I really don't notice

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 8

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 32

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 64

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 05 - Chương 1:

Sống chung nhà x Đấu bài x Viếng mộ

Thời gian trôi thật nhanh như một bóng câu qua cửa sổ, thoắt cái tôi đã nhận ra kỳ nghỉ hè năm hai cấp ba của mình đã đi qua hơn nửa chặng đường.

Từ các buổi học bù vì trốn thi, đến trại huấn luyện của Câu lạc bộ Máy tính, rồi về thăm nhà ở quê để tảo mộ, tôi cứ thế bận rộn, trải qua những ngày hè khá rộn ràng, cho đến khi tôi giật mình nhận ra kỳ nghỉ hè chỉ còn vỏn vẹn hai tuần.

Mặc dù trại huấn luyện của Câu lạc bộ Máy tính có vài sự cố ngoài lề, tôi vẫn phải gọi đó là một thành công lớn. Hai ngày đầu trôi qua êm đềm, không gặp phải trở ngại nào đáng kể; chúng tôi đã có khoảng thời gian thực sự vui vẻ.

“…Hừm.”

Và hiện tại, tôi đang rên hừ hừ một mình trong phòng khách ở nhà.

Như mọi khi, tôi vẫn sống một mình trong căn nhà hai tầng biệt lập.

Khi tôi về quê ăn lễ Obon, bố mẹ tôi mới về Nhật sau một thời gian dài, nhưng cứ đến lúc phải đi, họ lại tức tốc bay vù sang nước ngoài.

Thú thật là hơi cô đơn một chút, nhưng mà, thôi kệ, tôi đã quen với cuộc sống tự lập rồi.

“Mà này… vẫn là chuyện đó.”

Tôi lẩm bẩm, nhìn đống tài liệu in và sách giáo khoa chất cao như núi trước mặt.

“Tại sao kỳ nghỉ hè lại phải có bài tập về nhà chứ?”

Chắc tôi đang nói hộ tiếng lòng của học sinh trên cả nước. Một núi công việc đang bày ra trước mắt. Vì quá bận (thực tình chỉ là cái cớ), tôi đã bỏ bê hoàn toàn. Tôi cũng nghĩ rằng bây giờ là lúc phải làm, nhưng chính việc để nó không đụng đến lâu như vậy lại ngăn cản bất kỳ động lực nào bùng phát.

“Còn hai tuần nữa, nói là ổn thì cũng được, nhưng chỉ còn hai tuần thôi, nên nói là toi rồi nếu không bắt đầu ngay bây giờ cũng đúng…”

Thôi nào.

Nên làm hay không? Đó mới là vấn đề.

……“Không, làm thôi chứ!” Tôi cảm thấy như bị cả thế giới phản đối, nên đành miễn cưỡng đưa tay về phía núi bài tập. Thế nhưng, chỉ còn một bước chân, tay tôi lại dừng lại.

“Ư ư…”

Cả buổi sáng nay đều như vậy.

Hôm nay là ngày phải làm thôi! Tôi hăng hái hẳn lên, liệt kê hết công việc ra, và nghĩ rằng làm một cách mù quáng sẽ rất kém hiệu quả, nên tôi thử lập một lịch trình hoàn hảo trước, nhưng giữa chừng lại thấy chán nản và bực bội, thế thì bước tiếp theo là dọn phòng; làm sao mà học hành tiến bộ được trong một căn phòng bừa bộn, tôi nghĩ trong lúc dọn dẹp, sau đó lại phát hiện ra một số tạp chí Corocoro khoảng hai năm trước, thế là với nỗi hoài niệm dâng trào, tôi đọc lướt qua, tò mò về phần tiếp theo, tìm tập kế tiếp, đọc xong rồi lại tìm tiếp tập nữa, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi không biết từ lúc nào, tôi đã đọc đến số Corocoro mới nhất phát hành ngay trước lễ Obon—

Và trời đã tối.

Bây giờ là khoảng mười giờ rưỡi.

“…Một ngày của tôi kết thúc bằng Corocoro.”

Thật là thê thảm. Cảm giác như chút động lực vốn đã không còn của tôi lại bị cướp đi hết sạch.

Chết tiệt, đồ tạp chí Corocoro đáng nguyền rủa.

Tại sao mày lại thú vị đến thế chứ?

…Ừ thì, chỉ là vậy thôi. Nếu bắt đầu vào giờ này, tôi sẽ phải dừng lại giữa chừng, mà như thế thì lại càng khó bắt tay vào làm tiếp, nên thôi cứ nghỉ đi. Người ta thường nói nên xỏ đôi giày mới vào buổi sáng. Ngày mai tôi sẽ cố gắng hết sức.

“…Không phải hôm qua mình cũng nghĩ vậy sao……”

Tư tưởng của tôi đã hoàn toàn biến thành của một kẻ vô vọng rồi. Tôi hiểu rồi, vậy ra bài tập hè tồn tại là để ngăn chúng ta suy thoái như thế này đây.

“Tốt lắm! Quyết làm thôi!”

Tôi vỗ vào hai má, tiếp thêm tinh thần chiến đấu cho mình. Giờ thì chắc tôi sẽ làm được. Với một quyết tâm hừng hực trong lòng, tôi đưa tay ra phía đống bài tập—

Ding-dong.

—Hoặc tôi đã cố gắng làm vậy, nhưng lại gục ngã ngay trước giây phút quyết định.

“…Ai mà đến giờ này chứ?”

Đúng lúc tôi cuối cùng cũng có động lực. Đến nước này rồi, có phải ông trời đang muốn bảo tôi rằng cái đống bài tập này không bao giờ nên được làm không? Cảm thấy hơi bực bội, tôi đi ra cửa và giật mạnh cửa mở ra.

“……Ư-ưmmnnn……”

Thứ chào đón tôi là một điều bất ngờ.

“K-Kurisu-chan?”

Một thân hình nhỏ nhắn, tóc buộc hai bên. Một chiếc áo choàng trắng thừa hưởng từ người mẹ phù thủy tài năng—đó là hình tượng cô bé tự xây dựng. Một hậu bối kém tôi một tuổi, Kurisu-chan.

Cô bé là một cô gái nhỏ cuốn hút với đôi mắt to tròn, xinh đẹp, nhưng hiện tại, đôi mắt ấy đang ngập tràn nước mắt.

“C-có chuyện gì vậy? Sao lại đến muộn thế này? Ơ-ơ? Mà sao lại khóc?”

“senpai Kagoshimaaa…”

Cô bé trả lời sự bối rối của tôi bằng giọng nói nghẹn ngào vì nước mắt.

“Em không th-thể dùng phép th-thuật được nữa…”

Tên đầy đủ của Kurisu-chan là Kurisu Crimson Kuria.

Một người chăm chỉ và nghiêm túc, dù hơi đãng trí một chút, nhưng là một cô bé cực kỳ đáng yêu. Tôi nghe nói cô bé là con lai giữa Nhật và một đất nước nào đó, nhưng không biết cụ thể là nước nào. Kurisu-chan rất tệ môn địa lý, đến cả cô bé cũng không thể nói rõ một nửa dòng máu trong mình thuộc về nước nào.

…Nghĩ kỹ lại thì, tôi có cảm giác cô bé thể hiện một mức độ ngốc nghếch đến mức khiến tôi phải thực sự lo lắng cho tương lai của mình… nhưng Kurisu-chan có một khuyết điểm chết người khiến kỹ năng địa lý tệ hại của cô bé trở nên không đáng kể.

Nó mang tên—hội chứng tuổi dậy thì (hay hội chứng cấp hai).

Kurisu-chan mê mẩn một cuốn truyện đã hết xuất bản tên là "Đại Phiêu Lưu Của Kuria", và cô bé thường lang thang khắp thị trấn hóa trang thành một trong các nhân vật, đôi khi còn buột miệng nói ra những thuật ngữ khó hiểu.

Mỗi lần chứng kiến những hành động lập dị của cô bé, tôi lại nghĩ: ôi, thật là quá đáng, mình thấy cringe quá. Tôi cũng nghĩ sẽ làm gì đó để chữa căn bệnh nan y này, nhưng lại có cảm giác đây là hành vi đặc trưng của tuổi dậy thì, nên tôi quyết định âm thầm quan sát.

Một ngày nào đó, Kurisu-chan nhất định sẽ nhận ra. Rằng cô bé lập dị đến mức nào.

Và ngay lúc này… Kurisu-chan đã nói.

Cô bé không thể dùng phép thuật được nữa.

Điều đó có nghĩa là—

“Ư-ư… senpai Kagoshima. Em xin lỗi vì đã đến muộn thế này…”

“Kurisu-chan!”

Tôi lại gần, nắm chặt vai cô bé. Tôi cố hết sức mỉm cười.

“Chúc mừng em!” Tôi chúc phúc cô bé từ tận đáy lòng.

“…Hả?”

“Chúc mừng Kurisu-chan! Em đã trở thành người lớn rồi! Chúc mừng! Chúc mừng!”

Tôi lặp đi lặp lại từ đó. Tôi lặp lại nhiều hơn cả tập cuối của Evangelion.

À, không ngờ lại có ngày này.

Bệnh nhân mắc hội chứng tuổi dậy thì nặng đã cuối cùng được xuất viện. Thật là một ngày tuyệt vời!

“Ư-ừm, senpai Kagoshima…?”

Kurisu-chan nhìn tôi với vẻ mặt ngây ngốc, bối rối. Mặt cô bé vẫn còn ướt nước mắt, nhưng nguồn nước mắt đã hoàn toàn cạn.

“Tuyệt vời, thật là tin tức đáng mừng! Và giờ, Kurisu-chan, em đã bước thêm một bước trên nấc thang trưởng thành!”

“Ừm…”

“Đến lúc ăn mừng rồi. Chuyện này phải làm cơm đậu đỏ thôi! Ưm, cơm đậu đỏ bỏ gì vào ấy nhỉ? Bột ớt Cayenne à?”

“Đó không phải là cơm đậu đỏ em biết!”

“À, đừng nói là em thuộc kiểu dùng Habanero nhé? Anh biết mà, nhìn em là ra ngay.”

“Em không phàn nàn về độ cay!”

Kurisu-chan mạnh mẽ phản bác, sau đó cô bé kiên quyết lắc đầu.

“…Không, không phải vậy, senpai Kagoshima…… Em, em thật sự, thật sự không thể dùng phép thuật được nữa…”

Nước mắt cô bé lại tuôn trào. Toàn thân cô bé run rẩy như một con vật nhỏ.

Hừm. Có vẻ đây không phải là một dịp tốt lành rồi.

Đúng rồi. Giờ nghĩ lại, lạ thật đấy.

Kurisu-chan thường không bao giờ tự xưng mình là phù thủy. Hơn nữa, cô bé còn kiên quyết khẳng định mình không phải phù thủy (điều đó thì dù cô bé không khẳng định tôi cũng biết). Nhưng giờ đây, cô bé lại nói rằng mình không thể dùng phép thuật được nữa.

Điều đó có nghĩa là cô bé đang hoảng loạn đến mức nào.

Tức là, tình huống này có thể nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng nhiều.

“Em không thể… vào nhà được, nếu, em không thể dùng phép thuật… đó là lý do, đó là lý do, em không có cách nào về nhà, và em không biết phải làm gì… Em đã định, ngủ, trong công viên nhưng… ư ư… trời hè nên nhiều côn trùng và đáng sợ lắm…”

“……”

“Em thường có thể về nhà… qua bất kỳ chiếc gương nào một cách dễ dàng…”

Cô bé đảo mắt. Thứ cô bé nhìn chằm chằm là một chiếc gương trang trí ở lối vào. Đó là một chiếc gương toàn thân hơi lớn một chút, để người ta chỉnh trang trước khi ra ngoài.

Kurisu-chan đưa tay về phía gương, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt nó khi cô bé,

“—Hỡi kẻ trả lại mọi ánh sáng, hãy trở thành cánh cổng an toàn cho ta—”

Cô bé niệm một câu chú.

“…Thường thì, em có thể về nhà bằng cách đó… nhưng bây giờ, sau khi niệm chú, khi em cố chui đầu vào…”

Nói rồi, Kurisu-chan đối mặt với chiếc gương của tôi.

Và…

Cốp!

Choang!

Cô bé lao đầu vào.

Cô bé đập trán vào gương. Húc đầu.

Kurisu-chan va chạm với một đà mạnh mẽ như thể cô bé nghĩ mình sẽ xuyên qua được. Khi làm vậy, đương nhiên, chiếc gương vỡ tan tành. Vô số vết nứt chạy khắp mặt gương, làm nó tán xạ ánh sáng khắp mọi hướng như kính màu.

Gương của tôi…!

“…Ư ư. Tại sao, tại sao…”

Trong khi tôi còn đang chết lặng không nói nên lời, Kurisu-chan vẫn lầm bầm với giọng nghẹn ngào lẫn tiếng nức nở.

“Em luôn có thể… làm như vậy và… về nhà…”

Cô bé quay lại chiếc gương đã vỡ; cũng như trước, cô bé rụt đầu lại và sẵn sàng.

Cốp!

Choang!

Các vết nứt trên gương nhân lên.

“…Thật lạ, chuyện này thật lạ.”

Cốp!

Choang!

“……Ư ư.”

Cốp!

Choang!

“……”

Cốp!

Choang!

“…………”

Cốp!

Choang!

Cốp!

Choang!

Cốp!

Choang!

Kurisu-chan húc đầu, và lại húc đầu.

Trong im lặng, theo một nhịp điệu nhất định, cô bé lặp đi lặp lại động tác ấy.

Phần lớn chiếc gương giờ đã vỡ nát, trong khi phần lớn các mảnh vỡ đã vương vãi khắp lối vào, dù vậy, điều đó vẫn không ngăn được cô bé.

Hình dáng cô bé gần giống như một thủ pháp shishi-odoshi tốc độ cao.

“…Khụ khụ.”

Bình tĩnh nào. Giữ phong thái.

Vào những lúc như thế này, một cái nhìn khách quan phải nắm quyền.

Nếu tôi phải phân tích tình hình này một cách khách quan…

Một cô gái đột nhiên đến muộn vào ban đêm, “Tôi không thể dùng phép thuật được nữa,” cô bé lặp đi lặp lại lời khai khó hiểu trước khi toàn tâm toàn ý đâm đầu vào chiếc gương của tôi.

…Tính khách quan càng khiến mọi chuyện tệ hơn.

Toi rồi. Cô gái này đang làm cái quái gì vậy…

Sợ quá đi mất!

Nếu tôi gọi cảnh sát, cô bé sẽ bị bắt vì hành vi đó. Đó sẽ là một vụ việc được đăng trang nhất báo ngày mai. Trên bản tin tối, sẽ có một chuyên mục đặc biệt mang tên “Nỗi ám ảnh trong trái tim thế hệ trẻ chúng ta.”

À thì, tất nhiên là tôi sẽ không gọi cảnh sát. Mặc dù bị sốc bởi cảnh tượng phi lý này, tôi vẫn cố gắng bình tĩnh lại.

Đúng rồi. Với tư cách là tiền bối của cô bé, cứu cô bé là nhiệm vụ của tôi!

“Dừng lại đi Kurisu-chan!”

Khi cô bé tiếp tục hành động mà tôi chỉ có thể hình dung ở một người điên, tôi ôm chặt lấy cô bé từ phía sau. Tuy nhiên, cô bé vẫn giãy giụa trong vòng tay tôi.

“Làm ơn buông em ra đi, senpai Kagoshima! Em… em sẽ về nhà!”

“Không được! Chiếc gương đó không biến thành cổng dịch chuyển đâu!”

“Có mà! Em là phù thủy, nên em biết mình làm được!”

“Nhưng em có làm được đâu!”

“Điều đó, chắc là… phép thuật của em… òaaaaaa…”

Kurisu-chan bắt đầu khóc.

Thôi nào. Người muốn khóc ở đây là tôi mới phải…

“Trước hết, Kurisu-chan, hãy bình tĩnh lại đã! Hít sâu, hít sâu! Chúng ta cùng làm nhé. Hít vào, hít vào, thở ra. Hít vào, hít vào, thở ra.”

“Đó là kỹ thuật thở Lamaze mà!”

“Vậy thì chúng ta đếm số nguyên tố! Số nguyên tố là những số cô đơn, nên chúng sẽ tiếp thêm dũng khí cho chúng ta! 1, 2, 3, 4, 7, 11…”

“1 không phải là số nguyên tố!”

À phải rồi.

Úi chà, tôi lỡ làm ra vẻ ngớ ngẩn. Thật là mất mặt.

“Dù sao đi nữa, Kurisu-chan, con người không thể chui vào gương được! Không có mười ba tay đua đang chiến đấu sinh tử trong gương đâu!”

“Em không cố gắng chui vào gương! Em chỉ cố gắng dùng phép thuật dịch chuyển thôi!”

“Thì cũng thế!”

“Không phải!”

Kurisu-chan có vẻ hoảng loạn đáng kể. Tôi có cảm giác cô bé đang vô ý tiết lộ một số chi tiết quan trọng, nhưng bây giờ không phải là lúc lắng nghe những lời vô nghĩa của cô bé.

Kurisu-chan tiếp tục vùng vẫy trong vòng tay tôi, nhưng sức lực của một cô gái trẻ không thể thoát khỏi sự kiềm chế của một người đàn ông.

Hửm?

Khoan đã.

Nghĩ kỹ lại, không phải Kurisu-chan đáng lẽ phải khỏe hơn tôi sao? Lần trước chúng tôi đấu vật tay với các thành viên Câu lạc bộ Máy tính, tôi nhớ là mình đã thua với một khoảng cách áp đảo. (Tiện thể, tôi thua tất cả các cô gái. Họ đều có sức mạnh khủng khiếp).

Thế nhưng, khi cô bé khỏe đến mức phi tự nhiên, giờ đây tôi lại có thể giữ cô bé một cách bình thường.

Sức mạnh tôi cảm nhận được từ em ấy chỉ bằng một nữ sinh trung học bình thường… không, có khi còn kém hơn nữa là đằng khác. Sức của một cô bé yếu ớt, tầm thường.

“Buông tôi ra mauuu!”

Mặc kệ những ngờ vực của tôi, Kurisu-chan vẫn tiếp tục giãy giụa.

Chính vào khoảnh khắc ấy.

Cũng nhờ những cử động mạnh bạo của em, chiếc áo choàng trắng cài phía trước bất ngờ bung ra, để lộ mọi thứ bên trong. Đương nhiên, tôi đang ôm Kurisu-chan từ phía sau nên không thể nhìn trực diện được. Nhưng ngay lúc này đây, chúng tôi đang đứng trước một tấm gương. Những mảnh kính vỡ lấp lánh phản chiếu lại cảnh tượng mà tôi hẳn đã thấy nếu đứng ở vị trí của em.

“”……””

Kurisu-chan và tôi giật nảy mình, đứng chôn chân tại chỗ.

Nhiều mảnh gương đã rơi xuống sàn, nên tôi không thể thấy được toàn bộ những gì bên trong áo choàng của em. Mặc dù vậy, phần nội dung phản chiếu từ những mảnh gương còn sót lại… hầu hết được bao phủ bởi màu da thịt. Hay đúng hơn là hoàn toàn là da. Những mảnh gương còn thiếu hiện lên một màu đen, nhưng tất cả phần còn lại đều là da.

… Thôi nào, đừng dùng những cách diễn đạt mơ hồ để trốn tránh hiện thực nữa.

Bên trong áo choàng, em hoàn toàn trần trụi.

Trần như nhộng, chỉ độc còn đôi tất và giày trên người.

Một cảnh tượng mà cá nhân tôi thấy còn gợi cảm hơn cả việc hoàn toàn khỏa thân – khỏa thân nhưng lại đi tất.

“… Kurisu… chan.”

Khuôn mặt tôi trong gương đã biến thành một biểu cảm tuyệt vọng cho cả thế giới. Là một nam sinh trung học khỏe mạnh, lẽ ra tôi phải run rẩy trong sung sướng trước tình huống biến thái may mắn này khi chứng kiến đàn em mình khỏa thân; nhưng niềm vui đó đã bị thay thế bởi một nỗi tuyệt vọng lớn lao hơn nhiều đang xâm chiếm trái tim tôi.

Tôi đã quên mất rồi.

Kurisu-chan là… một người thích phô bày cơ thể (exhibitionist)…

Trước kỳ nghỉ hè, khi tôi đang tắm cùng chú chó Chris, Kurisu-chan đã bất ngờ xông thẳng vào phòng tắm của tôi trong tình trạng khỏa thân, và từ đó tôi đã phải đi đến kết luận này. Tôi đã hoàn toàn quên mất – không, không phải thế. Tôi đã tự ép mình phải quên đi. Tôi không muốn chấp nhận cái sở thích tệ hại, hay đúng hơn là khuynh hướng bất thường gần như phạm pháp của đàn em mình.

Tôi không thể né tránh vấn đề này được nữa. Ý tôi là, em ấy thực sự không mặc gì dưới áo choàng…

Thật đấy. Em ấy thực sự là một kẻ biến thái…

Không, tôi hiểu là các cô gái phép thuật thường đi đôi với khỏa thân!

Tôi hiểu rằng họ sẽ cởi bỏ quần áo trong lúc biến hình!

“… Á á á!”

Đầu óc cuối cùng cũng kịp nhận ra tình hình, Kurisu-chan thốt lên một tiếng thét đáng yêu và vội vàng che chắn phía trước. Nhưng đã quá muộn, theo nhiều cách khác nhau.

“C-c-cậu có thấy khônggg?”

“… Có.” Tôi gật đầu trịnh trọng. “À, nhưng mà, ừm, nói thế nào nhỉ, thì… tấm gương đã vỡ thành từng mảnh ở tất cả những chỗ quan trọng, nên tôi không thấy gì cả…”

“……”

“… Này, Kurisu-chan. Ừm… em biết không? Tôi thực sự không nghĩ em nên tiếp tục cái sở thích đó của mình đâu. Đúng vậy, chỉ cần một bước sai lầm, nó sẽ trở thành một tội ác đấy.”

“K-không, cậu sai rồi! Đ-đây chỉ là một sự trùng hợp thôi.”

Kurisu-chan kiên quyết lắc đầu, đưa ra một lời biện minh với giọng điệu đắng ngắt.

“Chiếc áo choàng là vật phẩm thần kỳ, nhưng quần áo bên trong lại cần mana để duy trì… nên chúng biến mất ngay khi tôi không thể sử dụng ma thuật… hơn nữa, đồng phục học sinh và, ừm, q-quần lót trong viên đá lưu trữ… tôi không thể lấy chúng ra nếu không có ma thuật… đó là lý do, đó là lý do thực sự tôi không thể làm gì khác được…”

“… Kurisu-chan.”

Tôi đưa ra một câu trả lời điềm tĩnh trước lời biện hộ tuyệt vọng của em.

“Xin lỗi em, tôi hoàn toàn không hiểu em đang nói gì cả.”

“Ư-ư ư…. Oa oa oa oa!”

Ngay sau đó, Kurisu-chan bắt đầu khóc òa lên.

Lúc đó, em ấy ngước đầu lên đầy cảm xúc, đỉnh đầu ngắn ngủn của em đụng phải cằm tôi khi tôi đang giữ em từ phía sau.

“Gffh!”

Như một võ sĩ vừa nhận một cú móc hàm chí mạng, tôi ngã vật ra. Não tôi chao đảo, chỉ trong chớp mắt, ý thức của tôi bị tước đoạt. Ngay trước khi mất đi tri giác,

“Tôi không chịu đựng nổi nữaaaa!”

Chỉ còn tiếng than khóc nức nở của Kurisu-chan vương vấn khó chịu trong tai tôi.

Đến khi tôi tỉnh lại, kim đồng hồ đã chỉ đến số mười hai, những tàn dư ít ỏi của kỳ nghỉ hè của tôi lại càng ít đi nữa. Sau khi trút bỏ hết nỗi lòng, Kurisu-chan dường như đã bình tĩnh lại, lần này em ấy điềm đạm giải thích về tình cảnh mình đang gặp phải.

Dường như em đã thất bại trong việc phát triển một kỹ thuật mới, và hậu quả là mất khả năng sử dụng ma thuật. Nơi ở của em nằm ở một nơi không thể tiếp cận nếu không sử dụng phép dịch chuyển, và tệ hơn nữa, quần áo và ví tiền của em đều được cất giữ trong viên đá mà em dùng làm không gian lưu trữ, nên em hoàn toàn bế tắc, không có cách nào để tiếp tục.

“Không, em có thể bỏ cái kiểu suy nghĩ ‘chuyện hoang đường cấp hai’ đó đi, nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra thật sự.”

“… Được thôi.”

Vừa nói vừa thở dài, Kurisu-chan ngồi trên ghế sofa gật đầu với vẻ mặt vô cùng phức tạp. Nhân tiện, hiện tại, em ấy không còn mặc áo choàng nữa; em đã thay sang chiếc áo thể thao cấp hai của tôi mà tôi đã cho mượn. Kích cỡ không vừa, nó rộng thùng thình đáng kể.

… Em ấy không mặc áo ngực hay quần lót, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để bỏ qua điều đó.

“Ừm, tất cả những gì tôi nói là do ảo tưởng của tôi thôi, và sự thật là…”

Ánh mắt em lảng vảng như đang suy nghĩ tại chỗ, rồi em bắt đầu giải thích lại.

Khi đang lang thang quanh thị trấn trong bộ hóa trang như thường lệ, em ấy dường như đã làm mất cả ví tiền và chìa khóa nhà. Gia đình em ấy đúng lúc đang đi du lịch, và vì thế, em ấy bị lạc và không có cách nào về nhà.

“Ra vậy, em cũng vất vả ghê.”

“Anh không biết đâu…”

“… Hy vọng em đã rút ra bài học từ chuyện này. Chúng ta đừng lang thang quanh thị trấn trong tình trạng chỉ mặc mỗi áo choàng nữa nhé?”

Khi tôi nói với một nỗi buồn sâu thẳm ẩn chứa trong lời nói, mặt Kurisu-chan đỏ bừng.

“Đ-đó là…”

“Em vẫn còn là học sinh trung học mà. Em không nghĩ mình nên có thêm chút kinh nghiệm nữa trước khi lao đầu vào một sở thích đặc biệt như phô bày cơ thể không?”

“Dù có kinh nghiệm đến đâu thì phô bày cơ thể cũng không… không phải! Đ-đó không phải… có một lý do rất sâu sắc vì sao tôi không mặc quần áo…”

“Lý do sâu sắc? Em không thể kìm nén những thôi thúc phô bày cơ thể đang trào dâng từ sâu thẳm bên trong ư?”

“Sai rồi! Đó là một lý do cực kỳ nông cạn thì có!”

“Này, tôi hiểu cảm giác của em mà. Cũng có những lúc tôi chỉ muốn xé bỏ cái lớp vỏ tự ngã này và phơi bày tất cả những gì tôi có.”

“Làm ơn đừng thông cảm! Sa- anh sai rồi… lý do tôi không mặc quần áo không liên quan gì đến ph-phô bày cơ thể hay đại loại thế…”

“Ồ? Thật vậy sao?”

“……”

“Ngoài việc phô bày cơ thể ra, tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lời giải thích nào khác dẫn đến việc em chỉ mặc một chiếc áo choàng và không có gì bên dưới.”

“…… Vâng. Anh nói đúng. Tôi là một… kẻ biến thái thích phô bày cơ thể…”

Kurisu-chan gật đầu với khuôn mặt như thể đã vứt bỏ tất cả phẩm giá của một người phụ nữ. Như thể đã cạn khô mọi giọt nước mắt có thể đổ, đôi mắt em trở nên trống rỗng đến mức tôi không thể biết chúng đang nhìn vào đâu.

Em dường như đang ăn năn từ tận đáy lòng. Ngoan lắm. Hãy cùng cầu nguyện rằng sự việc này sẽ chữa khỏi khuynh hướng phô bày cơ thể của Kurisu-chan. Dù sao thì, tôi cũng đã nắm được đại thể tình hình.

“… Em xin lỗi, Kagoshima-senpai.”

Sau khi thở ra một hơi dài chấp nhận số phận, lần này em nói với giọng rất nhỏ.

“Em đã xông vào nhà anh giữa đêm khuya… anh là người duy nhất em nghĩ mình có thể tin cậy.”

“Ừ. Đừng lo lắng chuyện đó.”

Nghe nói mình là người duy nhất em ấy có thể tin cậy khiến tôi hơi vui một chút, nhưng ngẫm lại câu chuyện của em, cũng có thể đơn giản là em ấy không có người bạn nào khác ở gần đó.

Hiện tại, các thành viên câu lạc bộ ComClub không ai ở trong tình trạng có thể nhờ cậy được.

Kagurai-senpai và Kikyouin-san đã về nhà, còn Orino-san thì không sống trong khu vực này (thực ra, tôi không biết nhà cô ấy ở đâu).

“… Em xin lỗi vì đã làm vỡ gương của anh. Em sẽ bồi thường đầy đủ khi có thể.”

Nhớ lại sự hỗn loạn của mình trước đó, biểu cảm của Kurisu-chan xen lẫn sự xấu hổ và chân thành.

“Em không cần lo lắng về chuyện đó. Nó cũng không đắt lắm.”

“Nhưng–”

“Tôi nghe nói đây là chiếc gương đầy kỷ niệm mà mẹ tôi mua bằng khoản tiền lương đầu tiên của mình, nhưng em không cần phải bận tâm đâu.”

“… Em thực sự xin lỗi!”

Nhảy xuống khỏi ghế sofa, Kurisu-chan quỳ rạp trên sàn. Một cú nhảy xuất sắc.

“À, tôi xin lỗi. Đó là một câu đùa thôi, đừng coi trọng như vậy. Chúng tôi chỉ mua nó ở cửa hàng tổng hợp trước ga, chưa đến năm trăm yên nữa.”

“… L-làm ơn đừng trêu chọc em như thế… em đang gặp nhiều khó khăn lắm rồi. Thực sự, thực sự là rất nhiều khó khăn…”

Em ấy nói một cách chân thành, với vẻ mặt của một người thực sự đang ở bên bờ vực.

Thật xót xa khi nhìn thấy, vậy nên tôi sẽ không trêu chọc em ấy nữa.

“Nhân tiện, Kurisu-chan. Em đã liên lạc với cảnh sát chưa? Về ví tiền và chìa khóa của em ấy.”

“Chưa ạ, không phải em làm mất, nên…”

“Ơ?”

“À! E-em ổn. Điện thoại của em vẫn còn, nên em đã gọi điện trên đường đến đây!”

“Tôi hiểu rồi… ví tiền là một chuyện, nhưng chìa khóa nhà lại là một mất mát lớn. Khoảng khi nào thì bố mẹ em về?”

“Ừm… c-có lẽ, khoảng một tuần nữa thì… em chắc chắn trong thời gian đó em sẽ có thể—không, ý em là, em nghĩ bố mẹ em sẽ về.”

Một tuần, ư. Sẽ rất khó khăn để trải qua chừng đó thời gian mà không có nhà để về. Hơn nữa, em ấy không có tiền, nên không thể ngủ ở khách sạn hay quán cà phê truyện tranh, hay sử dụng bất kỳ phương tiện giao thông nào.

“Kurisu-chan. Em đã lên kế hoạch hành động chưa?”

“… Em chưa.”

Em ấy buồn bã buông thõng vai. Nhìn dáng vẻ không đáng tin cậy của em, tôi đưa ra một lời đề nghị duy nhất.

“Vậy muốn sống ở đây không?”

Kurisu-chan ngước đầu lên kinh ngạc.

“Nếu chỉ một tuần thôi thì sẽ không có phiền toái gì đâu. Thấy không, tôi sống một mình nên em không cần lo lắng làm phiền ai cả.”

Và xét đến tình hình tài chính eo hẹp của em, tôi có cảm giác đó là điều tốt nhất. Hơn nữa, tôi cũng không nỡ đẩy em ra ngoài giữa đêm hoang vắng.

“Nhưng em không thể nào gây nhiều rắc rối cho anh như vậy được…”

“Không phiền toái gì cả đâu.”

“Nhưng, nhưng…”

“Mà khoan đã, khi em đã xông vào nhà tôi vào giờ này, thì nói chuyện gây phiền phức cũng hơi muộn rồi đấy.”

“……”

Một chút ác ý khiến Kurisu-chan xấu hổ cúi đầu. Sau một lúc suy nghĩ, em ấy từ từ ngẩng lên.

“… Vậy thì, em xin lỗi, nhưng em sẽ chấp nhận lời đề nghị đó.”

Em ấy miễn cưỡng cúi đầu.

“D-d-dù em còn thiếu kinh nghiệm, nhưng em mong anh sẽ chịu đựng em.”

Với hai tuần còn lại, kỳ nghỉ hè đã bước vào giai đoạn cuối. Và cứ như vậy, Kurisu-chan và tôi đã bắt đầu cuộc sống chung. Thay vì một cô gái chuyển đến sống cùng, thì cảm giác như tôi vừa có thêm một cô em gái nhỏ vậy.

Đêm nhường chỗ cho buổi sáng hôm sau.

Điều đầu tiên tôi làm là dọn dẹp nhà cửa. Để ngôi nhà được tươm tất đến mức không ngại ngùng khi đón khách, và để giấu đi bất cứ thứ gì "khó coi".

“Ừm? Đây là…”

Sau khi quét dọn một lượt trong nhà và quay về dọn phòng mình, tôi chợt phát hiện ra thứ gì đó hoài niệm nằm sâu trong tủ quần áo. Vài trăm tấm thẻ đựng trong một chiếc hộp kẹo đã dùng lâu. Những tấm thẻ của trò chơi thẻ bài mà tôi đã thu thập điên cuồng khi còn nhỏ.

“… Chà, hoài niệm thật.”

Những suy nghĩ khác nhau nảy sinh trong lòng chuyển thành một tiếng thở dài thoát ra từ miệng tôi. Nỗi hoài niệm như gặp lại một người bạn cũ đã mười năm không gặp, và… sự xấu hổ về tuổi trẻ của mình được gói gọn trong câu hỏi, tất cả những thứ này đã tốn bao nhiêu tiền nhỉ? Tôi chắc chắn đây là cảm giác mà bất kỳ người đàn ông nào từng chơi thẻ bài cũng sẽ trải qua.

“Kagoshima-senpaiii. Bữa sáng sẵn sàng rồi ạ.”

Khi tôi đang ngắm nhìn từng tấm thẻ một, giọng Kurisu-chan vọng lên từ tầng một.

Khi tôi bước xuống cầu thang và tiến vào phòng khách, em ấy đang đứng trong bếp với chiếc tạp dề. Dưới chiếc tạp dề, một chiếc áo phông màu sáng và quần đùi. Quần áo của tôi từ thời cấp hai. Dù là quần áo nam, em ấy mặc chúng theo phong cách tomboy khá hợp.

Tôi chợt có cảm giác quen thuộc. Vài tháng trước, khi em ấy ở nhà tôi, em ấy cũng nấu ăn cho tôi như thế này. Bàn đã được bày biện bữa sáng. Canh miso, cơm trắng, cá nướng, salad. Không hề có dấu hiệu em ấy qua loa đại khái, mà nấu ăn rất có tâm.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

Khi tôi đến bàn, hai chúng tôi cùng ăn sáng.

“Ừm. Ngon đấy.”

“A-anh nghĩ vậy ạ?”

“Ừ. Nhưng, tôi thấy hơi tệ. Để khách nấu bữa sáng.”

“Ôi không… không sao đâu ạ. Anh đã cho em ở nhờ, nên làm ơn hãy để em làm chừng này.”

Kurisu-chan nói đầy áy náy.

À ừm, dù gì tôi cũng thấy hơi ngại, vậy bữa trưa nay cứ để tôi lo nhé.

Không, tôi sẽ nấu.

Kurisu bỗng dưng nghiêm mặt, dứt khoát tuyên bố.

Chừng nào tôi còn ở đây, mọi bữa ăn sẽ do tôi làm. Anh không phải đụng tay đụng chân gì hết.

Không hiểu sao, trong lời nói của cô nàng, tôi cảm nhận sự ép buộc nhiều hơn là lòng biết ơn. Có vẻ như cô ấy đang rất cảnh giác, quyết không để tôi vào bếp. Mà thôi, tôi cũng chẳng có gì phải phàn nàn nếu được ăn món ngon Kurisu nấu, nên tôi đành tạm thời giao lại bếp của nhà Kagoshima cho cô nàng vậy.

Thế thì, việc mua thực phẩm có phiền cô lo giúp được không? Tủ lạnh sắp hết đồ rồi. Thực đơn cứ tùy ý cô chọn. Đương nhiên, tôi sẽ là người chi trả.

Anh chắc chứ?

Ừ, tôi có cảm giác cô sẽ đi chợ giỏi hơn tôi đó.

Dù hai đứa có thể đi cùng, nhưng xét đến chuyện sẽ sống chung một tuần tới, tôi lại hơi e ngại việc chúng tôi cứ dính lấy nhau quá nhiều khi ra ngoài. Những tin đồn kỳ lạ trong khu phố sẽ chỉ mang lại rắc rối cho cả tôi và Kurisu mà thôi.

Sau khi Kurisu vui vẻ chấp nhận đề nghị của tôi, cô nàng lại tiếp tục nói, ấp úng, “… Ờm…”

Em biết là đang đưa ra một yêu cầu hơi vô lý, nhưng… nếu có thể, liệu em có thể mượn một ít tiền ngoài khoản chi phí ăn uống được không ạ?

Tiền ư?

Tôi hỏi lại, đáp lại là một cái gật đầu yếu ớt, “… Vâng ạ.”

À, nghĩ lại thì, Kurisu đang ở đây vì cô bé đột nhiên không thể về nhà. Chắc chắn là đang thiếu thốn đủ thứ vật dụng sinh hoạt hằng ngày.

Tôi không ngại cho mượn đâu… nhưng Kurisu này, nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi nhé. Nhà tôi cũng có khá nhiều đồ dùng, có khi cô chẳng cần phải mua đâu.

Chúng tôi có vài chiếc bàn chải đánh răng và khăn tắm chưa dùng; về dầu gội và sữa rửa mặt thì cũng có mấy món đồ phụ nữ của mẹ tôi để đâu đó trong nhà.

Nghe vậy, Kurisu xấu hổ cúi gằm mặt. Cô bé đan hai tay vào nhau bẽn lẽn, nói với giọng nhỏ đến mức tôi phải rất cố gắng mới nghe thấy được.

… E-Em muốn mua đồ lót…

Tôi đã hoàn toàn quên mất.

Hiện tại, Kurisu không hề mặc áo lót hay quần lót. Cô bé đang mặc bộ quần áo cấp hai của tôi mà chẳng có đồ bên trong.

……

Không khí quanh bàn ăn sáng bỗng trở nên hơi lạ lùng, hai đứa tiếp tục ăn mà không nói thêm lời nào.

Sau bữa sáng muộn, Kurisu lập tức đi mua sắm. Có vẻ như cô bé muốn mặc quần lót càng sớm càng tốt. Mặc dù ra ngoài mà không mặc quần lót với váy sẽ là một hành động khá mạo hiểm, nhưng Kurisu đang mặc quần dài của tôi, nên chắc cũng không sao. Thêm nữa, với bản tính thích phô trương thường thấy, chắc cô bé cũng đã quen với những tình huống như thế này rồi.

Sau khi tiễn Kurisu-chan đầy vẻ bối rối, lo lắng và đi đứng lộ liễu như một đối tượng đáng nghi, tôi thư giãn một lát trước khi rời nhà.

Mục tiêu của tôi là bán đấu giá số thẻ bài lớn mà tôi tìm thấy trong tủ quần áo. Nếu không định dùng đến nữa thì bán đi còn hơn. Tôi có khá nhiều thẻ bài hiếm, chắc cũng kiếm được một khoản.

Tôi cầm hộp thiếc đựng thẻ bài trong tay đi bộ dọc khu dân cư. Tiệm cầm đồ không quá xa, chắc tôi sẽ về nhà trước khi Kurisu trở lại.

Dù sao thì, liệu Kurisu có ổn không nhỉ?

Khi tôi cho cô bé mượn tiền,

Ồ? Cô có chắc là chừng đó đủ không? Ừm… cô mua đồ lót đúng không?

Vâng ạ… Nhưng đây chỉ là tạm thời, em không định mua đồ gì quá đắt tiền.

Tôi không dám tự nhận là chuyên gia, nhưng chẳng phải đồ lót phụ nữ cũng khá đắt sao? Còn phải chọn đúng kích cỡ nữa chứ…?

Ừm… cũng có vài người gặp khó khăn trong việc tìm đúng kích cỡ, nhưng em thì…

À, xin lỗi. Tôi thất lễ quá.

Sao anh lại hiểu nhanh thế!?

Xin lỗi. Tôi thiếu tế nhị quá.

Đừng nhìn em với ánh mắt đáng thương đó! Cái sự tế nhị của anh chỉ khiến nó tệ hơn thôi!

Chúng tôi đã có cuộc trao đổi như vậy. Có vẻ như kích thước không phải là vấn đề… Kurisu trông có vẻ là kiểu người mà kích cỡ nào cũng dễ tìm mua, nhưng tôi hơi lo lắng liệu cô bé có thể mua đồ lót chỉ với số tiền ít ỏi đó không.

Thôi thì, nghe nói giờ cửa hàng một trăm yên cũng có bán đồ lót, nên có lẽ cô bé sẽ ổn thôi.

Dù sao thì, nỗi lo của tôi cũng chẳng ích gì. Cô bé có khi đã mua được rồi ấy chứ.

Nhưng tôi luôn thấy mình nghĩ đi nghĩ lại một điều.

Cô bé ấy thực sự không quen dựa dẫm vào người khác.

Dù đang trong tình huống khẩn cấp không thể về nhà, tôi rất muốn giúp đỡ cô bé bằng mọi cách, nhưng Kurisu vẫn cứ chần chừ mãi.

Tôi có cảm giác đó không phải là sự khiêm tốn.

Tôi đã nghĩ đến điều này từ lâu rồi, nhưng có vẻ cô bé ấy không coi việc dựa dẫm vào người khác là một lựa chọn tốt. Tôi nghĩ cô bé có một sự nhạy cảm thái quá đối với việc thể hiện điểm yếu của mình với người khác.

Khi cô bé khoe khoang một tính cách thẳng thắn như vậy, cô bé luôn lùi lại một bước.

Vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, tôi vừa đến gần ngã tư.

Bỗng nhiên, một người xuất hiện trước mắt tôi.

Họ không đến từ cuối đường. Gần như chẳng có ai ngoài đường, nên tôi sẽ nhận ra nếu có ai đi bộ từ phía trước. Người đó đột nhiên từ trên trời rơi xuống trước mặt tôi và đáp đất không một tiếng động.

Chắc họ đã nhảy từ một trong những bức tường bên cạnh xuống. Ý tôi là, không thể nào họ lại sử dụng ma thuật dịch chuyển mà Kurisu nhắc đến và xuất hiện từ chiếc gương lồi gắn trên cột điện để đảm bảo an toàn khi rẽ được.

Dù tình huống thế nào, chỉ một điều chắc chắn. Khi họ đột ngột xuất hiện, tôi không thể nào tránh kịp.

Á!

Tôi va sầm vào người đó, cả hai ngã nhào xuống đất. Hộp thiếc đựng kẹo trong tay tôi cũng rơi xuống, nắp bật mở, những tấm thẻ bên trong tung bay khắp nơi.

Cái người này là ai vậy?

Một học sinh chuyển trường mà bạn bất ngờ đâm phải ở góc phố à?

Ui da… ừm, bạn không sao chứ?

Tôi nhanh chóng đứng dậy, chạy tới và chìa tay ra.

Ngay lúc đó,

Một tên thường dân hèn mọn như ngươi không cần chạm vào ta dễ dàng như vậy.

Tay tôi bị gạt ra. Tôi sững sờ.

Người đó nhanh chóng đứng dậy và phủi bụi trên quần áo.

Đó là một cậu bé vóc dáng nhỏ nhắn. Khoảng mười tuổi. Thấp hơn tôi đáng kể, hoặc là bằng, hoặc thấp hơn Kurisu.

Khi cái nắng hè còn gay gắt, cậu bé lại mặc một chiếc áo choàng đen trông thật ngột ngạt. Trên vai cậu có những món trang sức trông đầy vẻ nham hiểm.

Hừm. Để cho thường dân tiếp xúc với ta, ta đã thành ra thế này sao.

Người đó… không, đứa trẻ đó khịt mũi và buông lời ngạo mạn.

Nhưng giọng nói của cậu bé vẫn chưa vỡ tiếng, khiến những lời cậu nói nghe cao vút một cách nực cười…!

Một giọng nam cao của trẻ con khiến tim tôi nhẹ nhõm.

Cùng với khuôn mặt trẻ thơ thể hiện rõ sự non nớt, trông cậu bé đáng yêu một cách kỳ lạ.

Này, thường dân.

Cậu bé nói rồi ngước nhìn tôi. Dù cậu ta có vẻ cố gắng hết sức để làm ra vẻ mặt đáng sợ, nhưng khuôn mặt búng ra sữa của cậu lại chẳng đáng sợ chút nào. Tuy nhiên, tông giọng của cậu ta từ đầu đến cuối đều cực kỳ tự cao tự đại. Phải thừa nhận là có lẽ cậu ta đang ở độ tuổi mà cậu nghĩ kiểu hành động đó là ngầu.

Cái áo choàng khiến tôi muốn bật lại rằng, cậu định làm một quý tộc thế giới khác nào đó à, có thể giải thích nếu tôi nghĩ cậu ta đang cố gắng thể hiện ở tuổi đó.

Này, ngươi có nghe không đấy?

À, xin lỗi, xin lỗi. Cậu cần gì sao?

Ngươi có phải là người sống trong thế giới này không?

… Ừm?

Tôi nghiêng đầu trước câu hỏi khó hiểu. Tôi tự hỏi cậu bé muốn nói gì. Có lẽ đó là một câu hỏi cực kỳ triết học?

Trong lúc tôi đang khó xử không biết phải trả lời thế nào, cậu bé đã tự mình đưa ra kết luận, "Hừm. Một câu hỏi ngu ngốc. Không thể nào một tên nhóc mà ta không cảm nhận được chút ma lực nào lại là cư dân của thế giới của chúng ta được," rồi nheo mắt lại, nhìn tôi như thể đang kiểm tra từng cử động.

Tuổi của ngươi… có lẽ là khoảng cuối tuổi thiếu niên. Độ tuổi mà người ta sẽ theo học trường trung học ở đất nước này. Này, ngươi có tình cờ theo học trường dạy học Adatara trong khu vực này không?

À, đúng vậy. Tôi học trường đó. Tôi là học sinh năm hai ở trường Trung học Adatara.

Ta tin rằng một người phụ nữ tên là Creastia Crimson Cridende Christopher Shuley đang theo học ở đó, cái tên đó có quen thuộc với ngươi không?

Không hề?

Tôi không có bất kỳ người quen nào có cái tên điên rồ như vậy. Trong chốc lát, Kurisu chợt hiện lên trong tâm trí tôi, nhưng chắc chắn tên của họ chỉ hơi giống nhau mà thôi.

Ta hiểu rồi. Ta nghe nói ‘Bông hoa không thể chạm tới’—người con gái duy nhất của Allua ở quanh đây. Nhưng ta không cảm nhận được chút ma lực nào… liệu cô ấy có đang ở ngoài thị trấn không…?

Cậu đang tìm cô gái đó à?

Không, Creastia chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Ta sẽ không đi xa đến đây chỉ vì một cô gái. Mục tiêu thực sự của ta nằm ở nơi khác.

Ừm. Nãy giờ tôi chưa thực sự hiểu cậu bé đang nói gì.

Tôi có cảm giác cậu bé đang dùng những từ ngữ tương tự như Kurisu, nhưng xét về tuổi của cậu, thay vì hội chứng cấp hai, chắc cậu chỉ đang chơi đùa thôi.

Nghĩa là, tôi không nên nghĩ quá sâu xa, chỉ nên hùa theo một cách vừa phải.

Tên cậu là gì?

Ta được gọi là Griesther… không, không có ý nghĩa gì khi xưng tên với một thường dân như ngươi cả.

Hả? Ưm? Gri- cái gì cơ?

Nếu ngươi thực sự muốn gọi ta, hãy gọi ta là Griel. Từ nhỏ, rất nhiều người đã gọi ta như vậy rồi.

Cậu ta… Griel-kun nói bằng một cái khịt mũi. Suốt nãy giờ, từng lời cậu nói đều dường như coi thường tôi, và thái độ kiêu ngạo đó càng rõ ràng hơn trong ánh mắt cậu ta.

Như thể cậu ta thường đứng ở một vị trí mà chỉ có thể nhìn xuống con người.

… Không, nhưng dù sao thì, Griel, nhỉ? Chắc đó là biệt danh của cậu ở trường tiểu học hay gì đó. Mấy đứa học sinh cấp một đôi khi có những biệt danh kỳ cục lắm.

Vậy, Griel-kun. Mục tiêu mà cậu nói là gì vậy?

Khi tôi hỏi nhẹ nhàng, khuôn mặt trẻ thơ của cậu bé nở một nụ cười đầy vẻ đe dọa.

Ta đang tìm kiếm hòn đá của các phù thủy.

… Hmm. Tôi hiểu rồi. Cậu vất vả nhỉ.

Tôi tùy tiện đáp lại. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực.

Nghĩ lại thì, tôi cũng từng khám phá thị trấn để tìm Tsuchinoko và Chupacabra, ngày xưa ấy mà. À thì ra là hòn đá của phù thủy, huh?

Không biết cậu ta có vừa đọc xong FMA hay HP không.

Tôi sẽ hỏi mà không trông mong gì. Cậu có biết gì về hòn đá của phù thủy không?

Không, tôi chẳng nghĩ ra gì cả.

Ta hiểu rồi. Cứ như vậy đi… nếu nghiên cứu của ta chính xác, thân chính của hòn đá, hoặc thứ gì đó liên quan đến nó dưới một hình thức nào đó phải ở trong khu vực này. Mờ nhạt lắm, nhưng ta cảm nhận được một luồng mana rất giống với hòn đá ở gần đây…

Hừm. Tôi hiểu rồi. Tôi rất nghi ngờ điều đó, nhưng cứ cố gắng nhé.

Đúng vậy. Hòn đá của các nhà hiền triết chắc chắn là một vật phẩm huyền thoại. Hẳn là một pháp sư bình thường không thể tìm thấy nó. Nhưng nếu để ta tìm, thì việc lấy một viên sỏi cũng chẳng đáng kể gì.

Khi cuộc trò chuyện kỳ lạ đó kết thúc, Griel-kun bước một bước về phía tôi.

Ta đã nói quá nhiều rồi. Ngươi sẽ quên cuộc trò chuyện đó đi.

Hả?

Đừng lo lắng. Ta không có ý làm hại ngươi. Ta khác với những tên côn đồ vặt vãnh mà ngươi tìm thấy trên đường phố. Ta sẽ chỉ chỉnh sửa một chút ký ức của ngươi thôi.

Vừa nói vậy, cậu bé nhẹ nhàng giơ tay phải lên và chạm vào trán tôi. Như thể một sức mạnh vô danh nào đó ngụ tại bàn tay ấy, nó ấm áp.

… Ưm?

Ngay trước khi tôi nghĩ có thể có chuyện gì xảy ra, chân cậu bé vướng phải thứ gì đó. Là những tấm thẻ tôi vừa làm rơi ra. Cậu bé nhặt một tấm thẻ dưới chân mình, và vài tấm nữa ở gần đó. Xòe chúng trong tay, cậu bắt đầu nhìn chúng đầy vẻ tò mò.

Chúng miêu tả quái vật, chiến binh và phù thủy. Vẫn khác với thẻ Tarot… này, đây là những thứ gì vậy?

Đó là thẻ Duel&Wizard. Cậu không biết sao?

Chưa từng nghe nói đến.

À ừm. Tôi hiểu rồi, vậy là mấy đứa trẻ ngày nay không biết về chúng.

Tôi giải thích đơn giản về Duel&Wizard.

Khoảng thời gian Yugioh và Duelmasters bắt đầu nổi tiếng toàn cầu, một nhà sản xuất nhỏ đã cố gắng bắt chước một cách mù quáng và cho ra đời trò chơi thẻ bài này.

Nó chưa bao giờ trở thành chủ đề bàn tán ở bất cứ nơi nào trên đất nước, và trước khi ai kịp nhận ra, nó đã biến mất, cả nhà sản xuất lẫn trò chơi, nhưng vì nó đã đạt được một mức độ phổ biến đáng ngờ ở khu vực này, tôi đã sưu tầm chúng cùng bạn bè.

Luật chơi thì khá giống Yugioh.

Hừm. Nghĩa là chúng là một trò chơi trên bàn như bài tây.

Nói đúng ra thì đúng vậy.

Tôi bắt đầu thu thập những tấm thẻ bị vương vãi. Khi chúng đã được xếp thành chồng, ngay trước khi tôi nhận lấy phần mà Griel-kun đã nhặt,

Thật thú vị.

Cậu bé nói, giọng nghe đặc biệt vui vẻ.

“Tôi đổi ý rồi. Cậu phải chơi Duel&Wizard với tôi trận này.”

“Hả? Nhưng cậu đâu có biết luật đâu, phải không?”

“Năm phút là tôi học thuộc hết ấy mà.”

Thằng bé nghe có vẻ quá đỗi tự mãn, nhưng hình như nó muốn tôi dạy luật cho. Tôi suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được thôi.” Từ chối lời đề nghị của một đứa trẻ con thì không hay lắm, mà cũng đã lâu lắm rồi tôi chưa chơi, nên đang đúng lúc có hứng đấu một trận.

Nếu tôi bắt đầu chơi lại một, hai ván rồi đi ngay, thì sẽ kịp lúc Kurisu-chan trở về.

“Hừm. Tôi nói trước nhé, đừng có nhân nhượng chỉ vì nghĩ tôi là tay mơ. Đối với thể loại giải trí cờ bàn này, bất kể là trẻ con hay người lớn, tôi chưa từng một lần nếm mùi thất bại. Cậu cứ dốc toàn lực mà vùng vẫy đi.”

“……”

Ngay khi nghe câu đó, tôi đã tin chắc rồi. À, mình sẽ thắng ván này đậm đây. Đây là một trong những thứ thế giới gọi là “linh cảm” đấy.

“A lô, Kurisu-chan đó hả?”

‘Vâng ạ?’

“Em mua sắm xong chưa?”

‘Em vừa mới xong và đang định về đây ạ.’

“A, anh hiểu rồi… ừm, này, anh xin lỗi về chuyện này nhé, nhưng em có thể ra ngoài giết thời gian ở đâu đó một lúc không? Hiện tại anh đang ở ngoài, và có vẻ như sẽ không về nhà ngay được.”

‘Có chuyện gì sao ạ?’

“Không, không có gì đặc biệt. Chỉ là một chút việc vặt thôi.”

‘Em hiểu rồi. Vậy em sẽ loanh quanh một lúc nữa.’

“Xin lỗi và cảm ơn em nhé.”

‘Ôi không có gì đâu ạ. Em cũng có chỗ muốn đi, nên việc này thật đúng lúc.’

Sau khi báo cho Kurisu-chan qua điện thoại, tôi quay lại chỗ Gi-ri-ên-kun.

Địa điểm là công viên Asahi. Một công viên có bàn gỗ và là nơi tôi thường chơi bài với bạn bè hồi tiểu học.

“… Ừm, Gi-ri-ên-kun này.”

Tôi vừa thu dọn những lá bài trải dài trên bàn, vừa thở dài nói.

“Lần tới thật sự là lần cuối cùng nhé?”

“… Tại sao?”

Bất chấp mong muốn của tôi, Gi-ri-ên-kun gầm gừ một cách khó chịu.

“Tại sao ta lại không thể đánh bại kẻ như ngươi…!”

Nó lấy hai tay che mặt, run rẩy trong nỗi hổ thẹn.

Từ đó đến giờ, kể cả trận đấu mô phỏng để giải thích luật, chúng tôi đã đấu mười lần.

Kết quả là tôi toàn thắng.

Tôi biết không nên nói thế, nhưng Gi-ri-ên-kun yếu đến nực cười. Cứ như thể nó còn thiếu kinh nghiệm về chính khái niệm trò chơi bài giao đấu và vẫn chưa nắm bắt được mẹo chơi.

Nhưng tôi không ngờ nó lại là một đứa thua không phục đến vậy.

Mỗi lần thua, nó lại nói: “Thêm một ván nữa, thêm một ván nữa…”

“Chết tiệt. Ta sẽ xây lại bộ bài! Đưa bài đây.”

Gi-ri-ên-kun lại bắt đầu xây bộ bài của mình. Về bộ bài, Gi-ri-ên-kun sẽ xây trước, còn tôi sẽ dùng những lá bài còn lại. Đó là hình thức nhượng bộ tối thiểu mà tôi có thể dành cho một người mới chơi.

Khi nó đang nhìn chằm chằm vào các lá bài với vẻ mặt nghiêm túc, tôi từ thiện cho nó một vài lời khuyên.

“Cậu không thể chỉ xây một bộ bài toàn quái vật có công lực cao nhất đâu. Cậu phải cho đủ quái vật cấp thấp để hiến tế, nếu không thì chẳng làm được nước đi nào cả.”

“Ta biết. Nhưng hệ thống hiến tế này lại có cái tên khá là cay nghiệt. Chung quy, kẻ yếu chỉ có thể góp phần vào trận chiến như là vật tế cho kẻ mạnh. Hừm. Giống như một mô hình của thế giới vậy.”

“……”

Nghe nói bây giờ người ta gọi đó là Giải phóng thay vì Hiến tế.

Nhưng mà nghĩ lại, Hiến tế là một thuật ngữ tệ một cách bình thường.

“Nhân tiện, tại sao lá bài quái vật Satan Triệu Hồi này lại có từ ‘triệu hồi’ trong tên nhỉ? Mỗi khi triệu hồi nó, cậu phải nói ‘Tôi triệu hồi Satan Triệu Hồi’; như vậy không phải là quá thừa thãi sao?”

Đó là một bí ẩn muôn đời.

Gi-ri-ên-kun mất khoảng mười phút để xây một bộ bài mới. Tôi dùng những lá còn lại để nhanh chóng ghép thành bộ của mình.

“Lần này ta sẽ không thua đâu.”

“Được rồi. Vậy oẳn tù tì để quyết định thứ tự đi, bắt đầu. Oẳn tù tì.”

Tôi thắng. Tôi chọn đi thứ hai. Tôi luôn là kiểu người ra tay sau.

Chúng tôi đặt bộ bài và rút năm lá mỗi người.

Giọng chúng tôi hòa vào nhau khi cả hai cùng hét lên.

““Đấu!””

Không thể bỏ qua phần đó được!

“Lượt của tôi! Rút bài!”

Gi-ri-ên-kun gầm lên một tiếng hùng dũng khi rút một lá bài với động tác sắc bén.

… Bởi vì tôi đã nhồi nhét cho nó vài điều nửa thật nửa giả, nên có vẻ như nó tin rằng tất cả những phản ứng thái quá trong manga đều là một phần của luật chính thức. Tôi thấy hơi có lỗi.

“… Tsk. Tôi đặt hai lá và kết thúc lượt.”

“Hả? Cậu không đặt quái vật nào sao? Tay không à?”

“Hừm. Ai mà biết được.”

Dù cười đầy thách thức, nhưng nó vừa mới tặc lưỡi một lúc trước, nên chắc chắn là nó tay không rồi. Chắc chắn nó lại nhồi đầy quái vật công cao vào bộ bài của mình nữa rồi. Đúng là một đứa trẻ phạm phải lỗi cơ bản điển hình của người mới chơi.

“Vậy thì lượt của tôi. Rút bài.”

Tôi rút một lá bài. Giờ thì. Chắc cũng đến lúc tôi thua rồi.

Tôi cũng có lòng tự trọng của một đấu sĩ, nên tôi đã đấu nghiêm túc mà không hề nương tay, nhưng cũng đến lúc để đàn em ngẩng cao đầu rồi.

Mà đúng hơn, tôi chỉ muốn về nhà thôi.

Với ý nghĩ đó, tôi cúi xuống nhìn bài trên tay… và nhận ra điều gì đó.

Sau một lúc suy nghĩ, tôi bắt đầu hành động.

“Đầu tiên, tôi dùng ‘Chổi Lông Vũ Thiên Thần’ để phá hủy tất cả các lá úp của cậu.”

“Ách.”

“Sau đó, tôi triệu hồi ‘Franken Địa Ngục’ và kích hoạt hiệu ứng của nó. Bằng cách trả năm nghìn điểm sinh mệnh, tôi có thể Triệu hồi Đặc biệt ‘Rồng Tối Thượng’ từ bộ bài của mình.”

“Cái gì!?”

“Và tôi kích hoạt Lá Phép ‘Tăng Trưởng Khổng Lồ’, tăng gấp đôi sức tấn công của Rồng Tối Thượng.”

“H-há!?”

“Với chín nghìn điểm tấn công, tôi tấn công trực tiếp vào điểm sinh mệnh của cậu!”

“Ơ-ơ-ơ?”

“Cậu về 0 rồi, tôi thắng.”

“……”

Gi-ri-ên-kun ngơ ngác.

Chết rồi.

Tôi đã hạ gục nó trong một lượt.

Tôi đã định nhượng bộ, nhưng một lượt là xong. Không, ý tôi là, tôi có tất cả những lá bài cần thiết trên tay mà. Ai mà không chơi cơ chứ!?

Khi tôi nghiến răng vì sung sướng với pha hạ gục một lượt đầu tiên trong đời, Gi-ri-ên-kun bắt đầu run rẩy cúi đầu.

Chết rồi, mình có làm nó khóc không nhỉ? Tôi nghĩ vậy, thì nó bất ngờ ngẩng mặt lên và túm lấy ngực tôi với sức mạnh của một ngọn lửa bùng cháy.

“… Đừng có mà lên mặt, đồ dân đen!”

Nó hét lên.

Tôi hiểu cảm giác của cậu mà. Ai mà chẳng bực mình sau khi bị hạ gục một lượt chứ.

“Đây chỉ là trò con nít thôi, phải không!? Sức mạnh trên bàn không có tác dụng gì trong thực tế!”

Nó rõ ràng là một kẻ thua không phục, nhưng thay vì phản bác, tôi xử lý tình huống như một người lớn.

“Đúng vậy. Cậu nói đúng. Mạnh về mấy thứ này chẳng có ích gì cả. Vậy nên cậu không nghĩ đã đến lúc chúng ta kết thúc rồi sao?”

Khi tôi nói vậy, Gi-ri-ên-kun nghẹn lời.

“K-không. Dù là trò trẻ con, lòng kiêu hãnh của ta không cho phép ta kết thúc với một thất bại trước một kẻ thường dân như ngươi…”

Vậy rốt cuộc là sao đây?

Cuối cùng, nó chỉ khó chịu vì không thể thắng được. Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ con mà thôi.

“Vậy thì chúng ta để dành vào một ngày khác nhé? Tôi đang có người đợi, nên nếu có thể, hôm nay tôi muốn về nhà. Cậu cũng hơi mệt rồi mà?”

“Ta không hề mệt mỏi chút nào, nhưng… ừm. Được thôi. Nếu ngươi đã khăng khăng, ta sẽ cho ngươi nghỉ hôm nay.”

… Sao nó lại nói cứ như nó là người thắng cuộc vậy?

“Ta không rảnh như vẻ bề ngoài của ta đâu. Lần tới, tại công viên này ba ngày nữa. Ngươi hiểu chưa?”

Nếu cậu không rảnh, cậu không cần làm cũng được, những lời đó đã đến tận cổ họng, nhưng tôi điên cuồng nuốt xuống và chấp nhận lời thách đấu lại của nó.

“… Mà này, cậu sống ở khu vực này à?”

“Ừ. Tôi sống ở đây, nhưng có chuyện gì sao?”

“Hừm.”

Mặt Gi-ri-ên-kun trở nên hiền lành. “… Để tìm hòn đá, phương pháp nhanh nhất, hiệu quả nhất là san bằng khu vực này, nhưng ta không thể để người này chết… thôi vậy, ta sẽ dùng một phương pháp khác…” nó lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không thực sự hiểu.

“Này, cậu kia.”

“Vâng?”

“Hãy nói tên của mình.”

À. Nghĩ lại thì, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân.

“Tên tôi là Ka-go-shi-ma A-ki-ra.”

“Ka-go-shi-ma à. Ta sẽ nhớ.”

Gi-ri-ên-kun cười đầy thách thức. Nó toát ra vẻ như đã công nhận tôi là một người đàn ông đáng gờm, nhưng được một đứa trẻ con công nhận kỹ năng chơi bài của mình thì tôi cũng không vui mừng gì lắm.

“Ka-go-shi-ma. Cho đến ngày ta thắng ngươi trong trò bài, ta sẽ không làm gì thị trấn này cả.”

“Ừm. Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu.”

“Nhưng vào thời điểm ngươi thất bại, ta không thể đảm bảo sự an toàn của thị trấn này đâu.”

“Tôi hiểủủủ, vậy thì tôi phải cố gắng hết sức rồi.”

“Đúng vậy. Bây giờ hãy run rẩy trong sợ hãi đi. Vận mệnh của thị trấn này nằm trên đôi vai bé nhỏ của ngươi!”

Nụ cười vui vẻ của tôi đối lại cái nheo mắt đầy đe dọa của Gi-ri-ên-kun.

Trời ạ. Theo chân mấy trò chơi liều lĩnh của trẻ con cũng vất vả thật.

Từ ánh mắt nó, tôi cảm nhận được một màu đen kịt như thể nó có thể dễ dàng phá hủy cả một thị trấn nếu nó muốn, nhưng tôi chắc đó chỉ là trí tưởng tượng của mình thôi.

“Vậy thì, Ka-go-shi-ma. Hẹn gặp lại trong ba ngày nữa. Nếu ngươi chạy trốn… ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy.”

Để lại câu nói nguy hiểm đó, Gi-ri-ên-kun bỏ đi.

……

Tôi tự hỏi tại sao.

Tôi cứ có cảm giác mình vừa cứu cả thị trấn ấy chứ.

Khi tôi rời công viên Asahi, mặt trời đã gần lặn.

Tôi đi bộ dọc vỉa hè – định gọi Kurisu-chan – thì lại tình cờ gặp một vài người quen.

Một người tóc đuôi ngựa, người kia đội mũ rơm. Người tóc đuôi ngựa đang đẩy một chiếc vali lớn.

“Hả? Ki-kyou-in-san. Và Ta-ma-chan.”

“Ghê.”

Người nhăn mặt là Ki-kyou-in Yu-zu-ki. Cô ấy học cùng lớp tôi, và chúng tôi khá hòa thuận (tôi nghĩ vậy). Cơ thể mảnh mai của cô được khoác một chiếc váy liền màu sáng. Cộng thêm đôi xăng đan kiểu giày cao gót trên chân, cô toát ra vẻ khá tươi mới.

“Ừm? Ồ, chẳng phải là thằng nhãi ngu ngốc đó sao. Lâu lắm rồi mới gặp.”

Cô bé đội mũ rơm nói chuyện như ông cụ là em gái của Ki-kyou-in-san, Ta-ma-ne-chan. Tôi gọi em ấy là Ta-ma-chan bằng sự yêu mến.

… Nhân tiện, có vẻ Ta-ma-chan vẫn chưa nhớ tên tôi, mà thay vào đó chỉ nhớ tôi là “thằng nhãi ngu ngốc” đó.

“Lâu rồi không gặp. Đoán xem. Cậu đang trên đường về từ nhà bố mẹ à?”

Tôi nói, nhìn chiếc vali.

“Đúng vậy… hah.”

“Có chuyện gì vậy, Ki-kyou-in-san? Cậu trông như vừa gặp phải một rắc rối không muốn dính vào vậy.”

“… Không có gì đặc biệt.”

Cô nói một cách uể oải, lại thở dài một tiếng.

“Nhà cậu ở Ky-o-to phải không?”

“Đúng vậy. Khá là phiền phức khi phải đi thăm họ hàng và viếng mộ.”

Tôi nghe nói nhà Ki-kyou-in-san là một gia đình lâu đời và có danh tiếng. Là con gái lớn, cô ấy chắc hẳn rất bận rộn vào thời điểm này trong năm.

“Vậy là cậu đã về nhà. Không phải Ki-kyou-in-san, mà cứ như cậu là Go-ho-min-sa—Khụ.”

Tôi bị một cú đấm vào bụng.

Đó là một cú đánh nhẹ, nhưng nó hoàn hảo hạ cánh vào vùng chấn thủy của tôi, nên rõ ràng nó có tác dụng không nhỏ.

“Đừng có giỡn mặt.”

“Ưrrghh… K-Ki-kyou-in-san, cậu không hơi ra tay sớm quá à? Thường thì tôi phải nói thêm hai ba câu nữa cậu mới nổi khùng lên và đánh tôi chứ…?”

“Tôi phí thời gian đấy.”

“Cậu đâu phải King Crimson…”

Chỉ vì tôi biết cô ấy sẽ nổi khùng, cô ấy ra tay sớm thì thật là không công bằng. Ngay cả khi bị đánh, tôi cũng cần cái thứ gọi là sự chuẩn bị tinh thần chứ.

Khi tôi xoa bụng, Ta-ma-chan tiến lại gần tôi.

Snff, snff, em ấy hít hít cái mũi nhỏ như một con chó hay con cáo.

“Có chuyện gì vậy?”

“Anh hơi có mùi…”

“C-cậu đùa đấy à!”

“Đúng là như vậy.”

“Không thể nào…”

Tôi rơi vào trạng thái suy sụp không giới hạn. Một cô gái nhìn thẳng vào mặt tôi và nói tôi hôi… đúng là một cô bé chẳng hề có chút tế nhị nào.

“Có chuyện gì sao, Ta-ma-ne-sama?”

“Vâng. Dù rất nhẹ, chúng ta cảm nhận được một lời nguyền từ thằng nhãi đó. Không… đây không phải là lời nguyền. Nó hẳn là một sức mạnh khác.”

“Vậy đó không phải là ma thuật của Ku-ri-su sao? Anh đã kể cho em về cô ấy trước đây rồi mà? Cái cô bé đàn em của anh ấy.”

“Không, chúng ta nhớ rõ sức mạnh của cô bé đó. Nhưng thứ chúng ta cảm nhận được từ thằng nhãi này là điều khác. Đây là một sức mạnh khó chịu hơn nhiều so với sức mạnh của cô bé đó… hiểm ác hơn nhiều.”

“……”

“Thật sự rất mờ nhạt, nên chúng ta không thể nhận ra. Có lẽ chỉ là trí tưởng tượng của chúng ta…”

Hai người họ bàn luận gì đó với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng tôi không bận tâm lắm. Cú sốc bị nói là mình hôi còn sốc hơn tôi tưởng. Chẳng thèm xen vào nỗi buồn của tôi, Ta-ma-chan lẩm bẩm bằng giọng thấp.

“Chúng ta có một linh cảm không lành về chuyện này…”

Tôi chia tay hai chị em Ki-kyou-in ngay sau đó. Tôi định về thẳng nhà, nhưng khi tôi rời đi, Ki-kyou-in-san nói: “Nghĩ lại thì, tôi vừa thấy Kurisu-chan đằng kia.”

“Thật sao? Cô ấy ở đâu?”

“Hướng về phía núi.”

“Phía núi…? Sao cô ấy lại ở đó?”

[HÌNH ẢNH]

“Đừng hỏi tôi. Nhưng tôi có thể nói với anh là ở đó chỉ có đền thờ và nghĩa địa thôi. Anh không nghĩ cô ấy có thể đã đi viếng mộ hơi muộn một chút sao?”

“Viếng mộ…”

Và thế là, tôi từ bỏ ý định về nhà và đi về phía nghĩa địa.

Tất nhiên, tôi biết rằng mình nên về nhà thì tốt hơn. Nếu tôi lặng lẽ đi đón cô ấy, khả năng tôi sẽ không gặp được cô ấy là khá cao. Hơn hết, cô ấy đã giấu tôi chuyện mình “đi viếng mộ”.

Tôi không rõ vì sao em ấy lại giấu giếm chuyện đó, nhưng nghĩ bụng có lẽ em ấy có lý do chính đáng để làm vậy, nên tốt nhất là cứ giả vờ như không hay biết gì.

Thế nhưng tôi vẫn quyết định tìm đến nghĩa trang.

Nếu tôi không chủ động tạo cơ hội gặp mặt, tôi linh cảm em ấy sẽ lại tránh né, không còn muốn nhờ vả tôi nữa. Giữ bí mật thì tôi không quan tâm, nhưng tôi cũng không thích bị đối xử quá khách sáo hay giữ kẽ.

Tôi đặt chân đến khu nghĩa trang ngoại ô thành phố.

Vô số bia mộ đá xám đen xếp hàng dài tăm tắp. Vì đã qua mùa thăm viếng, nơi đây vắng tanh vắng ngắt, tĩnh mịch đến rợn người. Giữa không gian yên ắng ấy... tôi bắt gặp một cô gái đang thành tâm chắp tay.

Mang theo khí chất đặc biệt của người ngoại quốc, dáng vẻ em ấy hệt như một tín đồ mộ đạo đang cầu nguyện thần linh.

"Kurisu-chan."

Khi tôi lại gần và gọi, em ấy mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra, rồi quay về phía tôi.

"Kagoshima-senpai. Sao anh lại ở đây ạ?"

"Tôi vô tình gặp Kikyouin-san, cô ấy nói thấy em quanh đây."

"Kikyouin-senpai... Thì ra chị ấy đã về từ Kyoto."

"Em đến thăm mộ à?"

"Vâng ạ. Chắc tôi đến trễ mất rồi."

"Anh không nghĩ em trễ lắm đâu, nhưng em không về vào dịp Obon được sao?"

"Dạ, cái đó... nếu đến đúng dịp, có thể tôi sẽ gặp người thân..."

Lời Kurisu-chan nhỏ dần, em ấy cúi mặt xuống. Tôi nhìn vào bia mộ.

Trên phiến đá đen vô tri, những chữ "Mộ Gia Tộc Kurisu" được khắc sâu.

"Vậy đây là mộ của nhà em."

Tôi nói một câu hiển nhiên, chỉ với ý định xác nhận điều mình đã biết. Thế nhưng, "... Vâng. Tôi nghĩ là như vậy, nói một cách tương đối thì..." Kurisu-chan đáp lời một cách mơ hồ. Rồi bằng một giọng có phần chua xót, em ấy thì thầm.

"Đây là nơi... cha tôi an nghỉ."

Cha của Kurisu-chan tên là Kurisu Tooru, nghe đâu là vậy.

Tôi từng nghe nói cha em ấy là người Nhật, còn mẹ thì không.

Nhưng... đây là lần đầu tôi biết cha em ấy đã qua đời.

Em ấy giấu diếm sao? Hay em ấy nghĩ không cần phải nói? Tôi không rõ Kurisu-chan nghĩ gì, nhưng dù sao đi nữa, tôi quả thật không hề biết.

"À mà nhân tiện, chuyện mua sắm thế nào rồi?"

"Xong xuôi hết rồi ạ, nhờ có anh. À, đây là hóa đơn và tiền thừa."

"Ôi, không cần lo đâu. Em có thể cần nó cho việc khác mà, đúng không? Với lại tôi gộp lại tính một lần cũng tiện hơn."

"Anh nói phải. Tôi hiểu rồi ạ."

Kurisu-chan gật đầu và cất tiền vào ví. Dĩ nhiên, đó không phải ví của em ấy, mà là chiếc ví hình miệng ếch tôi đã cho em ấy mượn. Chúng tôi nghỉ chân ở khu dịch vụ ngay cạnh nghĩa trang. Cùng ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế gỗ, chúng tôi vui vẻ uống nước từ máy bán hàng tự động (tôi mời).

Tôi không truy hỏi thêm về chuyện của cha em ấy.

Tôi không thể hỏi, và Kurisu-chan cũng không muốn nói.

"À, phải rồi, Kagoshima-senpai. Anh biết cái này không?"

Kurisu-chan lấy ra một sợi dây thun từ túi. Một loại sợi có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, chỉ đơn giản là buộc thành vòng tròn.

Đưa sợi dây qua tay, em ấy bắt đầu luồn ngón tay vào rồi ra.

"Tadaa. Đây là tháp Tokyo."

"Ồ. Hay quá."

Tôi thực sự ấn tượng với nghệ thuật tạo hình bằng dây và ngón tay của em ấy.

"Kurisu-chan, anh không biết em cũng chơi trò rồng rắn lên mây đó."

"Chỉ một chút thôi ạ. Anh biết trò nào không?"

"Hoàn toàn không. Tôi hầu như chưa bao giờ chơi."

Trong đầu tôi, trò rồng rắn lên mây - bên cạnh ngủ trưa và bắn súng – không gì hơn là một trong những kỹ năng đặc biệt của Nobita-kun. So với các kỹ năng khác, nó ít được sử dụng hơn, nên tôi tùy tiện cho rằng đó là kỹ năng dễ quên nhất.

"Tôi học từ mẹ. Mẹ tôi bảo mẹ học từ cha."

Không hề ngừng nghỉ, Kurisu-chan nói với nụ cười tự nhiên của mình.

Em ấy nói một cách tự nhiên đến mức cứ như là cố tình tỏ ra "Tôi không thật sự quan tâm đến cha mình đâu, nên anh cũng không cần quan tâm đâu", nhưng chắc đó chỉ là do tôi quá nhạy cảm. Kurisu-chan tiếp tục trình diễn kỹ thuật kỳ diệu tiếp theo.

"Anh biết không, trò rồng rắn lên mây này có thể chơi hai người đấy."

Em ấy nói khi đưa sợi dây qua tay với một hình dạng khác so với trước. Tôi không thực sự hiểu lắm, nhưng có lẽ em ấy đang chuẩn bị cho trò chơi hai người.

"Được rồi. Đây, Kagoshima-senpai."

"Không, dù em đưa cho tôi thì tôi cũng không biết làm đâu."

"Vậy thì tôi sẽ dạy anh."

"Thật sao? Vậy thì tôi sẽ thử."

"Xin anh hãy nắm vào chỗ này và chỗ này, bằng ngón trỏ và ngón cái ạ."

"... Xin lỗi. Chỗ này là chỗ nào vậy?"

Vì cả hai tay em ấy đều bận, tôi làm theo hướng nhìn của Kurisu-chan, nhưng tôi hoàn toàn không biết em ấy đang chỉ vào đâu.

"Là chỗ này, anh biết chỗ này mà. Ư ư."

Kurisu-chan hơi chu môi ra để chỉ.

"Ư ư."

"........."

Wow. Dễ thương ghê.

Cái cách em ấy chu môi, cố gắng hết sức mình, vừa có chút gượng gạo, một chút ngốc nghếch, lại vừa đáng yêu lạ thường...! Nó giống hệt gương mặt của một người đang đến gần để hôn.

"T-tôi không thật sự hiểu. Chỗ nào?"

"Chỗ này nè. Đây. Ư ư."

"Vâng... chỗ nào?"

"Ư ư ư ư ư ư."

Giờ thì thấy vui rồi đó.

Thật sự thư thái tâm hồn.

Nhưng trêu chọc em ấy quá thì không hay, nên đã đến lúc tôi phải nghiêm túc. Tôi nhìn kỹ vào chỗ Kurisu-chan đang chỉ. Tuy nhiên, với một người nghiệp dư trò rồng rắn lên mây, việc trở nên nghiêm túc cũng không giúp tôi giỏi hơn.

"Aaaah, tôi không thể chịu nổi mà nhìn nữa."

Một giọng nói khàn khàn đột ngột vang lên. Ngay sau đó, một bàn tay gầy gò, khô héo xen vào giữa chúng tôi. Nhanh như chớp, nó lấy sợi dây từ tay Kurisu-chan với những động tác thành thạo.

"Đây là cách chơi rồng rắn lên mây hai người. Nhìn này, đây là cánh đồng lúa."

Với giọng nói có vẻ khó chịu, những ngón tay giang rộng sợi dây ra. Dù tôi nhìn thế nào thì nó cũng không giống cánh đồng lúa, nhưng đó là thứ mà trò rồng rắn lên mây gọi là cánh đồng lúa, hình như vậy.

Người đột ngột xuất hiện là một bà lão đeo kính.

Khoác áo khoác xanh đậm, váy dài trắng. Chiếc ô để mở bên cạnh có lẽ được dùng làm vật che nắng.

"Gì vậy chàng trai? Anh không hài lòng với trò rồng rắn lên mây sao? Vì thế nên lũ trẻ ngày nay mới... hồi chúng tôi còn nhỏ, chúng tôi phải tự nghĩ ra cách giải trí chỉ với một sợi dây."

Bà lão lắc đầu.

... Tôi không muốn nói, nhưng bà ấy đúng là một bà lão khó tính điển hình.

"Nói đến lũ trẻ ngày nay, lúc nào cũng Famicom với Nintendo 64... tạo ra những âm thanh bíp bíp khó hiểu và cứ ru rú trong nhà..."

Những thiết bị bà ấy chọn đã lỗi thời một cách nửa vời.

Nếu bà ấy nói Mega Drive, thì lời đùa cợt đó có lẽ sẽ hợp lý hơn.

"Rồi thì những món đồ chơi bắn bi từ bụng, những con quay lởm chởm, những chiếc yoyo sáng bóng kỳ lạ, những chiếc xe chạy bằng pin, và những robot kỳ lạ... các cháu có quá nhiều thứ để chơi. Nhưng việc chỉ có thể chơi những món đồ chơi phức tạp như vậy chứng tỏ một trái tim thiếu thốn và trí tưởng tượng nghèo nàn."

"........."

Tôi hiểu trò chơi của bà ấy. Bà ấy đang tấn công nhắm vào thế hệ cụ thể của chúng tôi.

Nếu bà ấy muốn gây chiến với Corocoro, tôi cũng sẵn lòng.

Một cơn thịnh nộ âm ỉ cháy trong lồng ngực tôi.

"Ưm, cụ thể thì bà muốn nói đến loại robot kỳ lạ nào ạ?"

Tôi hỏi.

Trước tiên, tôi phải làm rõ bà ấy đang nói đến loại robot kỳ lạ nào.

Theo tôi, việc gộp tất cả các tác phẩm robot lại với nhau - theo một nghĩa nào đó - còn xúc phạm hơn nhiều so với việc chỉ đích danh và chỉ trích từng phần của một tác phẩm cụ thể.

Đó là lý do cuộc trò chuyện bắt đầu từ đó.

Nếu bà ấy nói Gundam, tôi sẽ nói: "Đó không phải là robot, đó là Mobile Suit."

Nếu bà ấy nói Eva, tôi sẽ nói: "Đó không phải là robot, đó là Vũ khí chiến đấu quyết định hình người đa năng tối thượng."

"Cái gì ấy nhỉ? Cái con trông giống một con chồn xanh ấy."

"........."

Trong khi tôi đã tiến hành một mô phỏng tinh thần kỹ lưỡng về mọi hình thức tác phẩm robot, câu trả lời của bà lão nằm ngoài phạm vi mô phỏng đó.

Không ngờ lại là con mèo máy!

Không, đúng là cậu ấy là một robot theo đúng nghĩa, nhưng có nên xếp tác phẩm đó vào thể loại robot không? Cậu ấy thậm chí còn chưa bao giờ xuất hiện trong Super Robot Wars...

Bỏ qua tôi đang suy nghĩ quá sâu xa, bà lão giơ hai tay vẫn giữ hình cánh đồng lúa về phía Kurisu-chan.

"Giờ thì lấy đi."

"Ơ?"

"Cô bé, cháu chơi rồng rắn lên mây được mà, đúng không?"

"D-dạ."

Dù hơi do dự, Kurisu-chan vẫn nhận sợi dây từ bà lão và tạo ra một hình dạng. Bà lão lại lấy lại... và cứ thế lặp đi lặp lại.

Những cử động uyển chuyển giữa hai người chính là thứ người ta gọi là rồng rắn lên mây hai người.

"Cháu cũng giỏi đấy chứ."

Những nếp nhăn trên khuôn mặt bà lão hằn sâu hơn khi bà mỉm cười. Dưới lời khen đó, Kurisu-chan có vẻ ngại ngùng vui vẻ.

"Nhưng cháu có làm được cái này không?"

Bà lão nói khi đưa sợi dây qua tay mình. Và thậm chí không cần nhìn, "Những động tác tinh tế này là để loại bỏ những đứa ngốc," bà đùa, di chuyển ngón tay với tốc độ đáng kinh ngạc. Sau khi liên tục luồn và gỡ dây, một tác phẩm nghệ thuật duy nhất đã ra đời.

"Nhìn kìa, là một con thỏ."

"Ôi chao!"

Giọng tôi và Kurisu-chan hòa vào nhau trong sự ngưỡng mộ.

Tuyệt vời, nói thế nào nhỉ, cảm giác như tôi đang được chiêm ngưỡng tác phẩm của một bậc thầy thủ công truyền thống vậy.

"Tuyệt vời quá! Bà làm thế nào vậy ạ?"

Nhận lại sợi dây, Kurisu-chan hỏi với đầy hứng thú. Có vẻ như kiến thức về trò rồng rắn lên mây của em ấy càng sâu, sự ngưỡng mộ của em ấy càng lớn.

"Nếu cháu muốn ta dạy, cứ ghé qua nhà ta bất cứ lúc nào. Nó gần đây thôi."

"Thật sự được sao ạ?"

"Ừ, được chứ. Ta đang buồn vì có quá nhiều thời gian rảnh rỗi. Nếu có một cô gái dễ thương như cháu đến chơi, ta có thể giết thời gian một cách hữu ích."

Bà nói với nụ cười, nhặt chiếc ô bà đã để bên cạnh. Vẻ mặt Kurisu-chan sáng bừng lên ngay lập tức.

"Chà, dù ta nói bất cứ lúc nào, cũng chẳng ai biết ta còn sống được bao lâu nữa. Ông nội trên trời có thể đến đón ta vào ngày mai."

Những nếp nhăn trên mặt bà sâu hơn thành một nụ cười mỉa mai.

... Tại sao những người lớn tuổi lại kể những câu chuyện đùa không thể cười được như vậy? Những trò đùa đen tối đến từ kho kiến thức của họ.

"Bà sống một mình ạ?"

Tôi hỏi, và "Ừ," bà gật đầu. "Ông nội đột ngột ra đi năm kia. Con gái ta thì đã bỏ đi với một người đàn ông từ lâu lắm rồi, còn con trai ta—"

Bà lão ngừng lời, đôi mắt lang thang nhìn về phía nghĩa trang.

"—Giờ thằng bé cũng đã lên thiên đường từ lâu rồi. À, không, những đứa trẻ chết trước cha mẹ phải dành cả thời gian xếp đá ở sông Sanzu. Ta nhớ đúng không nhỉ?"

Giọng bà khá thờ ơ, nhưng—từ lời bà lại là một câu đùa đen tối thậm chí còn kém vui hơn câu trước. Kurisu-chan và tôi im lặng. Có lẽ bà lão cảm thấy không khí đang chùng xuống,

"À haha. Đừng làm mặt ủ rũ thế,"

Bà cười lớn.

"Ông nội sống thọ, chẳng có gì phải làm về chuyện đó. Con trai ta cũng vậy, chuyện đó đã hơn một thập kỷ rồi..."

Bà lão tiếp tục nói như thể đang độc thoại. Đằng sau cặp kính, mắt bà lơ đãng nhìn xa xăm.

"Một ngày kia nó đột ngột biến mất, rồi cứ tưởng tìm được thì lại nghe tin nó chết... Trời đất ơi, rốt cuộc thằng con ngốc của ta đã nghĩ gì trong đầu chứ."

"...? Ừm, con trai bà bị tai nạn sao? Hay là bệnh tật?"

Tôi rốt cuộc đã hỏi. Tôi lập tức hối hận vì đã hỏi những câu quá tò mò, nhưng bà lão không hề tỏ ra miễn cưỡng chút nào, đáp lời nhẹ bẫng.

"Không phải tai nạn hay bệnh tật. Con trai chúng tôi một ngày kia bỗng dưng biến mất. Mất tích. Tìm khắp nơi cũng không thấy. Cứ như thể nó bị bắt đi vậy."

"... Bị bắt đi."

Người nói câu đó là Kurisu-chan. Có vẻ như những lời đó vô tình tuột khỏi miệng em ấy. Em ấy phản ứng như thể... cụm từ "bị bắt đi" gợi lên vài điều gì đó trong đầu.

"Tôi nghĩ khoảng một năm sau khi nó mất tích. Một cuộc gọi từ cảnh sát đến. 'Chúng tôi tìm thấy xác con trai bà,' họ nói. Cuối cùng, mọi thứ về thằng bé vẫn là một bí ẩn."

Bà lão nói rồi thở một hơi thật sâu.

"... Ồ, xin lỗi nhé. Nghe chuyện cũ của một bà lão thì chẳng vui chút nào."

"Ôi không," tôi lắc đầu.

"Vậy thì ta xin phép đi trước. Nếu ta đi đường vòng quá nhiều, con trai và chồng ta có thể sẽ giận ta đấy."

Để lại những lời đó, bà lão bước đi về phía nghĩa trang. Dù bà có vẻ đã khá già, lưng bà không hề còng chút nào. Bà đứng thẳng, dáng đi uyển chuyển như một người mẫu.

"X-xin đợi đã!"

Kurisu-chan mạnh mẽ đứng dậy, ném một giọng nói cao vút vào lưng bà lão.

"Hửm? Có chuyện gì thế?"

"B-bà ơi, cho cháu hỏi tên b-bà là gì ạ..."

Bà lão vừa quay người lại, Kurisu-chan lí nhí hỏi, giọng đứt quãng. Đôi mắt tròn xoe của cô bé ánh lên rõ rệt sự bất an.

"Ta là Kurisu Nobuko."

Bà lão... Kurisu Nobuko lạnh lùng đáp rồi lại tiếp tục bước đi.

Họ Kurisu.

Giống hệt họ của cô bé đang đứng cạnh tôi. Dĩ nhiên, cũng có thể đó chỉ là một sự trùng hợp. Tuy không phải họ phổ biến, nhưng cũng chẳng đến mức quá hiếm. Thế nhưng... tôi lập tức hiểu rằng đây không phải là trùng hợp.

Lách mình giữa những bia mộ, Nobuko-san dừng lại trước một ngôi mộ duy nhất và chắp tay cầu nguyện.

Đứng trước bia đá khắc dòng chữ "Mộ Gia Tộc Kurisu".

Chính là ngôi mộ mà Kurisu-chan vừa khấn vái cách đây ít phút.

Người cha mà Kurisu-chan mất đi trước khi chào đời. Người con trai mà Nobuko-san đã mất từ hơn mười năm trước. Kurisu vẫn giữ họ của cha mình. Mất tích.

Không lẽ nào, không lẽ nào lại...

"... Này Kurisu-chan. Không lẽ bà lão kia là—"

Nói được nửa câu, tôi nghẹn họng.

Kurisu-chan kéo mạnh vạt áo tôi.

Đôi vai gầy guộc của cô bé run lên bần bật vì lo lắng. Khác hẳn với dáng vẻ thẳng thắn, cao ráo của Nobuko-san, lưng cô bé ngày càng còng xuống, nhỏ bé hơn.