Một ý nghĩ thoáng qua đầu Calian. Anh tự hỏi Randall đã đi đâu khi không thấy anh ta. Anh đã không thấy Randall trong buổi cầu nguyện sáng sớm cũng như trong sảnh tiệc. Có vẻ như anh ấy sẽ đến muộn.
Calian khẽ cau mày trước chiếc bàn tròn được kê riêng cho các hoàng tử Kailis. Anh không trông mong ngồi cạnh Franz, người đang dựa lưng vào ghế với cánh tay thả lỏng trên bàn.
Franz ngoảnh đầu về phía Calian và nhếch mép cười.
“Lâu rồi không gặp.” Franz cười nói.
Nơi đây trở nên yên tĩnh lạ thường trước khung cảnh Franz và Calian cùng ngồi bên một chiếc bàn tròn. Lý do đâu có gì khó đoán. Khi Calian phải vật lộn chịu đựng cơn đau đớn và ớn lạnh dữ dội mà Silica đổ lên đầu anh, Franz, với nụ cười mỉa mai đã đuổi bà đi chỉ bằng một câu nói với mệnh lệnh.
Giờ đây, lần đầu tiên hai hoàng tử ngồi gần nhau như vậy sau sự việc. Giới quý tộc trở nên tò mò tình trạng mối quan hệ của họ. Đó không phải tình bạn, nhưng cũng chẳng phải kẻ thù. Giới quý tộc thực sự tò mò không rõ mối quan hệ hai người.
Calian mím chặt môi và không có dấu hiệu muốn nói gì. Anh biết con đường của mình sẽ khác với Franz. Họ sẽ đi trên con đường của riêng mình và ngày càng xa cách. Vậy nên không cần giả vờ thêm nữa.
Khi thấy hai bên im lặng hồi lâu, các quý tộc cũng thôi không chú ý đến họ nữa.
Nhưng…
“Này.” Franz cất tiếng.
Giọng nói đột ngột của anh làm giới quý tộc trong sảnh tiệc lại đổ dồn ánh mắt về họ. Họ mở to mắt chăm chú nhìn Calian khi dựa vào bàn.
Calian không trả lời.
Giới quý tộc lại thấy hứng thú với những gì đã xảy ra giữa họ trong quá khứ.
“Này, mắt máu.”
“Calian.” Calian quay đầu về phía Franz với đôi mắt trừng lên đầy giận dữ khi nghe thấy biệt danh anh ghét cay ghét đắng và không bao giờ muốn nghe lại lần nữa. “Lần này em sẽ bỏ qua cho anh, anh trai à.” Anh nói thêm với giọng cứng rắn.
Trước câu trả lời lạnh lùng của Calian, đôi mắt màu xanh lục nhạt của Franz sáng lên vui mừng trong một giây ngắn ngủi. Anh nhìn và quan sát cậu em trai một lúc. Rồi anh nhỏ giọng lên tiếng. “Cậu sẽ không làm vậy.”
‘Sẽ không làm vậy ư.’
Đôi mắt Calian lóe lên và hơi nheo lại.
“Cậu đã tự vực dậy. Thậm chí, cậu còn thuần thục sử dụng kiếm cũng như cưỡi ngựa.” Franz nói, giọng nói sắc lạnh mà chỉ đúng trọng tâm. Anh lại dựa lưng vào ghế lần nữa và thong thả thở ra. “Tôi muốn biết, cậu là ai?”
Câu nói cuối cùng của Franz làm tim Calian đánh bộp một tiếng.
Calian lại nhìn anh ta mà không nói gì.
Đúng vậy…
Nếu là Franz thì sớm muộn gì anh ta cũng nhận ra. Calian, cậu em trai mà anh ta luôn đùa giỡn như một con rối đột nhiên thay đổi chỉ sau một đêm. Thật ngu ngốc nếu nghĩ một người nhạy bén như Franz lại không nhận thấy sự thay đổi mạnh mẽ như vậy từ anh.
‘Không. Đó không phải vấn đề.’ Calian suy nghĩ một chút và quyết định thể hiện sự trung hòa, không tích cực cũng không tiêu cực.
Calian mỉm cười trong sự cầu nguyện. “Anh nói gì lạ thế, anh trai.”
Calian không cần lôi kéo Franz về phe mình cũng như lấy lòng tin của anh ta. Vậy nên không cần thiết phải duy trì thái độ thân tình và thiện cảm. Nếu Franz nghi ngờ sự thay đổi đột ngột của anh, anh sẽ không dám tiết lộ bí mật sâu kín của mình.
Anh chỉ đơn giản là trì hoãn trả lời câu hỏi đó.
Sau đó, Calian vẫn giữ bình tĩnh và điềm đạm. Mặc kệ tâm trí anh đang điên cuồng gào thét ầm ĩ, dáng vẻ của anh vẫn điềm tĩnh như thường.
Franz nhìn Calian đầy sát ý. Anh ta thở dài rồi đẩy ghế ra sau, lẩm bẩm “tốt” và đứng dậy sau đó. Anh quay lưng rời sảnh tiệc mà không nói một lời. Và anh cũng không lần nào quay lại nữa.
Calian vẫn nhìn vào chiếc ghế trống của Franz. Nhìn Calian từ xa, Alan mang vẻ mặt đầy lo lắng. Dù không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người từ nơi mình đứng, nhưng anh vẫn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Calian sau khi Franz rời sảnh tiệc.
Vài giây sau, Calian ngẩng đầu lên. Anh nhìn chằm chằm Alan trong giây lát. Rồi anh cố nở một nụ cười nhẹ nhàng vô tư như muốn nói ‘Con ổn mà’.
Thay vì vội vàng chạy về phía tam hoàng tử, Alan chỉ đơn giản gật đầu, nó cho thấy anh rất lo lắng cho Calian.
Ngày hôm sau.
Calian trằn trọc không ngủ suốt đêm. Trong đầu anh là một mớ hỗn độn vì chuyện xảy ra ở sảnh tiệc.
Điều đầu tiên Alan làm vào sáng hôm sau là đến thăm anh. Ngay khi thấy Calian, anh nói đầy vẻ cộc cằn mà lời mượt như ru. “Con đã suy nghĩ kĩ càng chưa?”
Calian nhìn Alan đầy ngạc nhiên với cái miệng hé mở. Một pháp sư thông thái hiểu rõ tâm trí anh đang rối bời dù anh vẫn chưa nói gì về nó.
Alan nhoẻn miệng cười. “Nếu vẫn chưa suy nghĩ được kĩ càng thì hãy cứ để nó trôi đi như một cơn gió thoảng qua thôi.”
Nghe lời này của Alan, Calian không thể không bật cười. Đôi khi, Alan nói những điều không cần thiết. Thế nhưng, nó lại giúp ích cho Calian khá nhiều.
Anh cũng nhanh chóng thôi không cười nữa. Rồi anh kể lại cho Alan nghe những gì đã xảy ra giữa anh với Franz trong sảnh tiêc. Sau khi biết Franz đã xác nhận Calian đã thay đổi, Alan gật đầu.
“Nếu là Franz thì chuyện cậu ta biết cũng dể hiểu thôi. Dù cậu ta khá là sừng sỏ vẻ du côn nhưng cậu ta cũng chẳng phải kẻ ngu dốt gì.” Alan khen ngợi.
Calian mím môi. Anh không có chút suy nghĩ tích cực hay tiêu cực nào về Franz.
“Lúc đầu, con vờ như không biết nhưng cậu ta sẽ không tin đâu.”
Alan cười to. Anh nhìn Calian mà hỏi, “Vậy dựa vào đâu mà cậu ta sẽ tin?”
Calian mở miệng trả lời nhưng lại đột ngột thôi.
Thấy sự do dự của anh, Alan nói, “Con vẫn nhớ những kí ức mà Calian trải qua trong quá khứ đúng không? Như con đã nói, cho dù cậu ấy có nhận ra những gì đã xảy ra thì con cũng không cần phải tiết lộ mọi thứ với cậu ấy. Đừng lo lắng quá nhiều.”
Alan trầm ngâm suy nghĩ trong âm thanh “ừm…” một lát.
Bỏ qua chuyện danh tính của Calian bị bại lộ, Alan biết Calian đã không còn sẵn sàng sống dưới danh nghĩa của Bern nữa rồi. Anh đang nghĩ có nên khuyên Calian sống như Calian trong quá khứ để đánh lừa Franz, không để anh ta nghi ngờ Calian nữa hay không. Nhưng đó không phải điều mà Alan có quyền nói, thế nên anh đành lặng im.
Thay vào đó, anh lấy ra một món đồ từ trong túi sau khi nhìn một lúc.
“Cầm lấy nó đi.” Alan nói.
Đó là một chiếc hộp nhỏ làm bằng thiếc. Bên trong là chiếc nhẫn màu bạc. Thấy chiếc nhẫn dày này không có biểu tượng lẫn hình họa chạm khắc, Calian liền hỏi, “Đây là gì ạ?”
“Đeo nó vào đi.” Alan mỉm cười. “Ta chắc chắn con sẽ thích nó thôi.”
Calian băn khoăn không biết nên đeo ngón tay nào. Cũng tại nó to quá. Rồi anh đeo nó vào ngón trỏ của mình. Thật đáng kinh ngạc, chiếc nhẫn tự động giảm kích thước để vừa khít với ngón trỏ của Calian.
Anh biết chiếc nhẫn ẩn chứa ma thuật nhưng anh không kìm được mà thốt lên ngạc nhiên. Anh hiếu kì nhìn Alan.
“Bất cứ khi nào con tò mò về những gì lão già này nghĩ thì con chỉ cần gọi cho ông ấy mà thôi.”
“Ra là vậy…”
Chiếc nhẫn đã được niệm phép liên lạc làm Calian rất đỗi ngạc nhiên. Thực ra đó chính là điều Calian lo lắng nhất. Alan là người duy nhất biết rõ tình cảnh bấp bênh của anh. Nếu không có Alan ở đó, sẽ chẳng còn ai để anh mở lòng trò chuyện.
“Trong cung điện được sức mạnh của Sispanian bao phủ nên nó chẳng có tác dụng gì. Sẽ rất khó cho ta nói chuyện với con trong cung điện này. Nhưng nếu con gọi cho ta khi con ở ngoài, ta có thể trả lời con ngay lập tức.”
Calian thư thái hơn hẳn. Dù anh biết Alan dành phần lớn thời gian trong cung điện nhưng anh vẫn thấy nhẹ nhõm khi biết mình có thể dựa vào Alan bất cứ lúc nào.
“Cảm ơn thầy. Thật nhẹ cả lòng con.” Calian mỉm cười.
Alan nhìn Calian cười. Anh cũng mỉm cười đáp lại với một chút ẩn tình. Calian nào đâu hay biết Euria đang khóc ròng vì báu vật của Hội pháp sư lại bị lấy đi lần nữa.
Alan gật đầu, tỏ vẻ là một pháp sư thông thái như thường lệ.
Anh chợt nhớ ra lý do khác mà anh đến đây. Anh hắng giọng, đứng thẳng người lên và nói. “À, có liên lạc từ nơi xe ngựa của ta đến lần trước đó.”
Anh đang nói đến Melfir Pollun.
Calian gật đầu. “Thầy đã gặp anh ta chưa?”
“Rồi. Cậu ta đến gặp riêng ta hôm qua. Ta đã phải chào đón cậu ta đấy. Xem ra con lại tìm thấy một tài năng khác rồi. Cậu ta đúng là ông trùm của những con số.”
‘Thật khéo mà…’
Sau đó, Alan lấy ra một thứ khác từ trong túi của mình. Đó là tập tài liệu để lựa chọn địa điểm xây dựng họ viện ma pháp, chi phí xây dựng, chi phí vận hành ban đầu, thù lao cho các giảng viên và nhiều chi phí khác nữa. Nói đơn giản là anh phải thanh toán tất cả chỗ chi phí này.
Calian đọc kĩ tất cả tài liệu và gật đầu.
“Cậu ta nói ban đầu con sẽ thanh toán tất cả. Như vậy có hơi quá không?” Vì số tiền cần thanh toán là rất lớn, Alan lo lắng hỏi Calian.
“Không có gì phải lo về chi phí cả. Nam tước Pollun dự tính sẽ để học viện tự chủ mà không dựa vào nguồn tài chính của hoàng tộc. Chỉ đến khi đó con mới có thể tự mình tham gia. Dù không giàu như thầy nhưng ít ra thì con cũng có một ít cho mình chứ, thầy không nghĩ thế sao?”
Alan gật đầu hiểu ý của Calian và đồng ý những gì Calian nói. Ngay sau đó, Calian đứng dậy và mang ra một xấp ngân phiếu từ két sắt và đưa cho Alan.
“Nhờ thầy đưa cho anh ấy giúp con.”
“Đây là số tiền lớn đấy. Con có chắc cứ thế đưa cho Nam tước không?”
Anh đang hỏi liệu có cần để mắt đến Nam tước Pollun để đảm bảo anh ta sử dụng tiền đúng mục đích hay không.
Calain thư thả gật đầu. “Có ạ. Thầy cứ để anh ta lo.”
Dù đó là một khoản tiền lớn nhưng đối với Melfir, anh ta đã quá quen phải xử lý chúng rồi. Hơn hết, Calian biết anh ta không phải dạng người sẽ vứt bỏ chữ tín chỉ vì số tiền đó.
“Nhưng Nam tước Pollun chỉ là một thương gia, anh ta không biết gì về ma thuật. Con chắc chắn anh ta có thể sẽ liên tục xin lời khuyên trực tiếp từ hội và thầy nên thầy hãy giúp anh ta khi con đi vắng nhé.”
“Con cứ an tâm.”
Sau đó, Calian hỏi Alan về học viện ma pháp mà không hỏi những lời khuyên về ma pháp của mình. Anh cũng nhờ Alan báo cho Melfir biết những điều có thể giúp anh ta.
Trò chuyện được một lúc thì họ nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Đó là Yan.
“Thưa điện hạ, thần xin lỗi nhưng người có lịch hẹn tiếp theo rồi ạ.”
Yan đang muốn họ kết thúc cuộc trò chuyện bây giờ.
Nghe thế, Alan đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi ra ngoài.
“Chiều ta sẽ quay lại.” Alan nói.
Thế nghĩa là anh sẽ quay lại để dạy ma pháp cho Calian. Calian nghe xong liền đáp.
“Lịch hẹn tiếp theo là gặp các kỵ sĩ của Siegfried. Sẽ không lâu đâu ạ, nếu thầy không có lịch hẹn khác thì sao không ở đây và nói chuyện với con hôm nay luôn?”
Calian đang hỏi Alan bỏ qua bài học hôm nay để trò chuyện cả ngày với anh hay không. Vì ngày mai Calian đi gặp Sispanian rồi, Alan sẽ không thể gặp Calian một thời gian nữa nên Alan đã cười và đồng ý với đề nghị của anh.
Trước cổng chính của Cung điện Chermil là hai mươi kỵ sĩ mặc giáp đen đang xếp hàng chờ Calian. Tất nhiên, đây đều là những kỵ sĩ đã được chính tay Slayman tuyển lựa cẩn thận và đến cung điện Chermil chào Calian trước khi lên đường.
Kyrie đã đứng trước Calian và chăm chú nhìn các kỵ sĩ với vẻ háo hức muốn chứng minh mình giỏi hơn họ. Vì Kyrie có niềm đam mê mãnh liệt với kiếm thuật nên anh háo hức muốn quan sát và đánh giá sư khác biệt giữa anh với họ. Tất nhiên, các kỵ sĩ của Siegfried cũng cảm thấy như vậy đối với Kyrie.
Trong khi các kỵ sĩ của Công tước về cận vệ của hoàng tử âm thầm chiến đấu với nhau trong tư tưởng thì Calian, Alan và Yan từ trong bước ra ngoài cung điện.
Calian và Alan đi cạnh nhau, còn cậu tổng quản Yan lặng lẽ đi theo sau vài bước.
Thấy Yan ở đằng sau đó, các kỵ sĩ nắm chặt tay hơn nữa. Yan không biết gì về chuyện này, cậu chỉ mỉm cười chào họ qua ánh mắt.
Chỉ có kỵ sĩ Yuran Lauchell, đội trưởng đội kỵ sĩ là Calian đã gặp trong bữa tiệc trưa hôm qua nên đây là lần đầu tiên anh gặp các kỵ sĩ còn lại trong đội.
Vì thế, Calian quan sát kỹ gương mặt của tất cả các kỵ sĩ trước mặt.
‘Hừm.’
Chẳng mấy chốc, một nụ cười kì dị nở trên môi anh.
Anh đã từng nghe về các kỵ sĩ Siegfried và giờ anh đã được tận mắt chứng kiến họ mạnh mẽ như thế nào để giữ phẩm giá của mình. Điều đó cũng đủ để Calian thấy Slayman đã nỗ lực như thế nào để chọn ra những người tốt nhất trong những người tốt nhất. Dù là về hình thể hay tinh thần, thì Kyrie, người đang đứng trước mặt họ, chẳng khác gì một đứa trẻ thơ.
Nhưng tất nhiên, đó không phải lý do duy nhất khiến Calian làm ra vẻ mặt đó.
“Hở, nhìn kìa.”
Các kỵ sĩ vốn đến để bảo vệ hoàng tử đang nhìn anh với ý định hoàn toàn khác với kẻ đến để bảo vệ ai đó.
Những đôi mắt đó nói lên thành lời với nội dung “Anh có phải tên khốn đã đối xử với thiếu gia bọn ta như một người hầu bình thường không hả?”
Đó sẽ là lời giải thích hoàn hảo.
Dứng cạnh Calian, Alan cũng thấy cảm xúc của họ và mỉm cười như thể điều này vô cùng thú vị với anh.
Alan thực sự ước sao những kỵ sĩ này có cơ hội thưởng thức trình độ kiếm thuật của hoàng tử Calian.
Tất nhiên, anh không thể thấy tương lai, nhưng họ có thể chiêm ngưỡng nó trong nghi thức Roselita. Anh tò mò không biết thái độ của họ sẽ thay đổi thế nào một khi thấy nó.
Vì Kyrie có thể đã được chiêm ngưỡng trình độ kiếm thuật của hoàng tử nên anh không thể nén được hoàn toàn tính hiếu chiến của mình.
Trong khi đó, Yan không hiểu tình hình liền nghiêng đầu hỏi. “Có gì khiến người bận tậm không ạ, thưa điện hạ?”
Calian nở một nụ cười thật tươi.
Thay vì nói anh thấy không thoải mái vì các kỵ sĩ có thể giã anh như giã tỏi ngay khi họ rời Kailis, Calian nhìn thẳng vào mắt họ mà nói.
“Yan, mang đồ uống tới đây.”
Nghe Calian nói vậy, Calian liền cảm nhận được lòng ghen tị khổng lồ từ các kỵ sĩ.
Vì họ sẽ đi cùng anh và tỏ thái độ như này trong suốt thời gian đó, anh thấy anh không còn rảnh rang để mà lo nghĩ về Franz nữa rồi.
Alan đang theo dõi trận giao tranh này và thấy thật thú vị liền nói. “Thật tiếc khi không thể đồng hành cùng con trong chuyến đi này.”
Calian, người đang nhìn chăm chú từng kỵ sĩ và tuyên chiến với họ, cuối cùng cũng mở miệng nói.
“Vậy thì, ta hi vọng tất cả các ngươi có thể hộ tống ta đến đó an toàn.”
Một lần nữa. một nụ cười thâm thúy lại nở trên gương mặt anh, nó như đang dần trở thành thói quen của anh mất rồi.