Houkago, Famiresu de, Kurasu no Ano Ko to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

20 65

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

108 1014

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

38 313

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

62 1099

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

(Đang ra)

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

Tokiumi Yui

Cuốn tiểu thuyết khép lại hành trình của loạt truyện Your Lie In April cho ta kinh qua góc nhìn của năm nhân vật, Kaori, Tsubaki, Takeshi, Emi và Wataru về Kousei, mang đến cho ta nhiều mẩu chuyện mới

2 11

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

434 50222

Phần 1-Học kì đầu tiên - Chương 08 - Thay đổi nho nhỏ.

"Rồi rồi, vậy con có mối quan hệ thế nào với Kazemiya vậy?"

"..........."

Diễn biến tiếp theo vào bữa sáng hôm sau có lẽ không phải là thời gian của một gia đình hạnh phúc, mà là một mà "thẩm vấn" không thể tránh khỏi.

"Kazemiya á, mẹ đang nói ai vậy?"

"Kouta có vẻ có bạn gái rồi đó."

"Ồ, là bạn gái của Kouta, thì ra là thế."

"Bất ngờ quá chừng luôn. Con còn chả nói mấy câu chuyện lãng mạn bao giờ. Mẹ muốn nhân cơ hội này phỏng vấn cảm giác của một anh chàng trung học đang yêu quá."

Có lẽ vì mẹ là một nhà văn, nên mẹ là kiểu người thích nói về những chủ đề kiểu này. Tuy nhiên, sau khi li hôn thì mẹ phải kiềm chế cái sở thích này lại. Hình như mẹ còn cố gắng thay đổi nó nữa. Rốt cuộc vì lo lắng cho tôi đây mà.

"Con nói rồi bạn bè thôi mà."

"Hừm....bạn bè thôi à....Nhưng mà nghe giọng có vẻ dễ thương lắm đó."

"Chỉ mới nghe giọng thôi mà. Mẹ tưởng tượng kiểu gì hay vậy."

"Mẹ là nhà văn mà, kiểu thế."

Thành thật mà nói thì nó có hơi khó chịu. Nhưng bầu không khí thì không.

Do những tội lỗi và cảm giác khó chịu khi ở nhà. Tôi nghĩ tôi nên chịu đựng chút xíu để có chút gì đó xóa đi những cảm giác kia.

(.......à nghĩ kĩ thì đây là lần đầu tiên nhỉ?)

Từ khi chuyển tới ngôi nhà này.

Đây là lần đầu tiên tôi không còn tí cảm giác tội lỗi nào khi ngồi vào bàn ăn. Có lẽ đây là khoảnh khắc hạnh phúc thực sự.

"Mẹ nhớ thì con không có ca làm thêm vào thứ Sáu tuần này đúng không. Nếu muốn thì con có thể đi hẹn hò đi cũng được đó. Nếu cần thì mẹ cho tiền."

"Con cảm ơn, nhưng mà con sợ cậu ấy sẽ về thẳng nhà luôn."

Bên cạnh dượng Akihiro, tôi có thể nói chuyện bình thường.

Tôi tính ăn nhanh nhanh như mọi ngày cho xong rồi thôi. nhưng mà....... Ảo thật đấy.

(Sức mạnh của Kazemiya đây sao)

Tôi không nghĩ có thể cải thiện sự gượng gạo trong nhà chỉ với việc để Kazemiya tiếp chuyện điện thoại với mẹ đấy.

...........Chỉ mới là tạm thời. Tôi đâu có nói chuyện với Kazemiya trước đó.

Nhưng nhờ có mối quan hệ tạm thời đó, chuyện nhà tôi đã khác. Phải cảm ơn Kazemiya mới được.

"Kotomi à, nếu con muốn ra ngoài chơi với bạn bè thì cứ đi đi, đừng sợ."

"Không sao. Con thích ở nhà với gia đình mình hơn."

Nghĩ lại thì tôi chưa bao giờ thấy Tsujikawa đi chơi với bạn.

Ít nhất là khi tôi chuyển đến đây ở thì em ấy chỉ đi mua sắm với mẹ và dượng thôi. Nếu đi mua sắm cá nhân thì cũng đi rất nhanh chóng.

Trái ngược với tôi, Kotomi suốt ngày ở nhà với ba mẹ.

"Vậy...Narumi-senpai"

"Sao thế."

"Hơi nhiều chuyện nhưng mà em thấy anh về nhà trễ quá đấy. Cho dù có là do làm thêm nhưng mà về khua nguy hiểm lắm đó."

"Kouta là một chàng trai mà......."

"Dù là con trai cũng không đồng nghĩa với việc không vướng vào những rắc rồi."

"...Em nói đúng."

"Ai mà chả lo khi con mình về khua chứ."

"...dạ vầng."

Cả hai vợ chồng đều ngạc nhiên trước lí lẽ của con gái mình. Thực tế thì Tsujikawa-san đã đúng và đó cũng không phải là lời mà cha mẹ nên nói để dạy dỗ con mình. Chắc do họ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí thôi.

"Ngoài ra thì.....có rất nhiều những tin đồn thất thiệt về Kazemiya-senpai đó. Nếu cả hai bị bắt gặp đang đi cùng nhau vào đêm khua thì có thể anh cũng bị vướng vào rắc rối đó."

Tôi biết những tin đồn về cô cái Kazemiya kia.

--Thực sự thì tôi không biết được tin đồn đó có đúng hay không, chuyện cô ấy có mối quan hệ với đám vô lại hay chuyện cô ấy đi đêm nữa.

Tôi nhớ lại lời nói của Natsuki.

Dù có cô ấy có là em gái của ca sĩ nổi tiếng Kuon, thì thực sự đó là những gì mà Kazemiya đang phải chịu đựng ở trường.

Tôi chỉ mới bắt đầu trò chuyện với Kazemiya được có vài ngày.

Vì vậy, tôi chỉ mới có thể hiểu và thông cảm với cô ấy với tư cách cùng là khách hàng quen của một quán ăn quen thuộc mà thôi.

Nếu ai đó hỏi tôi có hiểu gì về cô ấy không thì tôi sẽ thẳng thắn nói "không".

Nhưng lời đồn ấy có thể là thất thiệt mà cũng có thể là thất thiệt.

"...Cảm ơn vì bữa ăn. Con đi học đây ạ."

Nhưng rồi.

Tôi vẫn không chấp nhận những lý lẽ của Tsujikawa-san.

***

"Kouta, sao nhìn mặt mày hôm nay khắc khổ vậy?"

Trong khi đang ăn trưa, Natsuki nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nhận xét.

"Thiệt hả?"

"Thiệt, mày làm cái bộ mặt này nguyên buổi sáng luôn rồi."

"Thì tao có cười được giống cái bản mặt của mày đâu."

Tôi hiểu, Natsuki nó đang cố làm dịu bầu không khí theo cách riêng của nó. Nhưng mà tôi không thể nhịn cười trước cái khuôn mặt hề hước kia."

"Tao chỉ đang nghĩ vu vơ thôi."

Tsujikawa cảnh báo cho tôi về cô gái tên Tsujikawa.

Chuyện đó cứ làm tôi nghĩ mãi. Mà tôi cũng chẳng nhận ra rằng tôi đang tốn quá nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung luôn. Cái cảm giác mơ hồ ấy cứ kẹt mãi trong trái tim tôi. Và tôi chả biết gọi tên nó kiểu gì nữa, cứ vậy mà luẩn quẩn trong suy nghĩ của mình.

"Mày có muốn giải quyết vấn đề không?"

"Tao cũng chả biết..."

"Cần tao giúp gì không?"

"Bây giờ thì khó nói lắm. Nhưng nếu cần sự giúp đỡ thì lúc đó tao sẽ ới mày sau."

"Ok, được rồi. Tao không hỏi gì nữa đâu."

Tôi thích Natsuki vì hắn hiểu rõ những tình huống kiểu này.

Tôi và Natsuki có một mối quan hệ tốt đẹp từ khi cả hai còn nhỏ. Giữ được sự thân thiết đến giờ phần lớn do tính cách của Natsuki.

"Mà sáng nay, trông Kazemiya có vẻ lạ lắm."

"Lạ á, sao vậy."

"Hả, mày không nhận ra à."

Tôi đắm chìm trong suy nghĩ của mình đến nối chẳng nhận ra sự kì lạ luôn.

"Hôm nay cô ấy buồn ngủ từ lúc cô ấy tới trường, ngủ vào tất cả những giờ giải lao luôn ấy. Như thể là cô ấy đã thức khua cho tới sáng vậy."

"....không thể nào..."

Tôi sực nhớ chuyện mình giới thiệu một con game cho Kazemiya vào tối hôm qua....nhưng mà nó có liên quan gì không?

Tôi không nghĩ rằng Kazemiya Kohaku là người thức khua cày game đấy.

"Tao chưa bao giờ thấy Kazemiya ở tình trạng đó bao giờ cả. Cô ấy có khỏe không vậy....Cả lớp đang tò mò lắm đấy."

"....tôi không biết chuyện gì đã xảy ra."

Mau chóng gạt bỏ những hình ảnh xuất hiện trong đầu, tôi nhanh chóng xử lý bữa trưa của mình.

Hậu tố senpai muốn nói là Kotomi xa cách với Kouta ấy. Xa cách đến mức anh em trong nhà gọi nhau bằng họ và hậu tố là "tiền bối" chứ không phải là "oniichan".