"Hẹn gặp lại, Kazemiya."
"...Chào cậu, Narumi."
Chỉ hai người. Một buổi họp lớp chỉ có hai người mà thôi.
Narumi lại đưa tôi về nhà ngày hôm nay, từ nhà hàng thân thuộc ấy.
Đi ngang qua hành lang sang trọng, sạch sẽ đến kì lạ và bước vào thang máy.
Chiếc hộp sắt nhanh chóng đi lên trên. Nhà chúng tôi ở trên tầng cao nhất của tòa chung cư, cao đến nỗi chạm đến bầu trời.
Tôi mở cửa bước vào nhà. Không có một tí ánh sáng nào trong nhà. Một bóng tối lạnh lẽo đang ẩn sau vẻ hào nhoáng. Cả bố, mẹ và chị tôi hình như đều đi làm ngày hôm nay. Điều lạ lùng là khi tất cả họ đều ở nhà và căn nhà tối đen như mực này mới là "bình thường" đối với tôi.
Tôi ném cặp ra và nhảy thẳng lên giường trong khi vẫn đang mặc đồng phục. Nó có thể bị nhăn mất. Nhưng mà tôi chẳng quan tâm.
Điều đó không quan trọng. Không cần phải quan tâm điều đó.
".....Hàizzzz..."
Cuối cùng, tôi đã có thể trút ra thứ gì đó không thể diễn tả đang dần tích tụ trong lồng ngực tôi.
"...."
Tim tôi đang đập rộn ràng. Người tôi thì nóng dần lên. Đặc biệt là mặt tôi. Giống như kiểu tôi đang ở giữa mùa hè trong một căn phòng đóng kín không bật điều hòa vậy. Tôi như mặt trời bốc hỏa vậy.
Tôi không hiểu. Tôi không hiểu. Không hiểu gì hết, sao mình lại như thế này?
"Tại sao cậu ấy lại đến..."
Tôi lại đang tưởng tượng tới cảnh anh chàng ấy đưa cô về nhà và hiện tại đang đi bộ một mình.
Bình thường thì gia đình phải được ưu tiên chứ. Nhưng mà, cậu ấy đã tới, ngay cả khi phải gạt gia đình sang một bên.
Cậu ấy đã cố gắng chạy thật nhanh đến đến. Đầu tóc rối tung, mồ hôi đầm đìa, và quần áo thì nhăn nhúm.
Tôi tự hỏi anh ấy đã dốc sức chạy như thế nào.
"Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc. Điều đó là không thể nào. Nguyên tắc của cậu ấy là không xía vào. Với vẻ mặt hốt hoảng chạy đến chỗ tôi....đúng là đồ ngốc."
Narumi là đồ ngốc, một kẻ ngốc không biết nên ưu tiên điều gì.
Cậu ấy sẽ không bao giờ đặt bạn bè lên trên gia đình.
Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc*3,14... Narumi là đồ ngốc.
"....nhưng mà...mình thấy vui quá."
Tôi không nên có suy nghĩ kiểu này. Tôi biết tôi không nên suy nghĩ kiểu này. Tôi đang tuyệt vọng chôn vùi cảm xúc hiện tại bằng cách mắng Narumi là đồ ngốc.
"Mình rất v-vui khi thấy Narumi tới. Mình nghĩ sẽ chẳng gặp được cậu ấy, v-vì vậy cậu ấy tới tôi rất vui. Mình r-rất hạnh phúc khi nói chuyện với cậu ấy."
Và ngay khi tôi đề cập tới, cảm xúc của tôi tràn ra như đê vỡ.
"Mình cảm thấy hạnh phúc khi cậu ấy có mặt lúc mình tổn thương... Mình cảm thấy thật hạnh phúc khi cậu ấy có mặt lúc tôi đau muốn sắp khóc..."
Tôi không thể dừng lại được, những cảm xúc của tôi cứ thế trào ra.
"...mình rất hạnh phúc vì cậu đã chọn mình."
***
Hôm qua, thật không may mắn khi tôi đã cham mặt mẹ tôi ở cửa vào chung cư.
Tôi đã nói với Narumi rằng toi có một khoảng thời gian khó khăn với gia đình mình. Tôi đã phàn nàn rất nhiều về điều đó.
--Mình không muốn cậu ấy thấy mình thế này.
Trong lúc chia tay, tôi đã nghĩ điều đó. Tôi không muốn Narumi thấy mình như thế. Không biết tại sao. Nhưng tôi giận đến mức phát khóc.
Tôi thua kém so với chị mình. Đối với mẹ tôi, tôi chỉ là vật cản đường.
Tôi là phần không cần thiết của gia đình này.
Tôi không muốn Narumi nhìn tôi như một đứa trẻ như vậy.
Narumi rồi sẽ rời bỏ tôi khi thấy điều đó. Cậu ấy sẽ không còn bên tôi nữa. Tôi sợ anh ấy sẽ rời xa tôi.
Tôi sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ấy.
Vào buổi sáng nay, đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới. Không được gặp cậu ấy ngày hôm nay càng làm tôi thấy tồi tệ.
Không thể làm gì khác được. Narumi có gia đình của cậu ấy. Gia đình ấy có thể không thoải mái nhưng gia đình vẫn là gia đình. Vì vậy không làm gì khác được.
Sau ngày thứ sáu, sau hai ngày cuối tuần, chúng tôi lại có thể gặp nhau-Chuyện sẽ xảy ra như thế đúng không?
Sau khi nhìn thấy tôi như thế, sau khi chứng kiến tôi trẻ con như thế nào. Narumi có còn ở với tôi nữa không?
Sẽ thế nào nếu viễn cảnh tôi tệ đó diễn ra.
Chỉ mới nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi. Thời gian học thì thật dài. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không tới nhà hàng vào ngày hôm nay. Nhưng mà đôi chân tôi vẫn bước đi, một cách chậm rãi, và rồi tôi đã ngồi vào chiếc ghế quen thuộc trong vô thức.
"Hai phần nước tự phục vụ."
Tôi nhận ra sau khi đặt đồ uống. Hôm nay cậu ấy có tới đâu, đặt hai phần là phí rồi.
"...mình đúng là đồ ngốc mà."
Hôm nay không có Narumi trước mặt tôi, thời gian cứ thế trôi qua.
Tôi tự hỏi giờ này cậu ấy đã về nhà chưa. Tôi tự hỏi chắc giờ cậu ấy đang ở bên gia đình mình. Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có bắt đầu cảm thấy thoải mái và không bao giờ đến đây nữa không.
Đó là tất cả những gì tôi nghĩ được vào lúc đó.
".....?"
Một dòng thông báo xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Đến từ Narumi.
"Ểh..."
Tôi không cần phải vào ứng dụng để xem tin nhắn là gì.
Bởi vì toàn bộ thông tin đã hiện lên thanh thông báo rồi.
[Tớ đang tới.]
Tin nhắn đơn giản, đúng trọng tâm.
Chỉ cần như thế là đủ để truyền tải thông điệp.
Cậu ấy muốn tôi đợi cậu ở đây.
Mọi thứ đã được tiếp nhận.
Mơ sao, là mơ hả? Tôi chỉ đang tưởng tượng ra viễn cảnh có lợi cho mình thôi đúng không?
Tôi nghi ngờ bản thân và nhanh chóng bác bỏ điều đó.
"...cậu tới thật rồi."
Là Narumi đây rồi. Thật sự là Narumi Kouta đây rồi. Cậu ấy nhanh chóng tiến lại gần, thở hổn hển.
"Tớ tưởng hôm nay là ngày cậu dành ra để ở nhà cơ mà...."
"Kế hoạch là như thế."
Đi ngang qua bàn, Narumi ngồi xuống chiếc ghế đã trở nên "quen thuộc" sau năm này vừa qua.
"Hôm nay, tớ quyết định sẽ nghe Kazemiya phàn nàn."
....Này Narumi à.
"Cậu quyết định sẽ nghe tôi phàn nàn á....nhưng mà...tại sao cơ?"
"Chuyện trường lớp, chuyện cá nhân, chuyện---gia đình, và đại loại thế. Chúng ta sẽ càm ràm và người còn lại sẽ lắng nghe tất cả. Đó là mục đích thành lập liên minh mà."
Narumi à, cậu tới đúng lúc, đúng thời điểm, cậu có biết tôi mừng như thế nào không?
"....."
"...Nói gì đi chứ."
"Xin lỗi, tại tớ chẳng biết nói gì cả."
"Ý cậu là sao cơ."
Tôi thực sự rất hạnh phúc. Hạnh phúc vì cậu đã tới đúng lúc.
Tôi hạnh phúc đến mức không từ nào có thể diễn tả nổi. Dù có nói thế nào, dù có nói bao nhiêu đi nữa cũng không thể diễn tả hết được.
"Tớ nghĩ là cậu sẽ không tới....Tớ còn chẳng nghĩ là sẽ được gặp cậu vào ngày hôm nay cơ.....Tại sao cơ chứ? Tớ chỉ đang bất ngờ đến nỗi chẳng nói được lời nào."
Tôi có bất ngờ thật, nhưng hơn cả thế là cảm giác hạnh phúc.
Cố lắm tôi mới ngăn nước mắt mình không rơi.
***
Chết thật, mặt mình nóng quá.
Tôi không hiểu tại sao chỉ nhớ tới khoảnh khắc Narumi đến....à không, chỉ cần nghĩ tới Narumi đã khiến cho mặt tôi nóng lên. TIm tôi đang đập nhanh đến mức loạn nhịp.
Tôi cần ai đó giải thích cho tôi, cái cảm giác trong lồng ngực này là gì.
Nhưng cùng lúc đó, tôi nghĩ họ đừng nói ra thì tốt hơn.
Nếu tôi biết, mọi thứ sẽ thay đổi.
Có thể tôi đang chạy trốn khỏi nó nữa. Tất cả những gì mà tôi biết là tôi đang chạy trốn khỏi một thứ không xác định.
Thôi nào, mọi thứ sẽ dịu lại thôi, từ từ bình tĩnh nào.
May quá, mai là thứ bảy, tôi không phải gặp cậu ấy.
"....Mặt mình sẽ như thế nào nếu lại gặp cậu ấy đây?"
Đó là điều duy nhất làm tôi bận tâm lúc này.
Đã lâu rồi có thứ khác làm tôi bận tâm ngoài chuyện gia đình đấy.