Tiết học đầu tiên vào thứ hai của lớp D năm 2 tại trường cao trung Hoshimoto là môn Toán.
Đó là ngày học đầu tiên sau một kì nghĩ lễ. Vào thứ hai-cái ngày mà hiệu suất của học sinh và người lớn trở nên kém nhất thì chúng tôi đang phải làm việc với những dãy số. Và sau đó là những lời than phiền quen thuộc về việc xếp lịch học tập như ác quỷ khi xếp tiết học đầu tiên cho ngày đầu tuần.
"Ok, sao rồi, sống với gia đình mới như thế nào?"
Có một loại người thường xuyên xía vào cuộc sống của người khác mà không quan tâm đến điểm dừng. Hắn có một nụ cười thân thiện, và thấp hơn so với trung bình các bạn nam khác trong lớp. Nếu xếp hắn vào thang đo chiều cao thì sẽ nằm ở mức dưới trung bình nhưng hắn đã biến điều đó thành vẻ đẹp của bản thân mình.
Dáng vẻ anh ấy chờ đợi câu trả lời của tôi giống như một chú cún đang vẫy đuôi vậy.
"Mày biết mà Natsuki, đó không phải là những gì tao muốn nghe khi hiện tại tao đang phải vật lộn với những con số đây này."
"Khi mà mày có một ngày tệ hại thì mày phải cần một chủ đề tán ngẫu để giải thoát khỏi những thứ tệ hại kia chứ."
"Chứ vậy thì thiếu gì chuyện để nói..."
Chúng tôi quen biết nhau từ hồi học mẫu giáo, bằng sự trùng hợp, chúng tôi đã trở thành bạn cùng lớp. Chúng tôi còn chưa bao giờ ở khác lớp với nhau. Kể cả đến bây giờ đã cùng là học sinh cao trung năm hai, chuyện đó vẫn tiếp diễn, hắn từng nói rằng: "Tao đang rất là hóng coi năm sau sẽ như thế nào."
Hắn cũng nói rằng: "Tao thích có một cô bạn nữ nếu cô ây là bạn thuở nhỏ cơ". Nhưng đáng tiếc thay, người ở vị trí đó là tôi.
"Thực ra, mày cũng biết mà tao cũng không muốn xâm phạm vào cuộc sống cá nhân của mày đâu, nhưng mà Kouta này, mày đã làm thêm suốt kể từ khi mẹ mày tái hôn mà. Nhờ có đó mà tao với mày còn méo thể đi chơi, bộ mày không thấy phiền hả?"
Có thể bạn sẽ nghĩ rằng hắn là một người phiền phức và sẽ quấy rầy bạn mà không có điểm dừng, nhưng thực tế hắn lại khá giỏi trong việc nhận ra giới hạn đó. Ngay cả trong cuộc trò chuyện này, Natsuki cũng vạch ra ranh giới mà tôi cũng chẳng hề nhận ra, và hơn hết, tôi có thể khẳng định rằng nó thật sự quan tâm đến tôi, vậy thì làm sao tôi đối xử tệ với nó được cơ chứ. Hơn thế nữa, Natsuki còn hết lòng hỗ trợ tôi khi mà tôi thật sự muốn trốn khỏi nhà vì ghét nó. Tấm lòng quan tâm, rộng lượng và...cả tinh tế nữa chính là thứ khiến nó thu hút, đó cũng là lý do vì sao mọi người thường xuyên vây quanh nó-tôi thiết nghĩ thế.
"...Đừng hỏi thế nữa, tao gặp khó khăn với khoảng thời gian ở nhà mà thôi, không hơn không kém."
"Hiểu rồi, chỉ mới có...một tháng kể từ khi mẹ mày tái hôn và máy chuyến đến sống tại một ngôi nhà mới thôi mà."
"Và trên hết, tao còn có một cô em kế . Thành thật mà nói thì tao không biết đối xử với ẻm thế nào cả"
"Và thế là mày cố ý dành nhiều thời gian cho làm thêm và dành thời gian tại một nhà hàng sau khi kết thúc công việc hả?"
Tôi gật đầu.
--Trong kì nghỉ xuân, ngay trước khi tôi lên năm hai thì mẹ tôi đã tái hôn.
Người đó là một doanh nhân làm việc tại một nhà máy sản xuất đồ chơi.
Ông ấy không phải là một người đàn ông tôi. Sự thật, tôi phải nói rằng ông ấy là một người tốt. Tôi không hề có ý kiến gì nếu mẹ tôi chọn người đàn ông đó. Mẹ đã nuôi lớn tôi một mình và bây giờ tôi muốn mẹ tôi được hạnh phúc, và tôi chúc phúc cho mẹ tôi bằng cả tấm lòng.
Nhờ đó hai mẹ con tôi chuyển đến một ngôi nhà mới.
Chúng tôi từng sống trong một căn hộ chung cư, nhưng hiện tại chúng tôi đang ở trong một căn nhà hai tầng tuyệt đẹp. Hơn hết, tôi nghĩ rằng cuộc sống của chúng tôi đã cải thiện so với trước. Bố dượng mới của tôi đối xử với tôi rất tốt. Tôi hạnh phúc và biết ơn điều đó.
Nhưng có hai vấn đề.
Thứ nhất là bố dượng có một người con gái. Hơn thế nữa, cô ấy là một học sinh năm nhất kém tôi một tuổi học tại học viên Hoshimoto. Không chỉ có thành tích cao và giỏi vận động, cô ấy còn được chọn làm đại diện cho những học sinh mới của trường.
Chung một mái nhà nhưng lại khác họ, tôi thực sự lo lắng về cách ứng xử với cô ấy.
Ngoài ra, ánh mắt cô ấy nhìn tôi có chút gì đó lạnh lẽo. Tôi từng nghĩ rằng có ấy có ác cảm với đàn ông nhưng sự thật thì cô ấy có thể nói chuyện bình thường với dượng, cô ấy cũng dễ dàng nói chuyện với các giao viên nam trong trường nữa.
Và vấn đề thứ hai là tôi cảm thấy không thoải mái khi sống trong ngôi nhà này.
Tôi không thể thích nghi với gia đình mới và cả môi trường sống mới.
Và thế là tôi bắt đầu tăng ca làm thêm và ghé vào một nhà hàng gia đình để giết thời gian.
"Có thể là tao đang can thiệp hơi sâu, nhưng mà thật sự có ổn không vậy? Sau tất cả, tao nghĩ cô ấy sẽ lo lắng nếu mày tiếp tục dành nhiều thời gian hơn cho việc làm thêm hoặc về nhà ngày càng muộn đấy."
"Tao hiểu, thực sự thấy có lỗi với mẹ và dượng nhưng mà..., thực sự quá bí bách khi ở nhà."
Tôi không làm được gì cả. Tôi hiểu nguyên nhân, và tôi cũng hiểu luôn rằng mình phải khắc phục tình trạng này, nhưng tôi lại chẳng làm gì."
"Vầng vầng, hiểu rồi. Có chuyện không tiện và cũng có những thứ chưa thể giúp chứ gì"
Đó, hắn không nói rằng "Hãy cố hết sức để tiếp cận em ấy" hay ép buộc tôi làm như này như kia. Đó cũng là điểm mà tôi thích ở Natsuki.
"Làm công việc bán thời gian hay là tới nhà hàng gia đình thì cũng ok cả "thôi, nhưng mà nếu mày đang muốn giết thời gian thì phóng tới nhà tao đi. Thỉnh thoảng tao cũng có thể chơi với mày đó."
"Ok, cho tao nhờ nhé"
Có lẽ đây là những gì Natsuki muốn nói.
Đó là tôi có thể dùng cậu ta như một lối thoát cho bản thân mình.
Và tôi cũng biết ơn vì điều đó. Natsuki là người duy nhất tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên, đặc biệt là sau khi anh ấy biết được người bố trước đây của tôi.
"Xin lỗi, Kazemiya à. Tớ nhờ cậu một xíu được không?"
Bỗng nhiên, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của các cô gái khác trong lớp.
"......Gì?"
Cũng đã được 1 tháng kể từ ngày chúng tôi trở thành học sinh năm hai. Bỏ qua sự thật rằng cậu ấy vẫn chưa thân với bạn cùng lớp mới thì trong mắt tôi cậu ấy không thực sự thân thiện lắm. Mặc dù Kazemiya trông có vẻ ngầu và là một con người độc lập thì nhìn chung cậu ấy vẫn không thân thiện cho lắm. Ngay từ đầu cậu ấy đã không bao giờ rời mắt khỏi điện thoại của mình.
Cô gái ngỏ lời với cậu ấy có lẽ cũng hiểu được điều đó, nhưng cô vẫn cố bắt chuyện mặc dù bị ngó lơ.
"Ừ...thì, chị gái của Kazemiya là ca sĩ Kuon phải không nhỉ?"
Cô gái ấy hỏi với vẻ mặt đầy sự phấn khích, Ca sĩ Kuon có lẽ là đang nhắc tới một ca sĩ (nói chính xác hơn thì là một nhà soạn nhạc-ca sĩ) người hiện tại đang cực kì nổi tiếng đặc biệt là đối với học sinh cao trung.
Kuon có tên thật là Kazemiya Kuon, rõ ràng là chị gái của Kazemiya còn gì, gần như tất cả học sinh trong trường đều biết tới chuyện đó. Và cũng vì thế mà cô em gái, Kazemiya, khá nổi tiếng trong trường. Vâng, đó cũng chính là một lý do khác cho sự nổi bất của cô ấy.
"Đúng đấy, thì sao nào?"
"Tớ là một fan của Kuon-san. Vì vậy nên là...cậu có thể giới thiệu tớ với chị ấy được không."
"Không"
Kazemiya đã từ chối cô bạn cùng lớp một cách thẳng thừng.
Cô ấy chắc hẳn đã được nhờ vả nhiều lần như thế trước đây. Tôi không thể không tán thưởng trước sự từ chối một cách lịch sự như thế.
"Vậy thì,... có thể cho tớ xin một bức ảnh chụp thôi được không....Tớ đã cũng đã dõi theo chị ấy từ hồi mới ra mắt công chúng rồi đó."
"Không nghe đằng này nói gì à?"
Có thể nghe rõ rằng giọng cô ấy đã "lạnh" đi.
"Không là không"
"........"
Có vẻ như bị đe dọa. Cô gái đã nhờ vả trước đó câm nín, quay lưng và trở về chỗ ngồi của mình.
Sau tất cả, những người trong lớp trước đó chú ý tới màn đối thoại nhanh chóng quay trở lại trò chuyện rôm rả như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Cậu ấy giẫm phải mìn trông đã mắt ghê đó."
"Mìn?"
"Đúng rồi đấy, tao có nghe kể rằng Kazemiya không thích việc người khác nói về chị của mình. Ngoài ra thì tao còn nghe là năm ngoái có rất nhiều cô gái như cậu kia và có lẽ Kazemiya đã có một khoảng thời gian khó khăn đấy."
"Hể, không biết luôn đấy."
"Thì tụi mình ở khác lớp mà. Chỉ là nghe phong phanh từ người khác thôi. .....Ngoài ra cậu ấy còn dính phải một số lời đồn nữa cơ."
"À, thì ra là vậy..."
Tôi cũng biết điều đó. Tôi đã từng nghe rất nhiều lời đồn thất thiệt về Kazemiya Kuhaku.
"Có tin đồn rằng cô ấy là gái hay là có qua lại với mấy thành phần bất hảo, tao không biết tin đồn đó có đúng hay không nữa. Tao thực sự không thích những tin đồn kiểu này, nghe chối tai thực sự."
Natsuki nói theo kiểu này thì chắc là mấy cái lời đồn này không đáng tin?
Thằng này có mối quan hệ rộng cực. Vì thế mà các lời đồn và thông tin đến tai nó cũng khác nhau nữa. Hắn không hoàn toàn tin vào những gì mà hắn nghe được, nhưng nó sẽ liên kết các thông tin mà mình có được từ rất nhiều người và điều tra ra sự thật. Nó là kiểu người như thế đó.
"......Mà, dù tin đồn có đúng đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan đến mình."
"Hè hè, đúng nhỉ, đúng với Kouta. Tôi có một nguyên tắc là không can hệ tới chuyện gia đình người khác."
"Ai chả thế chứ."
"Không không, mày biết đấy, có nhiều người xen vào chuyện gia đình người khác với đôi chân bẩn thỉu của sự ích kỉ và sự tò mò mà. Đấy, giống cô gái ban nãy đấy."
Thực sự thì câu nói ấy có vẻ hơi nặng nề đối với một nữ sinh trung học đấy.
Tôi tự hỏi rằng Natsuki có còn suy nghĩ gì về cuộc trao đổi ban nãy nữa không.
"......"
Kazemiya tiếp tục nhìn vào điện thoại của cậu ấy một cách hờ hững.
Là cái dáng vẻ ấy, giống y như lúc ở trong nhà hàng.
Cậu ấy hành động như thể cậu ấy đã quên đi mất...cuộc trò chuyên với cô gái ban nãy. Với góc nhìn của tôi thôi, hoặc là cũng không hẳn như thế.
"A!, chuông rồi."
Như thể muốn cắt đứt suy nghĩ của tôi, tiếng chuông giờ vang lên, và tất cả mọi người bao gồm cả Natsuki, ngừng trò chuyện và trở về vị trí của mình.
(Tuy nhiên)
Tôi không quan tâm chuyên Kazemiya nghĩ gì hay cậu ấy có mối quan hệ với gia đình mình như thế nào. Tôi không có hứng thú với điều đó.
Tôi sẽ không can dự vào chuyện gia đình của người khác.
Tôi lo chuyện gia đình tôi còn chưa xong mà...
Đoạn này thực sự không hiểu vì sao lại là "từ chối lịch sự" nữa. Ở Nhật Bản kinh tế phát triển nên là đa số các trường học không còn sử dụng trống trường như ở Việt Nam nữa mà sử dụng chuông reo được thiết lập tự động. Cứ đến giờ là nó reo báo hiệu giờ vào lớp, ra chơi, .... Anh em nào xem anime nhiều thì chắc biết cả rồi.=))