Hầu gái của Calian, Marilyn, mở cửa nói.
“Mời vào.”
Alan bước vào phòng trống của Calian. Ngay khi anh đi vào, Marilyn lặng lẽ đóng cửa sau lưng anh.
Alan đến gần chiếc két cạnh phòng ngủ và nhẹ mở khóa két. Vì chuyện liên quan đến Lennon, chiếc két sắt đã trống hơn trước khá nhiều.
Anh đặt ít ngân phiếu và tài liệu vào trong két – đó là một phần lợi nhuận từ thương hội Brissen – hiện là một phần của thương hội Pollun.
Tên của Melfir Pollun được dùng để thu mua thương hội nhưng nguồn vốn thực tế lại đến từ chiếc két sắt này – do đó, Melfir không muốn nhận không, ông quyết định gửi một phần lợi nhuận thương mại đến cho Calian.
Cũng là người hiểu về thuật giao thương, Alan thấy Calian sẽ không phản đối suy nghĩ của Melfir, do đó, anh tự ý đặt tiền vào két sắt cho hoàng tử.
“Hoàng tử của chúng ta xem ra chẳng bao giờ thiếu tiền nhỉ.” Anh lẩm bẩm một mình.
Alan nhếch mép cười, nhớ lại cảm giác ngạc nhiên khi lần đầu thấy chiếc két sắt ấy.
Đó không phải kiểu ngạc nhiên khi thấy chiếc bồn tắm làm từ đá mã não.
Sau khi hoàn thành công việc, Alan ra khỏi phòng và đi về phía cầu thang, vào lúc Marilyn khóa xong cửa phòng, Alan đụng phải một người đang lên cầu thang khi đó.
Và nó cũng đúng thời điểm Calian nói những lời kia tại lâu đài Reddington, Alan không biết nói gì khi thấy sự trùng hợp này.
‘Có sự trùng hợp như vậy sao?’
Mái tóc xanh lục nhạt hiện lên từ lan can cầu thang, tiếp đến là đôi mắt màu xanh mòng két. Đó là Franz.
Franz đang bước lên chợt dừng lại khi thấy có người đứng đầu cầu thang, theo mỗi bước chân, anh dần nhìn thấy Alan đứng đó.
Với người khác, Franz là nhị hoàng tử, nhưng với Alan, anh không phải là người khó đối phó, vậy nên Alan mỉm cười và nhàn nhã chào hỏi.
“Cũng một thời gian rồi nhỉ, hoàng tử Franz.”
Franz không trả lời, anh không cảm xúc nhìn thẳng vào Alan, dù chỉ qua vài giây nhưng cảm giác thời gian dài đằng đẵng khi im lặng nhìn nhau như vậy.
Dù Franz là hoàng tử, nhưng người trước mặt anh là Alan Manassil. Anh ta là người mà Hầu tước Brissen, không, thậm chí là cả Nhà vua cũng phải đối xử cẩn trọng. Vì vậy, gia nhân theo hầu Franz bắt đầu lo lắng khi Franz không chào Alan –
“Pháp sư này. Cậu ấy thay đổi vì gặp anh? Hay anh gặp cậu ấy vì đã thay đổi?”
Franz cuối cùng cũng nói.
Nhưng đó không phải lời chào lịch sự.
Trước khi rời đi Roselita, Calian đã đề cập với Alan chuyện Franz nghi ngờ danh tính của mình. Vì vậy, Alan hiểu ngay Franz đang nói đến Calian, nhưng anh không chắc Franz cố tình nói khó hiểu vì nhận thức được những kẻ xung quanh hay đó đơn giản chỉ là cách nói chuyện bình thường của Franz. Cậu ta đúng là khó hiểu, Alan mỉm cười và hỏi lại.
“Thay đổi sao? Ta tự hỏi ý cậu là gì đấy?”
Nhìn Alan quyết ý tỏ như không biết, Franz nói,
“Có vẻ như em trai thân yêu của ta thay đổi rất nhiều mà ta không được nghe kể cậu ấy thay đổi ra sao, vậy nên ta muốn hỏi một chút.”
Nếu Alan thực sự định trả lời, anh sẽ nói ‘Calian đã thay đổi, cho nên mới có thể gặp ta’ – thế nhưng, anh không định để mọi thứ đơn giản như vậy cho vị hoàng tử nhỏ. Anh mỉm cười khẽ.
“Người nghĩ quá nhiều vì bỏ rượu hay người bỏ rượu vì nghĩ quá nhiều, thưa điện hạ?”
Đối với nhị hoàng tử, người duy nhất phê bình thói quen uống rượu của anh là Rumein và Silica, ngoài ra, Randall có nói một lần duy nhất.
Alan thật bất kính khi nói điều như thế.
Tất nhiên nếu đó là Rumein, ông sẽ chỉ thở dài và chấp nhận những lời phê phán của Alan như một phần tính thích cà khịa của anh, trong khi đó, người hầu của Alan nhìn chằm chằm Rumein trong lo lắng.
Ánh mắt của Alan không rời Franz.
Franz hiểu được cái nhìn của Alan, anh nhếch mép cười, không đối trực diện ánh mắt mà nói.
“…Vậy là có kẻ ở đây phải thất vọng rồi.”
Người duy nhất thất vọng vì Franz bỏ rượu và hành động như một tên vô lại là Randall, kẻ cũng có lúc phải đưa ra nhận xét về thói uống rượu của Franz.
Rồi anh trả lời câu hỏi đầu tiên của Franz.
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi, thưa điện hạ.”
Franz im lặng giương mắt nhìn Alan. Trong mắt anh vẫn còn sự nghi ngờ.
“Cho dù sự thay đổi đó là ngừng thói quen uống rượu hay là ngừng sợ hãi vẻ điên rồ của anh trai – chúng nào có khác biệt?
Một khoảnh im lặng kéo dài trôi qua vì câu nói thâm độc bất ngờ của Alan.
“Ha.” Franz cười giả tạo.
Alan vẫn nhìn Franz từ nơi anh đứng với cặp mắt nheo lại đầy sắc bén.
“Vì ai cũng có thể thay đổi – chỉ vậy thôi.”
Nói xong, Alan cúi đầu chào Franz rồi bước xuống cầu thang.
Thay vì tức giận, Franz nhìn theo Alan, đứng đó một lúc lâu sau khi tiếng giày của Alan bước đi xa dần.
Anh lại ngẫm nghĩ những lời đầy cay độc của Alan.
“Ngươi nói điên rồ ư…”
Franz đứng đó một lúc thật lâu.
***
Lãnh chúa Reddington, Tử tước Tessid Reddington là một người đàn ông cao, gầy ở độ tuổi ngoài 40.
Nổi tiếng là người đàn ông chu đáo và nghiêm cẩn, ông đang nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ và trầm tư suy nghĩ.
Tessid là một trong những quý tộc hiếm hoi không theo phe phái hoàng tử, vậy nên, đối với ông, dù chuyến thăm của Calian khá đột ngột nhưng cũng chẳng làm ông khó chịu. Ông thấy mình có thể đảm bảo Calian dừng chân nghỉ ngơi giữa cuộc hành trình mà không gặp bất cứ vấn đề gì trước khi lên đường.
Nếu không phải vì chiếc xe ngựa đang tiến vào lâu đài, suy nghĩ ấy sẽ chẳng thay đổi.
“Đúng là một thảm họa.” Nghe có vẻ bình tĩnh nhưng bản thân câu nói đã đủ thể hiện cảm xúc của ông. Với tư cách là lãnh chúa vùng đất cạnh thủ đô, không có chuyện ông không nhận ra biểu tượng được khắc bên thành xe ngựa.
Dù ông không biết Hầu tước quân Gray Brissen cũng đang trên đường đến Kyrisis, nhưng ông biết với mối quan hệ giữa Calian và Brissen hiện tại, sự trùng hợp ngẫu nhiên này sẽ chẳng vui vẻ chút nào.
Nhưng dù thế nào thì thời gian cũng có hạn, Tessid rời khỏi vị trí bên cửa sổ và quyết định tốt nhất là nên đi xuống nói chuyện với người mới đến. Ông sẽ cho họ biết Hoàng tử Calian đang ở đây và hi vọng họ hiểu ngụ ý không thể ở lại.
Dù kết quả không phải điều Tessid mong muốn nhưng Hoàng tử đã đến trước và ông đã chào đón anh, vậy nên, ông chẳng thể làm gì khác.
Nhưng quản gia lại gõ cửa phòng ông và nói.
“Gia nhân của Hoàng tử Calian đang ở đây, thưa ngài. Anh ta nói có lời nhắn từ Hoàng tử.”
Tessid gật đầu không do dự.
“Vào đi.”
Theo lệnh ông, Yan – gia nhân trực tiếp dưới quyền của Calian đến chào Tessid một cách lịch sự và chuyển lời của Calian.
“Điện hạ muốn xác nhận có phải ngài định thông báo cho những vị khách ngoài kia việc người có mặt tại lâu đài và mời họ đi hay không.”
Cảm giác như bị nhìn thấu và bắt quả tang làm gì đó sai trái, Tessid lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Yan tiếp tục nói mà không thay đổi biểu cảm sau khi xác nhận câu trả lời khi thấy biểu hiện của ông.
“Hoàng tử nói nếu là người khác thì hãy làm vậy, nhưng nếu là Hầu tước Quân Brissen thì điện hạ muốn mời ngài ấy dùng trà.”
‘Ý người là Gray?’ Khi tên của một người xuất hiện ngoài dự đoán, Tessid đã sốc, nhưng sốc là vì lý do khác.
Ông không thể không xác nhận mệnh lệnh một lần nữa.
“Vậy nếu là một người khác thuộc gia tộc Brissen thì ta mời họ đi, còn là Hầu tước quân Brissen thì ta để họ vào?”
“Chính xác.”
“…Hoàng tử cứu ta một bàn rồi.” Đó không phải lời tâng bốc mà thực sự là lời chân thành của Tessid.
So với họ hàng xa của gia tộc Brissen, hay cả con trai thứ của họ – mời một người như Gray Brissen rời đi sẽ không chỉ kết thúc với vài bất lợi nhỏ.
Tessid hiểu được Calian đang chiếu cố ông khi nói đừng đẩy sự việc đi quá xa và ông có thể mời họ qua nếu chuyện đó sẽ gây rắc rối cho chính mình.
“Được. Hãy báo với hoàng tử ta sẽ làm như lời người nói.”
Yan cúi đầu và rời khỏi căn phòng ngay khi xong việc.
Tessid trông khá lo lắng khi thấy cỗ xe đến cổng trong lâu đài và hiện đang ở ngay trước mặt ông từ nơi cửa sổ.
***
“Hãy nói cho ta biết về Hầu tước quân Brissen.” Calian nhẹ giọng.
Thông tin về hầu hết các quý tộc nổi danh có liên quan đến Calian đều được khắc sẵn trong đầu Yan – đó là yêu cầu cơ bản từ một người hầu cận của hoàng tử. Yan lập tức nói ra.
“Ông ấy được bổ nhiệm làm Hầu tước Quân một thời gian trước, người ta nói vào lúc đó, mối quan hệ giữa ông và Hầu tước Brissen không được tốt cho lắm. Có tin đồn ông muốn kế thừa danh hiệu Hầu tước và điều hành Trường đào tạo kỵ sĩ ở thủ đô. Tính ông được cho là khá quả quyết và táo bạo – một tính cách điển hình của con trai nhà quý tộc cao cấp. Và có tin đồn đặc biệt là…”
Yan ngập ngừng do dự. Rồi anh hạ giọng xuống một chút,
“Có người nói ông ta có bốn phòng ngủ riêng trong nhà.”
Nghe vậy, Calian bật cười. Có nhiều phòng ngủ trong nhà là tiếng lóng của giới quý tộc – nói ngắn gọn là có bốn bà vợ lẽ.
“Vậy, về cơ bản, ông ta giỏi kiếm thuật nhưng không thèm vị trí Hầu tước Quân mà hứng thú với danh hiệu Hầu tước, hơn nữa ông ta thích phụ nữ, phải không?”
“Vâng, thưa điện hạ.”
Calian ghi nhớ đánh giá của Yan về Gray Brissen và hỏi thêm.
“Ta đã gặp Hầu tước Quân Brissen bao giờ chưa? Ta không nhớ đã từng gặp.”
Theo thần biết thì có một dịp trước khi thần thành tổng quản của người. Người không nhớ cũng bình thường thôi.”
Nếu là trước khi Yan làm gia nhân thì họ hẳn gặp nhau khi Calian chưa đến 11 tuổi. Calian chậm rãi gật đầu.
‘Nếu gặp ta hồi đó, hẳn ông ta không thể tưởng tượng được ta hiện tại như thế này.’
Tất nhiên, có thể ông đã nghe về anh rất nhiều qua thư của Silica. Tuy nhiên, anh sẽ sớm có thể xác nhận Gray Brissen tin vào lời Silica đến mức nào.
Tiếng gõ cửa mạnh vang.
Yan đến và trò chuyện một lát với vị khách ấy. Khi Calian nhìn cánh cửa đã mở ra, anh nhận ra đó là quản gia của Tử tước Reddington.
Anh nhìn chiếc xe ngựa vẫn đứng ngoài trời, bên trong cổng thành. Gia nhân bắt đầu tiến lại gần, từ từ tháo dây buộc xe ngựa rồi dẫn chúng vào chuồng.
Điều đó có nghĩa Calian đã xác định đúng vị khách. Anh bình tĩnh đứng dậy khi Yan quay lại.
“Tử tước Reddington và Hầu tước quân Brissen hiện đang ở trong phòng khách. Người có muốn đi ngay không?” “Được.” Calian trả lời thẳng thắn.
Hoàng tử Calian, người vội vàng đến từ miền Nam xa xôi và Hầu tước quân Gray, người xuất phát muộn hơn dự tính vì cuộc hẹn bị trì hoãn. Khả năng họ gặp nhau ở cùng một nơi trong cùng một ngày là bao nhiêu? Calian vô thức mỉm cười lần nữa khi đi đến phòng khách.
Phòng khách trang trí không quá xa hoa, ở đó hiện chỉ có hai người: Gray và Teshid. Teshid nhìn có vẻ hơi căng thẳng, còn Gray thì bình thường.
Khi Calian bước vào, Teshid liền đứng dậy, Gray vẫn ngồi im tại chỗ.
Chỉ có một quý tộc duy nhất có thể chào đón hoàng tử khi ngồi trên ngựa hoặc trên ghế là Công tước Slayman Horne Siegfreid.
Còn lại tất cả các quý tộc khác đều có vị trí thấp hơn hoàng tử. Vì vậy, Calian đứng ở cửa một lúc và nhìn Gray.
Thưởng thức cái nhìn của Calian một lúc, Gray mới nở nụ cười rạng rỡ và nói khi nhớ đến lời Silica.
“Ta không chắc người có biết không nhưng ta đang bị thương. Vì thế, ta không thể thể hiện phép lịch sự đầy đủ được, hoàng tử Calian à.”
Tất nhiên đây chỉ là cái cớ.
Cả thái độ thoải mái lẫn trang phục của ông ta đều cho thấy ông ta không hề bị thương.
‘Vậy là ông ta không tin chút nào những lời Silica nói về ta.’
Vậy nên Gray đang muốn kiểm soát Calian, kẻ vẫn chỉ là tam hoàng tử, cả gan chạy loạn nhờ sự che chở của Alan Manassil. Calian đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
“Ta hiểu.”
Có lẽ Gray nghĩ Calian sẽ bối rối nên ông lạnh nhạt gật đầu đáp lại.
“Ừm, vậy hãy hiểu cho.”
“Nhưng trong trường hợp đó.”
Nụ cười biến mất trên khuôn mặt Calian.
Giống như khi anh đối mặt với Silica, ánh sáng lạnh lẽo tràn ngập trong đôi mắt rực đỏ.
Một mệnh lệnh được tam hoàng tử Cairis nói ra. “Ít nhất thì ngươi cũng cúi đầu đi, Hầu tước Quân à.”