Vẫn còn quá sớm.
Rumein nhận thấy mọi người đang dành sự chú ý không nhỏ đến Calian.
Sự chú ý này không phải là cảm giác thận trọng với anh, nhưng họ cũng đã để tâm rồi.
Một ngày trước khi Calian đến Kyris.
Đương nhiên, những người muốn chào đón Calian đều tập trung lại. Vì vị hoàng tử giống Sispanian trở về sau khi nhận được điều gì đó đặc biệt nên người đến tụ tập cũng đông hơn hẳn. Kết quả là cái tên Calian không ngừng được nhắc tới trên khắp những con phố.
Họ suy đoán Calian có trở thành vị Thái tử kế nhiệm hay không. Vậy nên Rumein lo nghĩ chuyện này hãy còn quá sớm. Ông lo sự nổi bật của anh biến anh trở thành mục tiêu chú ý của Silica và Randal.
“Ồ, thì ra là thế. Vậy ra lý do ai đó đã cử kỵ sĩ Kaela tới Lâu đài Latran là đây rồi.”
Biết được nỗi lòng Rumein, Alan lại buông lời chế nhạo. Tất nhiên, những lời bình phẩm của Alan luôn đúng nên Rumein chẳng thể nói gì ngoài gặm nhấm cảm giác tội lỗi.
Dù sao điều Rumein lo ngại cũng không phải vô lý.
Suy nghĩ của Randal thế nào còn chưa rõ, nhưng có kẻ có suy nghĩ càng xoắn xuýt hơn.
“Ngày mai chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Một giọng nói thanh thoát phát ra từ đôi môi đỏ mọng.
“Thật ngạc nhiên khi con mang theo những tin đồn ấn tượng như vậy. Gặp lại con ta thật là vui.”
Đây là lần đầu tiên Silica ăn tối cùng cậu con trai yêu quý sau gần năm tháng. Thế nhưng, Silica chỉ toàn cảnh báo về Calian kèm theo mùi hương Ranieri nồng nặc.
Tất nhiên, Franz cũng chẳng trông đợi gì ở Silica.
Có lẽ, còn chẳng có gì để mà trông đợi.
“Người gọi con đến vì tấm lòng đón tiếp em trai con?”
Tiếng Franz trầm thấp có phần lạnh nhạt nhưng Silica lại đáp bằng một nụ cười xinh đẹp.
“Grey sắp đến đây rồi, thế nên mẹ mới gọi con tới.”
Bà chẳng nhắc gì tới Lennon đang mất tích, bà chỉ chú ý tới Grey sắp đến mà thôi.
Franz thờ ơ đáp lại: “Con biết rồi.”
“Thế thì tốt.”
Đôi mắt Silica ánh lên vẻ lạnh lùng.
Khi Silica nhìn con trai đang ngồi trước mặt chờ cuộc gặp kết thúc, những lời Calian nói lại vang vọng bên tai bà.
– Franz không nói những điều đó vì lợi ích của ta.
Vào ngày Calian uống thuốc độc, Silica không tin Franz ngăn cản bà can thiệp là để cứu bà. Franz chẳng bao giờ có thể can thiệp vào việc bà làm nên bà không tin lời nói đó.
Thái độ hiện tại của bà cũng vậy. Dù Grey xuất hiện sẽ mang lại lợi ích lớn cho Franz nhưng anh chỉ cảm thấy khó chịu.
Silica nhẹ nhàng nói như thể đang cố an ủi.
“Dù thế nào đi chăng nữa, con cũng sẽ đi theo con đường này, chính con cũng biết điều đó mà phải không? Vậy nên con hãy dừng ngay những hành động nổi loạn vô nghĩa này đi.”
Franz khúc khích cười.
“Cụm từ “dù thế nào đi chăng nữa” nghe khó chịu thật.”
Franz vừa nói vừa ngả hẳn người ra sau, giọng anh uể oải hệt như bề ngoài anh lúc này.
“Con thậm chí còn không biết con đường này được xác định cho ai.”
Silica không trả lời. Con đường của ai thì đã quá rõ ràng nên bà chẳng cần phải trả lời câu nói đó. Franz cũng chẳng mong đợi câu trả lời nào từ bà, anh tiếp tục nói.
“Các pháp sư tìm ra nhiều chuyện hơn cả những gì con biết đấy. Nhiều hơn rất nhiều.”
Anh đang nói đến tin tức Silica hại chết người khác mà Calian đã phanh phui.
Franz muốn biết Silica có thực sự làm hại tất cả bọn họ hay không. Anh biết đó là sự thật, nhưng vẫn muốn xác nhận.
Silica nở nụ cười tươi sáng.
“Sao con vẫn hành động như trẻ con thế nhỉ?”
Vậy có cần có phản ứng khác không?
Franz nở nụ cười méo mó, “Ngày hôm đó, mẹ nên giữ im lặng.”
Ý anh là Rumein đã mất bình tĩnh và ông sẽ nghe theo bất cứ điều gì mà Quân đoàn trưởng đội Kỵ sĩ nói khi ấy.
Lông mi Silica khẽ run lên, bà nhận ra Calian đã nói đúng. Nhưng ngoài chuyện đó ra, chẳng có gì thay đổi. Silica lại cảm thấy bị phản bội vì những lời Franz nói và tỏ ra hối hận vì đã ngăn cản Rumein ngày hôm đó.
Silica nhìn thẳng vào đôi mắt xanh mòng két của Franz, đôi mắt giống hệt bà.
“Con trai à, đừng cố gắng quá.”
Đó cũng là điều Franz luôn nói nhưng lần này, nó đến từ Silica.
Franz im lặng, nhìn vào mắt Silica.
“Có những thứ đã thay đổi quá nhiều, nhưng cũng có thứ lại chẳng đổi thay.”
Franz tự nhủ với chính mình rồi đứng dậy. Mùi hương nồng nặc của Ranieri lại xộc lên.
“Con sẽ giữ im lặng như mẹ muốn vì có vẻ như, mẹ còn đang nỗ lực.”
Franz quyết định quên đi việc Calian đã thay đổi, bởi đó là cách duy nhất khiến mùi hương đó dừng lại.
***
– Nhóm người Tử tước Reddington muộn nhất là tuần sau sẽ đến Kyris. Ông ấy chưa từng làm thương nhân nhưng lại có khả năng thích nghi tốt. Ông ấy rất sốt sắng khi đến Kyris đó.
– Ơn trời, vậy là chúng ta được thoát khỏi những phiền phức của Nam tước Pollun rồi.
Có vẻ như Melfir đã khá quen thuộc với Alan khi Calian đi vắng vì cách Alan trả lời khá là thân thiết.
Sau khi Calian trao đổi hết tin tức, Alan liền trao đổi lại tin tức cho anh. Calian cười khúc khích khi nghe tin Rumein suýt trả tiền xe và hỏi,
– Vậy Valkan sẽ được thành lập ngay khi con về phải không?
Alan lặng im một lúc rồi hỏi lại,
– Ta chưa nói với con điều này đúng không, hoàng tử của ta?
– Chưa, người chưa nói. Nhưng con nghĩ người sẽ quyết định đẩy nhanh vì vụ việc của con. Thế nhưng, người cũng sẽ lo lắng có khả năng con bị tấn công nếu tuyên bố thành lập trong khi con còn ở ngoài Kyris nên con đoán, khoảng một ngày sau khi con trở về, Valkan sẽ được thành lập và tin tức sẽ được giữ bí mật cho đến lúc đó.
Alan cười ra tiếng.
– Con bắt nhịp với Bệ Hạ tốt đó. Như con nói, chúng ta dự tính sẽ công bố thành lập ngay khi con trở về và chúng ta sẽ tổ chức lễ thành lập vào tuần sau. Cho đến lúc đó, chúng ta sẽ không thông báo gì bên ngoài cả.
– Về Học viện Ma Pháp, con nghe nói họ đang tạm sử dụng một tòa nhà trống trên phố Tenansha. Vậy Quân đoàn Pháp sư thì sao?
Có vẻ như Calian chưa nghĩ được Valkan sẽ ở đâu, thế nên Alan lên tiếng và mong đợi phản ứng ngạc nhiên của Calian.
– Chúng ta sẽ dùng khu vực của Pavel.
Nghe Alan nói, Calian nắm chặt dây cương của Raven. Sau một lúc lặng im suy xét, Calian cuối cùng cũng lên tiếng.
– Silica đang rất tức giận nên sẽ có nguy hiểm cho người đưa tin.
– Ta cũng đang cân nhắc điều này, nhưng cũng đừng đánh giá thấp các kỵ sĩ của Kyris.
Đừng đánh giá thấp các kỵ sĩ của Kyris.
Calian cười khẽ, không đủ để truyền tới tai Alan.
‘Con không đánh giá thấp. Con lo lắng vì thấy rõ được, ngay cả Quân đoàn trưởng đội kỵ sĩ cũng không thể nhập kiếm đạo thì làm sao có thể bảo vệ Rumein khỏi hai Kiếm sư?’
Alan có thể cảm thấy an tâm, nhưng Calian thì không. Nếu Grey tới Kyris trong tình hình hiện tại, tính mạng Rumein sẽ thực sự gặp nguy hiểm.
Calian chìm đắm trong suy nghĩ khi gõ nhẹ vào yên cương của Raven, rồi anh cất tiếng gọi Yan, người đang đi cùng anh mà không phải Alan qua chiếc nhẫn.
“Đây có phải con đường duy nhất từ Reddington tới Kyris không?”
Yan gật đầu đáp lại, “Vâng, trừ khi người muốn đi đường dài hơn, còn không thì chỉ có đường này thôi ạ.”
Calian gật đầu và khẽ nói một mình.
“Grey sẽ không đi xe ngựa màu hồng đó tới thủ đô nhỉ? Nếu thế thì chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.”
Rồi anh rơi vào trầm tư một lát.
Anh cân nhắc các khả năng khác nhau liên quan đến quyết định vừa đưa ra. Rồi anh mau chóng đưa ra lời nhận định hóm hỉnh.
– Thầy, con có thể lại vướng vào vụ rắc rối khác đấy.
Nghe vậy, Alan lo lắng trả lời.
– Điện hạ, ai cũng biết rõ cuộc gặp gỡ giữa người và Grey Brissen vì đường của hai người đều giống nhau. Vậy nên đừng đưa ra kết luận không cần thiết như vậy. Ta lo lắng con lại vội vàng sử dụng thanh kiếm của mình thôi.
Calian đáp lại đầy vui tính.
– Thầy ơi, con đâu có ý định gây thiệt hại gì, con cũng chẳng có ý định mạo hiểm mạng sống vì điều đó đâu.
Alan tò mò muốn hỏi Calian đang lên kế hoạch gì.
– Con không có ý định gây rắc rối nhiều đâu, vì… có vẻ như con chẳng còn hứng thú với việc Grey Brissen tới Kyris nữa rồi.
Calian cười đáp lại.
– Con sẽ không dùng kiếm của mình đâu. Con sẽ để dành đến lúc thật cần thiết.
Alan xác nhận Calian có thể làm theo ý mình, miễn là không đụng đến kiếm.
– Ta hiểu rồi, chỉ cần không dùng kiếm, con muốn làm gì cũng được.
Dù Calian đang nghĩ đến rắc rối gì đi nữa, tuy chưa rõ ràng nhưng chứng kiến con trai tinh quái như vậy cũng khiến Rumein đau đầu. Vậy nên, Alan chỉ nói đơn giản như thể đó là cảnh tượng thú vị mà thôi.
***
“Lộc cộc, lộc cộc!”
Đoàn ngựa đang phi nước đại, tốc độ vượt xa những con ngựa bình thường, nhanh đến mức không ai dám tin.
“Nói tóm lại là…”
Arsen và Rachel đang trò chuyện khi đi với tốc độ cực cao này.
Calian chỉ nói muốn xem một số kết quả liên quan đến vòng tròn ma pháp dịch chuyển tức thời trước khi họ đến Kyris. Thế nhưng, càng gần đến ngày tới Kyris thì Arsen càng cảm thấy ngày tàn của cuộc đời anh cũng đang tới gần. Thế là anh thảo luận vấn đề với Rachel mọi lúc mọi nơi.
Vấn đề là đoàn ngựa đi quá nhanh.
Đó là do Calian yêu cầu tăng tốc độ. Ngay sau khi trò chuyện với Alan, anh muốn đi với tốc độ nhanh nhất.
“Chúng ta không thể sử dụng thứ gì như khế ước sao?” Rachel hỏi.
“Khế ước chỉ là hợp đồng một-một thôi!” Arsen trả lời.
Calian chẳng buồn thắc mắc hay lo lắng tại sao lời Arsen nói bị những âm thanh lạ cắt ngang. Ngược lại, anh bình tĩnh nói.
“Mọi người không cần phải vội vàng suy nghĩ như vậy đâu. Cũng đừng nói chuyện khi đang cưỡi ngựa, cắn phải lưỡi đó.”
Giọng Calian vẫn chẳng khác bình thường là bao mặc dù anh cũng di chuyển với tốc độ chóng mặt. Chú Ngựa Raven trông vẫn thanh lịch, phong nhã dù đang phi nước đại.
Họ cưỡi ngựa thêm vài giờ nữa trước khi giảm tốc độ vì Calian đã thấy thứ anh đang tìm.
Đôi môi Calian vén lên khi anh cảm nhận được khí của Grey tỏa ra từ cỗ xe phía trước.
“Thấy rồi.”
Tiếng của Calian hệt như tiếng mèo kêu khi phát hiện một con chuột ẩn náu trong vết nứt trên tường đã tạo nên nhiều phản ứng khác nhau trong đoàn người.
Yan tự mình lui về sau, Rachel đẩy Hina và Veronica về phía sau.
Còn Kyrie sau khi chạy quanh sân tập tới quá nửa đêm, anh cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của Calian. Với lòng quyết tâm, anh chạm vào chuôi kiếm của mình. Anh quyết định không dại chần chừ thêm nữa chỉ vì sự quan tâm không cần thiết dành cho Calian.
Trong khi đó, Arsen bắt đầu xem xét cỗ xe cực kỳ đắt tiền, thậm chí còn đắt hơn cả chiếc mà anh phá hủy lần trước.
Nhưng thay vì nhắc họ không cần phản ứng như vậy, Calian chỉ nở nụ cười thoáng qua.
Trong lúc đó, dù ngồi trong chiếc xe không được thoải mái nhưng Grey khá thả lỏng tư tưởng vì mai sẽ đến Kyrisis. Lúc này, quản gia của ông lên tiếng.
“Chủ nhân Grey, có người theo sau chúng ta.”
“Theo sau chúng ta?”
Nghe vậy, Grey ngay lập tức kéo rèm xe phía sau và nhìn lại với gương mặt nhăn nhó.
“Sao tên hoàng tử đó còn đi theo chúng ta nữa vậy? Hắn theo đuôi chúng ta thế quái nào thế?”
Lý do thì đương nhiên vô cùng đơn giản.
Nhóm của Calian đã nghỉ ngơi tại lâu đài Reddington ba ngày. Sau đó, họ dùng pháp thuật tăng tốc độ di chuyển, rút ngắn thời gian ba ngày di chuyển thành một ngày. Trong khi đó, Grey đã mua một chiếc xe ngựa và dành một ngày bảo dưỡng, thành ra họ đi mất bốn ngày. Thế nên Calian có thể tìm thấy Grey mà đáng lẽ ra là không thấy được.
Nhìn thấy Calian đang dần dần tiến tới gần, vẻ mặt Grey chua chát như thể đã quá mệt mỏi với mọi chuyện.
“Vậy ra cậu học được vài pháp thuật và đã dám bước ra khỏi vỏ bọc rồi đấy.”
Grey không chỉ có thái độ kiêu căng mà còn coi thường các pháp sư giống như Hầu tước Evan Brissen.
“Dù có nằm mơ thì ta cũng chẳng thể giữ bình tĩnh lâu hơn được nữa.” Anh lẩm bẩm một mình và không quan tâm.
Khi Grey bơ đi, Calian đã đuổi kịp chiếc xe ngựa.
Lúc đó, người hầu của Grey hỏi qua cửa sổ, “Chúng ta có dừng xe lại không, thưa Hầu tước Quân Grey?”
Grey bực tức trả lời. “Xe mà dừng là ta lại cảm giác như muốn bóp chết tên hoàng tử đó. Cứ đi tiếp đi.”
“Dạ vâng.”
Sửng sốt trước lời thô lỗ của Grey, người hầu vội vàng kéo dây cương và chạy về phía nhóm người phu xe đang tập trung. Trong lúc đó, Calian đến gần xe ngựa của Grey, Grey ngồi bên trong, kéo kín rèm, dường như chẳng bối rối trước sự náo động bên ngoài.
Raven thanh nhã vượt qua đoàn người ngựa và tiến tới gần cỗ xe của Grey. Calian lên tiếng khi vẫn giữ tư thế cưỡi ngựa phi nhanh.
“Grey à, thái độ thô lỗ của ngươi vẫn chẳng thay đổi.”
Bên trong xe ngựa, Grey nhắm chặt mắt. Anh quyết định để hoàng tử sống sót cho đến khi gặp được Silica. Calian quan sát đoàn người của Grey rồi hỏi.
“Grey này, có sáu kỵ sĩ đi cùng ngươi thôi sao, bốn người khác đâu?”
Grey siết chặt chuôi kiếm.
Calian thờ ơ gãi má, dường như chẳng gặp khó khăn gì khi chạm trán Grey.
“A, đúng rồi. Họ đâu còn là kỵ sĩ nữa nhỉ? Ta quên mất chính ta đã tước bỏ danh hiệu của họ.”
Sáu kỵ sĩ vẫn giữ vẻ lạnh lùng khi nghĩ đến bốn người bị ném cho cá ăn ở hồ Reddington. Calian bình thản nói tiếp.
“Nghĩ lại thì ta cũng khá tò mò việc bốn con chó của ngươi biến mất đấy. Ngươi có bao giờ nghĩ tại sao người anh em thân yêu lại đột nhiên biến mất không?”
Sau khi dừng một lát, Calian dùng giọng điệu thậm chí còn nhàn nhã hơn.
“Tại sao người anh em của ngươi lại biến mất vậy, Grey?”
Grey biết Lennon không giúp ích gì mấy cho gia tộc nên không quá tò mò sự biến mất của anh ta. Mà Hầu tước Brissen có nhắc đến chuyện này không nhỉ? Liệu có phải những kẻ tham tiền bắt được anh ta không, hẳn khi nào thích hợp anh sẽ khắc biết. Có thể họ bắt Lennon, mà cũng có thể không, hoặc có lẽ họ cũng chỉ tìm được cái xác của anh ta.
“Thực ra có người đã cho Hầu tước Brissen một số tiền khổng lồ để loại bỏ Lennon. Đó là lý do anh ta biến mất.”
“Ra vậy, ta không biết đấy.” Grey thờ ơ đáp lại.
Nhưng Calian vẫn chưa ngừng lại.
“Nhưng nó khiến ta tò mò.”
Grey vẫn im lặng.
Calian nhàn nhã cười nói.
“Ta tự hỏi Hầu tước có nhận khoản tiền kếch xù để loại bỏ đứa con trai cả đang ngấp nghé tước vị của hắn hay không đó.”
Khí tức của Grey bộc phát trong xe. Đôi mắt của Calian đánh giá hướng dòng khí đang tỏa ra mãnh liệt.