How to live as the Enemy Prince - Sống dưới danh hoàng tử của kẻ thù

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3545

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 2 - Chương 55

Sáng hôm đó, có hai điều tuyệt vời diễn ra.

Calian hoàn thiện vòng tròn ma pháp thứ tư.

Và những con hàu tươi sống đã được mang đến cùng bữa sáng do thị trưởng thành phố Critren chuẩn bị.

Người dân nơi này cư trú khá gần Rivern và Secretia, vậy nên họ thường xuyên được thưởng thức hải sản hơn so với những vùng đất khác tại Kyris. Khi thấy những con hàu tươi ngon to đẫy đà với hương vị biển cả, khóe môi Calian không ngừng cong lên vì vui sướng.

Alan hẳn sẽ có rất nhiều lời muốn nói nếu anh biết Calian hồi hộp mong chờ những con hàu tươi ngon còn hơn cả việc tạo ra vòng tròn ma pháp thứ tư.

Cứ như thế, tiếng cười nói đầu tiên của họ đã vang lên trên lãnh thổ Siegfried thật vui vẻ.

Yan, người luôn cưỡi ngựa bên cạnh Calian giờ đang đi trước đoàn người cùng Yuran. Một phần là vì khi họ đi qua, rất nhiều người vẫy gọi, gửi lời chào và mừng đón Yan trở lại sau thời gian dài vắng bóng, nhưng hơn cả, đó là vì Arsen đang dán mắt nhìn Calian.

Anh nhớ lại nguồn năng lượng cảm nhận được vào sáng hôm Calian hoàn thành vòng tròn thứ tư, anh nói,

“Năng lượng của điện hạ như lưỡi kiếm vậy.”

Calian trả lời nhận xét đó với nụ cười đầy tự mãn.

“Có lý do cả.”

Arsen chờ Calian giải thích lý do nhưng anh chẳng nói thêm gì sau đó. Chắc hẳn lý do khó giải thích lắm nên Arsen cũng chỉ gật đầu.

Calian im lặng một lúc, sau khi đi qua vài con phố, anh hướng tay về phía Arsen.

“Ngài Hertz.”

“Vâng, thưa điện hạ.”

“Băng anh tạo ra – nó mạnh đến mức nào?”

Suy nghĩ một lúc, Arsen hỏi lại.

“Thần xin thứ lỗi, thưa điện hạ, nhưng sẽ không phiền nếu thần yêu cầu người giải thích chính xác ý của người khi nói về sức mạnh chứ?”

Chẳng hiểu sao lời nói của Arsen luôn dài dòng văn tự.

Anh chỉ cần yêu cầu Calian giải thích ý của mình là được rồi – chuyện đó có gì khó sao?

“Tác động lực đến mức nào thì băng vỡ? Muốn xuyên thủng nó khó như thế nào?”

Calian nói với đôi mắt rất bình tĩnh khi ký ức của anh nhớ về băng thương của Arsen, thứ có thể xuyên qua cơ thể một kiếm sư.

Arsen suy nghĩ rất kỹ.

Anh chưa bao giờ nghĩ qua điều này, hơn nữa, anh còn không hiểu tại sao Calian hỏi về cường độ pháp thuật của anh.

Cuối cùng, sau khi cân nhắc, Arsen cũng nói ra một câu trả lời anh thấy có phần hợp lý.

“Thần đã đấu với Bern cách đây không lâu.”

Đôi vai của Calian run lên khi anh quay lại nhìn Arsen.

Rồi anh nhớ đến Bern giờ cũng là họ của Kyrie, Arsen không nói đến hoàng tử Bern của Secretia, mà là Kyrie Bern. Calian bình tĩnh lại và nói.

“Tiếp tục.”

“Và thần đã phóng băng thương vào Bern lúc đó.”

Tất cả mọi chuyện – hệt như anh đã làm.

Calian mỉm cười gượng gạo khi Arsen nói và nhìn với vẻ hơi có lỗi.

“Ngọn thương đã làm gãy kiếm Bern.”

Calian quay đầu nhìn sang Kyrie một lát, người đang cưỡi ngựa ngoài phạm vi trò chuyện.

Kyrie nghiêng đầu nhìn lại Calian, ngơ ngác không hiểu tại sao Calian nhìn anh với nụ cười ấm áp đột ngột như thế.

Arsen không biết nụ cười ấm áp đột nhiên của Calian dành cho Kyrie, anh tiếp tục.

“Hơn nữa, cây thương đã xuyên qua thân cây. Người cũng biết độ rắn chắc cây kiếm của Bern rồi, vậy nên lời giải thích này có đủ cho người đánh giá không?”

“Ừm, rất đủ.”

Đúng là kiếm thuật của Kyrie rất xuất sắc.

Không chỉ được Calian chỉ dạy tận tình mà tài năng và nỗ lực của anh cũng rất đáng nể. Theo đánh giá của Calian, ngoại trừ Yuran, anh có thể đối mặt với bất cứ kỵ sĩ nào của Siegfried mà không bị thất thủ.

Tất nhiên, nó vẫn còn thua xa so với mức ‘mạnh’ mà Calian trông đợi.

Và nếu cây băng thương chỉ đủ làm gãy thanh kiếm của Kyrie thì nghĩa là sức mạnh đó còn kém xa những gì Calian muốn.

“Hừm.”

Arsen thận trọng hỏi một câu khác.

“Thưa điện hạ, thần có thể hỏi tại sao người lại hỏi thần như vậy không?”

Nghe cách nói quá ư là lịch sự của Arsen, Calian đã vứt lo lắng sang bên và cười một chút.

Khi người quá cố qua sông, kẻ tiễn đưa cái chết và người bước qua con sông tử thần đã gặp lại nhau. Anh bật cười trước tình huống trớ trêu ấy.

Hồi đó, Arsen cũng vẫn lịch sự hết mức dù không biết Calian là ai. Lịch sự không phải điều xấu, nhưng tính quá khiêm tốn này không hẳn là tốt cho người lãnh đạo tương lai của Valkan.

Vì vậy, bất chấp bản tính của Arsen thế nào, Calian quyết định thái độ quá lịch sự này cần được thay đổi.

Khi đang mải nghĩ, anh chợt nhìn sang bên và thấy Arsen vẫn đang nhìn mình. Lúc ấy, anh mới nhận ra Arsen đang hỏi anh, anh nhanh chóng trả lời.

“A, vì ta không thể mang kiếm đi khắp nơi nên đang thử nghĩ có thể thay thế kiếm bằng vật gì tạo ra từ ma pháp hay không.”

Anh đã hoàn thành vòng tròn ma pháp nên có thể dùng khí được rồi.

“Nhưng đến cả pháp thuật của anh cũng chỉ mạnh nhường đó thì có lẽ việc tạo kiếm phép cũng không có nhiều hứa hẹn – chắc ta sẽ phải suy nghĩ thêm một chút.”

Arsen không đáp lại lời Calian. Anh hiểu những gì Calian lo lắng nhưng đó không phải vấn đề có thể dễ dàng giải quyết.

Calian cũng không thực sự mong đợi giải pháp gì từ Arsen, vậy nên anh tiếp tục nghiền ngẫm trên đường khi vươn tay vuốt bờm Raven.

***

Tối hôm sau.

Calian lại dừng Raven lần nữa. Có một rặng núi đá phía xa.

Họ đến đúng lúc hoàng hôn khi mặt trời đang lặn, ông mặt trời đỏ rực nằm ngay trên đỉnh những ngọn núi đá trông thật rực rỡ và nên thơ, cảnh đẹp đến mức dáng vẻ uy nghiêm của lâu đài cổ bên dưới cũng bị lu mờ.

Yan, chỉ vào rặng núi đó, nơi vốn được coi là thắng cảnh lịch sử bởi đơn giản là nó nằm trong khu thánh điện trên lãnh thổ Siegfried.

“Là nơi đó, thưa điện hạ.”

Một câu nói rất đơn giản không có lời giải thích gì thêm, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu nơi đó là tổ hang trống của Sispanian. Vì vậy, Calian chậm rãi gật đầu và tiến về phía trước.

Khi mặt trời lặn sâu, bầu trời mang ánh đỏ chiều tà dần biến sang màn đêm hắc thủy thì đoàn người mới tiến tới nội thành pháo đài.

Phía trong cánh cổng tường thành, các kỵ sĩ đang đứng thẳng hàng nghiêm trang chờ họ. Họ mặc bộ áo giáp đen như những kỵ sĩ hộ tống đoàn người từ Kyris tới.

Nhìn thấy họ, Calian ưỡn ngực thẳng lưng một chút và thoải mái bước qua.

Ở cuối hàng kỵ sĩ, có một vị kỵ sĩ trung niên ngồi trên lưng một con ngựa trắng.

Ông là người duy nhất không phải xuống ngựa chào đón hoàng tử, vị Công tước duy nhất của Kyris.

Slayman Horne Seigfried.

“Mừng điện hạ tới đây.” Ông nói, mở rộng hai cánh tay chào đón. Đó không phải hành động mời một cái ôm, mà là chào đón họ đến với vùng đất này.

Calian tới gần với nụ cười tươi rói.

Một nụ cười tươi không kém cũng nở trên gương mặt Slayman.

“Đã lâu không gặp, ngài công tước.”

Tính ra đây là lần thứ hai họ gặp mặt, dù lần gặp đầu tiên họ không nói với nhau câu nào. Lần gặp đó chỉ đơn giản là Slayman hứng thú với cách Calian thu hút quý tộc và Calian biết ông nhìn ra điều đó nhưng không có hành động gì. Đó là toàn bộ những gì họ tương tác với nhau.

Nhưng dù là lần trò chuyện đầu tiên, họ không hề cảm thấy khó xử. Họ đã biết quá nhiều về nhau.

Slayman nhìn chăm chú Calian một lát rồi không che giấu vẻ ngạc nhiên trong lời nói.

“Ồ! Cậu đã thay đổi rất nhiều.”

Đó có thể là ngoại hình và cũng có thể là sức mạnh ẩn sâu trong cơ thể anh.

Trong khi ông không chỉ ra chính xác điều ông chú ý là gì, Calian chỉ nhẹ nhàng mỉm cười vì bất kể ông có nói đến điều gì đi nữa thì nó cũng thực thay đổi.

“Đúng. Có tốt hơn trước một chút.”

Nghe câu trả lời của anh, Slayman vui vẻ cười lớn rồi quay người dẫn đường. Calian đi bên cạnh ông và cùng nhau bước đi.

Hình ảnh hai người nhìn từ sau thật trái ngược, Calian có thân hình mảnh khảnh ngồi trên lưng một con ngựa đen tuyền, còn Slayman thân người vạm vỡ cưỡi một con ngựa trắng.

Vào lúc đó, bầu không khí xung quanh họ như những người bạn thân lâu ngày gặp lại, Yan ngóng trông từ sau mà mỉm cười hài lòng.

Slayman tiếp tục trò chuyện với Calian.

“Nghe nói cậu giữ chân được tên pháp sư xấc xược đó rồi.”

Danh tiếng của Alan đúng là trăm lời như một.

Ngay cả Slayman, người biết anh từ lâu cũng nói về anh như vậy.

“Đúng là việc đáng mừng.” Calian gật đầu với một nụ cười.

“Thanh kiếm thứ sáu còn liên quan tới pháp thuật sao? Tên pháp sư đó xem ra cũng làm được điều tốt cho học trò nhỉ.” Slayman nói và hạ giọng một chút.

Tất nhiên, Calian chẳng hề ngạc nhiên vì anh cũng mong đợi điều đó.

Anh không biết với Hầu tước Brissen, người từ bỏ con đường kiếm thuật từ lâu, sẽ thế nào nhưng chắc chắn Slayman sẽ công nhận thành tựu của anh ngay lập tức.

“Quả nhiên là ngài nhận ra ngay.”

“Chà, tôi không sống phù phiếm cho dù trông giống vậy đâu nhé. Hơn nữa làm sao tôi có thể không thấy khí tức của cậu đây? Cậu có thể không thấy của tôi, nhưng tôi có thể thấy rõ của cậu đấy.”

Đúng như Slayman nói, ông có thể nhìn thấy khí của Calian nhưng Calian không nhìn thấy khí của ông.

Đó là sự khác biệt về đẳng cấp.

Khí của Slayman mạnh hơn Calian rất nhiều.

“Dù sao thì tên pháp sư đó cũng sẽ rất phấn khích khi đến cả kiếm sư cũng dùng pháp thuật.”

“Ta không biết thầy có phấn khích không nhưng chắc chắn thầy đang cật lực làm việc rồi.”

Trong khi Calian tiếp tục trò chuyện vui vẻ và nhắc tới người thầy của mình, cả hai đã đến cổng vào lâu đài. Slayman quay ngựa đối diện Calian và nói.

“Tôi rất muốn tiếp tục trò chuyện nhưng không thể trì hoãn việc tuần tra khu vực phía Tây. Thật xin lỗi điện hạ nhưng cuộc chuyện trò đành phải để ngày mai rồi.”

“Không cần phải xin lỗi đâu. Lịch trình bị thay đổi là do ta đến sớm hơn mà.”

Calian không có gì bất mãn trả lời. Anh nhìn về phía xa, nơi có những ngọn núi đá và tiếp tục nói.

“Chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn vào ngày mai – cả về việc tiếp kiến ý chí của Sispanian nữa.”

Slayman gật đầu.

“Vậy hãy nghỉ ngơi cho đến lúc đó. Chúng ta sẽ có rất nhiều điều để nói sau khi tôi trở lại đấy.” Ông nhẹ nhàng nói và nở nụ cười vô tư lự.

***

Sigmund Khan Sispanian.

Đấng toàn năng Sispanian. (Almighty Sisipanian).

Hai danh hiệu trước tên của Sispanian là do loài rồng mạnh mẽ đầy kiêu ngạo tự nguyện trao cho bà vì bà xứng đáng nhận được sự đối xử ấy từ họ.

Có lần, bà oanh phá cả lục địa. Có lần, bà phong ấn tà hồn và cũng có lần, bà yêu thương con người.

Rồi một ngày, bà biến mất.

Có người nói bà trở về tự nhiên vì không thể vượt qua được cuộc sống bất tử đầy tẻ nhạt. Có người lại nói bà trở thành thần linh thay thế cho Serenti đang chìm trong giấc ngủ.

Để tiếp kiến ý chí của Sispanian, thứ được để lại sau khi bà biến mất, Calian phải đi một chặng đường dài. Miệng anh há to khi nhìn vào cửa động khổng lồ trải ra trước mắt.

“Cuối cùng ta cũng gặp được con.”

Lễ trưởng thành của hoàng tử luôn được tiến hành đơn độc chỉ có duy nhất hoàng tử theo yêu cầu của ý chí Sispanian.

Calian cũng vậy, những người khác vẫn ở dưới chân núi và anh tiếp tục lên núi một mình.

Sau khi sắp xếp suy nghĩ và cân nhắc những gì sẽ hỏi Sispanian, Calian tiến lên một bước, đi vào hang trống giữa các ngọn núi mà không chần chừ thêm. Trời vừa hửng sáng nhưng ngay khi anh bước vào động, ánh sáng tắt lịm và chỉ còn lại mình anh trong hang động lạnh lẽo và tăm tối.

Giật mình trước sự khác biệt một trời một vực ngay khi vừa bước một bước, Calian dừng lại một lúc rồi bắt đầu bước tiếp.

Tiếng bước chân vang vọng cảm giác như chúng vang lên từ từng viên đá và kẽ hở.

Không biết anh đã đi bộ bao lâu.

Đột nhiên tò mò về quãng đường đã đi, Calian quay lại nhìn.

Ánh sáng đột nhiên bừng lên.

Luồng ánh sáng vàng xua tan hắc ám bùng lên từ mọi ngóc ngách trong cùng một lúc. Nếu Calian mà không quay lại, mắt anh có lẽ đã bị tổn thương.

Theo phản xạ, anh giơ hai tay lên, che vợi phần nào ánh sáng. Phải đến khi cảm thấy quen mắt và an toàn, anh mới hạ tay xuống.

Làn gió lướt qua tóc anh mang theo hương cỏ mùa hè đưa vào khoang mũi. Calian cố gắng mở căng con mắt nhưng rất khó kích thích giác quan tại nơi này.

Và anh chợt ngừng thở.

Calian chưa đến mức hiểu thấu dòng chảy ma pháp như Alan nhưng anh có thể cảm nhận nó. Vì vậy, anh có thể nói.

Ma pháp rất mãnh liệt. Tự thân nó gấp khúc và uốn lượn rất phức tạp và không có điểm dừng.

Một cỗ sợ hãi đầy ớn lạnh nổi lên. Nếu anh cố nhìn thấu pháp lực đó, trái tim anh sẽ ngừng đập.

‘Đây không phải ý chí của Sispanian.’

Đó không phải thứ tầm thường như ý chí của bà.

“Đấng toàn năng Sispanian.”

Calian cúi đầu thật thấp.

Mái tóc đen chảy dài như suối.

Đôi mắt đỏ rực như máu.

“Xin được gửi lời chào đến người.”

Sispanian nhìn Calian.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại