Sia chỉ là điểm khởi đầu mà thôi.
Chuyện chỉ đơn giản là giúp đỡ người đang bị truy đuổi. Người đàn ông đuổi theo Sia đã tấn công Calian rồi bị bắt ngược lại. Trong quá trình thẩm vấn, anh ta đã khai ra Lam Chích và Lam Chích lại cho anh một cái tên.
Hale Latran.
Calian nghĩ đến người đàn ông đã trở thành tâm điểm hướng đến của đủ các loại dấu hiệu cho tới nay khi anh chạy dưới cơn mưa trên lưng con ngựa mượn tạm.
Cơn mưa lạnh giúp Calian sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút. Anh cũng không hề khó đoán lý do thu mua thánh vật của Latran.
Calian chạm vào chiếc nhẫn vẫn đang tỏa ra ma lực.
“Là Randall. Bằng cách giao dịch thánh vật với Tensil, anh ta có thể giữ được mối quan hệ với Randall. Trên bề nổi thì anh ta thuộc phe Franz, vậy nên anh ta phải làm chuyện này một cách bí mật. Do đó, anh ta làm ăn với điệp viên Secretia và còn mua chúng với giá cao hơn bình thường.”
Calian nghe thấy tiếng Alan cười khi anh tiếp tục nói.
“Với sợi dây kết nối với Randall thông qua thánh vật, anh ta vẫn công khai đứng về phía Franz và còn là một trong những người đầu tiên gửi quà cho con. Thậm chí anh ta còn bán thông tin của Kyris cho điệp viên Secretia.”
“Đúng là kế hoạch tuyệt vời.”
“Trước tiên con phải về lâu đài thật nhanh mới được.”
Những người đứng về phe Randall có thể là kẻ thù với Calian. Vậy nên anh khá lo lắng.
“Con vẫn nghĩ khi con đưa anh ta chìm vào giấc ngủ trong bữa tiệc, anh ta có lẽ không hề say.”
Chẳng phải anh ta có rất nhiều bí mật hay sao?
Nếu anh ta cố tìm hiểu Calian sẽ đối xử với mình như thế nào hoặc giả say với tính toán riêng thì anh có thể đoán được những gì Calian làm.
“Con đã đưa người bình thường đi vào giấc mộng trước khi ra ngoài?”
“Nếu anh ta không say thì đúng là vậy.”
Con ngựa mà Calian dùng tạm tung hết sức lực chạy nhanh trong cơn mưa.
“Sao con ngựa này lại chậm thế nhỉ. Nếu là Raven thì đến lâu rồi!”
“Con đi chậm thôi không ngã gãy cổ bây giờ.”
Calian chỉ vờ nghe lời Alan, người thể hiện nỗi lo lắng theo cách rất bình thường, anh vẫn tiếp tục tăng tốc.
Trong thời gian chờ đợi, Alan đã đi đến ngoài dinh thự của mình, đi ngang qua bức tượng ca hát và bước vào nhà. Anh bắt đầu pha một tách cà phê trong bếp.
Những lời của Calian lại vang vọng trong đầu anh khi anh thong thả thưởng thức hương thơm ly cà phê đen đang chảy từng giọt.
“Mà thầy ơi, tu sĩ được cử đến đây tên là gì?”
“Malcolm Chetish. Rumein nói anh ta có thể là quản gia.”
Nước từ tóc Calian nhỏ xuống khuôn mặt cau có của anh.
Người quản gia chẳng phải trông rất vô dụng khi Calian hỏi Latran về thánh vật hay sao?
“Con đã nghĩ Bá tước Latran bồn chồn vì mình thô lỗ nhưng nếu không phải vậy thì chắc chắn anh ta đang nói dối.”
Alan không nói gì thêm mà hỏi một câu khác.
“Con có chắc đã bịt miệng điệp viên đúng cách không?”
Calian gật đầu dù Alan không nhìn thấy.
“Chắc chắn. Nếu có ai biết chuyện điệp viên đến tận Latran và còn bí mật gặp Hoàng tử Kyris thì đối với họ cũng chẳng có lợi. Họ sẽ biết giữ mồm giữ miệng của mình thôi.”
Calian giảm tốc độ ngựa chạy xuống khi thấy lâu đài của Latran đã xuất hiện trong tầm mắt.
Con ngựa chạy nhanh đến nỗi có cảm giác như có hơi nước nóng bốc lên từ cơ thể nó. Calian không đủ kiên nhẫn đợi các kỵ sĩ tới lấy ngựa, anh đưa dây cương cho Kyrie và Yuran, người đi theo sau và trở về phòng mình – thậm chí anh còn cảnh giác xem có bất kỳ ánh mắt nào đang nhìn xung quanh hay không.
***
“Tôi đã nói với anh là điện hạ đi dạo rồi! Sao anh còn cố chấp như vậy chứ?”
Sau khi trở về, anh đã thay quần áo và dùng pháp thuật loại bỏ vết tích bùn đất trên khung cửa sổ và mặt tường ngoài.
Khi vừa làm xong, anh nghe tiếng Yan đầy giận dữ và vô cùng sắc nhọn.
“Bá tước thực sự muốn tạ lỗi vì bất kính với Hoàng tử trong bữa tiệc, ngài ấy muốn gặp người ngay trong tối nay. Vậy nên anh có thể cho tôi biết khi nào điện hạ trở lại không…”
Đó là lời người quản gia Malcolm.
‘Xem ra anh ta chính là tu sĩ.’
Malcolm vẫn kiên trì đeo bám Yan trong khi Calian đi tản bộ. Có lẽ Hale Latran đã cử Malcolm đến lúc này để kiểm tra hành động của anh trong khi nói muốn xin lỗi Calian.
“Thay vì muốn xin lỗi hoàng tử thì thái độ này chẳng phải là cố ý che đậy kẽ hở hay sao? Từ khi nào mà một quản gia của Bá tước lại có thể tra hỏi động thái của Hoàng tử rồi?”
Giọng Yan rất lạnh lùng khiển trách người quản gia.
Lúc này, Calian muốn ưu tiên đuổi người quản gia đi, anh nhanh chóng vứt áo choàng ra sau cánh cửa, nới lỏng cúc áo, đưa tay vuốt tóc rồi vò rối nhẹ, đảm bảo nó đã khô trước khi làm ra bộ mặt khó chịu và kéo mạnh cửa.
“…!”
Malcolm trông rất ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện đột ngột của Calian và nghe anh nói,
“Cứ thế này thì ta còn nghỉ ngơi gì nữa.”
Cảm giác như anh đang học theo thái độ thường ngày của Franz và có gì đó hơi khó chịu. Thế nhưng thái độ này lại rất hiệu quả khi muốn xua đuổi những vị khách không mong muốn.
“Thưa điện hạ, chuyện không phải như vậy…”
Malcolm lo lắng cúi đầu.
Vờ như không nghe thấy, Calian quay sang nhìn Yan và tỏ ý phê bình.
“Còn ngươi nữa. Ta đã bảo tìm lý do thích hợp rồi để họ rời đi mà cũng không làm được.”
“Là lỗi của thần.”
Khi Yan thấy hành động của Calian và nhanh chóng nhận lỗi thì Calian đóng sập cửa phòng thật mạnh.
Anh có thể nghe tiếng Malcolm lùi lại với lời xin lỗi và một lúc sau, Yan quay lại phòng.
“Ngoài tên quản gia ấy thì có gì đáng ngờ hay có ai tới không?”
“Chỉ có duy nhất tên quản gia ấy tới thôi. Điều đáng ngờ là hoàng tử không dùng cửa để ra vào phòng mình mà trèo qua cửa sổ.”
Có vẻ như Yan đã chờ câu hỏi ấy, anh trả lời với giọng đầy ương ngạnh. Chắc chắn anh đang giận chuyện Calian bỏ mặc anh bị sốc đến mức nào khi thấy anh nhảy ra khỏi cửa sổ.
Khi Yan đi tới nhặt chiếc áo choàng mà Calian vứt sau cánh cửa, Calian vỗ vai anh để xin lỗi.
“Người về sớm hơn thần nghĩ.”
“Hóa ra là vậy. Nhưng sao nãy ngươi tức giận thế? Hồi ở cung điện ngươi có thế đâu.”
“Không ai quá phận nhiều như thế khi ở cung điện đâu ạ.” Yan trả lời.
“Ban đầu, thần nói chính xác theo cách người muốn là người tâm trạng không tốt và đã ra ngoài đi dạo. Nhưng tên quản gia ấy lại cực kỳ bất lịch sự. Anh ta liên tục hỏi người đi đâu, đi lúc nào, đi đến bao giờ, khi nào trở lại – và đó là lúc người xuất hiện.”
Một khi có nghi ngờ điều gì đó, họ sẽ bắt đầu đặt câu hỏi về những thứ khác liên quan. Có lẽ đó là lý do khi nghe lời tường thuật của Yan, Calian cảm thấy có điều kỳ lạ.
“Họ liên tục hỏi khi nào ta sẽ trở lại?”
“Vâng, có vẻ như họ rất để ý khi nào người trở lại vì Bá tước muốn tạ lỗi với người do thái độ thô lỗ của mình trong bữa tối.”
“Nếu họ muốn điều tra chân tướng thì cũng dễ hiểu khi muốn hỏi ta đi đâu lúc nào, nhưng tại sao họ lại quan tâm thời gian ta quay trở lại? Quan tâm đến mức phải hỏi ngươi rất nhiều lần?”
Calian không nói gì nữa, anh chỉ gật đầu với đôi mắt nheo lại. Nói xong, Yan lo lắng cho Calian đã dầm mưa liền nói.
“Để thần chuẩn bị phòng tắm cho người.”
“Ừ, cảm ơn.”
Ngay sau đó, Calian ngồi xuống bàn và gõ nhẹ lên mặt theo thói quen. Dù không nghe thấy tiếng gì nhưng Alan vẫn đang kết nối với chiếc nhẫn và chờ Calian nói.
Calian ngẫm nghĩ hồi lâu mới ngả lưng ra ghế và gọi Alan.
“Thầy ơi.”
“Ta ở đây, con cứ nói đi.”
Alan trả lời ngay lập tức.
“Hình như Bá tước Latran không hề say. Nếu anh ta say rồi lại chìm vào giấc ngủ do con làm phép thì không thể nào tỉnh lại sớm như vậy được. Người quản gia đó cứ liên tục quay lại và hỏi khi nào con trở về. Dường như họ quan tâm đến việc con điều tra chân tướng của họ hơn là họ điều tra chân tướng của con.”
Chỉ có một lý do duy nhất để Bá tước vờ say để tránh nói chuyện với anh nên Calian tiếp tục.
“Con nghĩ người mà Lam Chích chờ ở quầy rượu không phải con mà là Bá tước Latran. Hôm nay chắc có một giao dịch khác nên Bá tước giả vờ say để tìm cách trốn khỏi bữa tối ấy. Nhưng vì con rời đi trước khi anh ta tỉnh dậy nên anh ta phải liên tục dò hỏi con để chắc chắn con không phát hiện bất cứ chuyện gì.”
Từ cách anh ta chào đón Calian tới những lời đường mật, chúng đều thể hiện anh ta vinh dự như thế nào khi được phục vụ anh – chẳng lẽ anh ta đã lên kế hoạch trốn khỏi bàn ăn kể từ khi đó sao?
Dù trong trường hợp nào thì đó cũng không phải vấn đề có thể bỏ qua. Nếu Lam Chích đúng, anh ta đã dùng thông tin của Kyris để bán cho các điệp viên lấy tiền và sử dụng số tiền đó tạo dựng mối quan hệ của mình với Tensil.
Sau khi nghĩ kĩ càng, Calian lại nói với Alan.
“Thời tiết mưa thế này con cũng không rời đi được nên con đi bắt vài con dơi đang bán thông tin của Kyris cho điệp viên vậy.”
Nghe thế Alan hỏi ngay lập tức.
“Con cần trợ giúp không?”
“Thầy có lịch gì cho ngày mai không?”
Nghe Alan hỏi vậy anh cũng nhờ trợ giúp luôn.
Và vẫn như mọi bận, dù có kế hoạch gì thì Alan cũng sẽ hủy bỏ nếu Calian cần.
“Ta có cuộc họp với Rumein nhưng hoãn lại cũng được.”
Ai hoãn họp với ai? Và hoãn vì ai? Calian nói với vẻ hơi lo lắng.
“Cứ thế này thì thầy bị trục xuất đến Rivern mất thôi.”
Alan cười còn Calian lắc đầu nói.
“Sẽ không mất thời gian lâu đâu nên thầy cứ gặp Bệ hạ trước rồi hãy đi.”
“Được rồi. Thế ta cần làm gì?”
“Cử người đến trang viên của Bá tước Latran.”
Anh đang nói đến trang viên của Latran ở Kyrisis. Ở lâu đài này ngoài Hale ra thì chẳng còn ai khác, những thành viên trong gia đình anh đều ở lại Kyrisis. Calian đang cần Alan tìm bất kỳ bằng chứng nào tại nhà đó của anh ta.
“Và ghé qua Thương hội Brissen.”
Nghe được những lời này làm Alan nói với giọng rất vui vẻ.
“Là vì Bá tước Latran sở hữu một mỏ đồng nên con định đến Thương hội Brissen để vờ hỏi giá thị trường đồng có đúng không?”
Nếu họ thấy Alan đang điều tra gì đó ở thủ đô thì bè cánh của Bá tước Latran cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.
Alan đúng là người rất hiểu ý định của anh, Calian đáp lại.
“Vâng, đúng vậy, thầy hãy làm vậy đi. Xong rồi thầy gửi bồ câu đưa thư với nội dung con sẽ nói với thầy về lâu đài của Bá tước Latran nhé.”
“Tất nhiên là được rồi. Con cứ nói đi.”
Khi Calian nói cho Alan nội dung lá thư, Alan đã cười rất to.
***
Đêm hôm đó thực sự rất dài.
Đến gần nửa đêm, sau khi nói chuyện với Alan, Calian rẽ qua tìm người đàn ông mà họ giam giữ.
Chỉ đến lúc đó anh mới biết được tên người đàn ông đó.
“Norten. Norten Ramirez.”
Norten trông thoải mái hơn nhiều so với buổi chiều ngày hôm đó. Dù giờ chỉ còn một cánh tay nhưng anh dường như đã chấp nhận không thể cứu vãn cánh tay kia và nhanh chóng đồng ý cắt cụt.
Calian không rõ anh ta chấp nhận nhanh như thế là do làm bảo vệ trong hầm mỏ đã tiếp xúc với những vết thương nghiêm trọng hàng ngày hay do anh ta đã thành một tử tù.
Dù sao đi nữa thì Norten đang nhìn Calian với vẻ mặt “Sao nữa? Tôi đã nói hết với anh rồi.” khi lần trước anh đã nói hết mọi chuyện anh biết.
Anh ta đột nhiên trở nên lo lắng, nhìn khuôn mặt vô cảm của Calian và hỏi.
“Vợ tôi xảy ra chuyện gì ư?”
Cho tới lúc trước, anh ta đã nói rõ ràng nhưng vì lo lắng cho vợ mà anh ta hỏi một cách dân dã đời thường.
Calian lắc đầu.
Những kẻ đe dọa Norten đều chết cả rồi. Ngay từ ban đầu Lam Chích đã chẳng quan tâm đến vợ Norten, thậm chí cô còn không biết nhà Norten ở đâu bởi vợ anh chẳng liên quan gì đến cô cả.
“Anh không phải lo chuyện đó.”
“Vậy vì lý do gì…?”
Calian nhìn thẳng vào Norten và nói.
“Nếu còn tiếp tục thế này thì anh sẽ bị xử tử trong vài ngày tới.”
Lần đầu tiên nhìn thấy nhau, Calian làm vai anh tổn thương. Lần thứ hai gặp nhau, Calian chặt đứt cánh tay anh. Và lần này gặp nhau, Calian nói anh sẽ sớm phải chết. Như thế thì sao Norten có thể giữ bình tĩnh cho được.
Ngay khi anh chuẩn bị bùng nổ, Calian cắt ngang.
“Giúp ta.”
Norten cau mày khi Calian nói với vẻ vô cảm.
“Thì ta sẽ cân nhắc chữa trị cho anh.”
Điều này giống với những gì Calian nói lần trước, nhưng lần này anh không có ý định chữa thương cho Norten mà đúng hơn, anh sẽ xóa bỏ các mác “tử tù” cho anh.
Norten không hiểu ngay mà nhìn vào cánh tay bị mất của mình. Calian không có chút gì thất vọng ra mặt mà nói tiếp.
“Vì ta đã lấy tay của anh để đổi chuyện tấn công ta nên ta đang nói sẽ thả anh ra. Ta có biện pháp đảm bảo cho anh sống thoải mái, có chỗ ăn chỗ ngủ, có đồng có ruộng làm kế sinh nhai.”
“Là việc gì khiến anh hào phòng như vậy?”
“Việc nguy hiểm.”
Norten cười đáp. “Cho tôi biết, tôi phải làm gì?”