Khi Calian bước tới, ánh mắt của người đàn ông đã chuyển sang anh. Calian cũng nhìn lại anh ta và hỏi,
“Anh ta muốn gì?”
“Anh ta nói đang tìm một đứa trẻ ăn trộm.”
“Giấu đầu hở đuôi nên nhìn thoáng cái cũng ra”, anh nhìn Yuran với ánh mắt đầy ẩn ý, còn Yuran cũng nhìn lướt qua Calian và nhanh chóng hiểu được ý anh.
Trong khi kiểm tra xung quanh, Calian hỏi người kia một câu.
“Người anh tìm kiếm trông như thế nào?”
“Một đứa trẻ yêu tinh.”
Calian gật đầu và chỉ về phía Sia.
“Tới kiểm tra đi.”
Từ trong áo choàng phát ra tiếng hơi thở gấp gáp. Thấy con đường đột ngột mở ra trước mắt, người đàn ông do dự nhìn Calian một lúc.
Calian nhìn Yuran, gật đầu một cách sắc bén rồi tiếp tục với một nụ cười,
“Và khi kiểm tra xong rồi thì hãy quay lại, coi đó không phải người anh đang tìm kiếm – Nếu anh còn muốn sống.”
Mắt người đàn ông trợn trừng dữ tợn, Calian phớt lờ ánh mắt đó và lại tập trung để ý chung quanh. Từ lúc người đàn ông tới gần nhóm mình, anh đã cảm nhận được một tia thù địch và khát máu yếu ớt từ trong không khí.
Cũng có người có thể che giấu hoàn toàn khí tức thù địch nên anh không biết chính xác có bao nhiêu người đang ở trong bụi cây, nhưng ít ra anh cũng biết có bao nhiêu người đang hướng mũi tên về phía mình.
Nhưng lạ là sự thù địch này không chỉ hướng về họ mà còn đặc biệt hướng về phía người đàn ông lạ mặt và Sia. Vậy nghĩa là những người giấu mặt đó đang chờ giết cả hai người họ ngay sau khi xác nhận người trong áo choàng là Sia.
Vậy nên Calian liền biết người đàn ông đó đã bị đám người kia bỏ rơi ngay từ ban đầu và thứ mà yêu tinh Sia đánh cắp chẳng phải là thứ tốt lành gì.
Calian lại nói.
“Đừng nhìn đi chỗ khác mà hãy nghe đây, những kẻ ẩn nấp ngoài kia đang nhằm vào anh và đứa trẻ đó. Ngay khi anh xác nhận đúng là đứa trẻ này thì lập tức tên sẽ rời cung. Vậy nên hãy cứ đi tới và đừng đến quá gần.”
Đương nhiên người đàn ông này không hề tin lời Calian, ánh mắt anh ta đảo qua xung quanh – Calian dậm chân thật mạnh xuống đất rít lên.
“Tôi đã nói là không làm thế rồi.”
Những lời này như biến thành tín hiệu.
Trong khoảnh khắc Yuran và các kỵ sĩ rút kiếm ra, có sáu mũi tên lao tới.
Bốn mũi trong số đó nhằm vào Sia.
Kyrie và các kỵ sĩ đứng gác xung quanh nhanh chóng chặn đứng những mũi tên này lại, và rất nhanh, trận mưa tên thứ hai lại rơi xuống.
Lần này Calian cũng hành động, anh túm lấy người đàn ông, đẩy anh ta xuống. Còn Arsen nhanh tay tạo ra một vòng khiên lớn chắn đám mũi tên đang nhắm vào người đàn ông kia.
Calian nở nụ cười tươi rói với Arsen. Ngay sau đó, Yuran hô to mệnh lệnh cho các kỵ sĩ.
“Tới kiểm tra chúng, không được đuổi theo quá xa.”
Ưu tiên của các kỵ sĩ là bảo vệ Calian, vậy nên không cần thiết phải bắt những kẻ không nhằm vào Calian – nhiệm vụ hộ tống của họ mới là hàng đầu.
Năm kỵ sĩ lao về phía khu rừng theo mệnh lệnh của Yuran. Ngay sau đó, lại một đợt mũi tên ào ào rơi xuống nhưng cũng vẫn bị đánh trả mà không gây nên tổn hao gì. Sau đợt này không còn thêm mũi tên nào bay tới nữa, đám người kia đã quay đầu bỏ chạy.
Kyrie cùng hai kỵ sĩ bảo vệ Sia đến gần Calian và tiếp quản người đàn ông mà Calian vẫn túm trong tay. Thế nhưng, lúc này, người đàn ông đã lén cầm cán kiếm. Kyrie là người đầu tiên nhìn thấy, anh vội vàng hét lên.
“Điện hạ!”
Có lẽ anh ta đã quên Calian chính là ân nhân cứu mạng, anh ta rút kiếm và chĩa nó vào Calian.
Rất may, phản ứng của Calian lại nhanh hơn một chút. Ngay khi người đàn ông đưa tay rút thanh kiếm, Calian đã buông tay người đàn ông và nhảy sang bên. Anh nâng dao lên đỡ đòn, đồng thời cất lên âm thanh trầm thấp.
[Phong tiễn]
Trong khoảnh khắc ấy, mũi tên gió hiện ra mà không cần niệm chú đã xuyên qua bả vai người đàn ông cầm kiếm rồi tan biến.
“Aaaaa!”
Đúng lúc này, đường kiếm xé gió của Kyrie cũng vừa vặn đâm tới.
– Keng!
Thanh kiếm của người đàn ông bị đánh văng ra xa.
Anh ta gần như không chú ý đến điều này, tất cả sự chú ý của anh ta đều đặt vào cơn gió xuyên thấu bả vai khi nắm chặt vai và hét lên đau đớn trong lúc ngã chúi đầu xuống đất.
Tất cả mọi người, trừ người đàn ông đó, đều im lặng. Ánh mắt của các kỵ sĩ đều đổ dồn vào Calian, người đang từ từ hạ con dao xuống như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Thần xin lỗi, là thần bất cẩn.” Yuran nói, bước về phía trước cúi đầu. Có tới 20 kỵ sĩ bảo vệ Calian, nhưng anh vẫn gặp nguy hiểm, vậy nên mới có những lời này.
Tất nhiên chuyện này xảy ra là do Calian bước lên phía trước, thế nên Calian lắc đầu trả lời.
“Tới kiểm tra anh ta đi.”
“Vâng, thưa điện hạ.”
Theo chỉ lệnh của Yuran, hai kỵ sĩ tới cầm máu và xử lý vết thương cho người đàn ông. Vì họ phải thẩm vấn anh ta nên nếu anh ta ngất đi thì sẽ phải chờ tỉnh lại, còn nếu mà chết thì có hơi đáng tiếc.
Các kỵ sĩ nhìn vết thương của người đàn ông rồi lại nhìn nhau, trong đầu họ lúc này đều hiện lên những chuyển động sắc bén và phép thuật của Calian.
Chẳng phải Yan nói Calian chỉ học một chút kiếm thuật để tự bảo vệ mình thôi sao, chẳng phải Alan Manassil tuyên bố anh không có thiên phú về ma thuật hay sao – có thực anh chỉ là một hoàng tử yếu ớt như một đóa hoa không?
Thế mà là yếu ớt ư!?
Các kỵ sĩ liên tục liếc nhìn Calian với vẻ chết lặng ngay cả lúc kéo người đàn ông đi.
Calian định quay sang Sia thì chợt dừng lại, lần này, Yan đang nhìn anh chằm chằm.
Tất nhiên là Yan biết chuyện phép thuật và anh cũng biết Calian luyện kiếm với Kyrie nên thay vì ngạc nhiên, trông anh lại có phần tức giận nhiều hơn.
Nếu Yan có vấn đề gì thì đó là do anh không nhận ra phép thuật của Calian, anh không thấy được phép thuật của Calian chút nào.
“Điện hạ, người lại như thế nữa rồi!”
Âm thanh cằn nhằn bắt đầu nổi lên như một cơn bão.
Tại sao Calian bước tới trước trong khi còn có kỵ sĩ xung quanh, anh sẽ làm gì nếu bị thương, nói anh thật may mắn khi không có chuyện gì xảy ra sao – những lời nói đó cứ thế tiếp tục vang lên trong một thời gian dài.
Rõ ràng là đối với Yan, người đàn ông bị các kỵ sĩ kéo đi với bờ vai chảy máu cũng là người vô hình.
Calian sau khi bị la rầy một lúc đã lặng lẽ quay đầu đi và bắt gặp ánh mắt của Yuran, anh ta lập tức tránh ánh mắt của anh.
Yuran biết Yan nói “hơi nhiều” và rõ ràng là đang nhịn cười. Khi tiếng cằn nhằn dường như vô tận kết thúc, các kỵ sĩ vào rừng đuổi theo các cung thủ đã quay trở lại.
Họ không bị thương nhưng cũng không thành công. Yuran không yêu cầu họ bắt những cung thủ đó, anh cũng không khiển trách họ bất cứ điều gì mà hỏi họ.
“Có bao nhiêu người ở đó?”
Một trong số năm người tiến lên trả lời.
“Tổng cộng có bảy người nhưng họ tách ra chạy toán loạn ngay lập tức và không để lại dấu vết rõ ràng.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Tất cả những gì Calian làm là dừng lại nghỉ ngơi, tiếp thêm năng lượng giữa chuyến hành trình và đã gặp một yêu tinh bất ngờ bị vướng vào việc gì đó, cuối cùng anh đã phải nghe một bài ca cằn nhằn vô tận từ Yan, thế nên Calian lại gần Sia, cởi áo choàng che giấu Sia ra.
Trước khi chiến đấu với người đàn ông, Calian đã nhìn Sia với nụ cười trên môi, thế nhưng bây giờ, ánh mắt của anh trở nên khá dữ dằn. Đôi mắt của Sia đầy sợ hãi và nói.
“Là Luca làm. Tôi không biết.”
“Cậu trộm cái gì?”
Khi câu nói vang lên, Calian nhìn chằm chằm vào Sia, vậy nên cậu ta lại lên tiếng.
“Tôi không biết.”
“Cậu không biết?”
“Không phải tôi.”
“Họ nói cậu là một-”
Calian ngừng nói giữa chừng và đưa tay lên thái dương. Lúc này anh đã hiểu ra vấn đề.
Không quay đầu lại, Calian gọi người có thể giải quyết tình hình tốt nhất lại đây.
“Ngài Hertz.”
“Vâng, thưa điện hạ.”
Arsen, với tư cách là một pháp sư, anh là người thông minh nhất trong đoàn người. Anh đến thẳng chỗ Calian khi được gọi.
“Cậu ta trả lời trước cả khi ta đặt câu hỏi.” Calian nói và cau mày nhìn Sia.
Chỉ khi Arsen nghĩ lại những lời của Sia, anh mới nhận ra ý của Calian. Anh khẽ kêu lên một tiếng “A!”.
Calian không muốn giải quyết chuyện cậu bé yêu tinh kỳ lạ này thêm nữa và nói.
“Chúng ta sẽ tìm hiểu cậu ta sau. Có vẻ Ngài Rauchel sẽ thẩm vấn người đàn ông đó trước nên Ngài Hertz, ta sẽ để chuyện phân tích thông tin từ cậu bé yêu tinh này cho anh. Chúng ta cần biết chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ. Cho đến lúc đó thì anh nói chuyện với cậu ta đi.”
Từ thời điểm này trở đi, con đường đầy chông gai của Arsen đã bắt đầu.
***
Đoàn người lại tiếp tục lên đường, còn Arsen vẫn cố làm rõ mọi chuyện với Sia.
“Vâng.”
“Vì vậy cậu nói là cậu không biết bất cứ điều gì?”
“Không biết.”
“Hơn nữa cậu cũng không biết vật gì bị lấy cắp?”
“Không phải.”
“Ngoài ra cậu là…”
Nghe cuộc trò chuyện mà chẳng giống một cuộc trò chuyện, các kỵ sĩ hạ thấp đầu xuống, thỉnh thoảng, đôi vai họ lại run lên. Họ không thể cười nổi mà chỉ muốn phát khóc với cái nội dung này.
Người duy nhất vẫn ung dung như thường là Calian, thỉnh thoảng anh lại khúc khích cười khẽ.
[Tội anh pháp sư quá.]
Kyrie thấy ngôn ngữ ký hiệu của Hina cũng khẽ mỉm cười.
Một lúc sau, sau khi đã ghi chép lại mọi thứ tìm hiểu được từ Sia, Arsen ra hiệu với Yan để xem anh có thể gặp Calian báo cáo hay không. Yan tới hỏi Calian và anh gật đầu đồng ý, kế đó anh dần đi chậm lại cho tới khi ngang hàng với Kyrie. Arsen đến bên Calian kể đầu đuôi câu chuyện.
“Nó có nghĩa là linh hồn con ngựa khuất phục. Là tổ thụ đưa nó cho tôi.”
“Tên cậu bé là Ciarus Tian Eureha, một yêu tinh 12 tuổi.”
Sia, người đi cùng Arsen nói thêm vào. Arsen im lặng một lúc rồi lúng túng nói,
“…Đó là những gì cậu ấy nói.”
“Tiếp tục.” Calian trả lời ngắn gọn và Arsen nói tiếp.
“Như người đã biết, cậu ấy luôn trả lời trước khi hỏi-”
“Ngài Hertz.”
Calian dừng ngựa lại và quay lại nhìn Arsen, còn Arsen thì hạ thấp đầu.
“Vâng, thưa điện hạ.”
Calian giơ tay chỉ vào Sia.
“Làm theo thứ tự.”
Arsen yên lặng và chợt thấy lo lắng. Anh nghĩ về ý nghĩa làm theo thứ tự là gì và nhận ra anh nên báo cáo theo thứ tự mà Calian đã giao anh tìm hiểu từ Sia.
Cố gắng gạt bỏ ý nghĩ Calian dường như nghiêm khắc với bản thân một cách kỳ lạ, Arsen trả lời.
“Là lỗi của thần. Đầu tiên, chúng ta không biết vật bị lấy cắp là gì. Đứa trẻ này đi lang thang với một yêu tinh khác là Luca và bán các tác phẩm điêu khắc bằng gỗ. Một yêu tinh khác, Luca, bị một nhóm người đuổi theo và tấn công, nói họ có điểm bất thường – có vẻ như cậu ta là người lấy cắp nó.”
Vậy nên cậu ấy không biết Luca làm thế nào để lấy cắp hay vật bị lấy cắp là gì. Quả thực đáng ngạc nhiên khi thấy một yêu tinh ăn cắp nhưng Calian chỉ đơn giản gật đầu.
“Khi bị truy đuổi thì họ tách ra, và đó là khi cậu ấy gặp chúng ta, thưa điện hạ.”
Calian gật đầu một lần nữa.
“Còn tại sao cậu ấy lại trả lời trước thì thần không thể tìm được manh mối. Dường như cậu ấy cứ thế tự dưng nói ra, về lời giải thích của cậu bé thì rất khó để hiểu chính xác. Là thần vô dụng.”
Sau khi nghe Arsen nói, Calian nhìn Sia. Khi anh còn đang mở miệng đặt câu hỏi, Sia đã trả lời.
“Không đến mức đó đâu.”
Anh muốn hỏi cậu bé có thể thấy trước tương lai không nhưng đã có câu trả lời nên anh chỉ gật đầu. Anh nhìn thoáng qua người đàn ông đang bị trói trên ngựa với Yuran và một kỵ sĩ khác. Anh ta đã ngất đi trong lúc điều trị do mất máu và vẫn chưa tỉnh lại, thế nên họ vẫn chưa thể hỏi anh ta bất cứ điều gì.
“Còn gì nữa không?”
“Dạ không, thưa điện hạ.”
Cuối cùng, họ không thể tìm hiểu được gì hết. Arsen liền cáo lui quay trở lại vị trí của mình trong đội hình, Yan cũng quay trở lại vị trí của mình bên cạnh Calian.
“Người có tự mình xem xét vấn đề này không, thưa điện hạ?”
Họ vẫn còn một chặng đường dài phải đi nên Calian lắc đầu.
“Chúng ta không nên kiếm rắc rối mà dừng tại đây. Để vấn đề này cho Bá tước Latran đi.”
“Vâng, thưa điện hạ. Vậy cậu bé thì sao? Thần nghe được nhà cậu bé ở rừng Hiriska.”
Vẻ mặt của Calian trở nên hơi khó xử. Rừng Hirika quá xa để Bá tước Latran cử quân lính đưa cậu bé tới, mà trong khi đó, nó lại gần lãnh thổ Siegfried.
Anh phải làm gì với một đứa trẻ túm chặt gấu áo của mình đây?
“Dù không phải lối vào nhưng chúng ta có thể đưa cậu bé đến bìa rừng.”
“Vâng, không còn nguy hiểm gì nữa nên thần sẽ cho cậu ấy biết để cậu ấy an tâm được rồi.”
Chuyến đi này rất xa xôi và bận rộn, họ có thể để cậu bé lại trên đường đi. Calian lặng lẽ gật đầu.