Đêm tối. Trận mưa. Quầy rượu.
Calian nghĩ đây đúng là một sự kết hợp hoàn hảo.
Nếu có điều gì không hợp thì phải chăng là một cậu bé 15 tuổi đi tìm một quán rượu trong đêm mưa hay là cảnh tượng trước mắt Calian lúc này?
Anh đã nghĩ sẽ tìm ra nhóm người Lam Chích nhưng lại thấy một cảnh tượng bất ngờ khi bước vào – đôi môi ẩn giấu thật sâu gần như không nhìn thấy dưới chiếc mũ trùm đầu mím lại với nhau thành một đường thẳng.
“Xem ra mình tới vội vàng quá rồi.”
Calian nói vậy khi thấy một người phụ nữ tóc xanh nước biển đang lấy giẻ lau kính.
Dù là ai đi chăng nữa cũng phải ngợi khen vẻ đẹp của cô, cô đẹp đến mức không hợp với quán rượu chút nào. Thậm chí nói theo cách nào đó, cô còn đẹp hơn cả Silica.
Điều này thật quá lạ.
Quán rượu có người phụ nữ xinh đẹp quản lý, trong một đêm mưa – không có bất kỳ vị khách nào và lại phảng phất mùi máu tanh lan tỏa khắp không gian.
Người phụ nữ đặt chiếc cốc xuống và ngẩng đầu lên, nhìn Calian qua hàng mi dài. Calian nhìn lại và nói với tông giọng trầm thấp.
“Những người bên ngoài chỉ đang theo dõi ta thôi.”
“Không cần lo, tôi không máu lạnh đến nỗi chĩa dao vào người không liên quan. Dọn dẹp hậu chiến trường cũng quá tẻ nhạt rồi.”
Rõ ràng cô ấy đang đợi Calian nên anh nói ra nỗi lo lắng cho Kyrie và những người đi theo bảo vệ mình – nhưng cô ấy lại đáp lại sự quan tâm của anh bằng một nụ cười.
Calian cười khẩy.
“Nhưng cô cũng đủ máu lạnh để bắn mũi tên vào người đàn ông tội nghiệp và một đứa trẻ yêu tinh.”
“Họ là người có liên quan.”
Người phụ nữ tiếp tục mỉm cười nói vậy với Calian.
Ánh mắt của Calian nhìn về bảy thi thể nằm sau người phụ nữ. Số thi thể bằng với số người đã bắn tên vào đoàn người của anh. Người phụ nữ nhìn theo ánh mắt của Calian.
“Họ cũng vậy.”
Người phụ nữ tóc xanh dương – Lam Chích, nói.
***
Nhìn Alan đến thăm mình lúc nửa đêm, Rumein bất giác lấy kính ra đeo vào. Ông nghĩ Alan mang cho mình một tập tài liệu khác.
Alan bật cười khi thấy hành động này.
“Tôi tới vì tò mò vài thứ, vậy nên hãy cứ thả lỏng đi.”
“Không thể nào.”
Alan mỉm cười khi nói với Rumein đang ngổn ngang cảm xúc trên gương mặt.
“Xem ra niềm tin vào tôi mất hết rồi.”
Chỉ khi đó Rumein mới tháo kính ra và ngồi xuống ghế sô pha. Nhìn vị pháp sư không còn cần mời ngồi đã tự ngồi xuống đối diện mình một cách thoải mái, Rumein liền nói,
“Thật không tin được anh ở đây lúc này chỉ vì tò mò chuyện gì đó – xem ra người nắm giữ vương miện cũng chỉ được coi là kẻ cung cấp thông tin mà thôi.”
Alan ngó lơ mấy lời phàn nàn vì đến đột ngột trong đêm khuya mà không báo trước, anh nói,
“Tôi nhớ hôm trước điện hạ có xem qua đáp án cho câu hỏi của tôi. Vậy thì cần gì phải phức tạp nó lên rồi bỏ qua người ngay trước mặt trong khi người đó có thể cung cấp một câu trả lời thỏa đáng cho tôi.”
Ngày trước, khi Alan đến gặp Rumein trong thời gian thành lập Quân đoàn Pháp sư, những tài liệu mà Rumein xem cũng có liên quan đến thánh vật và tu sĩ.
Vua nước Rivern trước đó đã quở trách Alan, nói tài liệu đó không phải ai cũng có thể biết được, và giờ đây trong cung điện hoàng gia Kyris, anh nghĩ mình sẽ hỏi lại lần nữa.
“Tôi chỉ tò mò muốn biết có bao nhiêu tu sĩ và thánh vật Tensil và chúng hiện đang ở đâu thôi.”
Rumein nhíu mày làm vầng trán nhăn lại. Đó là phản ứng khi được hỏi tất cả những điều về Tensil trong hoàn cảnh này.
“Ta thực sự không thể nói nếu Ngài hỏi chỉ để biết hay biết rồi vẫn còn hỏi.”
Giờ đến lượt Alan cau mày.
“Có điều gì khác liên quan đến tu sĩ Tensil?”
“Các đại diện ngoại giao Tensil ở đây đều vì lý do đó.”
Alan tất nhiên biết chuyến viếng thăm của các đại diện ngoại giao nhưng không biết lý do cho lần đến thăm này.
Rumein tới gần bàn làm việc và tiếp tục nói,
“Hiện tại có 14 tu sĩ ở Kyris và họ nói tất cả sẽ trở về trừ một người trong cung điện hoàng gia và chúng ta không nên đòi hỏi nhiều hơn nữa – đó là những gì họ nói.”
Tất nhiên, những đại diện ngoại giao nhỏ bé không nắm giữ quyền lực của Tensil không thể đến Kyris và nói những lời kiêu căng như vậy được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù thế nào thì tình hình cũng chẳng tốt lành gì cho Kyris.
“Ngay từ ban đầu, Kyris không hề yêu cầu nhân sự từ Tensil nhưng khi mọi thứ rơi vào tình trạng như này thì thật khó chịu.”
Ngay cả tu sĩ trong cung điện hoàng gia cũng là được cử đến nhân ngày kỷ niệm lễ thành hôn của Rumein với Aisha – công chúa Tensil.
Mọi người ai cũng biết khả năng trị liệu của các tu sĩ Tensil là cực kỳ hiệu quả nhưng nó vẫn chưa đủ để Kyris hạ mình xuống xin điều thêm các tu sĩ Tensil và nó cũng không đáng để vị vua chuyên chế Rumein khẩn cầu họ làm vậy.
“Họ cử người đến chỗ chúng ta để tưởng niệm điều này điều kia và giờ thì nói như thể Kyris đã buộc họ làm vậy – Ta đã rất ngỡ ngàng và không còn gì để nói.”
Alan nghe Rumein nói mà khẽ cười. Đó là vì Rumein phàn nàn những chuyện xảy ra với Tensil như một đứa trẻ cằn nhằn trong thời gian dài cho thấy ông đã phải chịu bất công trong chuyện này.
“Tôi không biết mọi chuyện bị bóp méo phiến diện đến mức nào nhưng nó đang ngày càng rắc rối. Họ không muốn nghe bất cứ điều gì và muốn đưa các tu sĩ trở lại.”
Rumein gật đầu.
“Vậy người đã làm gì?”
“Ta nghĩ tìm ra từng tên tu sĩ một rồi treo cổ chúng.”
Alan biết Rumein sẽ không nói ra điều đó – thời điểm ông làm điều đó chính là lúc khai chiến với Tensil và Rumein cũng hiểu rõ chuyện này.
“Chà, ta không thể làm thế vì họ là người duy nhất có lợi khi chiến tranh nổ ra và Brissen sẽ bị đánh bại trong tình hình hiện tại. Hơn nữa, khi nghĩ đến Randall, ta cũng chỉ biết kìm nén. Vậy nên ta nói họ tự tìm các tu sĩ rồi hồi hương về nước, ta sẽ không đặc biệt chú ý đến họ hay làm bất cứ thứ gì.”
“Người đã làm rất tốt đó thưa điện hạ. Nhưng dù sao thì hãy cho tôi thông tin của họ đi, người tò mò về chúng là hoàng tử Calian, không phải tôi.”
Rumein nhăn mặt lại lần nữa, ông đã nhận được báo cáo nơi ở của Calian lúc này và đó là lý do ông cau mày như vậy.
“Nó đang ở nơi có tu sĩ rồi thì sao còn hỏi như thế?”
“Người nói nơi nào cơ?”
Alan đột nhiên cảm thấy hơi bất an, dù chưa nghe chi tiết nhưng với cách hỏi của Calian thì có vẻ như không có tu sĩ nào xung quanh cả.
“Latran. Trước khi Tensil gây chiến với Sa Mạc, Tensil đã gửi tới chỗ Bá tước Latran một tu sĩ. Nghe nói mối quan hệ của họ đã thay đổi nhưng vào thời điểm đó, mối quan hệ giữa Bá tước Latran và Randall khá tốt. Ta cũng không níu kéo tu sĩ nào một khi họ được điều đi.”
Alan im lặng một lúc sau khi nghe câu trả lời. Rumein hỏi.
“Có gì không ổn sao?”
Alan đang cau mày liền nghiêm mặt lại lắc đầu rồi nhanh chóng kiếm cớ,
“Không có gì, tôi nghĩ hầu gái của hoàng tử là trị liệu sư nên có lẽ cậu ấy muốn cho cô ấy biết khả năng của tu sĩ mà thôi.”
“Dường như không phải vậy.”
Biểu cảm trên gương mặt Rumein khi ông nhìn Alan trông không được ổn lắm nên Alan cười nhẹ.
“Chắc người mất hết niềm tin với tôi rồi mới nhìn tôi như thế!”
“Ai mà tin được anh tìm đến tận phòng Quốc Vương giữa đêm giữa hôm chỉ để hỏi như thế.”
Đúng thật, Alan quyết định thôi kiếm cớ và nói thẳng.
“Chi tiết thì tôi không rõ nên ngày mai tôi quay lại nói cho người biết sau được không? Sẽ tốt hơn nếu chuyển thông tin này cho Hoàng tử trước. Dù sao thì Bá tước Latran hay bất kì ai khác cũng sẽ không thấy đời tẻ nhạt nếu không cố hãm hại hoàng tử Kyris đâu nên xin người đừng lo lắng.”
Sẽ không có lợi ích gì nếu dành thời gian cho việc này vì ông còn phải rời cung điện hoàng gia để chuyển nội dung thông tin cho Calian.
Rumein đã chấp nhận thỏa hiệp và đáp lại với vẻ không hài lòng.
***
Thấy Lam Chích không còn ăn mặc như đàn ông giống mọi khi, Calian thong thả cởi chiếc áo choàng và đặt nó xuống bên cạnh.
“Ta đã nghĩ ai dám tấn công ta dù biết ta là ai đấy.”
“Tất nhiên là tôi biết và cũng đã dặn chúng rồi, có điều chúng quá bạo gan.”
Lam Chích quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Calian rồi trả lời.
Có vẻ như Lam Chích ra lệnh cho người đàn ông đi theo yêu tinh Luca và không được tấn công đoàn người của Calian. Thế nhưng họ đã chĩa mũi tên vào Calian và hậu quả là họ rơi vào tình trạng như giờ.
Sau khi được nghe thuật lại, Calian chậm rãi gật đầu. Sau đó, anh ngẩng đầu lên hỏi với giọng điệu hờ hững.
“Vậy có nghĩa là bây giờ ta đã thành người có liên quan?”
Anh đang hỏi Lam Chích có ý định tấn công anh hay không.
“Tôi sẽ nói thế trong trường hợp…”
Lam Chích nhìn Calian một lúc thật lâu rồi bỏ tay khỏi thanh kiếm đã giấu trong người. Cùng lúc đó, nguồn sức mạnh sắc bén mà Calian hướng tới Lam Chích cũng biến mất.
Với cái nhìn quyến rũ, Lam Chích nói.
“Sẽ không dễ dàng gì phải không?”
Calian không trả lời mà hỏi điều khác.
“Yêu tinh mà cô đuổi theo chết rồi?”
“Đuổi theo yêu tinh trong rừng không dễ như tưởng tượng đâu. Tôi đã rất đau đầu với suy nghĩ tiếp tục đuổi theo hay không đuổi nữa và khi trở về, giải quyết hậu sự càng nhức đầu hơn.”
Calian một lần nữa ngoái nhìn những thi thể phía sau Lam Chích. Lam Chích cũng nhìn theo ánh mắt của anh lần nữa và nói.
“Cũng chẳng dễ chịu gì khi có hoàng tử cùng kỵ sĩ đuổi theo. Xem chừng cũng chẳng bên nào thực sự bị hại, vậy nên cậu sẽ quay lại chứ? Nếu cậu làm thế thì tôi sẽ bỏ qua đứa trẻ.”
“Ta bỏ công bỏ sức rất nhiều để tìm gặp cô mà cứ thể quay lại sao?”
Calian lắc đầu nói tiếp.
“Nếu cô trả lời câu hỏi của ta thì ta sẽ quay trở lại.”
Lam Chích có vẻ khổ sở trong một giây rồi nhanh chóng gật đầu.
“Nếu câu hỏi chấp nhận được thì tôi sẽ trả lời đầy đủ.”
“Cô không phải tu sĩ, tại sao lại truy tìm thánh vật?”
“Vì chúng có giá.”
“Nói vậy thì nghe như cô bán thánh vật?”
Lam Chích rót rượu vào ly rồi nhấp một ngụm, cô hơi cau mày trước hơi rượu nồng và đáp.
“Cũng có không ít lần chính tôi cũng thấy thất vọng với công việc chính của mình.”
Vậy nên khi làm điệp viên ở Kyrisis, cô đã chiếm lấy một thánh vật, bán nó rồi đến nơi này.
Vào lúc ấy, có dao động ma pháp yếu ớt bắt đầu tỏa ra từ ngón tay của Calian.
Biết Alan đang muốn liên lạc với mình, Calian truyền ma lực vào chiếc nhẫn và giọng nói của Alan vang lên ngay lập tức.
“Có tu sĩ ở chỗ Bá tước Latran.”
“Thầy nói anh ta có tu sĩ ở chỗ này?”
Khi Calian dò hỏi chuyện tu sĩ, Bá tước đã trả lời một cách mơ hồ, căn bản là có thể có, có thể không.
“Con hiểu rồi. Nhưng thầy ơi, tu sĩ có hay dùng nhiều thánh vật không? Nhiều đến mức phải liên tục mua bổ sung?”
“Không, nếu có một hay hai cái thì cũng đủ dùng trong khoảng 10 năm rồi.”
Thế nhưng Lam Chích nói giống như liên tục bán được thánh vật. Như vậy nghĩa là những tu sĩ mua hàng của cô không phải để cho họ sử dụng. Calian ngẩng đầu lên hỏi Lam Chích.
“Có ai ở Latran mua thánh vật không? Dù sao thì cũng đâu có lý do gì để cô bán nó ở nơi nông thôn như thế này, đến tìm tu sĩ ở Kyrisis chẳng phải dễ dàng hơn sao?”
“Không ai trả tiền nhiều như người mua này và anh ta vốn có quan hệ với chúng tôi.”
‘Có người có quan hệ với điệp viên Secretia?’
Dường như thông qua lý do nào đó mà có kẻ có mối liên hệ với gián điệp Secretia và nó đã biến mối quan hệ của họ thành quan hệ làm ăn buôn bán.
Rất có thể có kẻ đã bán thông tin về Kyris cho Lam Chích và bây giờ, thay vì bán thông tin thì họ lại mua thánh vật.
Calian nhăn mày suy nghĩ rồi hỏi câu cuối cùng.
“Người mua có phải Bá tước Latran?”
“Tôi không nghĩ đây là câu hỏi phù hợp.”
Lam Chích nở nụ cười rạng rỡ như lời khẳng định mà không cần trả lời trực tiếp.
“Hale Latran. Anh ta đang che giấu tu sĩ ở chỗ mình và bỏ số tiền rất lớn để mua những vật anh ta chẳng thể dùng được. Anh ta cũng có quan hệ với Vua của Secretia. Chuyện này không hề bình thường chút nào.”
“Hiểu rồi. Hành động của anh ta cũng hơi khác thường.”
“Phải. Con nên kiểm tra lại mọi chuyện.” Đôi mắt của Calian có một bóng đen bao phủ.