Houkago, Famiresu de, Kurasu no Ano Ko to

Truyện tương tự

Bạo chúa tại đế chế liên ngân hà.

(Đang ra)

Bạo chúa tại đế chế liên ngân hà.

Mishima Yomu

Liệu Liam sẽ có thể trở thành một lãnh chúa độc ác một cách an toàn?

41 578

Kuroinu: Lời hứa của Archer

(Đang ra)

Kuroinu: Lời hứa của Archer

NimtheWriter

-Một Crossover fanfic giữa Fate và Kuroinu.-

3 6

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

2 2

Baron Musou: A Case Where a Young Man Who Hated Nobility Was Reincarnated as a Rural Aristocrat

(Đang ra)

Baron Musou: A Case Where a Young Man Who Hated Nobility Was Reincarnated as a Rural Aristocrat

Underwater Meadow (水底草原)

Đây là câu chuyện về một chàng trai trẻ lập khế ước với những con quái vật cấp độ thần thoại và giải phóng sức mạnh vô song của mình vì lợi ích của gia đình và thần dân của mình.

14 727

Phần 1-Học kì đầu tiên - Chương 01- Cùng một chỗ, cùng một người

"Cho tôi một sandwich nhiều tầng và một phần nước tự phục vụ".

Tôi đã gọi món mà không mấy chú ý đến thực đớn của quán. Ngay sau khi phục vụ rời khỏi bàn ăn, tôi nhanh chân bước thẳng tới khu đồ uống, lấy đại một chiếc cốc thủy tinh được in hình logo của quán. Sau khi cho vào đó một ít đá, tôi đặt cốc vào máy lấy nước và chọn một phần nước dưa gang cơ bản-một thứ nước không có vị giống với dưa gang cho lắm. Sau khi rót một cách vừa đủ để bọt khí không trào ra, tôi cắm ống hút vào ly và trở lại chỗ ngồi quen thuộc của tôi, lặp lại một quá trình quen thuộc y như hồi mới đến với những bước chân đã trở nên quen thuộc. 

Tại một nhà hàng gia đình mang tên "Flowers" 

Vào một buổi tối thứ sáu, quán đã kím mít với trẻ em và nhân viên công sở tan làm.

Tôi nhấm nháp nước dưa gang thông qua chiếc ổng hút và dán mắt vào khung cảnh của nhà hàng với một cái đầu đang cẳng thằng do mới làm xong công việc bán thời gian của mình. Chiếc ống hút chuyển từ màu trắng sang xanh và tôi thở ra một hơi thở nhẹ nhõm trong khi miệng mình vẫn đang uống nước.

"Mới 8 giờ tối thôi à?...."

Đúng ra là 8 giờ 03 phút, thời gian không hợp lý đối với một học sinh cao trung năm hai đang ở ngoài đường gì cả . Tuy nhiên, đối với tôi vẫn chưa phải là giờ về nhà.

Tôi, Narumi Kouta, vẫn đang tiếp tục lãng phí thời gian ngày hôm nay với tư cách là một học sinh cao trung năm hai bằng một ly nước dưa lưới.

Trong khi tôi đang chờ món ăn của mình được phục vụ, bỗng một ánh vàng lướt qua ánh mắt tôi. Màu tóc vàng của cô ấy làm tôi liên tưởng tới, màu vàng của ánh mặt trời, của những bông hoa hướng dương, và những màu sắc tươi đẹp rực rỡ khác.

Trên ngón tay, màu sắc của bộ móng giống với màu sắc của đôi mắt của cô ấy. Cáu màu xanh đó làm tôi liên tưởng tói màu xanh của ánh phản chiếu trên mặt nước. Mặc dù hơi khó để khẳng định ở khoảng cách này nhưng có vẻ như cô ấy có trang điểm một cách cẩn thận.

Cô ấy có vòng eo săn chắc và vòng một đầy đặn. Tôi cũng chú ý tới đồng phụ của học viên Hoshimoto, có một thiết kế rất đẹp lại càng làm nhấn mạnh vẻ ngoài nổi bật của cô ấy.

Ánh mắt có vẻ lạnh lùng của cô ấy dán chặt vào màn hình điện thoại, nhưng lại chẳng có vẻ như chẳng hề hứng thú với nội dung nào trong số đó cả. Ánh mắt ấy như thể nói lên rằng mình chỉ đang giết thời gian, để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.

"Kazemiya...hôm nay cô ấy cũng đến đây à?"

Kazemiya Kohaku là tên của cô ấy. Cô ấy chung lớp với tôi, lớp D năm hai học viên co trung Hoshimoto.

Điểm chung duy nhất của chúng tôi đó là chúng tôi học cùng lớp.

Chúng tôi không có quan hệ gì với nhau chứ đừng nói là bạn. Chúng tôi không ngồi cạnh nhau này, chúng tôi cũng không phải là bạn thuở nhỏ hay hàng xóm gì với nhau hay chúng tôi cũng không phải là kẻ thù không đội trời chung đã có quen biết từ kiếp trước. 

Một điểm tương đồng duy nhất.

Chúng tôi đều là khách hàng quen của nhà hàng Flowers

Chỉ nhiêu đó thôi.

Chúng tôi không bản với nhau về phần hamberger bò mọng nước, một phần ăn cơ bản tại nhà hàng này cũng không đặt mục tiêu cùng nhau chinh phục toàn bộ thực đơn. Thậm chí chúng tôi còn chả thèm chào hỏi nhau gì cả.

Luôn luôn ngồi cùng một chỗ với nhau, giết thời gian một cách nhàn rỗi, không làm phiền nhau cũng không can thiệp gì đến nhau. 

Chúng tôi học cùng lớp, có một sự kết nối mong manh bằng cách là khách hàng quen của quán, có người kia cũng được không có cũng chẳng sao. 

Chỉ có duy nhất một điều làm tôi phân vân là tại sao cô lại dành thời gian đến nhà hàng này một mình hằng ngày, nhưng tôi lại không có động lực đi tìm hiểu nguyên nhân.

"Xin lỗi vì đã để quý khách đợi lâu, đây là phần sandwich nhiều tầng của quý khách"

Phần ăn đặt trước đó đã được phục vụ tại bàn rồi.

Chiếc sandwich đã được chuẩn bị kĩ lưỡng mặc dù đây là thời gian cao điểm.

Thịt xông khói, rau chân vịt, cà chua, và thịt gà quay được kẹp chặt bởi hai chiếc bánh mì cháy xém là một trong những món ăn thương hiệu tại nơi đây.

"Mời mọi người dùng bữa (Itadakimasu)"

Ngay sau khi nói, tôi cắn một miếng và ngay lập tức, vị ngọt của nước sốt tràn ngập bên trong khoang miệng của tôi. Đương nhiên rồi, ngon phết đấy.

Tiếp tục, tôi thưởng thức bữa tối của mình là chiếc sandwich trên tay và dán mắt vào màn hình điện thoại. 

"Cảm ơn vì bữa ăn (Gochisousamadeshita)"

Tôi chắp tay khi nói câu ấy.

Chiếc sandwich giờ đã nằm trong bụng mang lại cho tôi cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Bây giờ đã là gần chín giờ tối rồi. Một chàng trai trung học ngoan hiền sẽ trở về nhà trước thời gian này nhưng không may rằng, tôi không phải loại người đó. Những cũng không có nghĩa là tôi sẽ lông bông ngoài đường với bọn đầu gấu.

Tôi chỉ là đang trì hoãn việc về nhà, không hơn không kém.

Tôi không biết là nhà hàng có quan lý không nhưng có lẽ nhà hàng sẽ không hoan nghênh việc nán lại lâu. Tôi có một chút áy náy với họ nên đã tiến tới quầy nước tự phục vụ.

Không có nhiều học sinh với nguồn tài chính hạn hẹp sẽ dành thời gian để ở bên ngoài lâu đến như thế này.

Sau khi lấy sách vở ra từ cặp và hoàn thành bài tập về nhà, tôi đã dành nhiều thời gian hơn cho các trang mạng xã hội ưa thích, thời gian còn lại tôi dành cho những con game tôi thích.

Tôi đoán nhược điểm của các tựa game kiểu này đó chính là chúng phải xoay ngang màn hình để chơi, khiến người khác có thể phát hiện mình đang chơi game.

Và rồi mười giờ đã điểm, và đây chính là giờ giới nghiêm của tôi.

Tôi đóng cặp, kiểm tra chắc rằng mình không bỏ quên thứ gì, nhặt những tờ giấy vụn và rời khỏi chỗ ngồi.

Và rồi, đột nhiên tôi va phải Kazemiya, cũng đang hướng tới quầy thu ngân để trả tiền trong khi đang cầm hóa đơn của mình.

"........"

'........"

Và rồi chúng tôi vô tình chạm mắt nhau.

Đôi mắt ấy thực sự rất đẹp như muốn hút tôi vào. Cái màu xanh của bầu trời quang, màu xanh của biển bí ẩn.

Tôi đã mong rằng sẽ chỉ khoảng một hoặc hai giây, không có gì đặc biết xảy ra vì vậy tôi nhẹ nhàng gật đầu và lùi bước.

Kazemiya cúi chào nhẹ nhàng, bước một mạch tới quầy tính tiền, thanh toán hóa đơn và rời khỏi nhà hàng. Tôi dõi theo nhưng cũng nhanh chóng thanh toán rồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng. Nhìn lên trời là màn đêm như muốn ôm lấy tôi khẳng định rằng mặt trời đã lặn từ bao giờ.

Như để chế nhạo bầu trời đêm, đường phố tràn ngập ánh đèn. Tôi nhìn theo bóng lưng cô gái rảo bước trong những ánh đèn lấp lánh do con người tạo ra.

Mái tóc vàng của cô ấy đung đưa theo từng bước đi. Dáng đi có phần buồn bã của cô ấy để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi .

"Về thôi"

Tôi quay lưng đi về phía ngược lại so với Kazemiya.

Hôm nay và cả mai sau

Chúng tôi sẽ chỉ là hai vị khách quen, không qua lại lời nói và đường đời sẽ chẳng bao giờ giao nhau.

-Đó là những gì tôi từng nghĩ vào thời điểm đó.