đầu.
Có vẻ như bà Nobuko cũng có những suy nghĩ riêng về Kurisu-chan. Đúng là người thân có khác, hay tôi nên nói thế nào nhỉ?
“À, khi bạn đến tuổi của tôi, tính cách sẽ bắt đầu vặn vẹo, và bạn không thể không đa nghi như tôi được. Khi bạn thấy một cô gái có tính cách tuyệt vời, bạn sẽ kết thúc bằng việc nghĩ rằng chắc hẳn có điều gì đó ẩn sâu bên dưới.”
Bà Nobuko cười mỉa mai. Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa Kurisu-chan vừa rời đi, buột miệng thốt ra những lời vu vơ.
“…Ngôi nhà này khá lớn, phải không ạ?”
Nó không phải là nhà hai tầng, nhưng khá rộng rãi, một căn nhà độc lập kiểu Nhật. Dường như có một số phòng thậm chí không được sử dụng. Đây không phải là một ngôi nhà để sống một mình. Đây là một ngôi nhà để sống cùng một gia đình.
“Hừm. Cậu không cần phải vòng vo. Tôi có thể sống một mình, nhưng tôi vẫn đang sống cuộc đời mình một cách trọn vẹn nhất.”
Tôi nghĩ mình đã đi đường vòng khá xa, nhưng bà Nobuko đã nhìn thấu.
Hừm, sự khéo léo tự nhiên thật khó.
“Tôi ghé câu lạc bộ mạt chược hai đến ba lần một tuần.”
“…Bà đi lại đến câu lạc bộ mạt chược sao?”
“Bạn không thể trông cậy vào đất nước để làm bất cứ điều gì. Bạn phải tự mình kiếm tiền.”
Đúng là một linh hồn đam mê cờ bạc.
Phải có giới hạn cho sự kiên cường.
“Tôi cũng đi pachinko rất nhiều. Nơi đó tốt, luôn ồn ào như một lễ hội. Hôm nọ, tôi làm quen với cậu sinh viên ngồi cạnh tôi.”
“Bà đúng là người năng động…”
Bà thật sự là một cụ bà đầy sức sống.
Và trong khi bà phủ nhận Famicom và Nintendo 64, thì một máy pachinko lại được…
Chà, tôi chắc rằng sự linh hoạt kiểu này chính là chìa khóa cho sức khỏe tốt.
“Khi nói đến pachinko, cái máy đó dạo này đang nóng sốt lắm. Ừm, cái gì nữa ấy nhỉ, cái, robot mảnh khảnh màu tím…?”
“……”
Nobuko, đó không phải là robot, đó là một Vũ khí quyết chiến hình người đa năng tối thượng!
Tôi nghĩ mình sẽ đưa ra một lời phản bác sắc bén như thế, nhưng, “Này, cậu còn nói lảm nhảm đến bao giờ nữa? Cậu đi trước đó, nhanh lên,” bà ấy giục, nên tôi đành lao vào ván Hanafuda mà không phản bác được gì.
Tôi lại nhìn bài trên tay mình một lần nữa.
…Ưm?
“Ưm, bà Nobuko.”
“Gì thế, cậu bé?”
“Cháu phải làm gì với cái này nữa ạ?”
Tôi nói khi, tuy có phần không phong độ, tôi để lộ bài của mình cho bà. Dù tổng giám đốc Kaiba có thể run rẩy vì nhục nhã khi người khác thấy bài của ông ấy, tôi không phải tổng giám đốc, nên chẳng có vấn đề gì.
Bài tôi được chia có bốn cặp bài cùng tháng.
Thấy vậy, bà Nobuko mở to mắt.
“Đó là kuttsuki, phải không?”
“Kuttsuki?”
“Khi bài bạn được chia tạo thành một bộ, đó là một kết hợp đặc biệt. Một ván bài trong Koi-koi kết thúc ngay khi bạn được chia bài.”
“Ưm… bà muốn nói là…”
“Giống như bạn đạt Tenhou trong Mạt chược vậy.”
“Giống như triệu hồi Exodia trong Yu-Gi-Oh vậy.”
“……?”
“……?”
Chúng tôi cùng nghiêng đầu trước phép so sánh của đối phương.
Cái quái Tenhou là gì?
Nó có phải là thứ gì đó tuyệt vời không?
“Dù sao thì, ván này cậu thắng rồi.”
Có vẻ như tôi đã thắng.
Yeahh. Tôi thực sự không hiểu luật, nên tôi chẳng cảm thấy chút thành tựu nào cả.
Và nó kết thúc mà tôi không hiểu cái gì là vui vẻ về nó.
“Cúc cu, á ha ha ha.”
Trong khi tôi không thể tìm thấy niềm vui trong mình, bà Nobuko không còn kìm được tiếng cười.
“Lần đầu chơi Koi-koi mà đã rút được kuttsuki…”
Bà nhìn thẳng vào tôi, nói một cách vui vẻ.
“Tôi chắc rằng một ngày nào đó cậu sẽ thành công lớn.”
Công việc của Kurisu-chan đã xong, nên tiếp theo là của tôi.
Hôm nay, tôi lại có một trận đấu tay đôi với Griel-kun.
“Em thực sự sẽ đi cùng à, Kurisu-chan?”
Tôi hỏi Kurisu-chan đang đi bên cạnh mình.
“Em có thể về nhà trước mà. Em có chìa khóa dự phòng phải không?”
“Không, đằng nào thì em cũng ở đây, nên em nghĩ sẽ thử xem cái màn đấu tay đôi này xem sao.”
“Ừm ừm.”
“Em cũng muốn học hỏi đôi điều từ anh hai.”
Để đảm bảo mọi chuyện không vỡ lở trước mặt bà Nobuko, trong khi chúng tôi sống cùng nhau, tôi đã đề xuất chúng tôi tiếp tục thay đổi tên. Đó không phải là sở thích cá nhân của tôi hay gì cả. Tuyệt đối không.
“Vậy thì, anh phải cố gắng hết sức để thể hiện cho em thấy anh ngầu như thế nào.”
“Cố lên nha, anh hai.”
Chúng tôi đến Công viên Asahi.
Nhưng không thấy một đứa trẻ nào.
“Hả? Cậu ta chưa đến à?”
Hai chúng tôi lang thang không mục đích quanh công viên, nhưng cậu bé khoác áo choàng đen chẳng thấy đâu. Cái bàn chúng tôi thường (dù mới chỉ hai lần thôi) đấu tay đôi thì trống không. Tất cả những gì ở đó là một mảnh giấy trắng. Để đảm bảo nó không bị gió cuốn đi, nó được giữ chặt bằng một hòn đá nhỏ.
Khi tôi cầm nó lên và nhìn kỹ,
‘Gửi Kagoshima,
Tôi phải đi đối phó với cáo và kẻ dùng lời nguyền, nên trận đấu hôm nay tạm hoãn.
Tuy nhiên, tôi sẽ không cho phép anh thắng.
Ngày mai, cùng giờ, cùng địa điểm lại nhé.’
Được viết nguệch ngoạc bằng nét chữ ngoằn ngoèo.
Ở cuối, một cái gì đó khác được viết bằng những ký tự lộn xộn, kỳ lạ mà tôi không nghĩ là đến từ thế giới này. Tôi có thể đoán phần cuối là chữ ký của Griel-kun, nhưng tôi không thể biết đó là ngôn ngữ của nước nào.
Chắc cậu bé tự ý viết nguệch ngoạc thôi. Dù sao thì đó cũng là một đứa trẻ mà.
“Anh hai, cái đó là…?”
“Ừ. Có vẻ là thư cho anh. Cậu ta nói hôm nay không đến được.”
Nhưng Griel-kun chắc chắn đã nghĩ ra một cái cớ vòng vo.
Con cáo và kẻ dùng lời nguyền ư?
Cậu ta có thể đưa ra một cái gì đó đáng tin hơn một chút.
“Vậy sao? Tiếc thật.”
“Biết làm sao được.”
Không còn gì để làm trong công viên, chúng tôi quay trở lại đường về nhà.
“Chị không về được à?”
Khi Kurisu-chan đang tắm, một cuộc gọi đến từ Orino-san, người đã đi du lịch. Đang nằm dài trong phòng khách, tôi thấy mình lặp lại câu hỏi.
“Chị không về được là sao, Orino-san?”
‘Ưm, chuyện dài dòng lắm, mà em cũng không hiểu rõ nữa, nhưng… đại loại là cổng bị đóng rồi…’
“Cổng?”
‘Vâng, ừm… ý em là cổng… ừm, có một cuộc đình công gì đó đang diễn ra, và các phương tiện giao thông công cộng đều bị rối loạn hết cả, nên em không về được.’
“Nghe tệ thật đấy.”
Điều này hiếm thấy ở Nhật Bản, nhưng có vẻ như đình công khá phổ biến ở nước ngoài.
Ví dụ, ở Ý, tôi nghe nói các cuộc đình công gọi là sciopero thường xuyên nổ ra, và đã trở thành một đặc sản quốc gia theo nghĩa xấu. Khi sciopero xảy ra, xe lửa và mọi thứ khác đều ngừng hoạt động, và bạn không thể đi đâu được, có vẻ thế. Tôi đoán loại đình công tương tự đang diễn ra ở đất nước mà nhóm câu lạc bộ điện ảnh đã đến.
“Cụ thể là họ đình công vì chuyện gì?”
‘Em chỉ nghe tin đồn, mà em cũng không hiểu rõ nữa, nhưng… có vẻ như hiện tại, một trong những nhân vật tai to mặt lớn của đất nước đã ra ngoài, và người đó đã gây ra rắc rối ở đâu đó…’
“Ừm.”
‘Người đó được gọi là Con của Quỷ hay gì đó, và em có nghe nói về một viên đá, nhưng chỉ có vậy thôi. Em vẫn chưa thu thập được nhiều thông tin…’
“Ừm ừm.”
Tôi nói.
“Tôi hoàn toàn không hiểu.”
‘Vâng… em cũng không hiểu nữa. Em phải làm sao đây…’
Orino-san nói với giọng khá thiếu tin cậy.
Chị ấy có phải hơi bị dồn vào chân tường quá từ một cuộc đình công nhỏ không? Tôi nghĩ, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy hoảng loạn ở một vùng đất xa lạ. Tôi không thể trách chị ấy nếu chị ấy tỏ ra lo lắng như thể bị bỏ lại ở một thế giới khác.
“Thế còn Saijou-kun thì sao? Cậu ta đáng lẽ là người điều phối mà?”
‘Về chuyện đó…’
Orino-san vật lộn để nói nốt.
‘Saijou-kun, cậu ấy biến mất rồi…’
“Biến mất?”
‘…… Vâng. Bỏ mặc các thành viên và đi đâu mất… Em không biết cậu ấy nghĩ gì, nhưng—Saijou-kun có ánh mắt của một người bị dồn vào chân tường……’
“……”
Saijou Mutsuki, không rõ tung tích.
Một đứa trẻ đã mất tích ở một vùng đất xa lạ.
Thông thường, đó có thể là một tình huống tôi nên lo lắng, nhưng, “Đúng như tôi nghĩ, việc thằng bé đó điều phối chuyến đi là điều không thể,” tôi lẩm bẩm.
Trời ạ. Với tất cả những lời lẽ cao xa mà cậu ta nói, cuối cùng, có vẻ như mọi thứ đều sụp đổ. Có phải cậu ta là loại người chỉ vứt bỏ tất cả khi có một chút bất thường xảy ra không?
‘…Em nghĩ anh hơi sai rồi, nhưng… ừm, cứ cho là vậy đi.’
Orino-san nói và thở dài một cách cam chịu.
‘Dù sao thì, hiện tại, các thành viên còn lại đã tách ra để tìm cách quay về, nhưng em không biết chính xác khi nào mình sẽ về được… nên em nghĩ tốt nhất nên báo cáo cho anh biết.’
“Vậy sao?”
‘Em có thể không kịp cho học kỳ hai…’
“Gì, thật sao?”
Còn hơn một tuần nữa mới đến học kỳ hai.
Dù cuộc đình công có lớn đến mấy, chị không nghĩ là nó kéo dài quá lâu sao?
‘À, nhưng đó chỉ là khả năng thôi, vì vậy, trong một phần triệu trường hợp em không thể về được, tất cả công việc cho lễ khai giảng sẽ dồn lên anh, nên em phải gọi điện này để xin lỗi. Để đề phòng thôi ạ.’
Sự chu đáo đúng như phong cách của Orino-san nghiêm túc.
Lớp trưởng của chúng tôi — Orino Shori. Lớp phó — Kagoshima Akira.
Nói mới nhớ, mình là lớp phó mà nhỉ? Nhờ kỳ nghỉ hè mà tôi quên béng mất. Cảm giác như vừa nghe thấy một trong những thiết lập ban đầu của một bộ manga mà ai cũng đã lãng quên.
“Ừm. Anh hiểu rồi. Cảm ơn đã phải phiền phức nhé.”
‘Không có gì đâu.’
Đến lúc đó, tôi mới chợt nghĩ ra.
“Mà này, cậu đã gặp người sáng lập chưa?”
Mục tiêu của chuyến đi này, trọng tâm là ở đó, tôi nghe nói vậy.
‘… Kagoshima-kun, sao cậu lại biết chuyện đó?’
Orino-san hỏi với giọng nghiêm trọng.
“Tôi nghe từ Saijou-kun. Cậu ấy nói người sáng lập câu lạc bộ điện ảnh có mặt ở điểm đến của chuyến đi. Rằng mọi người sẽ gặp người đó, đúng không?”
‘Saijou-kun nói sao…? Ra vậy, thì ra cậu ấy đã nói cho Kagoshima-kun nhiều đến thế…’
Orino-san lẩm bẩm chấp nhận, rồi tiếp lời.
‘Chúng tớ vẫn chưa gặp người đó. Mọi người đã cố gắng hết sức rồi, nhưng…’
“Tiếc thật đấy.”
Có vẻ như sự bất ngờ mà Saijou-kun sắp đặt đã kết thúc một cách dang dở.
‘Ưm, ơ…?’
“Có chuyện gì à?”
‘Chờ một chút… vậy thì, liệu có phải lý do Saijou-kun bỏ chúng tớ lại là để—’
Đúng lúc Orino-san chuẩn bị nói ra một điều gì đó nghe có vẻ sắp chạm đến trọng tâm vấn đề.
“Onii-chaaaan, phòng tắm trống rồi nè.”
Giọng của Kurisu-chan vừa tắm xong vang vọng tới phòng khách.
Giọng cô bé thật sự rất to.
Tôi còn nghe thấy tiếng máy sấy tóc, nên cô bé hẳn là đang sấy tóc trong một phòng khác. Chắc hẳn cô bé phải cố gắng cất giọng lớn để không bị tiếng máy sấy át đi, nhưng dù sao thì cô bé vẫn rất ồn ào.
To đến mức có thể nghe rõ qua điện thoại.
‘…………’
Tôi nghe thấy sự im lặng. Dù biết không thể nghe được sự im lặng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được bằng trực giác. Vào chính giây phút này, Orino-san đang giữ im lặng với vẻ mặt nghiêm nghị.
Chết tiệt.
Gay rồi!
‘K-Kagoshima-kun…? V-vừa rồi là cái gì vậy? Tớ cứ tưởng mình vừa nghe thấy một giọng con gái dễ thương…?’
“Ưm, à…”
‘Onii-chan? Phòng tắm?’
Orino-san chỉ bắt lấy những từ mấu chốt một cách chính xác.
“Ô-ô hay, cậu đùa à, Orino-san. Nếu có ai gọi tôi là onii-chan, thì tất nhiên đó phải là em gái của tôi—.”
‘Cậu là con một mà?’
Tại sao cô ấy lại nhắc đến chuyện không liên quan như vậy?
‘Ưm… đây là, đây là, cậu biết đấy, chuyện đó ấy mà.’
‘Chuyện đó là sao?’
Cô ấy nói, hết sức nài nỉ tôi. Giọng nói đều đều của cô ấy trái lại càng đáng sợ.
“Ưm… chỉ là trong kỳ nghỉ hè này, tôi đang trông coi con của một người họ hàng thôi!”
‘Con của người họ hàng à?’
“Đúng rồi, đúng rồi! Con gái của cháu trai của cháu gái của em họ của ông nội của em gái bố tôi, đại loại vậy, nói chung là con của một người họ hàng xa lắc xa lơ!”
‘Nếu là con gái của cháu trai của cháu gái của em họ của ông nội của em gái bố cậu, thì tớ nghĩ khả năng cô bé nhỏ tuổi hơn cậu là khá thấp đó nha?’
Cô ấy còn tính toán nữa ư!?
Đúng rồi, Orino-san tính toán nhanh kinh khủng!
Gần như là một nhà ngoại cảm đã trải qua huấn luyện đặc biệt vậy!
Đó cũng là một phần của thiết lập ban đầu mà!
“Đ-đó là, à thì, có những cuộc hôn nhân chênh lệch tuổi tác, ly hôn, tái hôn, chúng tôi cũng có nhiều chuyện lắm.”
‘Hừm…’
“Tóm lại là tôi đang trông trẻ thôi. Này khoan đã, cô bé chỉ là một người họ hàng nhỏ tuổi, nên không có mấy chuyện dâm dục mà cậu đang tưởng tượng đâu—.”
‘Tớ không tưởng tượng bất cứ chuyện dâm dục nào hết! Mà tại sao ai cũng nghĩ tớ lại như thế chứ!?’
Không, ý tôi là, Orino-san là một kẻ biến thái ngầm mà.
Ai trong Câu lạc bộ Comics cũng biết điều đó hết.
‘Hừm. Thôi vậy. Dù cậu làm gì với con của họ hàng thì cũng chẳng liên quan gì đến tớ.’
Cô ấy nói, giận dỗi một cách dễ nhận thấy.
“Ừm, tóm lại là thế đấy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Về Kurisu-chan, có rất nhiều hoàn cảnh phức tạp đan xen, và vào thời điểm này, thật khó để giải thích. Vì vậy, che đậy như thế này là tốt nhất.
À, nhưng ơn trời. Tôi cũng xoay sở để giả vờ—
“Fufufu. Nhưng gọi anh là onii-chan, Kagoshima-senpai, vẫn thấy lạ lạ. À, nhưng em, em không ghét hay gì đâu nhé.”
………
Kurisu-chan. Kurisu-chan dễ thương, dễ thương của tôi ơi.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi sẽ xúc phạm em.
Em có ngốc không vậy?
‘K-kk-Kagoshima-kun…?’
Giọng Orino-san run rẩy. Sợ hãi, bất an, phẫn nộ, dù chỉ qua điện thoại, đủ loại cảm xúc mạnh mẽ đều truyền đến tôi.
‘Giọng nói vừa rồi là của Kurisu-chan, đúng không?’
“K-không…”
‘Tại sao cậu lại để Kurisu-chan gọi cậu là onii-chan? Hơn nữa, còn là chuyện tắm rửa…’
“C-cậu nhầm rồi! Có một lý do rất sâu xa tại sao Kuria-chan lại gọi tôi là onii-chan và—”
‘Kuria-chan…?’
Á, chết rồi.
‘Cậu gọi Kurisu-chan bằng tên riêng từ bao giờ vậy?’
Chết tiệt. Cái thói quen tôi cố giữ trước mặt Nobuko-san hoàn toàn phản tác dụng.
‘… C-cậu còn chưa bao giờ gọi tớ bằng tên… à, cũng có một lần… nhưng tớ cảm thấy lần đó không tính…’
Orino-san bắt đầu lẩm bẩm một mình.
Tôi đã bao giờ gọi cô ấy bằng tên riêng chưa nhỉ? Mặc dù nếu nói về em gái cô ấy là Oshiri-chan, vì lý do nào đó, đã có lần cô bé bắt tôi gọi là Shiori.
‘Dù sao đi nữa, Kagoshima-kun, xin hãy giải thích tình hình.’
Với giọng điệu không chấp nhận lời từ chối, tôi vã mồ hôi lạnh toát.
“Em đã quen với việc ngủ cùng anh rồi, onii-chan. Fufufu, thật sự giống như chúng ta đã k-kết hôn vậy đó.”
… Tôi không muốn điều này nữa.
Có phải tôi đang phải trả giá cho tất cả những lần tôi trêu chọc Kurisu-chan cùng một lúc không?
Ông trời ơi, không thể trả góp sao?
‘Kago—–’
“Orino-san! Nếu bây giờ tôi không cúp máy thì phí sẽ cao khủng khiếp! Gọi điện quốc tế đắt lắm! Thôi vậy cậu cứ cố gắng nhé! Cố lên nhé! Mang về thứ gì đó thậttttt ngầu nha!”
Tôi cúp điện thoại một cách đơn phương. Và ngắt cả nguồn điện.
Tôi chẳng biết gì hết.
Tuyệt chiêu: Trì hoãn vấn đề.
“Hả? Onii-chan, anh đang gọi điện thoại hả?”
Cuối cùng cũng vào đến phòng khách, Kurisu-chan nhìn tôi ngây ngốc.
Cô bé bày ra một vẻ mặt thực sự ngây thơ.
“Ừm, đúng vậy.”
“Ồ, vậy ra là vậy. Vậy thì em xin lỗi vì đã làm ồn nhé.”
“Ừm. Thật sự là…”
◇ ◇ ◇
“Khổ ghê. Lúc nào xung quanh Akira cũng ồn ào vui vẻ. Nhưng Orino Shiori-san, cô không cần phải lo lắng đâu. Cô không cần phải phát triển trí tưởng tượng của mình đến thế đâu. Tôi chắc chắn rằng tên nhát cáy Akira sẽ chẳng làm gì đâu.”
“–!”
“Chuyện này lại một lần nữa trở nên lung tung. Mặc dù tôi chắc chắn cuối cùng thì Akira sẽ vẫn chẳng mảy may bận tâm. Kagoshima Akira giống như một bánh răng nhẵn bóng không có răng. Dù đặt cậu ta vào trung tâm câu chuyện, cậu ta cũng không bao giờ ăn khớp với ai. Chính vì thế, xung quanh cậu ta, câu chuyện xoay vòng trống rỗng mà không có bất kỳ hoạt động thực sự nào.”
“C-cậu là—”
“Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau như thế này. Nhưng lần trước, nhờ một sự gián đoạn mà chúng ta không thể ngồi lại nói chuyện, nên có lẽ đây có thể coi là lần gặp đầu tiên của chúng ta.”
“Bạn của Kagoshima-kun…”
“Đúng vậy. Tôi là bạn thuở nhỏ của Akira. Cô có nhớ tên tôi không?”
“Shinose Kai-kun, đúng không?”
“Chính xác. Rất vui vì cô đã nhớ. Tôi cũng đã nhớ tên cô một cách rõ ràng. Cô là Orino Shiori-san.”
“… Chính xác.”
“Orino Shiori, à? Tên hay đó. Cô có biết ai đã đặt tên cho cô không?”
“… Tôi nghe nói mẹ tôi là người đặt tên cho tôi.”
“Nói dối.”
“…”
“Đùa thôi. Là một câu nói đùa thôi. Chỉ muốn thử nói vậy mà. Đó là lý do… cô không cần phải sợ hãi đến thế đâu. Nếu cô nhìn tôi như thể tôi là một con quái vật vậy, thì tôi hơi nhói lòng một chút.”
“… Shinose-kun, tại sao cậu lại ở một nơi như thế này?”
“Tôi không được phép ở đây sao?”
“Ý tôi là, đây là—”
“Điều đó không quan trọng lắm, đúng không. Điều quan trọng hơn hết lúc này là làm thế nào cô sẽ trở về thế giới ban đầu của mình. Ngay cả cô cũng sẽ gặp rắc rối nếu bị phong ấn trong thế giới này mãi mãi.”
“……”
“Cô có muốn tôi đưa cô trở về không?”
“–! Cậu biết gì đó, đúng không!”
“Khá đơn giản thôi, thật đấy. Với cô, chắc chắn sẽ tàn nhẫn lắm.”
“Cậu… có ý gì…?”
“Orino-san. Cô có muốn đi theo tôi mà không nói một lời nào không?”
“…………”
“Tôi hiểu cô đang cảnh giác. Nhưng tôi muốn cô tin tưởng tôi. Tôi, một người bạn của Akira… và vào Akira, người tin tưởng tôi.”
“… Được thôi.”
“Tôi biết rất khó khăn. Cảm ơn cô.”
“Cậu thật sự… thật sự biết cách trở về sao?”
“Ừm. Tôi thật sự biết.”
“Cậu không nói dối.”
“Tôi thề có Chúa.”
◇ ◇ ◇