Nằm ở phía bắc Kyris, Kyrisis có hè ngắn đông dài. Vì thế, ngay đầu tháng chin, buổi sáng đã có cơn gió mát lạnh bắt đầu thổi qua.
Mặc dù là vậy, trời cũng không quá lạnh để phải đóng cửa sổ, khi hai hoàng tử dùng bữa, cửa sổ ở cung điện Chermill vẫn được mở ra.
Một cơn gió mát lạnh thổi qua bật tung cánh cửa sổ đang mở và lướt qua những cánh hoa cắm trong bình trang trí trên bàn. Ánh mắt hai vị hoàng tử đồng thời đặt vào những cánh hoa.
Đến cuối cùng, những ánh mắt nhiều ngày không gặp cũng quay sang nhìn nhau.
Randall nhìn nhị hoàng tử đang ngồi trước mặt mình thay vì hoàng tử út, người luôn cố nói gì đó với anh vào mỗi buổi sáng.
“Ta nghe nói sau khi Calian đi, cậu đã bỏ rượu.”
Thoạt nghe, đó là lời khen ngợi, có thể nói Randall đang khen Franz làm rất tốt.
Franz còn trẻ mà đã uống nhiều như vậy, anh thay đổi được thói quen này đúng là tốt biết bao.
Nếu họ là anh em bình thường thì chắc chắn nó nghĩa là như thế.
Nhưng Franz biết rõ suy nghĩ của Randall không phải như vậy, anh trả lời.
“Anh thất vọng à?”
Randall nhìn vào mắt Franz một lúc mà không trả lời. Đó là ánh mắt thường khiến Calian cảm giác đang bị Randall nhìn thấu. Thế nhưng, Randall lại không thể nhìn thấy thứ mà anh đang tìm kiếm, anh chuyển tầm mắt về đĩa của mình.
Rồi anh nói với giọng trò chuyện như đang nói về thời tiết sáng hôm đó.
“Hôm nay lá reniscita được đặt trong quảng trường.”
Lá Reniscita có bề ngoài tương tự lá cây nên người ta gọi chúng là lá, nhưng thực ra, chúng là cái gai rất to của loài xương rồng tên Reniscita với đặc tính hút hơi ẩm khu vực xung quanh.
Thỉnh thoảng, hoàng gia Kyris lại đặt những chiếc lá Reniscita trên mặt đất quảng trường Hatsuara để ngăn máu không vấy bẩn nền gạch trắng trên quảng trường và đặt máy chém trên những chiếc lá đó.
Vậy nên chủ đề Randall đưa ra là những kẻ tấn công Calian và họ bị kết án tử hình. Đó chẳng phải chủ đề thú vị gì khi nói vào bữa sáng.
Khóe miệng Franz nhếch lên khi nghe thấy điều này, anh nhận ra lý do vì sao Randall thường im lặng lại nói về chủ đề này trước tiên.
“Anh hiểu lầm rất sâu đấy.”
Franz trả lời Randall như vậy vì anh đang muốn hỏi có phải Silica động chạm gì Calian nữa hay không.
Thực ra Randall cũng đoán được phần nào rằng Silica sẽ không liên quan vụ việc này ở mức độ nào đó. Không phải anh không biết Silica đang làm gì lúc này, vì vậy, Randall gật đầu mà không thắc mắc câu trả lời của Franz.
“Vậy từ giờ hãy giữ yên lặng đi.”
Đó là câu nói đánh dấu sự kết thúc mối quan hệ của họ. Có thể sẽ có một ngày nó đó, họ chĩa con dao găm vào cổ nhau, nhưng vẫn chưa phải bây giờ.
Sau khi nói xong những điều muốn nói, Randall đứng dậy rời đi. Franz vẫn ngồi thêm lúc nữa.
Franz đang cố tìm ra ai sẽ là kẻ đứng sau cùng, là Calian hay là Randall.
Anh đã sớm từ bỏ rồi. Thay vào đó, anh nhớ lại cảnh tượng cuối cùng anh nhìn thấy ở sảnh tiệc – điều Calian đã giấu.
Franz nhìn chiếc ghế trống của Randall và lẩm bẩm,
“Làm sao để ta yên lặng hơn đây?”
***
Calian nheo mắt nhăn mày.
“Đều tại mưa cả.”
Chỉ vì mưa nên mới dẫn đến tình trạng này. Khi khởi hành từ Latran, Calian đã đi với ý định đưa Sia đến gần khu rừng Hiriska và để cậu ở đó.
Nhưng vì trận mưa lớn bất thường vừa qua gây ra sạt lở đất, con đường duy nhất đi qua núi đã bị đất đá chặn lại.
Đây không phải tình huống có thể giải quyết bằng phép thuật của Arsen hay Calian, vì vậy, đoàn người phải quay lại. Họ trở lại biệt thự của Hamptish vào buổi sáng khởi hành hôm đó và ở lại đến hôm khác.
Cơn mưa từng khiến Calian đau đớn tinh thần giờ lại khiến thể xác anh mỏi mệt.
“Khi nào trở lại Kyrisis ta phải tạo ra thiết bị dịch chuyển tức thời mới được.”
Lời Calian nói rất được Yan nhiệt tình đón nhận, còn Arsen vờ như không biết gì.
Calian rất có thể sẽ đi tìm người phù hợp thực hiện ý tưởng, anh chỉ cần giám sát họ mà thôi, hiện tại, Arsen là pháp sư duy nhất vừa có năng lực vừa không có gì ràng buộc, vì vậy, điều duy nhất anh có thể làm là vờ như không nghe thấy.
Hơn nữa, dịch chuyển tức thời không phải thứ có thể tơ tưởng thành hiện thực ngay lúc này, vì vậy, đoàn người không còn lựa chọn nào khác ngoài đổi tuyến đường đi.
Họ đi một tuyến đường mới và tiến thẳng lối vào khu rừng Hiriska, đến khi chia tay Sia, họ nhận ra chẳng có nơi nào thích hợp để ở qua đêm vì nơi này nằm ngoài tuyến đường dự định.
“Về làng với tôi đi. Luca ở đó. Trưởng lão cũng ở đó. Trưởng đoàn, ngủ ở đó rồi mai hãy đi.”
Lời đề nghị của Sia lúc này chẳng khác nào lời cứu độ.
Trong tất cả những điều Sia nói đến nay, đây là câu tuyệt vời nhất cậu nói ra được. Tất nhiên Calian đã làm theo lời đề nghị đó.
Anh không chỉ không muốn ngủ ngoài trời mà còn rất tò mò về làng yêu tinh. Có vẻ như mọi người trong đoàn cũng tò mò hệt như anh vậy, trông ai cũng vui mừng trước câu trả lời của Calian.
Con người không thể tự tìm ngôi làng yêu tinh. Không ai biết nó hoạt động như thế nào, họ chỉ có thể xác định vị trí ngôi làng khi đi theo con đường mà chỉ có yêu tinh nhìn thấy.
Theo chân Sia vào khu rừng, bước thêm bước nữa, một ngôi làng trải ra trước mắt họ. Lui lại một bước, tất cả những gì họ thấy chỉ có khu rừng rậm rạp, đi thêm bước nữa, ngôi làng lại hiện ra như vẫn luôn ở đó.
Có vài tòa nhà xung quanh một bãi đất trống rộng lớn cùng vài ngôi nhà đá.
Sau khi dẫn họ về làng, Sia biến mất một thoáng, cậu nói đi giải thích tình hình cho trưởng lão. Một yêu tinh đi tới gần họ.
“Ai là Vua nhân tộc?”
Nghe thế, Calian nhìn Yan vì anh không hiểu tiếng yêu tinh, nhưng rồi anh lại thấy Yan nhìn lại mình. Ngó sang xung quanh, ai cũng đang nhìn anh.
Khi yêu tinh thấy thế, anh ta cũng nhìn Calian chờ câu trả lời, Calian vội vàng đáp lại.
“Không có vĩ nhân nào như Vua nhân tộc ở đây.”
“Vậy sao? Trưởng lão muốn gặp Vua nhân tộc.”
“Có lẽ ông ấy không gặp được người như thế đâu.”
Anh chắc chắn trong lễ sinh thần của Rumein, các yêu tinh đã cử sứ giả đến chúc mừng, nhưng không như họ, những yêu tinh này không rõ về hệ thống bộ máy nhà nước loài người.
Dù sao Calian cũng nghĩ không cần giải thích chi tiết cái này nên anh nói.
“Tôi không phải Vua nhân tộc nhưng tôi là đại diện nhóm người ở đây.”
Yêu tinh gật đầu nói với Calian.
“Được rồi. Theo tôi.”
Calian đi theo yêu tinh và rất nhanh anh gặp được trưởng lão trong ngôi nhà lớn nhất làng. Ông có gương mặt ưa nhìn cùng mái tóc bạch kim giống Hina. Ông chào đón anh.
“Tôi là Ger, trưởng lão làng Hiriska. Sia là con trai tôi.”
Calian khá ngạc nhiên khi nghe điều đó. Anh ngạc nhiên khi biết Sia là con trai trưởng lão, nhưng còn ngạc nhiên hơn khi biết con trai trưởng lão đi khắp nơi bán tác phẩm điêu khắc. Chẳng phải trưởng lão trong làng yêu tinh tương đương với lãnh chúa trong xã hội loài người sao?
Dù sao thì anh đang được chào đón mà người kia lại không phải con người. Calian gật đầu một cái và nói.
“Calian. Calian Rain Kyris.”
Lúc đó, đôi tai nhọn của Ger giật giật một cái. Ông nhìn kĩ Calian và nói.
“Rất vui được gặp cậu.”
“Nghe nói ông muốn gặp tôi?”
Anh còn đang nghĩ liệu có nhận được lời cảm ơn đã chăm sóc Sia hay không thì lại nghe những lời Ger nói hoàn toàn khác với suy nghĩ của mình.
“Phải. Tôi muốn gặp cậu vì muốn nhờ cậu vài thứ.”
Calian mở to mắt nhìn ông. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, Calian đã cứu con trai trưởng lão, vậy mà không hề có lời cảm ơn nào, hơn nữa, họ lại còn yêu cầu anh giúp họ sao?
“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng thật khó cho tôi hiểu tại sao phải chấp nhận yêu cầu của yêu tinh.”
Trưởng lão Ger trả lời Calian đang có vẻ mệt mỏi lẫn bực bội.
“Vì cậu là Vua nhân tộc.”
“Đó không phải một tộc. Đó là Kyris và tôi không phải Vua, tôi là hoàng tử.”
“Phải. Nó. Như nhau cả.”
Calian cười dữ dằn với người đàn ông đang nói những điều có thể khiến đầu anh lìa khỏi cổ nếu ai đó nghe nhầm.
“Nó rất rất khác.”
Yan theo dõi cuộc trao đổi mà không nói được lời nào, cảm giác như anh sắp vò nát mớ tóc trên đầu.
“Dù thế nào thì tôi muốn cậu giúp chúng tôi vài việc.”
Ger đang nói những điều anh khó có thể tưởng tượng, ông tiếp tục nói mặc câu trả lời của Calian.
“Luca gần đây đã trở về làng và dẫn 2 yêu tinh rời đi.”
“-Không, đợi đã-“
“-Họ đã không về hơn 10 ngày từ khi rời đi, vì vậy, 3 hôm trước, hai người đã được cử đi tìm nhưng cũng không trở lại.”
Calian định hỏi chuyện đó thì liên quan gì đến anh nhưng Ger vẫn tiếp tục nói không để anh chen vào.
“Dù tôi đã nhắc nhở con người không dễ đối phó nhưng họ chỉ đi ra ngoài rồi mất tích. Vì thế, tôi hi vọng cậu giúp tôi tìm họ. Yêu tinh ở đây không rõ thế giới loài người. Tôi không thể để nhiều yêu tinh hơn nữa rời đi.”
“Ông muốn tôi tìm 5 yêu tinh mất tích ngay bây giờ? Tại sao lại là tôi?”
“Vì cậu là Vua nhân tộc.”
Ông dường như đã đi đến hồi kết của cuộc đối thoại định sẵn.
Vì vậy, về cơ bản, ông đang nói ngôi làng yêu tinh cần Calian – người đến rất đúng lúc, giúp đỡ. Những yêu tinh ở đây không biết nhiều về thế giới bên ngoài, vậy nên họ muốn anh tìm những yêu tinh đã mất tích.
Bất kể xem xét vấn đề như thế nào, Calian không thể tìm ra lý do tại sao anh phải là người giải quyết vấn đề này. Hơn nữa, thái độ nhờ vả kia cũng chẳng tốt lành gì.
“Đây là cái loại chuyện vô lý gì?”
Cuối cùng, Calian đứng khỏi chỗ ngồi.
Bên ngoài, trời đã tối nhưng Calian thà rời khỏi ngôi làng yêu tinh không thoải mái này và đi nơi khác cắm trại còn hơn.
Ger mở miệng hòng giữ Calian lại.
“Tôi không yêu cầu giúp đỡ không. Tôi sẽ trả ơn. Tất nhiên là cả việc cứu mạng Sia nữa.”
Calian nghe nói yêu tinh là loài sinh vật không thể sống trong cảnh nợ nần. Vì thế, khi họ nhận được sự giúp đỡ từ ai đó, họ sẽ trả ơn với mức độ phù hợp tiêu chuẩn của họ.
Ánh mắt Calian lướt thoáng qua Kyrie. Anh cũng giống vậy dù chỉ mang một nửa dòng máu yêu tinh.
Trưởng lão nhìn Calian đang đứng và nói.
“Cậu đang trên đường đến đất Siegfried đúng không?”
“Đúng.”
Trưởng lão gật đầu nói.
“Đường đi của con người khá lâu, nếu dùng đường rừng thì có thể giảm từ 4 ngày xuống 1 ngày.”
Vậy nghĩa là cuộc hành trình dài hơn 2 tháng của họ có thể giảm xuống còn một phần tư?
“Cậu có thể đi quãng đường phải đi mất 2 tháng trong 15 ngày.
Đôi vai của Calian rung lên.
Anh quay đầu lại và ngồi xuống. Nghĩ về chuyện 5 yêu tinh đã biến mất!
Tất nhiên là anh giúp họ rồi.