Cuộc đời là một chuỗi dài những cuộc lướt qua.
Số người lướt qua cuộc đời ta đông hơn gấp bội số người ta thực sự gặp gỡ – mà thôi, đấy không phải lời một triết gia Anh uyên bác nào đó từng nói đâu. Đấy là những lời tôi vừa tự nghĩ ra tức thì. Nghĩ lại những chuyện gần đây, hay đúng hơn là những việc xảy ra trong tuần vừa rồi, tôi bỗng nổi hứng làm ra vẻ ta đây và buông vài lời triết lý.
Một tuần trôi qua mà toàn là lướt, chưa lần nào mọi thứ khớp vào nhau.
Bạn có thể nói việc mọi chuyện không ăn khớp là điều xảy ra như cơm bữa với tôi, nhưng lần này tôi cảm thấy nó đặc biệt nổi bật. Mọi thứ lướt qua nhau đến mức đáng kinh ngạc, như một phép màu vậy.
Tôi đã cố gắng hết sức theo cách của mình, và mọi người xung quanh cũng vậy. Dù không một ai bỏ qua bất kỳ bước nào trong quá trình, tôi vẫn có cảm giác chúng tôi cứ mãi quay vòng vòng. Giống như đạp ga một chiếc xe côn bị hỏng vậy, dù chúng tôi có vùng vẫy đến đâu thì động lực cũng chẳng truyền được tới động cơ. Cảm giác như có thứ gì đó đã hình thành, nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở cảm giác mà thôi.
Quả nhiên, thế giới vẫn luôn vận hành ở những nơi tôi không thấy. Chắc chắn ở đâu đó ngoài kia, một sự phát triển đầy biến động mà tôi không hay biết đang diễn ra.
Nhưng dù là vậy, kiến thức của tôi cũng chỉ giới hạn trong những gì tôi biết.
Tôi chỉ có thể nói về thế giới qua đôi mắt mình, qua góc nhìn của tôi.
Đó là lý do — cho dù ở một nơi nào đó tôi không biết, một trong những "người chơi" biến mất, thì có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc mà tôi chẳng hề hay biết.