"Cậu quyết định sẽ nghe tôi phàn nàn á....nhưng mà...tại sao cơ?"
"Cậu hỏi tại sao à...."
Tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại sẵn sàng phá vỡ những quy tắc thường ngày của mình, bỏ qua khoảng thời gian dành cho gia đình mà lại chạy thẳng tới nhà hàng vào ngày thứ sáu như thế này.
"Chuyện trường lớp, chuyện cá nhân, chuyện---gia đình, và đại loại thế. Chúng ta sẽ càm ràm và người còn lại sẽ lắng nghe tất cả. Đó là mục đích thành lập liên minh mà.
Đó là những yêu cầu ngay từ đầu của Kazemiya. Đừng bảo là cô ấy quên rồi nhé.
"....."
Nhưng rồi, Kazemiya chỉ đứng hình há miệng, với những biểu cảm khó diễn tả.
"...Nói gì đi chứ."
"Xin lỗi, tại tớ chẳng biết nói gì cả."
"Ý cậu là sao cơ."
"Tớ nghĩ là cậu sẽ không tới....Tớ còn chẳng nghĩ là sẽ được gặp cậu vào ngày hôm nay cơ.....Tại sao cơ chứ? Tớ chỉ đang bất ngờ đến nỗi chẳng nói được lời nào."
Hiếm khi thấy Kazemiya bối rối như thế này. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ làm ra vẻ mặt này không chỉ ở trên lớp đâu, mà còn khi ở chung vào buổi tối nữa.
"....như đã nói từ trước. Sự thật là tớ không có kế hoạch sẽ đến đây vào ngày hôm nay."
"...vậy tại sao cậu ở đây?"
"...tớ chịu."
"Cậu không biết. Gì vậy?"
Khi tôi trả lời thành thật, Kazemiya bật cười.
"Im đi. Tớ cũng tự hỏi và chẳng biết tại sao. Được rồi, đến tiết mục phàn nàn rồi. Tớ cũng quyết định đến đây sẽ chỉ để nghe rồi..... À đợi chút, chờ tớ order một ly nước đã."
"Cậu chẳng cần phải order gì đâu."
"Cậu là ác quỷ à. Tớ đã chạy đến đây đấy, giờ đang khát lắm."
".....Hửm? Cậu chạy đến đây cơ à."
"...Thì sao? Có gì không ổn à?"
"Không, không có gì, tôi còn thấy mừng nữa."
Tôi tự hỏi tại sao. Tôi không thể nhìn thẳng mặt Kazemiya lúc này.
"Dù gì thì, để tớ đi order đã."
"Đã nói rồi, ngồi xuống."
Kazemiya chìa tờ hóa đơn ra trước mặt tôi. Trên tờ giấy viết: "Món ăn: nước miễn phí tự phục vụ. Số lượng: 2"
"...Tớ không nghĩ Narumi sẽ tới, nhưng tớ lỡ đặt 2 phần nước như một thói quen rồi."
Tôi thường hướng tới nhà hàng này sau khi kết thúc ca làm thêm, và tôi nhờ Kazemiya order sẵn một ly nước cho tiện.
"Cậu thật may mắn khi tôi đến đây đấy."
"Kể cả cậu có không tới thì tớ cũng sẽ uống cả hai ly thôi."
"Đây là đồ uống miễn phí, vì vậy thì dù có phàm ăn cỡ nào thì cậu cũng chỉ uống đủ cho một người thôi."
"Sẽ ổn nếu tớ uống lượng gấp đôi thường ngày."
Kazemiya ném cho tôi một lý luận vô lý, cùng lúc đó, mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi thả lỏng hai vai, và mọi thứ không cần thiết bay biến khỏi đầu tôi, như thể những giây phút thường ngày sau giờ học đã quay lại vậy.
"...Haha, nghe hơi vô lý nhỉ?"
"Ha ha ha, vô lý lắm."
Cả hai đều cười lớn.
"Cảm ơn cậu Narumi, tôi cảm thấy tốt hơn rồi."
"Không cần phải cảm ơn tớ. Tớ đến đây không phải để mua vui cho cậu."
"Ừ. Đúng rồi. Narumi đến đây là để nghe tớ phàn nàn mà nhể."
"Điều đó tiện lợi cho tớ."
"Ừ nhỉ, tiện lợi cho cậu quá rồi đấy."
Tôi tận dụng phần nước miễn phí mà Kazemiya đã order cho tôi trước đó, rót đầy một ly nước dưa lưới kèm với một ít đá. Bên cạnh tôi, là Kazemiya đang đứng chờ để lấy phần nước của mình.
"Cậu thích nước dưa lưới nhỉ?"
"Ở nhà có uống được đâu."
"À đúng nhỉ. nước dưa lưới là thức uống phổ biến tại các quán ăn. Tớ chỉ thấy nó xuất hiện ở các nhà hàng gia đình thôi, chứ chẳng thấy ai đóng chai bán nó cả. Tự nhiên thắc mắc tại sao."
"Một cách để tạo ra sự khan hiếm?"
"Và nó là cái gì vậy?"
"...Thứ đó có trời biết. Chắc thế."
"Cậu ngẫu hứng quá đấy."
Kazemiya mỉm cười với tôi rồi lấy một chiếc ly thủy tinh đầy đá.
Đặt chiếc ly đá vào máy lấy nước rồi cô dùng ngón trỏ của mình bấm vào nút mà tôi vừa bấm ban nãy.
"Tớ cũng sẽ uống nước dưa lưới."
"Cậu chắc cậu sẽ không uống trà à?"
"Dịp đặc biệt thôi."
Chúng tôi đều quay trở về chỗ ngồi với nước dưa lưới trong tay.
Mặc dù chỉ mới buổi chiều, nhưng những chỗ ngồi xung quanh chúng tôi đang dần được lấp đầy.
Có cả người lớn đi cùng với trẻ con, có học sinh, còn có những người đang đánh máy một cách điên cuồng như đang soạn thảo văn bản hay thứ gì đó, có người lại đang chỉ trỏ vào văn bản trên bàn cho cuộc họp của mình.
Tất cả kết hợp lại tạo nên tiếng ồn. Âm thanh của cuộc sống. Họ chỉ đang tập trung vào bản thân họ, không để tâm tới những chuyện đang xảy ra xung quanh. Tôi thích cái "âm thanh ồn ào" này. Nó cho tôi cảm giác như chỉ có một mình mình trên thế giới vậy, kể cả khi có rất nhiều âm thanh bên tai tôi.
"....xin lỗi cậu vì ngày hôm qua."
Giọng nói của Kazemiya được truyền đến tôi mà không bị gián đoạn tí nào bởi âm thanh bên ngoài.
"Mẹ tớ, chắc hẳn cậu thấy không thoải mái rồi."
"Cậu không làm gì sai cả, vì vậy nên không cần xin lỗi đâu."
"Nhưng vì đó là mẹ tớ. Nếu Narumi cảm thấy không thoải mái thì tớ phải xin lỗi thay mẹ."
"...có chút phiền. Gia đình là vậy."
"Tôi đồng tình."
Cô ấy thay mặt xin lỗi chỉ vì đó là gia đình của mình. Chỉ vì đó là mẹ của cô ấy. Chỉ vì cô ấy là con của mẹ. Bởi vì họ có quan hệ huyết thông với nhau.
Không do Kazemiya làm bất kì điều gì cả. Gia đình, quả thực thật rắc rối.
"Nếu để nói, chuyện ngày hôm qua làm tôi không thoải mái là..."
Thật lòng thì.
Ngày hôm qua, vào buổi tối, tại nơi đó.
Nói chính xác hơn, điều khiến tôi khó chịu. Một cảm giác khó chịu khó có thể bỏ qua vẫn còn vương lại trong lồng ngực tôi.
"Ngay từ đầu, từ góc nhìn của mẹ cậu, mọi thứ đều do Kazemiya cả, với góc nhìn của mẹ cậu, với thái độ của mẹ cậu và với hành động của mẹ cậu nữa. Nếu cô là quản lý thì cổ nên chỉnh sửa việc thể hiện cảm xúc đó lên khuôn mặt thì hơn."
Sau khi buông lời khó chịu, tôi làm một ngụm nước dưa lưới để làm ẩm cổ họng mình.
"Hì hì hì..."
Sau khi ly nước chỉ còn một nửa, Kazemiya cười khúc khích.
"Ahaha, cái gì vậy. Cậu là người sẽ nói vậy về mẹ người khác à?"
"Nếu phải xin lỗi thì tớ sẽ xin lỗi với không chút lương tâm nào đâu."
"Tốt...giờ tớ thấy ổn hơn rồi."
"Kazemiya?"
"Ừ, thực sự thì tớ không thể nói nhiều như cậu được."
"Ừa, tớ bất ngờ. Tớ không nghĩ là tớ có thể nói nhiều như thế với mẹ người khác."
Tôi không bao giờ nói về gia đình nhà người khác.
Khi tôi ở cạnh cô ấy, tôi cảm thấy mình đang ngày càng đánh mất con người kia.
"....tất cả lại tại cậu."
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tớ không hiểu cậu có ý gì."
"Tớ cũng có hiểu đâu."
"Đừng có nhái lời tôi."
Cười lớn, cô ấy xoay xoay chiếc ống hút rồi bấm nó một cái bằng ngón tay thanh tú của mình.
Những viên đá đập va vào ly tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng, mát lạnh.
"Tớ không phải em gái của Narumi, ...hôm qua tớ con bị mẹ mắng nữa."
"Tớ muốn chiến hữu của mình chia sẻ thông tin với tớ."
Tôi lại có suy nghĩ giống với Kazemiya lúc trước.
"Nó không phải chuyện tốt lắm...nhưng mà có ổn không vậy?"
"Thế tại sao cậu lại khơi chuyện đó ra?"
"...Ừ thì...đó là những gì chúng ta bàn từ trước rồi nhỉ. Tớ nghĩ không nên không kể cho Narumi nghe điều đó."