I really don't notice

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 10

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 8

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 32

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 64

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 05 - Prologue

Cuộc đời là một chuỗi dài những cuộc lướt qua.

Số người lướt qua cuộc đời ta đông hơn gấp bội số người ta thực sự gặp gỡ – mà thôi, đấy không phải lời một triết gia Anh uyên bác nào đó từng nói đâu. Đấy là những lời tôi vừa tự nghĩ ra tức thì. Nghĩ lại những chuyện gần đây, hay đúng hơn là những việc xảy ra trong tuần vừa rồi, tôi bỗng nổi hứng làm ra vẻ ta đây và buông vài lời triết lý.

Một tuần trôi qua mà toàn là lướt, chưa lần nào mọi thứ khớp vào nhau.

Bạn có thể nói việc mọi chuyện không ăn khớp là điều xảy ra như cơm bữa với tôi, nhưng lần này tôi cảm thấy nó đặc biệt nổi bật. Mọi thứ lướt qua nhau đến mức đáng kinh ngạc, như một phép màu vậy.

Tôi đã cố gắng hết sức theo cách của mình, và mọi người xung quanh cũng vậy. Dù không một ai bỏ qua bất kỳ bước nào trong quá trình, tôi vẫn có cảm giác chúng tôi cứ mãi quay vòng vòng. Giống như đạp ga một chiếc xe côn bị hỏng vậy, dù chúng tôi có vùng vẫy đến đâu thì động lực cũng chẳng truyền được tới động cơ. Cảm giác như có thứ gì đó đã hình thành, nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở cảm giác mà thôi.

Quả nhiên, thế giới vẫn luôn vận hành ở những nơi tôi không thấy. Chắc chắn ở đâu đó ngoài kia, một sự phát triển đầy biến động mà tôi không hay biết đang diễn ra.

Nhưng dù là vậy, kiến thức của tôi cũng chỉ giới hạn trong những gì tôi biết.

Tôi chỉ có thể nói về thế giới qua đôi mắt mình, qua góc nhìn của tôi.

Đó là lý do — cho dù ở một nơi nào đó tôi không biết, một trong những "người chơi" biến mất, thì có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc mà tôi chẳng hề hay biết.