Yêu tinh Sia, Hoa Hồng, Viên Đá Sỏi, Trục Thời Gian, Sispanian.
Và Serenti.
Những từ được khắc ghi trong đầu Calian chợt hiện lên. Calian lùi lại một bước. Yan tiến lên và nói.
“Hãy để thần xem trước, người lùi lại đi, nguy hiểm lắm.”
Calian không biết Yan lấy đâu ra dũng khí như vậy nhưng anh vẫn gật đầu và lùi lại.
Sau khi lùi được sáu bước, ánh sáng từ viên đá biến mất, tất nhiên, bông hoa cũng không còn sáng nữa.
Anh lại tiến lên vài bước.
Hoa và đá cùng nhau tỏa sáng.
Calian nhanh chóng đi vòng quanh vườn hồng một lượt, nhưng không tìm thấy có thứ gì phát ra ánh sáng tương tự.
Sau khi xác nhận không còn bông hoa nào như thế nữa, Calian trở lại chỗ cũ, thận trọng bước tới gần bông hoa, tay trái cầm viên đá, tay phải chạm vào cánh hoa.
Thế rồi.
Những cánh hoa đỏ rực úa tàn trong giây lát rồi rơi xuống, ánh sáng viên đá sỏi cũng tắt lịm đi.
Calian, bất ngờ trước cảnh tượng đó và nhận ra mình đã hấp tấp chạm vào bông hoa, anh thốt lên đầy kinh ngạc.
“Ối…”
Những cánh hoa rơi vỡ vụn trong không trung như tro tàn rồi biến mất.
Calian tưởng chừng như thời gian đã dừng lại lại trôi qua ngay lập tức. Khoảnh khắc đó, anh vô thức bắt được chút suy nghĩ còn sót lại vừa lướt qua trong đầu.
‘Thời gian.’
Anh không biết đóa hồng đã nở khi nào. Nhưng…
“Nếu như nó đã nở từ lâu…”
Ánh mắt Calian hiện vẻ trầm ngâm.
Sia có khả năng nghe và trả lời trước cả khi câu hỏi được nói ra.
Bông hoa dường như đã nở rất lâu, thời gian như ngừng lại.
“Nó có khả năng điều chỉnh lại thời gian đã bị bóp méo ư?”
Calian suy nghĩ theo chiều hướng đó, nhưng lại cau mày.
Nếu sửa lại thời gian cho chính xác, chẳng phải người đầu tiên cần sửa chính là Calian sao? Tức là kết luận ấy, với việc Calian còn đứng đây bình an vô sự, là sai.
– Cô ấy không muốn cậu hành động hấp tấp.
Giọng nói của Sispanian vang vọng trong tâm trí anh.
Thất vọng, Calian nhắm mắt một lúc lâu, cố gắng không buông lời tục tĩu.
“Bà ấy nói đừng hành động hấp tấp khi thời gian trôi qua ngay trước mắt.”
Với nụ cười chế giễu, anh mỉa mai nói nhỏ.
***
Hầu hết mọi việc đều có thể dùng pháp thuật giải quyết nên cũng giống như các pháp sư khác, Alan không thích có người lạ trong nhà.
Vì thế, Alan chỉ thuê một quản gia duy nhất ở Kyris là Oscar.
“Xin chào ngài Manassil, hôm nay ngài về sớm.”
Oscar, người lái cỗ xe ngọc trai nổi tiếng của Alan được gần nửa năm, mỉm cười thân thiện nói.
Dù trời đã tối nhưng Alan hiếm khi về nhà vào ban đêm mà thường gần sáng mới về. Nếu Rumein không đi ăn với các hoàng tử, anh còn chẳng có cơ hội nghĩ đến việc về nhà.
Alan mỉm cười chào hỏi lại Oscar rồi nói.
“Hãy trốn nhanh nhé.”
“Sao cơ ạ? Trốn ư?”
Oscar ngạc nhiên hỏi, Alan không trả lời mà leo lên xe ngựa. Giọng nói phấn khích của Alan vang lên bên ngoài cửa sổ xe.
“Bệ Hạ đi ăn tối rồi, chúng ta mau lặng lẽ rời khỏi đây đi.”
Rumein đã nhắc đến việc chốt lại các công việc với Hội pháp sư sau bữa tối. Alan vờ như không nghe thấy đoạn đó rồi vội vàng giải quyết vài việc gấp và trốn đi như thế này.
Nghĩ đến phản ứng của Rumein khi phát hiện Alan đi mất, một cảm giác chiến thắng dâng lên trong lòng Alan.
Hôm nay con dâu và cháu gái ta từ Libern tới, sao Bệ hạ lại thờ ơ như vậy chứ? Những ngày này chẳng phải ta nên về nhà sao? Cứ như ông ta rất thích đi loanh quanh với lão già này ấy.”
Oscar nở nụ cười ấm áp.
“Vậy sao. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ trốn thật nhanh.”
Oscar ngay lập tức nới lỏng dây cương.
Đột nhiên Alan thở dài. Anh thấy có người đang lao nhanh đến chỗ xe ngựa.
Không ai có thể ngăn giữ Alan đang muốn về nhà trừ khi họ được Rumein cử đến. Thế là Alan ca thán.
“Không, quan trọng là, ngươi đặt bàn ăn ở đâu vậy? Ngươi đã tìm ra chưa?”
“Sao ạ?”
Quản gia vẫn chưa nhận ra có người đang chạy tới và hỏi lại. Alan thở dài không nói.
Chẳng bao lâu sau, có tiếng gọi Alan gấp gáp từ xa.
“Ngài Manassil, xin hãy đợi đã. Bệ Hạ đang tìm ngài.”
Oscar lúc này mới hiểu tiếng thở dài và than phiền của Alan, anh từ cửa sổ nói vọng vào.
“Ngài Manassil, xem ra ngài không trốn thoát được rồi.”
Cuối cùng, Alan đành phải bỏ lại Oscar, người đang cảm thấy có lỗi vì không nhanh rời đi. Anh quay trở lại cung điện Arpia với lòng nặng trĩu.
Anh thề sẽ nói vài điều với Rumein khi gặp mặt.
Nhưng nơi người gia nhân dẫn đến không phải thư phòng.
Ở giữa sân của Cung điện Arpia, Alan cảm nhận được sự hiện diện quen thuộc thấp thoáng gần đó, anh nhíu mày và lẩm bẩm.
“Anh bỏ con trai ở lại để đến đây uống rượu à?”
Uống rượu thả phanh, vào một đêm giá lạnh như vậy.
Alan khẽ lắc đầu, không chần chừ thêm nữa, anh búng ngón tay và xuất hiện trước mặt Rumein. Rumein đang định rót rượu cho mình, thấy vậy, ông ngước mắt lên nhìn Alan.
“Anh đến đúng lúc đấy.”
Alan cứ tưởng Rumein sẽ tỏ vẻ rất ngạc nhiên, như Yan vậy, nhưng bất ngờ là ông lại thờ ơ. Alan mất hết hứng thú liền càu nhàu.
“Ngồi ngoài uống rượu vào một đêm như này cẩn thận cảm lạnh đấy.”
Rồi anh búng tay, tăng nhẹ nhiệt độ xung quanh Rumein. Rumein bật cười khi cảm nhận được hơi ấm bao phủ.
“Quả thực chẳng có pháp sư nào sánh bằng anh khi ngồi uống rượu.”
Rumein dùng tay vỗ nhẹ xuống nền.
Không nói một lời, Alan ngồi phịch xuống chỗ tay Rumein đặt, nhận chai rượu từ Rumein rồi rót đầy cốc của Rumein và của mình.
Sau khi kết thúc bữa tối với ba hoàng tử, Rumein đột nhiên ngồi uống rượu.
Chẳng hỏi chuyện gì xảy ra, Alan cứ thế cụng ly với Rumein.
“Nghĩ về quá khứ chỉ thêm đau thôi.”
“Có phép thuật nào có thể nhìn thấu suy nghĩ con người không?”
“Anh gặp chuyện gì rồi à.”
Trực giác nhạy bén của Alan không chỉ đối với Calian. Rumein đang lơ đãng nhìn phía xa quay đầu lại nhìn Alan.
“Chẳng phải quá rõ rồi sao. Nhìn ba hoàng tử cùng nhau trưởng thành trong một thời gian hẳn rất khó xử. Trong khi lo lắng hai người bị tụt lại phía sau, anh lại nghĩ đến người anh đang sống ở nơi xa xôi và hối hận đã đưa Silica vào cung điện.”
Vậy tại sao Rumein không hối hận vì sinh ra ba hoàng tử trong khi có thể chỉ sinh duy nhất một hoàng tử mà thôi?
Nghĩ vậy, Alan chợt nhận ra Calian là người trẻ nhất. Rumein có ba người con trai mới giúp anh gặp được một học trò tài năng như vậy.
“Anh đúng là biết nhìn nhận mọi việc.”
“Chỉ cần hướng tới phía trước mà sống thôi, vậy là được rồi.”
Alan đã trả thù Rumein vì đã không cho anh về nhà sớm bằng việc không tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến việc tại sao anh biết nhiều về Rumein.
Sau đó, hai người lặng im uống rượu.
Khi tiếng rót rượu dần nhàm tai và tiếng côn trùng kêu càng nhiều, Alan nói.
“Thật ra, tôi nghĩ dù có gộp ba hoàng tử lại cũng không thể so sánh được Chase.”
“Anh đang nói Thái tử của Secretia?”
Rumein không hề hỏi tại sao lại so sánh với đứa trẻ khác mà lặng lẽ thừa nhận câu nói đó.
Alan gật đầu, còn Rumein cười to.
“Ta thấy thật thú vị khi một đứa trẻ như vậy lại được sinh ra dưới tính khí độc địa của Ác Quỷ. Ta cũng có cùng suy nghĩ với anh.”
“Đúng. Nhưng dù ba người con trai của Bệ Hạ không nổi bật bằng Chase thì cũng không thể coi thường được. Chúng sẽ tự tìm được đường sống thôi nên đừng lo lắng.”
Nghe vậy, Rumein nhìn Alan một lát.
Nhưng có đứa trẻ dường như còn chưa tìm được lối đi cho riêng mình. Rumein thấp giọng nói.
“Nếu chẳng may, Calian lạc đường.”
Cuộc trò chuyện rơi vào khoảng lặng. Sau khi nhấp thêm một ngụm rượu, Rumein nó tiếp.
“Thì nhờ anh nhé.”
Nếu Calian không lên được ngôi Thái tử, ông muốn nhờ Alan giúp Calian bảo toàn tính mạng và rời đi. Lý do ông đặc biệt nhờ Alan rất đơn giản, nếu Calian bị loại khỏi cuộc đua, anh gần như không còn cơ hội sống sót.
“Với sự thấu hiểu hoàn cảnh cùng tình cảm sâu đậm dành cho Calian, anh sẽ nhận yêu cầu này chứ?”
Vậy mà, khi nghe suy tính và yêu cầu nghiêm túc của Rumein, Alan đột nhiên bật cười, rồi anh nghiêng đầu.
“Anh thấy tôi có lý do để chăm sóc con trai út của Bệ Hạ không?”
“Ý anh là gì?”
Rumein lộ vẻ thất vọng, cho rằng Alan đang từ chối, nhíu mày thật sâu. Thấy vậy, Alan tinh quái hỏi.
“Anh biết chú voi con quan tâm đến con trai út của Bệ Hạ đến mức nào không?”
Nghe vậy, đôi mắt của Rumein, vốn còn thờ ơ với sự thay đổi của Alan, liền mở thật to.
Ý tứ đằng sau đã rõ, nếu Calian bị loại bỏ, ông mới cần lo cho số phận hai hoàng tử còn lại và tương lai của Kyris, Alan không cần phải ra mặt.
Cuối cùng, rượu đã phá vỡ hoàn toàn bầu không khí nghiêm túc.
***
Calian đã hai ngày không ăn sáng.
Anh đưa ra lý do nghe có vẻ thành thật nhưng cũng lập lờ rằng độc tố chưa hoàn toàn biến mất.
“Điện hạ, ngày mai người cũng định bỏ bữa sáng ư?”
Vào đêm thứ hai, Yan lo lắng hỏi dò.
Anh lo việc Silica nhắc đến Thái tử và sức khỏe của Calian.
“Chỉ đến hết ngày mai thôi. Ta sẽ trở lại như thường từ ngày kia.”
Calian trả lời như vậy chứ không trực tiếp thừa nhận hay phàn nàn việc quay trở lại cuộc sống không được tự do làm điều mình muốn mỗi sáng.
Yan biết tại sao Calian không ăn sáng nên gật đầu mà không nói gì thêm.
“Vâng, thần sẽ chuyển lời. Vậy thần xin phép cáo lui. Trước khi ngủ người nhớ đóng cửa sổ lại nhé.”
“Ừ.”
Sau khi dặn dò xong, Yan rời đi và khóa cửa lại. Calian hiện chỉ còn một mình, thở ra một hơi.
“Phù.”
Chỉ có một lý do khiến Calian không đi ăn sáng.
Randall.
Calian liên tưởng Randall với hiện tượng phát quang vì đóa hồng nằm trong vườn của Randall. Không có cơ sở chắc chắn cho mối nghi ngờ này. Calian mới nảy ra một ý nghĩ, liệu Randall có liên quan gì đến việc thời gian của bông hồng ngừng chảy hay không. Suy cho cùng, dòng máu của giới thánh sĩ sinh ra ở Tensil cũng chảy trong người Randall.
Tuy nhiên, chẳng có bằng chứng nào chứng thực mối nghi ngờ mơ hồ này nên Calian quyết định quan sát Randall trước.
Trong lúc cân nhắc chuyện này, Calian vô thức tránh giao tiếp bằng mắt với Randall, sợ để Randall thấy được vẻ nghi ngờ trong ánh mắt. Rốt cuộc, anh cũng chẳng có khả năng hiểu thấu lòng người như Alan.
Calian nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, ngay trước bình minh, khi bóng tối vẫn còn bao phủ trong buổi sáng sớm.
“Soạt…”
Tiếng gió thổi khiến tấm rèm bay lên, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Calian từ từ mở ra.
‘Có kẻ xâm nhập.’
Anh cảm nhận được có ai đó đang đến gần dù tiếng bước chân rất khẽ.
Yan chắc chắn đã khóa cửa.
Nếu có người mở bằng chìa khóa khác, không phải chiếc Yan giữ, thì phép cảnh báo của Sispanian tạo ra sẽ được kích hoạt. Vì vậy, không ai có thể đi qua cửa phòng.
Rồi anh chợt nhớ mình đã ngủ quên khi cửa sổ vẫn mở, vì thế, phép cảnh báo vẫn chưa được kích hoạt.
‘Bài học nhớ đời là phải để ý lời Yan cẩn thận.’
Calian mỉm cười khẽ và nằm im chờ kẻ đột nhập đến gần.
‘Ta đang chờ chào đón ngươi đây. Không biết nên làm gì đây nhỉ.’
Là Silica, hay Randall.
Khi anh đang suy nghĩ vị khách bất ngờ này là ai thì rèm ngủ được nhẹ nhàng kéo lên.
Calian cau mày khi quan sát kẻ đột nhập lúc đến gần hơn. Đó là vì nguồn năng lượng quen thuộc nhưng bất ngờ ghé thăm theo cách này.
Cuối cùng, anh ngừng tạo ‘thanh kiếm’ rồi ngồi dậy. Với đôi mắt sắc lẻm và sáng ngời, anh nhìn chằm chằm kẻ đột nhập.
“Có chuyện gì?’
Kẻ đột nhập không thèm che mặt.
Bất chấp lời cảnh giác của Calian, kẻ đột nhập chẳng hề ngạc nhiên khi Calian tỉnh dậy. Với vẻ mặt chẳng mấy quan tâm đến lòng đề phòng của Calian, kẻ đột nhập nhìn chăm chú Calian và trầm giọng nói.
“Cậu dùng phép thuật nhưng lại giật mình chỉ vì một cơn gió mạnh.”
Hoàn toàn không có lí do chào đón bất cứ ai bước qua cửa sổ vào giờ phút này, vì thế, Calian không thèm che giấu sự bất mãn mà lên tiếng.
“Em đang hỏi sao anh lại đến. Vào thời gian này, theo cách này.” Thấy mùi thuốc súng của Calian hiện rõ từ ánh mắt đến giọng nói, khóe miệng của vị khách hơi nhếch lên.