How to live as the Enemy Prince - Sống dưới danh hoàng tử của kẻ thù

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3545

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 1 - Chương 41: Tới kiểm tra (4)

Tiếng ồn ào.

“-Vậy nên khi thần nói ‘Sao ngươi có thể làm ra hành động đáng ghê tởm như thế!?’ thì người có biết câu trả lời là gì không?-“

Calian ghét những kẻ say xỉn, đặc biệt là những kẻ say lắm mồm.

Anh không thèm che giấu cảm giác khó chịu khi nhìn Hale đang ngồi trước mặt anh.

Ăn tối xong, anh muốn hỏi vài chuyện về người đàn ông đã tấn công mình nên mời Hale uống chút rượu với hy vọng có thể đưa đẩy câu chuyện thêm thoải mái nhưng cuối cùng lại là mớ rắc rồi này đây.

Ở trước mặt anh, Hale đang nằm gục xuống bàn, hai tay duỗi thẳng và vẫn cầm ly rượu trước mặt. Anh ta cố ngẩng đầu lên và nâng ly rượu lên môi nhưng chiếc ly đặt lệch khiến cho rượu chảy sang bên và thấm đỏ cả chiếc khăn trải bàn trắng.

“Ôi thưa điện hạ! Thần có lẽ hơi say mất rồi.”

Chà, ít ra thì anh ta cũng biết mình say.

Anh còn có thể đổ lỗi cho ai bây giờ? Chính anh đã đề nghị nhâm nhi ly rượu chứ ai.

Rượu tràn ra bàn từng giọt một rồi rơi xuống sàn, khi nhìn chúng, Calian nhớ ra gì đó.

‘Nghĩ lại thì, mình còn chưa hỏi tên người đàn ông đó.’

Calian nghĩ đến người đàn ông đã bị Yuran lấy kiếm chặt đứt cánh tay rồi trầm mặc hạ ánh mắt. Dù anh có nhìn hay không thì lời của Hale vẫn tiếp tục tuôn ra không ngừng.

“Sau đó, thần không liên lạc với anh ta phải hơn ba tháng rồi, điện hạ, người nên cẩn thận, đừng có tiếp xúc mật thiết với anh ta làm gì.”

Hale tiếp tục lảm nhảm về những lãnh chúa quanh đây và chép miệng liên tục. Calian ngắt lời Hale, hỏi,

“Có tu sĩ Tensil nào có lịch trình đến thăm nơi này hay cung điện Hoàng gia không?”

Thay vì úp úp mở mở, anh nói thẳng ra vì có khả năng tin đồn sẽ đàm tiếu Rumein sau này.

Đến lúc ấy vị bá tước mới ngừng nói, anh ta chậm rãi mở miệng khi lục lại trí nhớ của mình với một ánh mắt sắc bén.

“Thần không chắc, có thể có, có thể không.”

Thật là một câu trả lời ngoạn mục.

Calian bật cười thành tiếng.

Người quản gia đứng cạnh Hale có vẻ bồn chồn. Hoàng tử không chỉ bị tấn công trong lãnh thổ nơi lãnh chúa mình cai quản mà giờ vị lãnh chúa ấy còn đang say khướt trước mặt hoàng tử và đưa ra câu trả lời vô nghĩa như thế.

“Người của Tensil đâu cũng đánh hơi được thì liệu có đến nơi nông thôn xó xỉnh như này không? Có thể có, mà cũng có thể không.”

Hale lại nói như vậy lần nữa. Viên quản gia thì trông như mếu còn Calian cười thầm trong lòng.

‘Nếu là như thế thì dù ta không ra khỏi phòng ngày mai, phải chăng ngươi cũng không nghi ngờ gì?’

Anh để Hale say mèm như vậy là vì định trốn ra khỏi lâu đài tối nay.

Nếu anh không thể quay lại vào sáng sớm mai, hiển nhiên Hale sẽ nghi ngờ. Vậy nên anh tạo cái cớ là mình tức giận với thái độ thô lỗ của Hale và đẩy câu chuyện theo chiều hướng anh không muốn gặp anh ta.

Và nguyên nhân anh rời khỏi lâu đài là do cái tên đã được người đàn ông anh gặp thốt lên.

Lam Chích.

Gián điệp dưới trướng trực tiếp của Vua Secretia, Devlan.

Từ những gì anh nhớ được, nhiệm vụ của Lam Chích là theo dõi mối quan hệ giữa Kyris (Kailis) và Tensil.

Đây là một nhiệm vụ giám sát đơn giản không bao giờ yêu cầu gặp mặt trực tiếp với giới cầm quyền của Tensil hay các tu sĩ và cũng chẳng có cuộc gặp mặt nào như vậy được báo cáo cả.

Chưa hết.

Khu vực mà Lam Chích phụ trách không phải nơi nông thôn hẻo lánh này mà là thủ đô Kyrisis (Kailisys). Ở một nơi khó mà thấy bóng dáng quan chức hay tu sĩ Tensil nào như thế này thì sao có thể theo dõi hai quốc gia này hiệu quả đây.

 Tất nhiên, anh không cố tìm hiểu lý do điệp viên Secretia nằm ngoài phạm vi hoạt động chỉ vì trí tò mò đơn thuần.

Lam Chích cũng có chút quen biết với Bern nên anh hoàn toàn nhận thức được bộ kỹ năng của các điệp viên đều có phần độc đáo.

‘Họ không bao giờ thất bại.’

Một điệp viên Secretia lão luyện như vậy thì không thể nào không nhận ra hoàng tử Kyris. Rốt cuộc thì họ đang truy tìm cái gì, điều gì quan trọng đến mức đáng để bắn cả đống mưa tên vào đoàn người của Calian?

“Điện hạ,”

Calian còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì bị Yan đánh gãy. Theo ánh mắt của Yan, anh thấy Arsen đang đi vào sảnh với bờ vai hơi ướt.

Anh khẽ gật đầu mà không nói gì. Có vẻ như việc chuẩn bị rời đi đã được hoàn tất.

Hale không biết gì về việc chuẩn bị này lại bắt đầu lảm nhảm trước mặt anh.

“Các tu sĩ Tensil là những kẻ tâm cơ thâm trầm. Thần gặp những kẻ đó chưa nhỉ? Người dân Tensil cùng đám quan lại đó đều như nhau cả. Nếu tra xét đến cùng thì chẳng ai là không có vết nhơ.”

Calian thờ dài như vẫn còn đang nghe.

Thay mặt cho Hale vẫn còn mơ màng chưa tỉnh lại, người quản gia cúi người xuống.

Calian giơ tay lên đầu tỏ vẻ rất phật lòng và có tiếng lẩm bẩm rất khẽ từ trong miệng anh.

[Nhập mộng]

Hale khi nãy còn đang lải nhải giờ ngập ngừng dần rồi bắt đầu ngáy.

Calian cau mày ngẩng đầu lên.

“Chuyện gì-“

Người quản gia cúi gập người xuống sâu hết mức có thể, trông như sắp chạm đất.

“Ngài ấy đã làm hết sức rồi.”

Calian nhấc chiếc khăn ăn trải trên đùi đặt lên mặt bàn. Yan nhanh chóng đến gần kéo ghế anh ra và nhìn người quản gia với ánh mắt không vừa ý.

Calian xoay người rời đi mà không thèm để ý người quản gia đang cúi đầu. Anh về phòng nhanh hết mức và Arsen nhanh chóng theo sau anh nói nhỏ,

“Bắt được chim rồi ạ.”

Ý Arsen là anh đã bắt được chim bồ câu đưa thư.

May thay khi Calian lần đầu đến thành phố đã không giấu Sia trong chiếc áo choàng.

Tất cả chỉ có vậy thôi sao?

Khi Hale gặp Calian ở cổng thành, cách thức Hale chào đón anh thực sự vô cùng đáng ghét. Cho dù đó không phải Lam Chích thì đám người truy đuổi cũng đã nhìn thấy Sia và báo tin cho Lam Chích biết họ đang trong thành phố của Hale rồi.

Chí ít thì Calian nghĩ nó nên như vậy.

Thế nên Calian đã phái Arsen đến Hội pháp sư với yêu cầu: ‘Nếu có bất cứ con chim lạ nào bay trong đêm mưa thì hãy bắt tất cả chúng lại.’

Calian gật đầu hài lòng với kết quả nhanh hơn mong đợi.

“Ở đâu?”

Calian đang hỏi con chim bồ câu đưa thư được gửi từ đâu, Arsen trả lời ngay lập tức,

“Phố Redwick, cách đây không xa. Thần đã đưa ngài Rouchel vị trí, nếu người muốn ra khỏi lâu đài thì các kỵ sĩ sẽ tập kết sẵn chờ lệnh.”

Thực tế anh chỉ yêu cầu Arsen tìm con chim và không yêu cầu gì khác, điều này làm anh rất thích cách thức làm việc của Arsen.

“Làm tốt lắm.” Calian cười nói.

Sau đó anh mở cửa phòng ra. Trước khi bước vào phòng, Calian dừng lại nói chuyện vài câu với Arsen.

“Ngài Hertz, họ có thể trở lại trong đêm nên ta giao họ cho ngài đấy.”

“Người cứ yên tâm ạ.”

Arsen trả lời rất lịch sự và nghiêm túc.

Sau khi Arsen rời đi, Calian liền đóng cửa lại rồi rót pháp lực vào chiếc nhẫn ngay lập tức.

Dù thỉnh thoảng anh vẫn cố kết nối nhưng không lần nào thành công. Khi anh tự hỏi Alan có còn ở đó hay không thì chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng nhu hòa và giọng nói của Alan truyền vào đầu anh.

“Con đến Latran an toàn không?”

“Thầy!”

Cũng một thời gian rồi gương mặt của Calian mới bừng sáng như thế.

“Xem ra chuyến đi vừa rồi không được suôn sẻ.”

Alan đúng là Alan.

Dù trò chuyện mà không thấy mặt thì Alan vẫn biết cảm xúc của cậu học trò. Calian kể cho Alan nghe mọi chuyện, từ việc gặp Sia cho đến điều tra ra Lam Chích.

Trong khi phân trần mọi chuyện, anh nói đến chuyện tới cửa hàng chim ở Kailisys (Kyrisis) và bị mắng té tát,

“Cứ lang thang khắp nơi như thế thì lão già này đi về phương nam ấm áp biến khỏi con đường của con cho rồi.”

“Trong tất cả mọi thứ thì cái ý tưởng này đáng sợ nhất.”

Calian bật cười khi cởi chiếc áo khoác to sụ còn Alan thì tiếp tục nói,

“Tóm lại là con muốn nói con đã nhảy vào việc kinh doanh của điệp viên Secretia và vật đó cùng với cái cổ của con đang bị đe dọa?”

“A, cái cổ của con còn ổn lắm.”

Calian như nghe tiếng Alan mỉm cười với câu trả lời ấy.

“Điều ta lo là kẻ đuổi theo con không còn mạng sống. Ta không thể đuổi tới chỗ con nên cũng khá phiền.”

Calian nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa tầm tã.

“Con đi bây giờ sao?”

“Vâng. Nhưng con muốn nhờ thầy một việc.”

“Nói đi.”

“Có quan chức tu sĩ Tensil mới nào ở gần Latran không? Con muốn điều tra chuyện này. Tên gián điệp rõ ràng có mối liên hệ nào đó với họ.”

Calian vừa nói vừa khoác áo choàng của Yan, Alan cất tiếng trả lời ngay lập tức mà không hỏi thêm gì khác,

“Được. Ta sẽ kiểm tra, nếu có thông tin gì thì sáng mai sẽ báo cho con.”

“Cảm ơn thầy.”

“Sau khi chuẩn bị xong, Yuran và Kyrie bước vào phòng.

Kyrie mang theo cả hai thanh kiếm mà Calian đã mua trên phố Bersha, trong đó có cả thanh kiếm đầu tiên Calian mua.

Sau khi nói chuyện với Alan xong, Calian không truyền pháp lực vào chiếc nhẫn nữa và quay ra nói với Yan,

“Cậu nghỉ ngơi được rồi, có lẽ họ không tìm ta đâu nhưng nếu Bá tước Latran có hỏi ta đi đâu thì cố tự xử nhé.”

Tất nhiên là Calian đã giải thích tình hình cho Yan và Yan đáp lại với nụ cười đầy tin cậy.

“Người tức giận với thái độ thô lỗ của Bá tước Latran và đã ra ngoài đi dạo hít thở không khí. Thần cũng sẽ từ chối tất cả các buổi gặp mặt vào ngày mai.”

Còn lý do nào tốt hơn lý do này? Calian cười rạng rỡ.

“Tuyệt đấy.”

Yan trông không còn lo như trước nữa bởi đã có Yuran và Kyrie.

Anh cằn nhằn về những chuyện xảy ra khi gặp Sia nhưng anh cũng hiểu Calian có thể tự lo cho chính mình, vậy nên anh sẽ ở lại và điềm tĩnh đón Calian về,

“Chúc người thượng lộ bình an.”

Calian gật đầu và nhảy ra ngoài cửa sổ.

Vạt áo choàng đen vụt qua cửa sổ rồi nhanh chóng biến mất. Theo sau đó là Kyrie và Yuran, họ cũng phóng ra ngoài cửa sổ.

Phòng của Calian ở trên tầng ba – Yan trợn tròn mắt lên nhìn như sắp rơi khỏi tròng mắt.

“Thần nghĩ người ra ngoài bằng cửa chứ!”

***

Ẩn mình trong đêm mưa, họ đi ra ngoài khuôn viên lâu đài và Yuran chỉ lên một điểm khá xa và nói,

“Họ đang đợi ở đó rồi.”

Calian quay đầu lại và phát hiện các kỵ sĩ Siegfreid đã ở đó đợi anh. Họ nhảy xuống ngựa và trao dây cương cho ba người.

Họ có ngựa của họ nhưng chúng đã mệt mỏi vì cả chuyến đi dài tới Latran rồi, những con ngựa này là ngựa của lâu đài.

“Các anh vất vả rồi.”

Nghe lời của Calian, các kỵ sĩ mỉm cười rồi lẻn vào tòa lâu đài và biến mất sau khi nói ba người hãy tự lo cho bản thân.

Khi quay trở lại, các kỵ sĩ khác cũng mang ngựa đi để tránh việc nghi ngờ khi có vài kỵ sĩ biến mất trong một khoảng thời gian.

“Thần sẽ dẫn đường.”

Từ Arsen, Yuran đã biết tuyến đường của chim bồ câu, vậy nên khi Calian ngồi lên yên cương, Yuran liền bước tới trước.

Những con phố tối om cực yên tĩnh, thậm chí còn yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều vì cơn mưa. Sau khi đi qua vài con phố như vậy, họ dừng lại trước một quán rượu trông khá bình thường.

Biết đã đến nơi, Calian nhảy xuống ngựa rồi giấu mặt sâu trong mũ áo choàng và nói,

“Hai người có thể vào sau 5 phút.”

Anh nói vậy là muốn vào trước tiên và nắm bắt tình hình. Yuran gật đầu dù có vẻ lo lắng. Kyrie thì mặt như thường. Calian mở cửa quầy rượu rồi kiên định bước vào.