Calian đứng dậy khỏi giường như bao ngày khác, chuẩn bị sẵn sàng và bước ra khỏi phòng. Thế nhưng anh không đến phòng ăn như mọi khi mà lập tức ra khỏi cung điện để ăn sáng với Rumein.
Sau buổi cầu nguyện buổi sáng là một buổi lễ chia tay giản dị. Anh từ biệt Rumein và quay về chỗ Raven.
Phía trước anh là Arsen, trái phải là Kyrie và Yan, phía sau là Hina, người có thuật trị liệu. Năm người bọn họ lại được bảo vệ bởi một đoàn hắc kỵ sĩ.
Nếu anh đi bằng xe ngựa của hoàng tộc thì biểu tượng hoàng tộc sẽ được gắn trên xe, nhưng hiện tại, Calian chẳng có gì đặc biệt cho thấy anh là người hoàng tộc. Nhưng dù không có nó thì ngoại hình của anh cũng đã đủ nổi bật rồi. Hiện tại anh vẫn có nhiều kẻ thù hơn đồng minh, sẽ không tốt nếu cố tình khoe ra mình là người hoàng tộc.
Khi mọi người hay tin vị hoàng tử giống hệt Sispanian đang rời đi để đến Roselita thì từ quảng trường, có rất đông người xếp dọc hai bên con đường hoàng gia để tiễn biệt. Calian đứng trước mặt mọi người.
Dù anh không ngồi xe ngựa nhưng vẫn có các kỵ sĩ Siegfried xung quanh. Chính giữa đoàn kỵ sĩ này là Calian đang đứng cho mọi người tiễn biệt. Vì thế, trông anh tỏa sáng hơn hẳn so với hai hoàng tử kia, mỗi bước chân của Calian đều tràn ngập âm thanh cổ vũ và lời chúc tốt đẹp.
Lễ trưởng thành của hoàng tử – cơ hội duy nhất cho anh gặp Sigmund Khan Sispanian.
Và đó là cách Roselita bắt đầu.
***
Bốn ngày sau ngày khởi hành trôi qua yên bình mà không có gì xảy ra.
Những thành phố Calian ghé qua đều được thông báo trước khi đến và không ai dám chống lại đoàn kỵ sĩ này. Nó đủ để Calian tiếc nuối mà nghĩ nếu có cuộc chiến xảy ra, anh có nên đứng ra giúp họ hay để các kỵ sĩ tự lo liệu, còn mình chỉ cần thư thả ngồi trên lưng ngựa và quan sát xung quanh khi nói chuyện với Yan hay không.
Sang ngày thứ năm.
“Vâng, thưa thầy. Có chuyện gì xảy ra hay sao?”
“Có vài sứ giả từ Tensil đột ngột đến. Rumein bận việc nên lão giáo già này thấy cô đơn thôi.”
Calian đang nghĩ đến chuyện sẽ ngồi trên Raven mà thong thả nói chuyện với Alan một lúc nhưng rồi lại tỏ ra hơi thất vọng khi anh lắc đầu trước khi ngừng cung cấp pháp lực cho chiếc nhẫn. Alan đang nói những điều anh muốn nhưng Calian hiểu nếu Rumein bận như thế thì Alan cũng chẳng rảnh rỗi gì.
Yan nói ngay khi nhìn thấy gương mặt thất vọng của Calian.
“Ngài Manassil không thể nói chuyện với người ạ?”
“Ừ. Có lẽ thầy bận lắm.”
Nghe thế, Yan liền mỉm cười mà trách anh.
“Nhưng còn ngạc nhiên hơn là ngài ấy vẫn dành thời gian trò chuyện với người dù ngày nào hai người cũng nói chuyện. Thần sẽ trò chuyện với người nên người không cần phải buồn thế đâu.”
Nghe cứ như anh đang phàn nàn về chuyện không đâu vậy, Calian quay đầu lại và ho một cách kì quái trước khi nhìn xung quanh.
Lúc này, đoàn người của Calian vừa qua rừng Latria và đang thẳng tiến tới thành phố Latran. Ở cuối con đường hoàng gia là những khu rừng thấp quanh co khúc khuỷu có trên dưới 10 hồ nước bao quanh. Điều thú vị là tất cả hồ nước đều có hình dạng giống nhau và đều khá rộng.
Calian nhìn xuống một lúc rồi hỏi Yan.
“Kia là Yotsubara?”
“Dạ vâng, đúng rồi đó ạ. Đó là hồ Yotsubara.”
Thế nhưng nước trong hồ cạn sạch đến nỗi không ai còn bảo là hồ. Theo mọi người suy đoán, đó là hồ nhân tạo, vậy nên mới không có dòng chảy tự nhiên.
Nguồn gốc của hồ này ai cũng biết, nó là hồ nhân tạo do Sispanian tạo ra. Tất nhiên, nó không giống kiểu buồn chán nên được tạo thành mà do thiên thạch rơi xuống để xua đuổi tà thần, kết quả là những miệng núi lửa đó đã tạo ra các hồ nhân tạo. Nhìn xuống hồ, Calian cười ngượng nghịu.
Bởi anh đột nhiên nhân ra rằng mình đang trên đường đến gặp con rồng có sức mạnh tạo ra hàng loạt núi lửa và hồ nước mà không hề biến mất ngay cả khi 500 năm đã trôi qua.
Dù không chắc điều gì khiến Calian cười nhưng Yan vẫn nói.
“Người có thể ngắm nhìn xung quanh khu vực này rồi dùng bữa sau cũng được. Cần phải hai, ba tiếng nữa mới đến Latran, nếu đi tiếp nữa thì chúng ta không có thời gian dừng lại nghỉ ngơi cho đến khi tới được thành phố đâu ạ.”
Chẳng có lý do nào để từ chối Yan khi Yan đã đến nơi này nhiều lần còn Calian thì không. Vì vậy, Calian nghe lời Yan, cả nhóm đi đến bìa rừng bên cạnh con đường hoàng gia và tìm nơi đất bằng một chút để nghỉ ngơi.
Raven chú tâm gặm cỏ, Calian ngồi trên mặt đất, dựa vào chân Raven và nhận một chiếc bánh sandwich được gói lúc ở thành phố. Ngay sau đó, Hina đến gần và đưa cốc nước cho Calian và Yan.
“Cảm ơn.”
Hina mỉm cười gật đầu, sau đó rời đến ngồi cạnh Kyrie. Nhìn cô ngồi cạnh Kyrie, anh nói.
“Kyrie quan tâm Hina thật đấy.”
“Thì họ là anh em mà.”
Nghe Calian nói vậy, Yan bật cười mà nói.
“Đúng thật. Chà, nếu em gái thần cũng được như vậy thì thần cũng muốn quan tâm nó nhiều hơn đấy.”
Đây là lần đầu tiên Yan kể chuyện gia đình mà không phải được hỏi.
Càng xa cung điện thì Yan càng trở về với bản chất con người ban đầu hơn là hành xử như người tổng quản của Calian. Ngay lúc này đây, Yan cũng đang ngồi cạnh Calian và ăn cùng anh dù Calian không hề ra lệnh.
Khi Calian nhìn Yan với vẻ tò mò vì anh nói về gia đình mình, Yan liền lắc đầu và nói.
“Em ấy là một cô gái dám chĩa kiếm vào anh trai khi đang ngủ chỉ vì giận dỗi không nhận được quà sinh nhật. Sớm thôi, người cũng sẽ được gặp em ấy. Vậy nên xin người hãy cẩn thận.”
Calian dừng lại giữa chừng khi đang đưa chiếc sandwich lên miệng rồi nhoẻn miệng cười. Anh có thể hình dung vô cùng rõ ràng cảnh tượng đó trong tâm trí anh. Yan hẳn đã khóc hết nước mắt vì sợ hãy ngay lúc đó.
Chẳng bao lâu sau, họ đã dùng xong bữa trưa. Calian đứng dậy và chuẩn bị đi ra sau Raven.
Đúng lúc đó, một âm thanh lạ vang lên.
Vút!
Một tiếng động rất nhỏ hướng về phía anh chia tách đám bụi rậm ra xa.
Theo tiếng động, Calian nhìn thấy đám cây bụi tươi tốt chao đảo nghiêng ngả hai bên. Ngay lúc Calian nhìn thấy thế, Kyrie đã nhanh chóng xuất hiện và đứng trước mặt anh trong tư thế phòng thủ.
Các kỵ sĩ cũng thiết lập đội hình phòng thủ quanh Yan và Calian.
“Không, đợi đã…”
Calian muốn nói không cần quá thận trọng như thế, nhưng trước khi anh kịp nói ra, một bóng người còn nhỏ hơn Hina đã thò đầu ra khỏi bụi cây. Khi thấy các kỵ sĩ và pháp sư đều hướng về phía mình, bóng người ấy cũng mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn lại, sau đó bắt đầu la lên khi giơ hai tay lên không trung.
“Ôi! Cứu tôi!”
Nó nói cái quái gì vậy?
Các kỵ sĩ cau mày lại mà không hiểu nó nói gì. Calian thì trông nghiêm trọng lạ thường. Các kỵ sĩ Siegfried có thể quen thuộc với hình dáng này, còn Calian thì không.
Bóng người nhỏ bé ấy là một cậu bé với mái tóc ngắn màu xanh lá cây, hai bên mặt là đôi tai dài và nhọn hơn con người một chút.
Thấy đứa trẻ đó, dù không có ý định nói chuyện thì Kyrie cũng không ngăn được mình thốt lên.
“Yêu tinh?”
Như đáp lời Kyrie, cậu nhóc yêu tinh từ từ đứng dậy.
Với sự xuất hiện đột ngột của cậu nhóc yêu tinh, tầng tầng lớp lớp sự kiện sẽ dồn dập diễn ra trong cuộc hành trình đầy yên bình của nhóm Calian. Không để Calian kịp chiêm ngưỡng đôi tai yêu tinh còn nguyên vẹn ấy, cậu nhóc đã nói.
“Tôi, Sia.”
Giờ thì ai cũng mang bộ mặt như nhau. Chẳng ai hiểu được cậu nhóc yêu tinh đang nói cái gì.
Đội trưởng đội kỵ sĩ Yuran Lauchell nhìn Calian.
“Người muốn làm gì ạ?”
Có nên hạ kiếm xuống khỏi cậu bé lạ mặt này hay tiếp tục giữ vững phòng thủ đây. Yêu tinh không tấn công con người, và họ cũng không giỏi nói dối. Vì vậy, Calian cho rằng dần bớt cảnh giác cũng không vấn đề gì. Calian ra hiệu để họ thu kiếm lại và bước một bước về phía nhóc yêu tinh. Tất cả kỵ sĩ đều hạ kiếm xuống.
Khi cúi thấp nghiên cứu gương mặt cậu bé, anh cất tiếng hỏi.
“Sia là tên cậu?”
“Đúng. Đói.”
“Cậu đến đây để xin ăn?”
“Trốn.”
Dù có cảm giác một cuộc đối thoại đang hình thành, Calian vẫn không thể hiểu hết được câu chuyện.
Calian thể hiện ra mặt ý không hiểu đứa bé đang nói gì rồi gãi gãi má. Ngẫm nghĩ một lúc, Calian nhìn về phía Kyrie. Anh muốn hỏi có phải tất cả yêu tinh đều như cậu ta không thì Kyrie cũng nhìn anh hệt như vậy. Hina đứng bên cạnh cũng biểu hiện y hệt như họ.
Thấy họ cũng làm ra bộ mặt như thế, Calian nở nụ cười chán nản.
“Ra vậy. Hai người cũng không hiểu cậu ta nói gì.”
Calian gãi má lần nữa rồi lên tiếng hỏi.
“Cậu đang làm gì ở đây?”
“Đúng. Xin lỗi.”
Hừm.
Calian nghĩ liệu có nên thôi không nói nữa, cho cậu bé ăn rồi để cậu bé rời đi hay kiên nhẫn hơn một chút mà tiếp tục trò chuyện hay không.
Nhưng sau đó, ánh mắt Calian chợt thay đổi.
Chầm chậm ngẩng đầu lên, Calian bật cười.
“…Nếu cậu bị truy đuổi thì nên nói sớm chứ.”
Anh nghe thấy tiếng ngựa phi nước đại. Nếu chỉ thế thì thôi, nó chẳng phải vấn đề lớn. Nhưng đằng này, nó đang hướng thẳng đến chỗ Calian và còn cả tiếng kiếm cầm sẵn trên tay. Và hơn hết, có cảm giác mạnh mẽ dâng trào trong anh mà không thể che giấu.
Các kỵ sĩ đặt tay lên chuôi kiếm lần nữa.
“Cám ơn.”
Cậu bé yêu tinh tên Sia nói và túm chặt vạt áo của Calian với hai hàng nước mắt. Dù không hiểu cậu bé đang nói gì nhưng anh hiểu ý nghĩa trong hành động của cậu bé. Cậu bé yêu cầu giúp đỡ.
Calian tự cười một mình khi thấy giao tiếp bằng cách này còn ổn hơn là nói mấy từ lộn xộn. Thấy tay cậu bé ra hiệu cầu xin Calian cứu giúp, Calian trầm giọng trả lời.
“Để xem đã.”
Calian lấy chiếc áo choàng vắt trên yên cương của Raven trùm lên đầu Sia. Rồi anh đẩy cậu ra sau và nói với Kyrie.
“Bảo vệ cậu nhóc.”
Kyrie gật đầu và để Sia đứng cạnh.
Trong khi đó, các kỵ sĩ đứng trước Calian đã vào tư thế sẵn sàng rút kiếm, còn Arsen chuẩn bị phát động khiên thuật bất cứ lúc nào.
Calian thoáng kiểm tra con dao trong túi mình. Anh suy nghĩ có nên rút dao trong trường hợp này không. Chỉ có một con ngựa đang hướng tới họ mà thôi.
Cộp, cộp.
Rất nhanh, người đó đã đến gần đoàn người và dừng lại.
Người đó chẳng quan tâm và cũng chẳng biết đội kỵ sĩ bao quanh một cậu thiếu niên tóc đen là ai, tên đó vẫn cứ cho ngựa phi nước đại hướng thẳng đoàn người đó. Calian quay đầu nhìn về phía họ.
Anh ta là một gã đàn ông có bộ tóc dài. Dù Calian không thể biết anh ta ở cấp bậc nào nhưng anh ta đang mặc quân phục. Người đàn ông đó bước về phía trước và nhìn qua đoàn người.
Không có bất kỳ phản ứng mạnh mẽ nào dù đã nhìn thấy Calian, dường như anh ta không tài nào nhìn ra Calian là ai khi chỉ nhìn qua ngoại hình cậu. Vậy nên Calian thấy có chút kỳ lạ.
‘Ít ra thì anh ta cũng phải là một thương nhân hay một quý tộc nào đó. Mà nếu thế thì không thể có chuyện anh ta không biết tuyến đường đã định của ta là con đường này.’
Vào lúc đó, đội trưởng Yuran tiến về phía anh ta. Cũng may, anh không ngốc đến nỗi nói cho người đàn ông biết Calian là ai, nhất là khi tên đó trông đáng ngờ như vậy.
“Anh là ai?”
Nghe vậy, người đàn ông nói với vẻ nghiêm nghị.
“Có tên trộm đã chôm đồ và tôi đang đuổi theo chúng. Các người có thấy đứa trẻ kỳ lạ nào ở đâu không?
Anh ta không trả lời đúng câu hỏi. Yuran nhíu đôi lông mày mà nói.
“Trông anh chẳng giống kẻ đuổi theo tên trộm chút nào.”
“Cần phải có bộ mặt nhất định khi đuổi theo ai đó sao?”
Yuran không muốn lãng phí sức lực nữa mà nghiêm nghị trả lời.
“Đứa trẻ anh nói không có ở đây, hãy đi đi.”
Người đàn ông nhìn qua nhóm người lần nữa. Anh ta thấy một đứa trẻ với chiếc áo choàng đang đứng một góc. Như bất cứ ai nhìn thấy đứa trẻ đều sẽ nghi ngờ, người đàn ông cười lớn.
“Có vẻ như nó đây rồi. Tôi sẽ chỉ nhìn qua một chút rồi đi. Tôi không ở đây để gây chiến với kỵ sĩ các anh, vậy nên xin hãy đứng sang một bên.”
Người đàn ông xuống ngựa và tiến lại gần một bước.
Điều này làm ai nấy đều lo lắng, bởi anh ta bước vào giữa nhóm người mà không hề do dự khi có tới hai mươi kỵ sĩ xung quanh. Là một người lính, anh ta không thể không cảm giác được sức mạnh, Calian chắc chắn anh ta có gì đó làm điểm tựa và anh bắt đầu quan sát xung quanh. Sau đó, anh chú ý vào một hướng nhất định.
Có vẻ như Yuran có cùng cảm giác với Calian, thậm chí Yuran còn tỏ vẻ nghiêm trọng hơn và nâng cao cảnh giác. Anh nhấc kiếm lên ngăn người đàn ông lại và nói.
“Dừng lại.”
Góc mà người đàn ông đang hướng vào, một góc bụi cây ở phía đối diện nhóm người của Calian, Calian đã nhận ra trong đó ẩn giấu một vài chiếc cung đang nhắm về hướng của họ. Calian nhìn Yuran một lúc rồi bước tới. “Dừng lại.”