Houkago, Famiresu de, Kurasu no Ano Ko to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

20 45

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

108 913

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

38 313

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

62 1098

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

(Đang ra)

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

Tokiumi Yui

Cuốn tiểu thuyết khép lại hành trình của loạt truyện Your Lie In April cho ta kinh qua góc nhìn của năm nhân vật, Kaori, Tsubaki, Takeshi, Emi và Wataru về Kousei, mang đến cho ta nhiều mẩu chuyện mới

2 9

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

434 50218

Phần 1-Học kì đầu tiên - Chương 13 - Cánh cửa đóng lại

Một người phụ nữ cao ráo, mặc một bộ suit bó sát kèm với đó là một chiếc túi công sở đeo nơi vai. Nhìn có vẻ là một người thành đạt.

Ánh nhìn sắc lạnh thông qua cặp kính kia thể hiện sự trách móc đối với Kazemiya.

(Kohaku.......)

Cô ấy là người có thể gọi Kazemiya bằng tên thật và cô ấy đang đứng trước căn hộ của bạn tôi.

Nếu nhìn kĩ mặt cô ấy, thì khuôn mặt cô ấy giống với Kazemiya lắm. Kiểu Kazemiya sẽ trở thành cô ấy khi lớn lên vậy.

"....Mẹ."

Tôi biết điều đó, mẹ của Kazemiya đây mà.

Nếu là chị của Kazemiya thì lại trông trưởng thành hơn quá nhiều so với một sinh viên đại học.

"Chỉ vì mẹ không quản được con mà con lại ra ngoài vào cái giờ này nữa à. Nghiêm túc thì con chả chịu lớn gì cả."

"......"

Mẹ Kazemiya thất vọng lắm hay sao mà chỉ thẳng mặt cô ấy.

Sau cùng, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, người đang đứng cạnh Kazemiya.

"....Còn cháu là ai?"

"Con xin lỗi vì chưa giới thiệu, con là bạn của Kazemiya, tên là Narumi Kouta ạ."

"Cô hiểu rồi. Xin lỗi vì sự bất tiện mà Kohaku nhà cô đã gây ra cho cháu nhé."

Mặc dù chỉ là sự chào hỏi thông thường, nhưng tôi lại cảm nhận được ngụ ý gì đó trong câu nói ấy. Tôi đang làm quá lên hay là tôi đang cư xử lạ đi thế....?

"Hôm nay tụi con phải ở lại trường để giúp thầy ạ. Cả con và cậu ấy đều phải ở lại giúp thầy, cả hai sau đó đều thấy mệt nên có ghé vào một nhà hàng trên đường về nhà, do đó mới về trễ thế này. Con có nói chuyện hơi nhiều,.... thành thật xin lỗi ạ."

"Thành thật cảm ơn sự quan tâm của cháu. Cô chắc rằng con bé này lại trì hoãn một cách vô lý rồi... Lần sau không được làm phiền người khác nữa nghe chưa. Ai cũng có việc của mình cả đấy."

"......"

Sau lời nói của mẹ, Kazemiya căn chặt môi, siết chặt nắm tay.

"Nói gì đi chứ Kohaku."

"Không có gì cả."

"...Nhìn kiểu gì vậy. Mẹ không cần biết con đang nghĩ gì trong đầu nhưng cần phải sửa lại ngay cái thái độ đó đi. Thật là đáng xấu hổ."

Sau một vài lời chào thân thiện với tôi, mẹ Kazemiya bước thẳng vào trong căn hộ.

Như thể đang đi theo mẹ, Kazemiya bước theo với những bước chân yếu ớt-nhưng trước khi làm điều đó, cô ấy một thoáng nhìn vào ánh mắt tôi.

"....."

Kazemiya đảo mắt sang chỗ khác như thể không thể chịu đựng thêm nỗi đau này vậy. Cô khuất dần vào trong tòa nhà chung cư cao chót vót như chạm đến mây xanh.

"Kazemiya...."

Tôi thắc mắc cô ấy có cảm giác như thế nào vào khoảnh khắc chặm mắt lúc cuối.

Tôi phần nào hiểu được điều đó. Chúng tôi giống nhau. Chúng tôi quá giống nhau nên chúng tôi hiểu được điều đó.

--Cô ấy không muốn tôi nhìn thấy khoảnh khắc ấy.

****

"...con về rồi."

Tôi đi thẳng từ nhà Kazemiya về và ló mặt vào phòng khách để báo cáo rằng tôi đã ở nhà.

"Mừng con đã về."

"Mừng con đã về, Kouta-kun, con đã vất vả ở trường rồi."

"Con mệt rồi nhỉ, mẹ có chuẩn bị nước nóng rồi đó. Vào tắm đi con."

Tôi về đến nhà vào khoảng mười giờ tối.

Thật là ấm lòng khi được chào đón bởi mẹ tôi, người đang ngồi viết bản thảo trong phòng khách và bố tôi, người đang pha một ly ca cao nóng.

Bình thường, tôi phải cảm thấy không thoải mái, cảm giác tội lỗi, cảm giác hối hận. Nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy ấm lòng vì sự chào đón đó.

("Mừng con đã về...hả.)

Cả hai người đều nói 'Mừng con đã về' như một lẽ tất nhiên vậy.

Nhưng mà.

(Mẹ Kazemiya lại không nói như thế.)

Mẹ cô ấy thậm chí còn không nói được một lời chào đón khi cô ấy trở về nhà.

Không có một câu từ, một hành động nào. Cô ấy chỉ nhận được sự mắng nhiếc, và sự kinh thường.

"Có chuyện gì vậy, sao đứng ngẩn người ra thế?"

"...Con chỉ đang nghĩ con may mắn như thế nào thôi."

"Hả, con bị sốt à?"

"Không ạ."

Thay vào đó, tôi tự hỏi sẽ tốt như thế nào nếu mẹ của Kazemiya quan tâm đến việc con mình có sốt hay không thế này.

"Thôi, con lên lầu cất đồ rồi xuống tắm đây."

"À Kouta, nếu con lên lầu vậy thì con mang ly ca cao này lên cho Kotomi được không? Bố nghĩ con bé đang học đấy."

"Dạ vâng."

"...Được vậy thì tốt quá."

Thành thật mà nói, khoảng cách giữa tôi và Kotomi vẫn còn hơi gượng gạo.

Có lẽ dượng Akihiro nhận ra điều này. Nên đã có nhờ tôi mang thứ gì đó lên cho Tsujikawa-san, ngoài ra dượng còn tạo cơ hội để anh em có thể tiếp xúc với nhau nữa.

Nếu dượng là người khác, có lẽ tôi đã từ chối.

Có lẽ trên đời này cũng còn hàng tá người không thể hòa hợp được với nhau, và cũng không cần thiết để ép buộc tạo mối quan hệ với người mà bạn không hợp.

Nhưng chúng tôi là gia đình.

Không giống ở trường, mối quan hệ gia đình này vẫn sẽ tiếp tục.

Dù tôi có chạy trốn như thế nào hay giả ngơ ra làm sao, cũng không bao giờ có thể phủ nhận được sự thật đó.

Và bên cạnh đó, mẹ tôi đã tìm thấy hạnh phúc của mình, tôi không vô tâm đến mức làm rối tung nó lên.

...Và rồi, tôi tìm lí do để hợp lý hóa. Cố gắng trấn tĩnh bản thân và đứng trước của phòng em gái tôi.

Ban đầu tôi hít một hơi thật sâu, sau đó gõ cửa.

"Tsujikawa-san, anh đây."

"Chuyện gì vậy."

"Anh mang đồ từ dượng Akihiro."

"...Chờ một chút."

Một lát sau, cửa phòng mở ra.

Tsujikawa, đang mặc một bộ đồ ngủ, nhìn tôi từ đầu đến chân.

"Mừng anh về nhà. Anh mới về à."

Em ấy mở lời chào với tôi trước.

"A-à...đúng rồi...a-anh mới về nhà."

"?Sao thế."

"...Anh không nghĩ em lại chào đón anh như thế."

"Em nghĩ gia đình thì ít nhất nên chào hỏi nhau chứ."

Ngay cả Tsujikawa còn chào mừng tôi thế này. Thử hỏi mẹ của Kazemiya vô tâm với cô con gái của mình như thế nào. Tôi dần thấy điều này trở thành điều hiển nhiên, trên chiều ngược lại, tôi cảm thấy tội cho cô ấy nữa.

"Từ dượng Akihiro."

"Cảm ơn anh rất nhiều."

Tsujikawa nhận lấy cốc ca cao."

Tôi nghĩ em ấy sẽ bước đi...nhưng em vẫn đứng tại chỗ.

"...Tại sao anh lại xa lánh gia đình mình như vậy?"

Câu hỏi của Tsujikawa chỉ ra một cách không thương tiếc việc tôi đang tránh mặt gia đình.

"Gia đình có nghĩa là ở cạnh nhau. Đó là lẽ thường tình. Và làm theo lẽ thường tình mới giúp chúng ta hạnh phúc."

"Em nói phải, tuân theo lẽ thường tình là tốt nhất."

"Nếu anh hiểu điều đó, anh cũng nên ở nhà đi."

"...Ừ, anh cũng tự hỏi, dẫu bình thường thì là thế."

"...Anh đang cố gắng phá hủy gia đình à?"

Tsujikawa nói như thể đang buộc tội tôi.

"Em không muốn cản trở gia đình mình. Vì vậy anh cũng đừng làm hành động gì ảnh hưởng đến gia đình mình, cho dù điều đó có khó chịu như thế nào đi chăng nữa."

Từ ngày tôi chuyển tới ngôi nhà này, từ ngày chúng tôi trở thành gia đình, tôi chưa từng thấy Tsujikawa xúc động đến thế.

Điều này cho tôi thấy gia đình quan trọng với em ấy-Tsujikawa Kotomi như thế nào.

"Em có bố, em có mẹ, em có cả hai người họ. Chúng ta đã có thể trở thành một gia đình bình thường. Bố xứng đang có được hạnh phúc. Nếu anh làm hành động gì phá hủy nó. Em sẽ không bỏ qua đâu.

Sau đó Tsujikawa quay lưng đóng cửa lại.

Cánh cửa đã khép lại. Không có các nào để tôi mở ra, ít nhất là vào lúc này.

Ở nhật thì người ta thường gọi bằng họ để tỏ ra lịch sự. Chỉ những người thật sự thân mật hoặc gia đình với nhau thì mới gọi tên thôi.