Con người là sinh vật liên tục so sánh mình với người khác.
Ví dụ như, ở trường học thì chúng ta thường xuyên so sánh trên mọi phương diện với mọi người xung quanh, dù cho có là về mặt học tập, thể thao, cử chỉ, thái độ. Hơn thế nữa, sự so sánh còn được thông qua điểm số, thể hiện thứ bậc một cách rõ ràng. Tôi nghĩ, trường học là nơi mà khái niệm so sánh được thể hiện rõ ràng nhất.
Nhưng mà, đó cũng là điều không thể tránh khỏi.
Khi mọi người ở cùng với nhau, muôn người là muôn màu muôn vẻ thì sự so sánh là điều tất yếu.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, nên so sánh với ai đây? Nên lấy ai ra làm mục tiêu để ta so sánh đây?
Theo nghĩa đó thì tôi-Kazemiya Kohaku không phải là đối tượng thường xuyên được đặt ra để làm mục tiêu.
Kuon, tên thật là Kazemiya Kuon là một ca sĩ, nhạc sĩ cực kì nổi tiếng và cũng là chị hai của tôi. Chị ấy đặc biệt thu hút với học sinh sơ trung và cao trung.
Giọng ca của chị ấy làm say đắm lòng người, mọi bài hát chị ấy sáng tác đều lên xu hướng.
Khi chị ấy được chọn để hát ca khúc chủ đề cho một bộ phim nổi tiếng, nó ngay lập tức là một bom tấn, trở thành một biểu tượng văn hóa đại chúng.
Chị tôi hoàn hảo về mọi mặt khi chỉ còn rất nhỏ.
Chị ấy giỏi mọi thứ, từ học thuật cho tới thể thao. Chị ấy còn có ngoại hình rất nổi bật nữa.
Phong cách độc lạ, kèm với chất giọng ngây ngất lòng người, giúp chị ấy nổi tiếng.
Chị ấy dành rất nhiều tình yêu thương dành cho mẹ.
Chị ấy luôn luôn...luôn luôn nhận được sự ngưỡng mộ.
Trong khi tôi thì chỉ luôn mang lại sự thất vọng.
"Khi Kuon ở tuổi của con, chị ấy còn chả mất thời gian cho những chuyện thế này."
"Huy chương đồng à....Kuon đã từng vô địch cuộc thi này đấy."
"...với cái chất giọng trung bình này thì còn không bằng một góc của Kuon nữa."
Chị của bạn ấy xuất sắc hơn.
Chị ấy cũng có thể làm được điều tương tự ha.
Thật là khó tin khi họ là chị em của nhau đó.
Tôi luôn cảm thấy chán nản với mọi thứ.
Đến một lúc nào đó, mẹ đã ngừng kì vọng vào tôi. Đó cũng là lúc mẹ bắt đầu bận rộn với việc trở thành quản lý cho sự nghiệp tương lai của chị hai tôi.
"Giờ thì làm những gì con muốn đi, miễn đừng làm phiền Kuon là được."
Mẹ chỉ mong muốn một điều duy nhất đó ở tôi.
Mẹ....không còn nhìn vào tôi nữa. À không, sai rồi.
Ngay từ đầu mẹ có thèm nhìn đến tôi đâu.
Kazemiya Kohaku, một người bình thường, không ai cần tới và cũng không ai để vào mắt.
"Chị Kuon đang cần phải tập trung, con đi ra ngoài chơi một lát được không. Đây, tiền đây."
Một tấm séc trị giá 10000 yên được dúi vào tay tôi. Nắm chặt tờ séc 10000 yên, một số tiền cực kì lớn đối với một học sinh năm hai cao trung. Đó trở thành khoản chi tiêu bình thường của tôi tại các của hàng hay khi đi ra ngoài dạo chơi đâu đó.
Và rồi, khi chị tôi ngày càng nổi tiếng, ngày càng nhiều người đến làm quen với tôi chỉ để tiếp cận chị.
Tôi phát ốm vì điều đó. Vì vậy tôi chạy khỏi nhà. Tôi bắt đầu chán ghét cái nơi gọi là "nhà". Tôi chạy trốn khỏi những người cố gắng tiếp cận tôi. Họ tiếp cận tôi vì những âm mưu của riêng họ. Họ đâu có biết họ đã làm tôi thất vọng, làm tôi tổn thương nhường nào.
"Con ở ngoài trễ vậy để làm gì vậy, không làm gì kì lạ đó chứ?"
Và trớ trêu thay, tôi càng chạy trốn khỏi ngôi nhà thì mẹ tôi lại càng nói chuyện với tôi nhiều hơn. Tôi chẳng biết đó có phải là "nói chuyện" hay không nữa, nhưng ít nhất mẹ con đã có những sự tiếp xúc nhất định.
"Không sao, con làm gì kệ con."
Mẹ bận rộn đến nỗi còn chẳng có thời gian về nhà.
Tất cả những gì mẹ làm là đặt tiền trên bàn và nhắn rằng hãy ăn gì đó với số tiền này.
"Mẹ đã nói rồi, đừng làm ảnh hưởng để Kuon."
Thứ duy nhất quan trọng trong đầu mẹ tôi đó là chị của tôi.
Mỗi khi tôi về nhà mẹ lại nói rằng đừng làm phiền chị ấy và đừng cản bước của chị ấy. Tôi đã từng sống một cuộc đời như thế.
"Chào mẹ."
Tôi vô tình nghe được cuộc điện thoại của Narumi.
Narumi Kouta, học cùng lớp và thường xuyên đến nhà hàng này.
Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau, nhưng tôi vẫn nhận ra anh ấy do anh ấy là khách quen.
Mặc dù không muốn nghe lén cuộc trò chuyện đâu, nhưng mà tôi đã biết được anh ấy cũng không hòa hợp với gia đình của mình giống tôi.
"Cậu cảm thấy khó chịu khi ở nhà hả?"
Trước khi tôi nhận ra thì mình đã nói chuyện với anh ấy mắt rồi. Tôi nói với sự bối rối trong lòng.
".....Cậu hỏi tôi hả?"
"Còn ai vào đây nữa."
Tôi đang làm gì thế này? Tôi của thường này là người cố gắng xa lánh mọi người giờ lại đang đi bắt chuyện với người khác. Sao tôi lại hành xử kì lạ thế chứ?
--Tớ là bạn của Kohaku, nhưng tớ không thể khỏa lấp nỗi cô đơn trong cậu.
Ngay lúc đó, lời của một người bạn từ rất lâu trước đây, quay trở lại trong tâm trí tôi.
Trước khi tôi nhận ra, tôi đã có một đề xuất với Narumi.
Để có người bầu bạn ở nhà hàng đó. Để dành thời gian cho nhau, không phải ngồi một mình.
Tôi đã lo là anh ấy sẽ từ chối lời đề nghị của tôi. Cứ thế mà tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực.
"Mặt khác....tôi có thể nói chuyện với Narumi nhỉ. Hay phàn nàn thì đúng hơn ấy."
"Phàn nàn á....vì điều gì cơ?"
"Có hàng tá thứ đề kể khổ mà, trường học này, vấn đề cá nhân này, hay cả....chuyện gia đình nữa nhiều lắm."
Và cứ thế lời này nối tiếp lời kia, chuyện này nối tiếp chuyện kia. Như thể là tôi đang lôi kéo sự chú ý của cậu ấy một cách tuyệt vọng vậy. Lối thoát duy nhất của tôi.
"Nghe được đấy, nó phù hợp với nguyên tắc của cả hai mà."
"Ok, vậy thì ổn rồi."
"Vâng, chúng ta giống như là đồng mình vậy."
"Một liên minh sao, nghe có vẻ thú vị đấy."
Tôi chắc rằng mình đã cười.
Chắc chắn đó là hạnh phúc, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái từ tận đáy lòng mình.
Từ đó, mối quan hệ bắt đầu, giữa hai người lạ, giữa Narumi và tôi, giữa những chiến hữu với nhau.
Khoảng thời gian tôi dành cho Narumi thật sự thoải mái, không còn tí cảm giác cô đơn hay lạc lõng nào.
Chúng tôi nói về những điều tầm thường, những câu chuyện về gia đình, lắng nghe những lời phàn nàn của nhau.
Không còn cảm giác tội lỗi, không còn cảm giác ngượng ngập.
Tôi có thể nói về mẹ và chị gái, có thể trút bỏ những gánh nặng.
Tôi tìm được một nơi đáng ở hơn là nhà. Tìm được một nơi mà tôi thuộc về.
Đó là tất cả những gì tôi muốn, chỉ thế thôi.
Nhưng.
"Tớ ghét việc mọi người đồn thổi và nói xấu sau lưng người bạn của tớ....và điều đó làm tớ tức giận.... à tớ hiểu rồi, tớ đã cảm thấy ấm ức vì mọi người nói xấu Kazemiya đây mà."
Narumi đã tức giận.
Những tin đồn mà tôi cố tình ngõ lơ chúng. Những tin đồn đó đúng hay sai không quan trọng. Narumi đã tức giận vì những tin đồn thất thiệt độc hại hướng đến tôi.
Trước đây chưa từng có ai tức giân cho chuyện tôi.
Nếu mẹ có tức giận, thì đó là tức giận vì chuyện của chị. Để mong chị không bị vướng vào rắc rối.
Mẹ không nhìn thấy tôi, mẹ không thèm nhìn thấy tôi.
Nhưng Narumi cố gắng nhìn tôi, và cảm thấy tức giận vì chuyện của tôi.
"...Nhân tiện thì, vụ tin đồn ấy, tôi sẽ giải đáp thắc mắc cho cậu. Tôi không làm gì hơn việc trở về nhau sau khi đến nhà hàng gia đình này cả. Lâu lâu tôi có ghé cửa hàng tiện lợi một chút, tôi không có lông bông ngoài đường hay mấy thứ kiểu thế đâu. Còn có... à! Vụ tôi qua lại với bố đường hay đại loại thế thì chắc có lẽ là bị bắt gặp lúc đang nói chuyện với giám đốc công ti giải trí ấy. Người đó nhìn có vẻ hào nhoáng mà."
Tôi đã giải thích sự thật của những tin đồn, chuyện mà trước đó, tôi còn chẳng thèm để tâm.
Tôi không muốn mất đi khoảnh khắc ấm cúng này, vì vậy tôi cố tình lảng tránh nó đi.
Tôi thậm chí còn không định đưa ra lời bào chữa.
"Tôi hiểu rồi...Trước đó tôi cũng đoán ra được phần nào rồi. Đó là sự thật nhỉ. Cậu để cho mọi người loan tin, nói xấu là để hạn chế người là tiếp cận mình ha?"
"Đoán được đến đó cũng siêu đấy."
Anh ấy chú ý đến tôi.
Tôi hạnh phúc, vui mừng, cả ngượng ngùng nữa và tôi không nghĩ rằng điều đó giúp tôi ấm lòng đến thế.
"Nếu là về chuyện gia đình thì tôi đã suy luận được phần nào rồi; vụ đi đêm thì nó là thứ có thể dự đoán được; còn vụ bố đường thì bật ngờ thật, nhưng nghe rồi cũng thấy bình thường."
"Không bất ngờ à?"
"Sẽ không còn bí ẩn gì nữa nếu Kazemiya có một hai kẻ bám đuôi."
"...ý cậu là sao?"
"Thì câu thu hút thế này còn gì."
"....à, ừ nhỉ."
Narumi là người có thể nói ra những lời lẽ đó một cách thoải mái nhỉ.
Tuy nhiên, tôi cũng nhận ra rằng anh ấy đang nhìn tôi với cách nhìn đối với một con người bình thường.
"Narumi, cậu có ghét những lời đồn thất thiệt xung quanh tớ không?"
"Thứ nhất là tớ không bao giờ thích tin đồn, thứ hai bây giờ tớ còn là bạn của cậu, tôi sẽ không bao giờ thích nó cả. Nhưng tớ cũng hiểu đó là một hình thức phòng vệ của cậu và tớ tôn trọng điều đó. Từ giờ tớ sẽ cẩn thận hơn."
"Ừa, tớ hiểu rồi."
Narumi chú ý đến tôi, nghe thấy những lời đồn và tức giận vì điều ấy.
Điều đó có nghĩa rằng tôi sẽ không còn cô đơn nữa.
Tôi không bận tâm đến việc có những tin đồn thất thiệt xung quanh mình, nhưng Narumi thì không như thế.
Kazemiya Kohaku không phải là người duy nhất cảm thấy dễ chịu sau cuộc trò chuyện."
Tôi nên làm gì để báo đáp những người xung quanh đang nhìn vào mình đây?
Tôi vẫn nghĩ điều đó trong khi ăn ly parfait nho.