Rumein đưa mắt nhìn kỵ sĩ Kaela đang đứng ngoài cửa. Đó là cử chỉ ra lệnh anh ta đi theo Calian. Alan lắc đầu nói.
“Cứ để vậy đi. Hoàng tử sẽ thấy khó chịu nếu bị theo dõi đấy.”
Rumein nhìn kẻ gây ra rắc rối này với vẻ nghiêm khắc và nói.
“Khó chịu còn hơn gặp phải nguy hiểm.”
Nghe vậy, Alan nở một nụ cười đầy vẻ hiếu kỳ.
“Không ai dám tấn công xe ngựa của Alan Manassil trong cả Kailis này đâu, vậy nên không cần lo lắng.”
Anh biết rõ các phương thức đảm bảo an toàn của cỗ xe không cần thiết với Calian, và anh chỉ nói điều này.
Đúng là thứ an toàn tuyệt đối gần như cung điện Arpia là cỗ xe của Alan Manassil.
“Có một lưỡi kiếm ẩn đi theo cậu ấy nên người không cần lo cậu ấy gặp nguy hiểm đâu.”
Rumein nhướng mày. Vậy là Calian đã có cận vệ cho riêng mình. Nếu Rumein còn hỏi Alan, ông sẽ phải thừa nhận hoàng tử đã vi phạm các quy tắc và phải khiển trách cậu. Rumein quyết định ngó lơ như không biết gì.
“Xem ra ta chỉ có thể chờ xem mà thôi.”
Sau khi kết thúc câu chuyện, Rumein cuối cùng cũng chỉ tay về chiếc ghế sô pha đối diện. Ông chỉ vừa nhận ra mình đã để Alan đứng ngoài cửa suốt nãy giờ. Alan đã định ngồi xuống dù Rumein không mời rõ ràng và anh đã ngồi xuống trước mặt ông.
Rumein nhìn Alan một chút rồi thở dài mà nói.
“Nó vừa gây ra một chuyện nghiêm trọng đấy. Ta thực sự lo cho tương lai của nó quá.”
Alan ngạc nhiên, người đàn ông này sao lại quan tâm đến Calian nhiều như thế trong khi trước đó, ông rất thờ ơ với anh.
Cầm một chiếc bánh quy hạnh nhân trên tay, Alan vừa nhai vừa xem xét ý tưởng vừa nảy ra trong đầu.
Nhìn Alan nhấm nháp bánh quy một chút rồi Rumein hỏi anh một câu.
“Anh có biết lý do tại sao nó làm thế không?”
Alan lẳng lặng gật đầu. Vì anh cũng khá chắc lý do.
“Cậu ấy bất ngờ quyết định ra ngoài sau khi hỏi tôi về học viện pháp thuật ở Liebern.”
“Học viện pháp thuật? Có phải nó quyết định lập một học viện pháp thuật không?”
“Có thể có. Nhưng cũng có thể không.”
Sau khi trả lời mơ hồ như thế, Alan ngồi nghĩ một lúc. Sau đó anh cũng hỏi Rumein một câu hỏi mà không che giấu ý định thực sự.
“Nếu học viện pháp thuật được xây dựng thì nó không có ích gì cho anh trong lúc này. Những pháp sư tài năng không thể tạo ra một sớm một chiều. Có lẽ cậu ấy đang nghĩ đến tương lai chăng?”
Câu hỏi đặt ra là liệu Rumein có muốn hạn chế sức mạnh của Calian ngày càng lớn dần không. Rumein lắc đầu và bình tĩnh trả lời.
“Ta biết nó không thèm muốn cái vị trí này, vậy nên ta không cần kiểm soát nó. Thứ làm ta lo lắng là quá nhiều người phải bận tâm vì nó ngoài ta. Ta mừng vì anh ở bên cạnh nó, bảo vệ nó khỏi những rắc rối chứ không phải lo nó trở nên quá mạnh. Anh không cần lo ta kìm giữ nó đâu.”
Rumein biết vì sao Alan đứng về phía mình. Alan đã nói rõ ràng với ông ngay từ lần đầu gặp mặt. Anh chỉ muốn cơ cấu đất nước này và lên kế hoạch đảm bảo an toàn cho Calian trong quá trình thừa kế ngai vàng.
“Tiện thể, sao anh không đi cùng Calian đến Roselita?”
Silica khá là hòa nhã và biết điều lúc này, nhưng ông vẫn lo có chuyện gì đó xảy ra với Calian trong chuyến đi xa tới tận lãnh thổ Siegfried. Tất nhiên, không phải Alan không hiểu cảm giác của Rumein.
Vì vậy, Alan nở một nụ cười dịu dàng trấn an Rumein.
“Hoàng tử ở bên ngoài còn an toàn hơn cung điện này đó, thưa Bệ hạ. Vậy nên xin người đừng lo bò trắng răng nữa.”
Rumein lặng lẽ đặt tay lên trán.
Ông hi vọng Calian mau chóng trở về và mang người này đi càng nhanh càng tốt.
***
Melfir vừa vội vàng chạy vừa nghĩ Calian đang phải đợi mình, nhưng anh chững lại một lúc, nghĩ lại mọi việc và hỏi gia nhân của mình.
“Ngài ấy đến một mình à?”
“Vâng. Ngài ấy đến một mình với hai gia nhân mà thôi.”
Ngài ấy đến một mình trong khi đi xe của Alan Manassil.
Chắc chắn đây là buổi gặp bí mật.
Meflir nói tiếp với vẻ căng thẳng.
“Có gia nhân nào nhìn thấy hoàng tử không?”
“Tôi đã bảo mọi người ra ngoài hết rồi, vậy nên không ai nghe lỏm được đâu ạ.”
“Được rồi, làm tốt lắm.”
Meflir trả lời rồi vội vàng chạy tiếp. Lão quản gia đã thấm mệt khi chạy loanh quanh nãy giờ và ông lấy lại sức một chút trước khi chạy đến nơi Melfir đang tới lần nữa.
Bước vào dinh thự, Melfir nhanh chóng rửa tay, phủi sạch quần áo và vào phòng khách. Anh ước mình có thời gian để thay những bộ quần áo thoải mái trước khi gặp hoàng tử, nhưng anh biết rõ mình không nên để người đợi quá lâu.
Anh thấy Yan và Kyrie đứng bên ngoài phòng khách. Vì mọi người đều đã tránh xa khu vực này, Melfir cũng để gia nhân ở ngoài trước khi một mình bước vào căn phòng. Anh thấy Calian đang ngồi với tách trà trên tay, quay lưng vào hướng cửa sổ và ngẩng đầu lên khi nhìn thấy Melfir bước vào.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Melfir cúi đầu chào anh.
“Melfir Pollun xin kính chào người, thưa tam hoàng tử.”
Calian đặt tách trà xuống và trả lời với nụ cười trên môi.
“Cũng một thời gian rồi nhỉ.”
Lần gặp đầu tiên của họ không gì ngoài một lời thì thầm thoáng qua, Melfir cúi sâu hơn nữa khi nghe giọng nói của Calian. Vì Calian biết tại sao Melfir chào mình lịch thiệp như vậy thì anh không khỏi cười thầm.
Thương hội Pollun tình cờ vừa bắt đầu buôn bán kim cương với Tensil. Điều này làm Melfir lo lắng gấp bội khi nghĩ Calian sẽ yêu cầu anh trả món nợ đời mà anh đã nợ Calian.
“Ta xin lỗi vì đến mà không báo trước. Sẽ thật phiền phức nếu ta lộ mặt ra ngoài.”
Vấn đề không phải Calian đến gặp Melfir trước hay anh gọi Melfir đến cung điện. Ai dám ngăn cản hoàng tử đến gặp Nam tước đâu?
Lý do Calian đến gặp Melfir bí mật thế này ngoài để tránh mọi người dòm ngó thì tất cả là vì Melfir. Calian không bắt tay với bất kì quý tộc hay tổ chức nào ngoài hội pháp sư. Vậy nên, nếu người ta biết Calian đích thân đến gặp Melfir thì công chúng nhất định sẽ bàn tán xôn xao.
Melfir cũng hiểu điều này nên anh kính cẩn trả lời.
“Sự hiện diện của người là một lời khen ngợi tuyệt vời với thần.”
Gật đầu đáp lại, Calian chỉ vào chiếc ghế bên kia cái bàn và nói.
“Ngồi đi. Ta có vài chuyện cần thảo luận với ngươi.”
Vẻ mặt Melfir có hơi căng thẳng khi anh ta cẩn thận đi đến chỗ ngồi và lặng lẽ ngồi xuống, Calian thấy thế liền nói.
“Chắc ngươi đã phải suy nghĩ rất nhiều trong suốt thời gian qua.”
Khi Melfir gửi tặng sợi dây chuyền của Raven để xác định tính cách của Calian, anh đã gửi lại Melfir giá trị chiếc vòng như thể anh rất rõ chuyện gì đang xảy ra. Hai người không còn liên lạc với nhau sau sự kiện đó, vậy nên Melfir không chắc Calian có giận gì không hay muốn một thứ giá trị hơn. Melfir đã thấy bất an suốt một thời gian dài.
Nghe Calian nói, Melfir không phủ nhận bất kì điều gì và anh trả lời Calian.
“Vâng, thưa điện hạ. Là một thương gia, bản chất của thần khi thực hiện giao dịch không chỉ đơn giản kết thúc bằng việc thanh toán. Đó là lý do thần lo lắng suốt thời gian dài.”
Calian thích cách Melfir trả lời trung thực như thế.
Anh mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi quan sát Melfir một chút. Ngay khi Melfir vừa nén được nỗi lo khi nhìn lại Calian thì anh nói tiếp.
“Pollun kinh doanh gì?”
Vai Melfir đờ người trong giây lát.
Ngay khi Melfir trả lời “Ngựa và kim cương”, anh dám chắc vị hoàng tử này sẽ đứng dậy trở về ngay lập tức. Cũng rõ tính cách của anh, chắc chắn anh sẽ trả tiền cho ly trà vừa uống trước khi rời đi. Nếu thế, hoàng tử sẽ không có quan hệ gì đến anh trong tương lai.
Melfir vận hết tốc lực cố gắng tìm câu trả lời thích hợp.
Calian lại ngồi thưởng thức hương thơm của trà. Khi vừa uống thêm một ngụm, Melfir trả lời với giọng cẩn trọng.
“Thực ra thần vẫn chưa giao dịch gì cả, thưa điện hạ.”
Calian cười nhẹ.
Điều đó có nghĩa trong khi thương hội Pollun kinh doanh ngựa và kim cương, bản thân Melfir Pollun thực sự không hợp tác với bất kì ai.
Đây chính là câu trả lời mà Calian đang đợi và là biểu hiện anh đã trông chờ.
“Ngươi nói vẫn chưa sao.”
Cạch.
Calian đặt tách trà xuống và chăm chú nhìn Melfir.
“Ta có thể nói chuyện với Nam tước Pollun không?”
Ý anh là anh không muốn nói chuyện với thương gia tài năng Melfir Pollun mà là Nam tước Pollun.
Calian đến gặp Melfir không phải để yêu cầu hàng hóa. Anh chỉ là một kỵ sĩ thôi, anh không biết thương mại nhiều cho lắm. Anh cũng không muốn kiếm tiền nhờ nhìn thấy trước những sự kiện phù phiếm sẽ xảy ra trong tương lai. Vậy nên, anh không cần nói chuyện với thương nhân Melfir.
Melfir lại nén nỗi lo một lần nữa.
“Hmm…”
Melfir không thể ngừng thói quen thở sâu của mình và chăm chú nhìn Calian không nói. Calian nghiêng nghiêng mái đầu và nhấp một ngụm trà lần nữa.
Cạch.
Tiếng tách trà lại âm vang lần nữa và Melfir mở miệng.
“Thần đã ở đây ngay từ ban đầu, thưa điện hạ.”
Trên mặt Calian thể hiện sự hài lòng.
Anh thấy thật tốt khi đã cứu mạng Melfir, anh chậm rãi nói.
“Thật tốt khi không cần đợi ngươi.”
Melfir ngay ngắn ngồi lại. Calian nói tiếp. Thế nhưng nội dung không hề rõ ràng, thậm chí còn mơ hồ hơn.
“Không biết Nam tước Pollun có thể quản lý gì khác ngoài thương hội không?”
Với Alan, anh sẽ không che giấu ý định của mình khi nhờ vả vì Alan luôn sẵn sàng giúp đỡ anh, nhưng vì mối quan hệ giữa anh và Melfir chưa đến mức đó, vậy nên Calian muốn xem Melfir sẽ phản ứng như thế nào trước yêu cầu của anh.
Melfir suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Nếu là người và tiền thì không có gì khó cả.”
“Có cả người và tiền ở đây.”
Nói xong, Calian ngưng lại một chút rồi lại nói.
“Nhưng vấn đề là Brissen cũng sẽ ở đó.”
Đúng như Alan đoán, Calian hiện đang nghĩ đến việc lập ra một học viện ma thuật. Tất nhiên, việc lập học viện không nguy hiểm bằng việc thành lập phân đoàn pháp sư như Alan đang làm. Nhưng thành lập học viện ma thuật tức là Brissen có thể nhúng tay đảo lộn mọi chuyện.
Nghe thấy có Brissen, Melfir im lặng một lúc rồi quyết định nói.
“Vậy nghĩa là người cũng tham gia có đúng không ạ?”
Calian trả lời với tiếng cười khẽ.
“Xem ra ta hỏi một câu ngu ngốc rồi. Phải. Ta cũng sẽ tham gia.”
“Nếu có con người, tài chính cũng như có người đứng trước Brissen thì thần chắc chắn không khó để xoay sở.”
Calain gật đầu.
Khi anh cảm thấy mình không cần phải hỏi vòng vo thêm nữa, Calian quyết định hỏi điều anh muốn hỏi.
“Ta đang nghĩ mình có nên thành lập một học viện ma thuật ở Kailis hay không?”
Số tiền xây dưng học viện ma thuật chẳng thấm vào đâu so với số tiền mà Calian đang có trong kho bạc. Về phần người giảng dạy, anh có thể tận dụng rất nhiều người, như là Alan hay các pháp sư từ hội pháp sư chẳng hạn. Vấn đề ở đây chính là việc quản lý học viện. Không thể có chuyện các pháp sư tự do tự tại lại có thể điều hành học viện đúng mực cho được.
Và anh nhớ đến một thương gia tài năng và anh ta vẫn còn món nợ đời với anh. Đó là lí do Calian đến gặp Melfir như này.
Sau khi biết yêu cầu của Calian là quản lý học viện ma thuật sắp được lập nên, Melfir cúi đầu suy ngẫm. Đây không chỉ là quản lý học viện đơn thuần. Nam tước Melfir Pollun sẽ công khai liên minh với tam hoàng tử từ đây.
Calian biết Melfir còn phải suy nghĩ nhiều điều, vậy nên anh bình tĩnh chờ đợi không chút sốt ruột.
Melfir ngẩng đầu lên trả lời như đã đưa ra quyết định. Nhưng thay vì trả lời đề nghị của Calian, một chủ đề khác đã được đem ra.
“Đây có phải khoản thanh toán cho cái mạng của thần không?”
Có phải Calian làm thế để đổi lấy việc cứu mạng của anh hay không. Anh có cần làm những gì Calian yêu cầu mặc cho mình muốn hay không không. Đó là thắc mắc của anh.
Một nụ cười nở trên gương mặt của Calian.
“Ta đã nhận được khoản thanh toán cứu mạng ngươi rồi.”
Cạch.
Calian trả lời như vậy sau khi uống cạn tách trà và đặt nó xuống.
Mắt Melfir dán chặt vào tách trà đã hết trong giây lát. Ngay sau đó, một tràng cười sảng khoái tràn ngập phòng khách. Melfir thấy thật nhẹ nhõm sau những lo lắng không dứt suốt 3 tháng trời.
“Thần sẽ làm.”
Melfir cúi đầu lẫn nữa.
***
Vào buổi sáng hai ngày hôm sau, bên trong phòng ăn của cung điện Chermil, những đĩa bánh mì đỏ nướng cùng chiếc bánh đặt đầy quả anh đào cũng như rất nhiều loại trái cây và rau củ màu đỏ đang được chuẩn bị.
Đường đi quanh điện Chermil cũng được trang trí bằng dây chỉ đỏ. Quanh hồ nhân tạo, người ta cũng đặt hoa Rafflenia đỏ ở đó. Những cánh hoa khẽ đong đưa theo gió.
Người dân Kailis không phân chia ngày sinh nhật với ngày ra đi của một ai đó. Giống như cách họ đặt một bông hoa đỏ trước phần mộ của người đã khuất, họ cũng sẽ tặng một bông hoa đỏ trong ngày kỉ niệm họ sinh ra đời.
Với họ, màu đỏ tượng tưng cho cả sinh và tử. Calian nghĩ truyền thống này thật hồ đồ, dùng cùng một màu cho cả người sống và chết.
Dù sao thì anh cũng không thể thay đổi truyền thống vương quốc này chỉ vì anh không thích nó. Vậy nên buổi sáng Calian đã uống nước lựu ép sau khi thức giấc, rồi nhận lấy 15 bông hoa Rafflenia mà Marilyn đã tặng cho anh và cảm ơn cô.
Hôm nay là sinh nhật của Calian.
Một ngày đầy cảm động, ngày mà tam hoàng tử Calian, người rất hoạt bát cũng như thường xuyên vướng vào rắc rối, đây ngày đánh dấu anh đã trưởng thành.
“Mừng người sinh nhật lần thứ 15.”
Anh đã nghe đi nghe lại câu đó không biết bao lần từ bao nhiêu người trong suốt buổi sáng hôm ấy. Chỉ nhận quà và lời chúc từ các quý tộc tập trung tại sảnh Ceignes đã mất hơn hai giờ của Calian.
Sau đó, anh đã cùng những người sẽ cùng anh đến Roselita để dự tiệc trưa, nhận những lời chúc ngắn gọn và nâng ly chúc mừng từ họ. Một lúc lâu sau mọi người mới kết thúc bữa ăn và nhâm nhi ly trà cùng nhau. Không chút nghỉ ngơi, Calian nhanh chóng thay trang phục lịch sự phù hợp với bữa tiệc tối và lên đường đến tòa Siegfried.
Chiếc áo choàng đen của anh được trang trí đẹp mắt bằng những sợi chỉ đỏ na ná với màu mắt của Calian. Anh chắc chắn Marilyn cố tình chọn màu đó. Áo khoác và quần đen không có những chi tiết trang trí cầu kỳ, nhưng chiếc áo choàng đen đã đủ bắt mắt nên áo khoác với quần không quá quan trọng.
Vấn đề duy nhất mà Bern gặp phải với cơ thể của Calian là cậu ấy gầy như thế nào, nhưng giờ đó không còn là vấn đề nữa, anh đã tăng cân một chút nên không còn quá gầy. Điều này cũng để các quý tộc khác chắc chắn anh vẫn là anh trước đây. Dù sao thì anh chính là tâm điểm chính của ngày hôm nay.
“Rất vui được gặp anh.”
Calian chào lại. Khi một nhóm quý tộc vô cùng bối rối khi được hoàng tử Calian chào đón họ bằng câu “Rất vui đươc gặp anh.” Dù đây là lần đầu tiên họ gặp hoàng tử, nhưng cuối cùng hoàng tử vẫn phải nói “Rất vui được gặp anh” với tất cả mọi người để chắc chắn anh không có ý gì khi nói điều đó. Cuối cùng, nó đã trở thành thói quen chào hỏi của anh.
Trong khi nhận những lời tán dương và ánh mắt ngưỡng mộ từ các quý tộc xung quanh, Calian vẫn lịch lãm đi về chỗ ngồi của mình như mọi khi.
Cộp.
Sau đó, trong một tích tắc, chân anh ngừng bước.
Franz, người không ra ngoài suốt ba tháng đang ở ngoài phòng tiệc.