Cung điện Chermil vẫn như mọi khi.
Ngoài các mùa thay đổi trong năm, chẳng có gì khác thay đổi.
Những hộp quà chúc mừng Calian an toàn trở về được xếp thành chồng như lần trước.
“Thần thực vui mừng vì người đã trở về an toàn, thưa hoàng tử. Nơi này thật quạnh quẽ khi không có người.”
Không chỉ có Marilyn ít nói chào mừng Calian như vậy mà những người gia nhân khác cũng lần lượt chào đón Calian. Calian lúng túng mỉm cười bày tỏ lòng biết ơn.
Có vẻ như sau một thời gian ngắn không sống ở cung điện hoàng gia, anh cảm thấy có người giúp mặc y phục có chút xa lạ. Nó khiến anh cảm giác như chỉ có anh thay đổi ở Chermil.
Tất nhiên, đây là cuộc sống hằng ngày mới mà anh cần làm quen lại.
“Xin người đừng lo. Khi trở về thần cũng cảm giác như vậy đấy. Hôm nay người hãy cứ nghỉ ngơi thật tốt, về sau, người sẽ nhanh chóng quen với những ngày tháng bận rộn thôi.”
Yan mang trà bạc hà cho Calian khi nói vậy. Đây là thức uống anh hay uống nhất khi ở bên ngoài, điều này khiến anh mỉm cười.
Khi họ rời đi, khí trời nóng ẩm giờ đây đã chuyển sang tiết trời thanh mát. Thời tiết đẹp trời nên Calian cầm tách trà ra ngoài sân thượng, tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã.
Yan đi theo Calian và ngồi vào chiếc ghế bên cạnh. Anh vẫn chưa hoàn toàn trở lại giống như trước kia – một gia nhân tận chức phục vụ cho hoàng tử. Calian không định chỉ ra điều đó, anh lặng lẽ mỉm cười, giữ nó không bị lộ ra.
“Lạ nhỉ.” Calian nói, nhìn vào hồ nước nhân tạo thanh bình.
“Có ba hoàng tử không hề an phận đang sống ở đây nhưng nó lại yên tĩnh hơn bất cứ nơi nào khác ngoài cung điện.”
Calian nhấp một ngụm trà bạc hà, buổi sáng yên tĩnh trôi qua với nỗi buồn quay trở lại cuộc sống thường nhật sau một thời gian dài.
***
Alan cực kỳ bận rộn.
Anh đang phụ trách Valkan và tiến hành những bước cuối cùng. Alan đã định ăn trưa với Calian nhưng đến hơi muộn do bận việc tới quên thời gian, thậm chí còn chẳng có thời gian kiểm tra giờ giấc.
Trên thực tế, Alan cũng chưa có cuộc trò chuyện đàng hoàng nào với gia đình là Rachel và Veronica. Họ vẫn chưa được phép vào cung điện nên họ đến thẳng dinh thự của Alan khi đến nơi.
“Người hẳn bận đến mức chưa có thời gian đề xuất cho họ diện kiến Bệ Hạ. Con xin lỗi.”
“Đừng lo, từ mai chúng ta có thể đến thăm Chermil bất cứ lúc nào.”
Alan vừa nói vừa khéo léo cắt miếng bít tết chín kỹ.
Lý do Alan đề xuất cuộc hội kiến của gia đình anh vào cung điện hoàng gia là vì ma pháp dịch chuyển tức thời. Calian, giống như Arsen, là một pháp sư, vì vậy, họ quyết định cùng nhau tạo ra ‘ma pháp dịch chuyển tức thời mà chỉ dành cho cá nhân nhất định sử dụng’. Vì Calian không tiện đi lại nhiều nên cần mời người tới chỗ mình cùng nghiên cứu.
Alan nghĩ về Rachel và Veronica, nhìn Calian và hỏi.
“Con nói chuyện với người nhà ta chưa?”
Calian nghĩ về Veronica có cùng màu tóc với Alan. Anh không biết nhiều về cô ngoài việc cô trẻ hơn Calian một tuổi và là một pháp sư trẻ vừa mới đạt được hai vòng tròn ma pháp.
“Con nói chuyện một chút với Rachel, còn Veronica chỉ mới chào hỏi.”
“Con sẽ có thời gian để nói chuyện sớm thôi.”
“Vâng, không cần gấp.”
Calian gật đầu, thưởng thức hạt phỉ, món ăn phổ biến ở Kyris nhưng xa lạ với anh.
Sau khi kết thúc bữa ăn bằng những trải nghiệm và câu chuyện hằng ngày, cả hai đi bộ một quãng dài, đến vườn hồng, Alan là người lên tiếng đầu tiên.
“Hãy cho ta xem đi.”
Không cần thiết phải hỏi ý anh là gì, Alan có lẽ đã muốn thấy ngay khi gặp Calian. Calian nâng tay, tập trung pháp lực. Một luồng pháp thuật sắc bén và đậm đặc như thể có thể cắt xuyên bất cứ thứ gì đang có hình dạng một quả cầu tròn.
“A.”
Khi quan sát nó, Alan phản ứng như thể tìm được thứ gì đó thực sự tuyệt vời. Ngay cả Sispanian vĩ đại cũng thấy nó tuyệt vời thì sao Alan lại nghĩ khác cơ chứ?
“Con có thể truyền sức mạnh nguyên tố vào không?”
Calian khẽ gật đầu và rồi ẩn giấu pháp thuật một lần nữa.
“Có thể nhưng vẫn chưa thành thạo để tự do sử dụng.”
“Vậy nên con dùng nó như một thanh kiếm với một cây gậy?”
A, nó đúng là một cây gậy tốt đó.
Calian cười khoái trá khi nhớ lại chuyện ngày hôm trước. Anh còn chẳng tính nổi đã bao lâu rồi kể từ khi anh mất bình tĩnh và bộc lộ cơn tức giận của mình.
“Đó là sức mạnh bất thường nên ta lo Hầu tước quân Brissen có thể bất cẩn nói về nó.”
Nghe vậy, Calian lắc đầu như muốn bảo anh đừng lo lắng.
“Anh ta có thể không sợ bỏ mạng dưới lưỡi kiếm, nhưng sẽ không bao giờ nghĩ mình lại bị đánh đến chết đâu. Hẳn anh ta đang sợ hãi vì có người có khả năng đánh anh ta thành như vậy. Cho dù anh ta may mắn đi đứng lại được và cầm kiếm, hẳn cũng không muốn liên quan đến con nữa.”
“Con đã đánh bao nhiêu lần để một cựu kiếm sư sợ đến mức đó chứ?”
Alan lắc lắc đầu.
“Điện hạ, ở Kyris, chúng ta không nên làm như vậy.”
“Con biết hành động như vậy là tàn nhẫn. Nó khá mạnh bạo để đảm bảo Grey không bao giờ có thể thâm nhập vào thủ đô và đe dọa tính mạng Bệ Hạ, vậy nên không có chỗ cho những hành động như vậy trong thủ đô.”
Nghe vậy, Alan lại nói.
“Ừm. Dù sao thì bây giờ Hầu tước cũng sẽ bị tin đồn bất lợi bủa vây thôi.”
“Vâng, ông ấy đối xử với con trai quá tàn nhẫn nên cũng là gieo nhân nào, gặt quả nấy. Vậy sao ta không hoãn việc công bố thành lập Valkan cho đến khi tin đồn đó lan truyền?”
Theo lời quản gia Grey nói, vào hai ngày sau, Grey sẽ bị người do Hầu tước phái tới tấn công khiến lưng bị thương nặng và phải quay về lãnh thổ Brissen. Anh ta cũng lên kế hoạch tung tin về những hành động quá đáng của Hầu tước. Evan Brissen sẽ bị tin đồn dày vò một thời gian.
Hiện giờ sẽ rất khó để tập trung giải quyết những tin đồn khi các pháp sư Valkan dần tề tựu dưới trướng Bệ Hạ. Vậy sao chúng ta không hoãn việc công bố thành lập Valkan và việc chuyển đổi khu vực của Kỵ sĩ Pavel thành khu vực của Valkan cho đến lúc đó?”
Cả Alan và Rumein đều có chung suy nghĩ này.
“Hợp lý.” Rumein đồng ý. “Hãy hoãn lại một tuần đi. Mà ta đã nghe một số tin đồn đáng ngại về Nam tước Pollun, rằng ông ta có liên quan đến cái chết của Lennon, nhưng nó sẽ sớm biến mất thôi.”
Calian cũng chỉ mới biết được sau khi về đến nơi, rằng Lennon biến mất đúng thời điểm Melfir trở thành chủ thương hội Brissen. Nhiều người nghi ngờ mối liên hệ giữa hai sự kiện nên Melfir đã gặp một số rắc rối.
“Và thật không may cho tất cả những quý bà đang phải hứng chịu rắc rối vì tin đồn xấu.”
Nghe lời Alan nói, Calian vô thức cau mày nghĩ đến Silica.
“Hôm qua Silica đã gặp riêng Franz. Ta không rõ chi tiết họ nói gì, nhưng đây là động thái đầu tiên Silica làm trong năm tháng nay. Con cũng nên chú ý một chút.” Alan nhắc nhở.
“Vâng, con cũng nghĩ Silica sẽ có hành động. Càng nhiều tin đồn ở các nơi thì bà ta càng dính ít tin đồn.”
Calian trả lời và nở nụ cười nhẹ.
“Ta rất mong chờ đấy, không biết nó sẽ diễn ra như thế nào.”
***
Alan và Calian trao đổi khá nhiều qua chiếc nhẫn trong vài giờ liền, thế nhưng họ vẫn còn chuyện muốn kể, kết quả là Calian đã trở về phòng sau hai giờ đi bộ. Anh liếc nhìn những hộp quà vẫn còn nằm trong phòng mình.
“Ta có nên mở chúng bây giờ không nhỉ?”
Thay vì gửi lại quà, anh thấy đã đến lúc nhận chúng, hơn nữa đây cũng là lần thứ ba bộ quà được gửi đi. Vì vậy, anh quyết định mở những chiếc hộp mà Yan đánh giá cao.
Thế nhưng Yan vừa từ ngoài về mang đến một tin tức không ngờ.
“Thần nghĩ người nên để tối nay hoặc mai hãy mở quà.”
“Có chuyện gì sao?”
“Vâng, thần vừa nhận được một tin khẩn.”
Đáp lại ánh mắt tò mò của Calian, Yan ngượng nghịu cười, “Người nên đi tắm, thay quần áo rồi đi ăn tối. Bệ Hạ muốn ba hoàng tử cùng đến dùng bữa.”
“Ngươi nói bữa tối sao?”
Nghe vậy, Calian cũng lúng túng cười, “Ta mới vừa ăn xong và đi dạo đây thôi.”
Dù anh đi bộ hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn có chút gượng gạo khi ăn rồi đi bộ, đi bộ rồi lại ăn.
Thế nhưng, vì không thể từ chối nên Calian nhanh chóng tắm rửa và thay bộ quần áo sạch sẽ và đơn giản. Anh không cần gây chú ý với kiểu trang phục lộng lẫy vì đã có hai hoàng tử khác rồi.
Trong lúc tạo kiểu tóc, Yan đứng cạnh đó lên tiếng.
“Điện hạ, có vẻ như người vội vàng đến gặp Ngài Mansassil ngay khi xuống xe đã khiến Bệ Hạ cảm thấy không thoải mái đó.”
“A…”
Đó thực sự là sai lầm của Calian. Dù anh có vui mừng khi gặp Alan thế nào thì anh cũng nên đến gặp Rumein trước. May thay, Rumein rộng lượng hiểu cho, chứ không thì mọi việc đã trở nên tồi tệ ngay khi họ đến cung điện hoàng gia.
Calian không thể từ chối lời mời ăn tối của Rumein, anh còn cảm thấy biết ơn chứ không hề miễn cưỡng.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Calian đi đến nhà ăn đặt trong cung điện Arpia. Khi đến nơi, anh thấy trước cung điện Chermil chỉ có một chiếc xe ngựa như anh đã đoán. Randall và Franz đã đi trước. Cảm giác bản thân có chút chậm chạp, Calian chào hai anh trai bằng một lời xin lỗi.
“Em xin lỗi đã tới chậm. Lâu rồi em mới có cơ hội chào hỏi mọi người.”
Calian vẫn thỉnh thoảng liên lạc với Randall cho đến tận trước khi rời Roselita. Vì thế, Randall gật đầu đáp lại và vui vẻ nói như thường lệ, rằng anh rất vui khi Calian trở lại mà không có vấn đề gì to tát. Mặt khác, Franz chỉ nói mỗi câu. “Mừng trở lại.”
Ôi trời ơi!
Calian ngạc nhiên hệt như ngày Alan nói anh biết về Trục thời gian. Lời chào đón nồng nhiệt của Franz là điều đến mơ anh cũng không dám nghĩ.
Tất nhiên, giọng nói lẽ ra phải thể hiện sự chân thành lại có âm lượng quá bé, ngay cả khi tập trung khí vào tai để lắng nghe cũng khó nghe được, nhưng nó cũng không có vẻ gì là không thân thiện. Vậy nên, anh cố gạt bỏ suy nghĩ việc Franz có lẽ đang dùng một loại thuốc nào đó mà không biểu hiện ra bên ngoài.
Khóe miệng Franz nhếch lên khi thấy Calian đang vụng về che giấu vẻ ngạc nhiên, Randall liếc nhìn Franz.
Tuy nhiên, Rumein lại bước vào ngay sau đó, vậy nên bữa tối bắt đầu mà Calian chưa hiểu được ý định của Franz.
“Randall, con đã đọc xong hết các cuốn chuyên luận của Sirteya chưa? Ta rất vui khi thấy kiến thức của con ngày càng sâu đấy.”
Rumein hỏi han hai hoàng tử khác nhiều hơn Calian.
“Franz, ta thấy con chăm chỉ luyện kiếm thuật, xem ra sức khỏe của con đã tốt hơn trước rồi. Lúc nào chúng ta đi săn cùng nhau chứ?”
Calian chỉ được hỏi là đã học được nhiều từ bên ngoài chưa, Calian khẽ trả lời, biết rõ Rumein được nghe báo cáo anh học được nhiều hay gây chuyện nhiều hơn.
Dù sao thì, nhìn Randall và Franz thành thực trả lời câu hỏi của Rumein, có vẻ như họ đã tụ tập ăn chung như vậy nhiều lần trong thời gian Calian vắng mặt. Alan quả thực có ảnh hưởng tới Rumein rất nhiều.
Khi họ đang yên bình ăn uống cùng nhau, cánh cửa phòng ăn được cẩn trọng mở ra, một cận thần thì thầm điều gì đó với tổng quản Raul. Raul sau đó vô cùng bối rối và nói lại với Rumein. Khuôn mặt của Rumein vốn đang nở nụ cười nhẹ cách đó không lâu đã khựng lại khi nghe Raul nói. Sau một hồi im lặng, ông gật đầu.
“Để họ vào đi.” Rumein nói.
Người có thể làm náo loạn cung điện chỉ bằng sự hiện diện ngay cả khi không bước vào phòng ăn, người mà Rumein không bao giờ chào đón.
Không cần nhìn cũng biết là ai đến, Calian nhắm mắt lại một lúc và khẽ hít sâu.
Cộp. Cộp.
Calian cảm giác như hương hoa Ranieri được truyền cả vào âm thanh do đôi giày tạo ra.
Bà đang muốn che giấu cái gì mà xức nước hoa nồng nặc như vậy?
Calian quay đầu và nhìn thẳng vào mặt Silica.
Rồi, anh mỉm cười.
“Lâu rồi không gặp.”
Silica.