Houkago, Famiresu de, Kurasu no Ano Ko to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

20 45

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

108 884

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

38 313

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

62 1098

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

(Đang ra)

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

Tokiumi Yui

Cuốn tiểu thuyết khép lại hành trình của loạt truyện Your Lie In April cho ta kinh qua góc nhìn của năm nhân vật, Kaori, Tsubaki, Takeshi, Emi và Wataru về Kousei, mang đến cho ta nhiều mẩu chuyện mới

2 9

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

434 50218

Phần 1-Học kì đầu tiên - Chương 03 - Cuộc gọi đến từ mẹ

 

 Sau giờ học.

Hôm nay, như mọi ngày, tôi hoàn thành công việc làm thêm và tiến thẳng tới Flowers-nhà hàng gia đình đã quen thuộc.

"Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì sự bất tiện, mong quý khác chờ một chút ạ"

Tuy nhiên, nhà hàng thường xuyên đông đúc. Đây cũng là chuyện thường ngày nhưng không phải kiểu chật kín người như thế này.

Tôi ngó vào trong, có vẻ như có rất nhiều những nhóm người là khách hàng đã tới cùng một lúc.

Tôi chưa bao giờ gặp phải trường hợp nào như thế này cả. Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo nữa kia. Thì cũng tại tôi đến đây để giết thời gian mà, đứng chờ bao lâu mà chả được, chả sao cả.

Tôi nhấn nút: "Một, cho người lớn." trên màn hình của máy đặt chỗ của cửa hàng.

Sau đó, tôi cần lấy miếng vé giữ chỗ chỉ hướng tôi đến bàn 26 được in ra từ chiếc máy bán vé và chờ đến lượt mình được phục vụ.

"26 đúng không ạ?"

Người phục vụ hướng dẫn tôi di chuyển đến bàn, đi ngang qua rất nhiều nhóm người.

Bình thường thì, tôi có thể chọn chỗ tùy thích, nhưng hôm nay thì không được bởi vì nhà hàng hiện tại quá đông đúc. Chỗ ngồi thường ngày của tôi hiện đang bị chiếm giữ bởi một nhóm người phụ nữ mà tôi không quen biết. Họ đang bàn luận gì đó với những chiếc máy tính trên bàn.

"Chỗ ngồi của quý khách đây ạ."

"....À vâng,..."

Tôi đã đến được chỗ ngồi sau khi đi ngang qua những "chỗ ngồi thân thuộc".

Có lẽ họ chỉ mới vừa dọn dẹp xong gần đây thôi. Tôi đứng chờ mà không ngồi vao ngay do vẫn con những vệt nước lau bàn ban nãy.

"....."

Tôi được dẫn tới một chỗ ngồi...ngay cạnh Kazemiya Kohaku, một nữ sinh tóc vàng đang xem điện thoại với ánh mắt chán ngán tựa như lúc sáng nay. 

Tôi ngạc nhiên đến nỗi đứng khựng lại. Chắc hẳn rẳng sẽ rất bất lịch sử nếu tôi tiếp tục cư xủ như thế nên tôi đã nhanh chóng ngồi xuống và lật dở menu quán.

Mặc dù đã nhớ hết toàn bộ thực đơn rồi, vì vậy là chẳng cần thiết cho việc xem lại, nhưng sẽ khá là ngại nếu tôi tỏ ra là một khách hàng thân thiết. Vì vậy tôi luôn đảo mắt qua thực đơn trước. Mặc dù tôi không có ý định lựa chọn món nào cụ thể trong số đó, nhưng nhìn vào những món ăn trong hình ảnh lại có thể khơi dậy cảm giác thèm ăn của tôi. 

Ngay cả khi này cũng như thế. Một phần trứng ốp la vàng óng đã bằng cách nào đó kích thích tôi. Tôi nhấn nút gọi phục vụ.

"Một phần trứng ốp la dùng với nước sốt đặc biệt đi kèm nước uống tự phục vụ ạ"

Sau khi gọi món xong, tôi lấy đầy một ly nước cô-ca-cô-la và lại quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Kazemiya vẫn xem điện thoại của cô ấy một cách chán nản, nhưng rồi--đôi mắt xinh đẹp của cô ấy giao động trong giây lát. Khuôn mặt ấy thay đổi thái độ thành có chút gì đo lạnh lùng hơn.

Có rắc rối gì sao? Hay là đã có gì đó xảy ra với thành viên trong gia đình của cô ấy à?

(Chuyện đó chắc chẳng liên quan đến mình?)

Trong khi tôi đang giết thời gian thông qua chiếc điện thoại thì món trứng ốp la đã được phục vụ tới. 

"Chúc mọi người ngon miệng (itadakimasu)"

Phía duới lớp trứng là phô mai nóng chảy hòa quyện vào, và vị ngọt ngào của phô mai đang khuấy động vị giác của tôi kết hợp với vị của trứng. Phần sốt đặc biệt phía bên trên có vị thật sự rất tinh tế, và tổng thể món ăn không đơn điệu, khiến bạn ăn không biết ngán.

"Cảm ơn vì bữa ăn."

Tôi ăn không ngừng và hết sạch trong chốc lát.

Là một học sinh cao trung, tôi muốn ăn thêm xíu nữa, nhưng như thế thì khá là xa xỉ với tôi đó. 

Theo lẽ thường, tôi sẽ dành thêm chút thời gian nữa rồi quay trở về nhà, nhưng tôi muốn ở đây lâu hơn do việc ở nhà đối với tôi là rất khó khăn.

Tôi mở điện thoại lên để kiểm tra lịch trình trong ngày của mình.

"....."

Màn hình thay đổi đang muốn thông báo với tôi rằng có một người nào đó đang gọi tới.

Đó là mẹ tôi. Lý do bà ấy gọi thì tôi cũng đã đoán được phần nào.

Hít vào thở ra một lượt, tôi cố giữ bình tĩnh và nhấn nút nghe máy, cố gắng che giấu thái độ kì lạ của tôi khỏi giọng nói.

"Chào mẹ?"

"Kouta này, con đang ở đâu thế?"

"Dạ vừa mới xong việc làm thêm ạ."

Rõ là tôi đang nói dối.

Thực ra thì công việc của tôi đã kết thúc từ lâu, và hiện tại, tôi đang ngồi tại một nhà hàng gia đình thay vì về nhà.

"Này, con về nhà ngay được không?"

"Có lẽ con sẽ ở ngoài thêm một lát nữa. Con định ăn tối rồi mới về nhà."

Chính xác thì tôi đã ăn xong rồi, nhưng nó sẽ không phải là nói dối nếu tôi gọi thêm một phần ăn nhẹ nữa đâu.

"Nếu con muốn ăn ngoài thị mẹ không cản đâu, nhưng mà về nhà được không..."

"Con đang rất là đói vì mới vừa tan làm xong. Con muốn ăn lẹ lẹ cái gì đó."

Đây cũng không phải là một lời nói dối nốt. Thực sự là sau khi làm thêm thì tôi rất đói.

"...Ừ, về nhà cẩn thận nhé. Akihiro-san và Kotomi-chan đang đợi con đấy."

"...Vâng ạ. À, mọi người không cần phải chờ con đâu. Như vậy thì Tsujikawa-san và mọi người sẽ thoải mái hơn đấy."

Tsujikawa là họ mới của mẹ tôi sau khi bà tái hôn; Tsujikawa Akihiro là tên dượng, và Tsujikawa Kotomi là em gái kế của tôi. 

Em gái kế của tôi, KOTOMI, vì là người tầm tuổi tôi, nên sẽ không có gì đảm bảo rằng cuộc sống học đường của em ấy không thay đổi nếu mọi người phát hiện ra rằng có một người con trai khác họ đột nhiên trở thành anh của con bé. Con bé chỉ mới là học sinh cấp ba và đây hẳn là khoảng thời gian quan trọng với nó để thiết lập các mối quan hệ với mọi người xung quanh. Vì vậy mặc dù đáng lý ra họ của tôi phải là Tsujikawa nhưng, tôi vẫn được chọn họ cũ là Narumi và tôi biết ơn vì điều đó. 

Tôi không cố gắng để che giấu mối quan hệ với mọi người xung quanh, nhưng cũng không phải là tôi chủ động tiết lộ điều đó. Nếu được đặt câu hỏi thì tôi sẽ lảng tránh mà thôi, ngoại trừ những người mà tôi tin tưởng (trong trường hợp này là Natsuki).

"....Được thôi, để mẹ nói cho họ biết. Trời cũng tối rồi đấy, nhớ về nhà cẩn thận nhé."

"Hiểu rồi. Con cúp máy đây."

Tôi nói là sẽ cúp máy và kết thúc cuộc trò chuyện.

"Haizzz...."

Tôi thờ một hơi thở nhẹ nhõm.

Không có nghĩa rằng tôi bất hòa với mẹ. Sự thực là chúng tôi đã từng có một khoảng thời gian tươi đẹp. Chúng tôi từng có tình mẫu-tử sâu sắc. Mẹ tôi là một nhà văn và tôi có thể góp ý cho các bản thảo trong công việc của bà. 

Và hiện tại, tôi từng chưa bao giờ nghĩ rằng tôi đã trở nên kiệt sức chỉ sau 5 phút nói chuyện điện thoại.

"....Món tráng miệng à, tôi sẽ order một ít vậy."

Đối với tôi thì ngớ nhẩn thật sự luôn ấy. Kiểu như "Mặc dù không phải sự thật, nhưng con đâu có nói dối". Tôi mở menu ra chỉ vì cái mớ vòng vo nực cười kia mà thôi.

Tôi tiêu tiền chỉ để trấn tĩnh bản thân và đối với một số người thì đó chỉ là đang lãng phí tiền bạc.

Lúc nãy, tôi chọn mua một cây kem sô-cô-la, một món tráng miệng khá rẻ tiền trong thực đơn, nhưng sau đó nhanh chóng hối hận vì có lẽ tôi nên chọi parfait.

Vì ăn parfait tốn nhiều thời gian để tiêu thụ hơn là một cây kem mà.

"Cậu cảm thấy khó chịu khi ở nhà hả?"

Một âm thanh trong trẻo và đẹp đẽ vang lên bên tai tôi. 

Tôi khựng lại sau đó, nhận ra âm thanh đó đang hướng tới mình, và quay sang nhìn mà không kịp nghĩ gì.

Người hỏi tôi đó chính là Kazemiya Kohaku, nãy giờ đang ngồi bàn bên cạnh tôi.

Parfait là một món ăn tráng miệng khá phổ biến đến từ châu Âu. Tôi thấy nó được ăn khá nhiều ở Nhật Bản. Nó trông có phần tương đồng với món Tiramisu của Ý khi mà đều sử dụng kem lạnh, khác ở chỗ có lẽ là thay vì sử dụng cốt bánh gato thì nó dùng trái cây.